Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 47




Editor: huyetsacthiensu

Hàn Thác thật sự là vô cùng bận rộn.

Những chuyện khác không nói đến, chỉ nói riêng chuyện quân sự này.

một tháng trước tiếp nhận quân đội ở biên cương của Sở vương, hơn nữa hắn cũng có quân đội cũ cho nên bây giờ lượng công việc còn tăng lên gấp đôi.

Nhưng mỗi ngày chỉ có mười hai canh giờ, người không phải làm bằng sắt, hắn cần ăn ngủ, còn phải dành thời gian cho tiểu kiều thê nhà mình.

Cho nên thời gian có chút không đủ dùng.

Vốn ngày hôm nay trừ những việc cần làm thường ngày còn hai lần phải nghị sự, đều liên quan đến việc phải rời nhà đi xa.

Tháng mười một âm lịch giành được chiến thắng trước Thát Đát, theo quy định phải đi biên cương bố trí lực lượng phòng thủ, chỉ là Hàn Thác vẫn ở lại kinh thành, sau đó lại trì hoãn một thời gian dài, bây giờ không thể kéo dài chuyện này thêm được nữa, phải nhanh chóng xuất phát.

Đây là một chuyện.

Chuyện thứ hai liên quan đến lực lượng phòng thủ nơi giao nhau giữa Đại Ân và Ngoã Lạt (thời Minh chỉ các bộ tộc ở Tây Mông Cổ, bao gồm phía bắc Tân Cương, Trung Quốc và phía Tây nước Mông Cổ ngày nay) tiếp nhận của Sở vương. Liên quan đến việc có cần bố trí lại lực lượng canh phòng hay không, chờ hắn đi một chuyến đến đó, thật sự quên thuộc địa hình nơi đó mới có thê quyết định. Lần này chủ yếu là gặp mặt thuộc hạ cũ của Sở vương, nghe bọn họ báo cáo một chút. Tuy rằng nhiều vấn đề đã biết thông qua công văn, nhưng rất nhiều chuyện vẫn cần gặp mặt trao đổi.

Cho nên lần nghị sự thứ hai vô cùng tốn thời gian.

Đợi đến lúc cuối cùng nghị sự cũng xong, quyết định ngày khởi hành mới phát hiện đã qua giờ hợi.

Hàn Thác nhớ đến một canh giờ trước Cố Thiền cho người đến mời mình về ăn cơm, khi đó không điđược lại không muốn nàng bị đói nên nói nàng ăn trước đừng chờ mình.

Cũng không biết là không có mình canh chừng nàng ăn được bao nhiêu.

Bên nhau sớm chiều hơn một tháng, Hàn Thác có thể biết Cố Thiền kén chọn như thế nào, chỉ cần hơi không hợp khẩu vị sẽ không đụng đũa, cũng khó trách lúc trước nhạc phụ đại nhân không qua loa mà mời đầu bếp từ bên ngoài về.

Nghĩ như vậy, người cũng đi đến Tam Khác đường.

Từ Cao Lục đã bẩm báo buổi chiều Vương phi chuyển đến Tử Vận Sơn.

thật sự Hàn Thác cũng không hiểu ra sao, không biết Cố Thiền ở Tam Khác đường có chỗ nào không hài lòng.

hắn sắp xếp cho nàng ở đây, mục đích chủ yếu nhất là gần, có thể nhìn thấy nàng bất cứ lúc nào.

Từ thư phòng đi đến phía sau nhà chính không đến nửa chén trà, hắn xử lý công vụ ở thư phòng thỉnh thoảng có thể rời đi đến nhìn nàng một chút.

Tử Vận Sơn tuy chỉ cách Tam Khác đường có một cái sân nhưng đi cũng mất hơn một khắc, hơn nữa đấy là còn bước nhanh.

Nếu dịp nào bận rộn như hôm nay, cũng chỉ có thể đợi sau khi làm xong tất cả mọi thứ mới có thể đitìm nàng.

