Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 40




Canh tư là thời điểm thích hợp để dạ hành,rơi vào khoảng từ 1 đến 3 giờ sáng,thời điểm này đất trời tối đen như mực,gà im chó nín,chỉ cần khinh công có chút bản lĩnh thì dù mượn tạm hay cầm nhầm cũng đều sẽ dễ dàng đắc thủ.

Hắn cảm thấy thời gian đã không sai biệt lắm thì cúi xuống hôn nhẹ lên trán Thanh Dương,thuận tiện chỉnh lại mái tóc hỗn loạn cho nàng.Thường ngày nàng ngủ rất ít,nếu không phải vì hôm qua triền miên một trận thì có lẽ hắn cả đời cũng không có cơ hội được ngắm nhìn nàng ngủ.

Ân,nói sao nhỉ...Chính là nước dãi chảy nhiều một chút,bản mặt nhìn ngây ngốc một chút,thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên gác tay hoặc chân lên người hắn...nhưng chung quy lại thì vẫn đẹp,vẫn rất dễ thương.

Mặc dù một thân công phu đập đi xây lại thế nhưng kinh nghiệm của hắn thì vẫn còn,mũi chân đạp nhẹ mấy cái thân thể đã bay ra ngoài hoà vào màn đêm.

..........................

- Mẹ nó!Cái bụng đột nhiên đau như vậy?Là do hôm qua ngự kiếm bị nhiễm phong hàn sao?

Ngạo Nam buồn bực xoa bụng thế nhưng tay còn lại vẫn cầm chắc cái xẻng liên tục đào bới.Từ ngày có được Linh Tuỷ gã đã trở thành thổ địa của cái Thiên Kiếm Môn này,thế nhưng suốt ngày đào được mấy món dược thảo cùng pháp khí vất đi gã cũng dần cảm thấy chán.

Đang định qua Hậu Phong rủ hắn xuống núi chơi bời nhân tiện lánh nạn vài ngày thì bỗng thấy Linh Tuỷ toả sáng mạnh hơn hẳn mọi hôm,và lẽ dĩ nhiên là gã phải sà xuống bới ngay cho nóng.

Thế nhưng bới mãi không thấy bảo vật đâu,cái bụng lại đột nhiên sôi lên khiến Ngạo Nam dần mất kiên nhẫn,nội tâm tự hỏi có nên làm nổ tung cái vị trí này để đào cho nhanh không.

Bỗng xẻng va phải một vật rắn khiến Ngạo Nam vui sướng tới quên cả đau,gã vội gạt đi mớ đất xung quanh sau đó cẩn trọng moi vật kia lên.

Là một hộp ngọc nhỏ bằng bàn tay,mùi hương nhè nhẹ thoảng qua khiến Ngạo Nam vừa kinh hỉ lại lập tức trở nên cực kì suy sụp.

Là mùi của Tẩy Tuỷ Đan.

Cái mặt hàng này gã đã nhai tới mỏi hàm,tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.Thứ này chẳng phải đã bị cướp rồi sao?Vì lí do gì lại được chôn ở đây?

Chợt một áp lực ập đến từ trong màn đêm khiến Ngạo Nam dựng tóc gáy.Gã vội ném ra trường kiếm nhưng hắc y nhân dễ dàng tránh được,không dám chậm trễ gã vội nắm lấy cái xẻng bổ mạnh về phía đối phương,thế nhưng cũng trượt luôn.

- Vừa gặp liền đánh.Thật vô phúc cho đứa nào đồng hành cùng ngươi.

Ngạo Nam nghe được thanh âm đều đều quen thuộc thì nhịp tim mới bình ổn lại.Gã gắt um lên:

- Mẹ nó!Đang yên đang lành ngươi giả thần giả quỷ làm gì?!

- Con mẹ nó ai giả thần giả quỷ?Rõ ràng là ngươi đột nhiên ném kiếm vào mặt lão tử!

Hắn cũng bực chẳng kém.Toàn bộ đều là người Thiên Kiếm Môn,chẳng lẽ còn sợ có người tới thiến ngươi hay sao?

Ngạo Nam bình tĩnh nhìn lại,quả nhiên khi thấy bản mặt ngu độn của hắn thì không còn cảm thấy áp lực nữa.Thế nhưng vừa thoáng liếc nhìn chỗ khác liền thấy cả người lạnh lẽo như bị lưỡi kiếm kề vào cổ,nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái.

Cái này là không nên trách oan hắn.Giang hồ hiểm ác,lòng người khó dò,vậy nên hắn luôn vận công sẵn sàng bem bất cứ mối nguy hiểm nào thành phân vụn.Chính loại cảnh giác này đã tác động tới Ngạo Nam chứ không phải hắn ưa thích thể hiện bản thân là ngầu lòi soái ca gì cả.

Tuy nhiên thường ngày hắn đều ẩn giấu rất sâu,nếu không phải vì đang ở thời điểm trời đất tĩnh mịch nhất,hắn lại có hơi buông lỏng tâm tình khi ở cạnh Ngạo Nam thì đến hơi thở của hắn cũng đừng ai mong cảm nhận được.

- Ta không có thời gian cũng ngươi liếc cả ngày.Đan dược là ta chôn ở đấy dụ ngươi tới.Giờ ngươi đã đến thì cũng nên khởi hành đi thôi.

