Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 50




Làm sao chị biết tôi mua không nổi? 

Dương Tử Mi lạnh lùng nói với nhân viên cửa hàng. 

Nhân viên cửa hàng liếc xéo cô một cái, nhìn sơ qua khí chất của đôi nam nữ này tuy không phải dạng tầm thường, gia đình chắc cũng khá giả, nhưng chỉ là một học sinh trung học, đủ tiền mua một cái laptop sao, giá của mỗi cái lên đến tận mười lăm ngàn. 

Vì vậy, cô nhân viên cửa hàng chỉ vào bảng giá nói: 

- Cô bé à, giá của nó tận mười lăm ngàn, không phải một ngàn rưỡi đâu. Cho dù là một ngàn rưỡi, thì cũng không phải giá tiền mà một học sinh như bé có thể mua đâu. 

Dương Tử Mi bỗng nhớ tới một chuyện vô cùng chấn động ở kiếp trước, xảy ra ở một cửa hàng nọ. 

Có một người nông dân bước vào bên trong, muốn mua hàng, nhưng mà nhân viên trong cửa hàng đều coi thường, cho rằng tên quê mùa như vậy thì mua nổi cái gì, thế là không ai để ý tới ông ta. Cho đến khi ông ấy móc thẻ tín dụng ra, một lúc mua sạch năm mươi món hàng tồn kho, sau đó đứng trước mặt mọi người đập nát toàn bộ. Hành động này cũng làm kinh động dư luận một thời gian. 

Có người bảo ông ấy là đồ nhà giàu mới nổi, có người nói có khí phách nam nhân, mỗi người một ý... 

Vào thời điểm đó, cô cũng nghĩ ông ấy là kẻ ngốc, tiền chứ đâu phải giấy đâu, nỡ lòng nào đập hết, khác gì tự dẫm vào chân của mình, muốn thể hiện thì cũng quá điên cuồng đi. 

Vào lúc này, cô lại có cảm xúc tương tự. 

Nhưng mà cô vẫn khống chế được bản thân, kéo Mẫn Cương qua cửa hàng bên cạnh, mua một hơi ba cái laptop, mỗi cái đều có giá mười lăm ngàn. 

Một cái cho mình xài, một cái cho em gái, còn thêm một cái cho cha. 

Sau khi mua xong ba cái laptop, cô cầm theo quay trở lại cửa hàng kia, trách móc nhân viên cửa hàng đó: 

- Em muốn nói cho chị biết một việc, muốn đánh giá khách hàng tiềm năng hay không, đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, phải luôn tiếp đón nhiệp tình với tất cả thành phần, thì mới có kết quả tốt được. 

Cô nhân viên cửa hàng trợn mắt, há mồm khi thấy Dương Tử Mi mua một lúc ba chiếc laptop giá tận mười lăm ngàn. 

Chi tiêu bạo tay như vậy, không biết là con gái của đại gia nào. 

Trong lòng cô ta hối hận muốn chết đi được! 

Tổng cộng bốn mươi lăm ngàn, chỉ cần tính phần trăm tiền trích ra thôi, cũng đã là năm nghìn rồi. 

Mà chủ quán đứng đó, thấy khuôn mặt cô  nhân viên như vậy, cũng xám xịt lại, bước đến trách cứ cô sao lại bỏ lỡ một vị khách chịu chi như vậy. 

Dương Tử Mi thấy đã đạt được hiệu quả, thì cùng Mẫn Cương bước ra ngoài. 

- Tử Mi, tại sao bạn lại mua nhiều máy như vậy? 

Mẫn Cương nhíu đôi lông mi thanh tú tò mò hỏi. 

Dương Tử Mi chỉ cười cười 

- Ha ha, đây là do mình nổi hứng lên muốn làm nhà giàu mới nổi mà thôi, cậu ấm suốt ngày ăn sung mặc sướng như bạn chắc không hiểu đâu. Nhưng mà, mua ba cái cũng không nhiều lắm đâu, ba mình với lại em gái cũng cần  mà. 

Mẫn Cương cũng không nói thêm gì nữa. 

Vào lúc Tử Mi cười, Mẫn Cương phát hiện ra trong mắt của cô thoáng qua một nét buồn rất khẽ. 

Cậu cũng không biết, nỗi buồn của cô đến từ đâu, chỉ cảm thấy có chút đau lòng. 

Càng ngày cậu càng cảm thấy, đằng sau bóng lưng có vẻ hờ hững của cô, dường như ẩn chứa rất nhiều áp lực. 

Chẳng lẽ bởi vì gân cốt mười năm bị phế sao? 

Tất nhiên là anh không biết, kiếp trước của Dương Tử Mi đã từng trải qua cuộc sống bần cùng, trôi dạt khắp nơi, bị người đời kỳ thị ra sao. 

Những chuyện này, giống như những dấu ấn, khắc thật sâu vào tận linh hồn của cô, không biết phải qua trải bao lâu, mới có thể xóa nhòa những dấu vết kia. 

Mẫn Cương đưa Tử Mi đến dưới nhà, nhìn cô bước lên lầu, sau đó mới rời đi. 

Dương Tử Mi trở về, đúng lúc tất cả mọi người đều ở nhà, cô cũng lấy mấy cái laptop ra, một cái đưa cho ba, một cái đưa cho em gái. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.