Từ Cao Lục cầm đèn lồng đi phía trước, Hàn Thác đi phía sau, phía sau nữa có tám nội thị đi theo, chia nhau cầm quần áo, đồ dùng hằng ngày của hắn, đoàn người lũ lượt đi về hướng Tử Vận Sơn.

đi được nửa đường, Hàn Thác sờ sờ bụng, cảm thấy hơi đói bụng, hắn còn chưa dùng cơm nữa, liền dặn dò người hầu chuẩn bị bữa khuya.

đi qua cầu trúc, qua tấm phù điêu, xa xa đã thấy Thùy Hoa môn của Tử Vận Sơn, chợt nghe thấy mộttiếng kêu sợ hãi bén nhọn vang lên, Từ Cao Lục bị dọa suýt nữa làm rơi đèn lồng xuống đất.

Hàn Thác nhíu mày, bước chân nhanh hơn.

Lại gần chút nữa lại nghe thấy một giọng nữ vang lên "Tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ, người mau tỉnh lại đi…"

Sau đó là tiếng khóc rưng rức, rất nhanh lại biến thành tiếng nghẹn ngào quát tháo "Có ai không? Mau đến đây! Vương phi bị thương rồi!"

Lúc này Từ Cao Lục thật sự bị rơi cả đèn lồng xuống đất, có điều không phải do hắn ném mà là bị Hàn Thác đột nhiên đẩy ra chạy vượt lên trước va vào,

hắn không quay đầu nhặt lên mà chạy theo Hàn Thác.

Tiến vào Thùy Hoa môn, nhìn thấy bls ngồi quỳ chân ở thềm đá cuối hành lang, trong ngực ôm một côgái mặc áo tím không phải Cố Thiền thì là ai.

Hàn Thác xông về phía trước, ôm ngang người Cố Thiền lên, hai mắt nàng nhắm chặt, trên thái dương có máu, hắn nhìn thấy liền bị sợ mất mật, tức giận quát lên "Nhanh tìm Lâm Nhạc Thiện đến đây!"

nói xong ôm Cố Thiền nhanh lên bước trên thềm đá, chạy nhanh về phòng chính.

***

Lâm Nhạc Thiện trong phòng vừa tắt nến chui vào trong chăn, cửa lại bị gõ ầm ầm giống lúc sáng.

hắn vô cùng bất đắc dĩ đứng dậy khoác áo, chui vào trong chăn.

Người đến quả nhiên là nội thị thân cận của Vương gia, không nói gì đã túm lấy Lâm Nhạc Thiện lôi ra ngoài, "Mau lên, Lâm y chánh, Vương phi bị thương rồi!"

hắn cũng biết nhất định lại là Vương phi!

Lâm Nhạc Thiện đã đến Vươn phủ mấy năm, vẫn luôn vô cùng nhàn hạ, xưa nay chưa từng một ngày phải khám bệnh hai lần.

hắn là y chánh, không phải là đại phu không có phẩm cấp, chỉ phụ trách xem bệnh cho chủ nhân.

Vương gia thân thể khỏe mạnh, từ lúc hắn đến đây còn chưa thấy Vương gia bị bệnh lần nào, chỉ cần một tháng chẩn mạch bình an một lần là được. Nếu gặp lúc Vương gia dẫn quân xuất chinh, một lần đilà đi đến nửa năm, hắn lại không cần đi theo, ở trong Vương phủ ăn uống, xem sách thuốc, chơi cờ vây, cho cá ăn, chăm sóc hoa cỏ, ngân lượng vẫn được nhận không thiếu chút nào, không biết có bao nhiêu nhàn hạ.

Xem ra sau khi Tân Vương phi đến, những ngày tháng thần tiên của hắn sắp kết thúc rồi…

***

"… Những vết thương còn lại đều không quá đáng lo, chỉ là cái trán bị một vết thương ngoài da, thần có thuốc trị thương, sẽ không để lại sẹo, không ảnh hưởng đến khuôn mặt…"

Lâm Nhạc Thiện từ tốn nói.

Dưới góc nhìn của hắn, Vương phi như vậy đã là rất may mắn, bị ngã từ nơi cao như vậy xuống mà lại chỉ bị thương ngoài da.

Đương nhiên, Lâm Nhạc Thiện không thể kiểm tra vết thương trên người cho Cố Thiền, là do Hàn Thác tự mình kiểm ra, Lâm Nhạc Thiện cũng không lo lắng sẽ chẩn đoán sai chuyện như vậy.

"… Chỉ là bị ngã từ trên cao xuống, đầu khó tránh bị chấn động, bệnh này không phát tác ngay lập tức, phải quan sát thêm hai ngày mới có thể đưa ra kết luận chính xác."

Lúc này Cố Thiền đã tỉnh lại cho nên Lâm Nhạc Thiện cũng không lo lắng lắm.

Nếu thật sự bị chấn thương ở đầu, phần nhiều là bị hôn mê bất tỉnh.

hắn trò chuyện qua loa vài câu với Cố Thiền, thấy ngôn ngữ của nàng rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng, cũng không có cảm giác choáng váng đầu óc. Trong lòng nghĩ không có chuyện gì cả.

Lâm Nhạc Thiện chỉ xuất phát từ thói quen cẩn thận của một đại phu nên mới nói cần quan sát thêm hai ngày nữa.

Hàn Thác ra lệnh Từ Cao Lục ngủ ở phòng bên cạnh có tình huống gì xảy ra còn có thể nhanh chóng xử lý.

Chờ bọn hạ nhân đều lui ra ngoài, chỉ còn Hàn Thác và Cố Thiền, lúc này hắn mới hỏi nàng "Rốc cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không mang theo người nào đã chạy ra ngoài, tại sao lại đi lại lung tung trên hành lang?"

thật ra Hàn Thác đã hỏi được đáp án từ chỗ Bích Lạc, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính Cố Thiền nói.

Cố Thiền ôm đầu gối ngồi ở trên giường, cái trán bị quấn băng, vành mắt đỏ lên, lỗ tai cũng hạ xuống, lộ ra dáng vẻ nho nhỏ một nắm làm cho người yêu thương.

Đổi lại là bình thường, Hàn Thác đã sớm ôm người vào trong lòng, nhưng hôm nay hắn chỉ đứng trước giường nhìn nàng, chờ nàng trả lời câu hỏi của hắn.

Cố Thiền ngầng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt nhanh chóng dâng lên hơi nước, trước khi nước mắt kịp rơi xuống, đột nhiên quỳ một chân, nhào lên ôm Hàn Thác, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào hõm vai hắn, nghẹn ngào nói "Ta không muốn."

"Nàng không muốn cái gì?" Hàn Thác lại không ôm ngược lại nàng.

"không muốn chàng đi theo người khác…" Cố Thiền nói xong, nước mắt đã rơi xuống vạt áo ở bả vaihắn.

Nước mắt rất nhanh thấm ướt lớp vải mỏng manh, cảm giác ẩm ướt này khiến Hàn Thác mềm lòng đimấy phần, giọng điệu cũng nhẹ nhàng theo "không phải ta đã nói ta đang nghị sự sao, tại sao lại khôngtin ta? Hay là cái ma ma kia làm cho nàng tin tưởng hơn người phu quân là ta đây sao?"

Cố Thiền ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở hai lần mới nói "không phải…"

Nàng oan ức cúi thấp đầu "Chỉ là ta cảm thấy khổ sở, vừa nghĩ đến… Vừa nghĩ đến nếu Vương gia đối với người khác giống như đã từng đối với ta, ta sẽ cảm thấy khó chịu… Ta không muốn…"

sẽ đố kị, có ghen tuông, muốn độc chiếm, đó là biểu hiện quan tâm, nói rõ ràng rằng nàng có tình ý với hắn.

Trong lòng Hàn Thác như nở hoa, nhưng trên mặt vẫn sa sầm, đàng hoàng trịnh trọng hỏi "Vậy nàng muốn ta làm sao bây giờ?"

Cố Thiền trầm thấp lẩm bẩm một câu, nhỏ đến mức như không phát ra âm thanh.

Có điều, Hàn Thác vẫn nghe rất rõ ràng.

Nàng nói chính là "Có thể muốn chàng không đi theo người khác không?"

"Được!" hắn đáp.

Hàn Thác quá thoải mái làm cho Cố Thiền khó có thể tin, "thật sao?"

"Ta đã lừa nàng bao giờ chưa?" hắn hỏi.

Cố Thiền vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc lắc đầu.

"Vậy không phải được rồi sao." Hàn Thác vò vò đỉnh đầu nàng.

Cố Thiền cười cười, lần thứ hai nhào vào trên người hắn, bởi vì được hắn nhân nhượng mà tiến thêm một bước yêu cầu nói "Vậy mỗi bữa chàng phải ăn cơm với ta, một người ăn cơm cảm giác thật là không tốt."

"Ừ, nàng chuyển đến đây, cách ta xa như vậy, bận rộn không kịp đi lại làm thế nào bây giờ? Lại chuyển về Tam Khác đường được không?" Hàn Thác nhân cơ hội dụ dỗ.

hắn nghĩ đến tâm tư của nàng, nếu nàng không muốn, hắn đương nhiên sẽ không cưỡng ép, nhưng vẫn muốn tranh thủ một lần, còn nữa, phải tìm hiểu xem vì sao nàng lại muốn chuyển đến đây.

"Nhưng mà…" Cố Thiền do dự nói "Giản ma ma nói, phân viện ở là quy tắc nhất định phải tuân thủ, ngay cả Hoàng đế Hoàng hậu cũng không thể vi phạm…"

Chỉ có như vậy thôi sao?

Hàn Thác không quá tin tưởng, đầu của nàng nếu như tuân thủ những lễ tiết cổ hủ như vậy, lúc trước một mình cưỡi ngựa với mình, lại bị mình ôm, còn có tiếp xúc da thị, sao còn có thể từ chối mình liên tiếp như vậy chứ.

"Giản ma ma còn nói cái gì?" hắn chẳng muốn khách sáo nữa, hỏi thẳng.

Cố Thiền buông hai tay ra, lại ngồi ở trên giường, ôm lấy đầu gối, cúi đầu xuống, khôi phục tư thế ban đầu, rõ ràng là không muốn trả lời.

Hàn Thác ngồi xuống bên giường, đưa cánh tay ra ôm lấy nàng kéo nàng ngồi lên chân mình, nắm cằm nàng ngẩng đầu lên "Chúng ta là phu thê, nàng có tâm sự gì, suy nghĩ gì, có chuyện gì vui vẻ, hoặc có gì bị ủy khuất, bất kể là chuyện gì, cũng có thể nói cho ta biết. Những chuyện có liên quan đến nàng ta đều muốn biết."

"Bà ta còn nói…" rõ ràng là Cố Thiền đã thả lỏng nhưng vẫn còn ấp úng, cuối cùng coi như cũng lên tiếng "nói ta lấy nhan sắc hầu hạ người, nói làm Vương phi không thể như vậy, nếu không chính là nữ tử không đứng đắn…" nói xong từ cuối lại cúi đầu.

Lúc Hàn Thác nghe được câu lấy sắc hầu hạ người thì không nhịn được bật cười, chờ nghe đến vế sau đã muốn đánh người rồi. Đương nhiên là đánh GIản ma ma kia, còn dám quản cả chuyện phòng the của Tĩnh vương hắn.

"Nàng có cảm thấy bà ta nói đúng không?"

Cố Thiền nhỏ giọng nói "Có chút đạo lý."

"Đạo lý thì có đạo lý, chỉ có điều…" Hàn Thác có ý nói một nửa, quan sát phản ứng của Cố Thiền.

Quả nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi "Tuy nhiên làm sao? Chàng cảm thấy bà ta nói không đúng sao?"

Hàn Thác lạnh nhạt nói "Giản ma ma cả đời không lấy chồng, những đạo lý giữa phu thê này bà ta đều là đọc được trên sách. Đạo lý trên sách tất nhiên là đúng, chỉ có điều hơi phiến diện, chỉ nói là thê nên làm gì, nhưng lại không nói phu thê nên làm sao. Giống như dẫn binh đánh giặc, nếu như có thể có thể kết hợp giữa lý thuyết trên sách và kinh nghiệm thực chiến, đó mới là làm ít mà hiệu quả nhiều, là đạo lý quyết định việc đánh đâu thắng đó.

Cố Thiền như hiểu như không, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới nói "Vậy phu quân cần làm gì?"

Hàn Thác nói nhẹ bên tai nàng một câu.

Trong nháy mắt mặt Cố Thiền đỏ bừng lên.

Hàn Thác thừa thắng xông lên nói "một thê tử hiền lương đương nhiên nên lấy nhu cầu của phu quân làm đầu, hết sức thỏa mãn phu quân, có đúng không? Nếu như một mực tự mình nghĩ là đương nhiên, mà quên mất nhu cầu của phu quân, còn có thể thật sự coi là thê tử sao?"

Cố Thiền lắc đầu.

"Cho nên, những điều Giản ma ma nói chỉ là những lý luận suông, không phải đạo giữa phu thê thật sự, biết không, nếu như nàng nghe theo thì hỏng. Hàn Thác bám sát không buông, muốn một lần quyết định.

"Ta không muốn nghe bà ta…" Cố Thiền ngập ngừng nói "Ta ghét bà ta, bà ta nói… Ta nên chủ động để chàng đi tìm người khác… Ta không muốn."

Đối với hành vi "Kể tội" sau lưng người khác như này, nàng có chút không quen, nhưng sau khi nóixong, cảm thấy trong lòng dỡ xuống một tảng đá nặng, cuối cùng cái gì cũng nói với Hàn Thác, khôngcòn che giấu.

"Ta cũng không cần." Hàn Thác học giọng điệu của nàng, "Chúng ta đều ghét bà ta, sẽ đưa bà ta đi nơi khác, không cần tiếp tục nhìn thấy bà ta nữa, có được không?"

Cố Thiền rất muốn gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn do dự "Bà ta do dì đưa đến, không thể trả về."

"không sợ." Hàn Thác hôn nhẹ lên gò má nàng "Chúng ta đưa bà ta đến Trang tử, để cho bà ta cách xa chúng ta, mẫu hậu cũng sẽ không biết. Nàng cũng không cần ra mặt, để ta xử lý."

Đối với người do Ninh Hoàng hậu đưa đến, cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, Hàn Thác đều không có hảo cảm, đặc biệt là lão thái bà như này sẽ tạo thành ảnh hưởng với Cố Thiền, tuyệt đối không thể giữ lại.

Hàn Thác không phải Cố Thiền, hắn căn bản không tin Ninh hoàng hậu sẽ có lòng tốt, cũng không tin bà ta sẽ có lòng tốt trơ mắt nhìn hắn và Cố Thiền cầm sắt hài hòa, qua lai thân mật với Cố gia, hắn còn không định chủ động ra tay, nhưng lòng thả người dù sao cũng phải có.

Hiếm khi GIản ma ma tự mình gây ra chuyện, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.

Cố Thiền cuối cùng gật gật đầu, yên tâm dựa vào lồng ngực hắn.

Hàn Thác sao lại tốt như vậy chứ?

Làm sao bây giờ, hình như nàng còn thích hắn hơn lúc sáng.

yêu thích?

Từ này lặp lại một lần trong đầu nàng.

Cố Thiền đột nhiên có chút bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.