- Đan dược này là ở trong tay ngươi?

Ngạo Nam vội chạy theo ngạc nhiên hỏi.

- Đương nhiên không phải.Có một mảnh thiên thạch rơi xuống nứt ra cái thứ này,ta thấy ngứa mắt liền đem chôn xuống đất.

- Thối lắm!Lừa người cũng không cần thô thiển như thế!

Thái độ của hắn bình thản nghiêm nghị,lại thêm bản mặt trung hậu thành thật khiến cho không ai nỡ nghi ngờ.Thế nhưng dù nỡ hay không thì gã cũng chẳng thể chấp nhận một cái câu trả lời ngớ ngẩn như vậy.

Thiên thạch vỡ ra Tẩy Tuỷ Đan?Nếu vậy thì chắc hẳn lão tử không phải do cha mẹ sinh ra,mà là có một con cò cắp ta mang tới đặt trước mặt bọn họ!

Ngạo Nam mắng xong thì mấp máy miệng hỏi hắn:

- Dược này là sư thúc lấy tới cho ngươi?

Hắn không đồng ý cũng không phản đối,chép miệng nói:

- Nếu đã biết thì ngươi còn hỏi làm gì?Ngươi bị rảnh trứng à?

Ngạo Nam trợn trắng mắt,gã không ngờ vị sư thúc thường ngày tao nhã thánh thiện lại có thể náo lớn tới vậy.Vỗ trọng thương 6 tên Luyện Khí tầng bảy,một chiêu kiếm phế đan điền của 9 tên Tôi Thể cảnh,đồng thời chém bay đầu gần chục con chó canh,đây không thể ngờ là lần ăn cướp khủng bố nhất từ khi Đấu Giá được thành lập.

Ấy thế mà hắn lại tỏ ra rất bình thản,xem ra sư thúc rất hay mạnh tay đi “mượn” đồ về cho hắn dùng.

Ngạo Nam nghĩ tới nghĩ lui một lượt,cảm thấy đã ổn thoả thì cười ha ha,lại còn cậy mình thông minh nói:

- Vậy là bây giờ ngươi định đem đồ trả lại đúng không?Không sao,dựa vào một điểm thành thật này lão tử liền bỏ qua cho ngươi.Thế nhưng cũng không thể vì vậy mà huỷ bỏ...

- Đéo!

- Ể?

Hắn lạnh lùng nhổ ra một câu:

- Đi lần này là để hại người.

............................

Ngạo Nam ù ù cạc cạc đi theo hắn.Hai người nghênh ngang chạy xuống núi sau đó đến trước cửa một dinh thự nhìn rất hoành tráng.

Ô Long Thành tuy không phải thành hoang đất chết nhưng vị trí nằm cách xa kinh đô,do vậy những kẻ sống tại đây phần nhiều đều là người thường,hiếm hoi lắm mới có vài tên tán tu Trúc Cơ kỳ đã nản lòng thoái chí với giang hồ vào thành mong xây dựng cuộc sống mới.Chỉ là Trúc Cơ kỳ thế nhưng ở đây đã có thể xem là hạc giữa bầy gà,được rất nhiều nơi nhiệt tình chào đón.

Chính vì trình độ tu chân thấp thảm hại nên khi bị La Sát Giáo tấn công mới không chịu nổi một kích.Nếu không phải có Thiên Kiếm Môn trấn giữ thì chỉ e từ thời giáo chủ đời trước toà thành đã biến thành nhà xí của La Sát Giáo.

Lại nói,toà thành tuy không có vị trí chiến lược hay tài nguyên quý báu gì thế nhưng vì nó mà hai bên Thiên Kiếm và La Sát đã đấu đá nhau từ thời tổ sư lập phái cho đến bây giờ,tính sơ cũng được gần hai trăm năm.

Cái gì khó thì càng muốn chiếm được,cái gì nặng cũng không nặng bằng mặt mũi,điều này rất phù hợp để miêu tả động cơ của La Sát Giáo.

Còn động cơ của Thiên Kiếm Môn thì hiển nhiên đã vô cùng rõ ràng.Một núi không có hai hổ,nếu để La Sát Giáo chiếm thành thì lớn nhỏ trong Thiên Kiếm Môn chỉ có nước chuyển hộ khẩu xuống gầm cầu.

Ngạo Nam nhìn ngôi nhà này một lúc rồi như nhớ ra điều gì đó vội quay sang hỏi hắn:

- Tên này đắc tội ngươi?

- Chưa,nhưng sắp.

Hắn trầm giọng,sải bước tiến đến đại môn của nhà họ Pác.

Pác Cha tuy là ngoại tộc tiến vào Ô Long Thành kiếm cơm,thế nhưng dựa vào trí tuệ cùng thủ đoạn đã leo lên vị trí đại phú hào trong thành,sau đó trở thành kẻ quản lý Đấu Giá là chỗ đấu giá lớn nhất của Ô Long Thành.

Kẻ này làm người khôn khéo,hèn nhưng không nhát,tâm cơ thâm trầm,hành sự cẩn mật,ấy thế mà lại đi đắc tội với một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch,đây là điều khiến Ngạo Nam không tài nào hiểu nổi.

Chỉ thấy hắn một đường đi tới trước cổng chính,Ngạo Nam đang định nhắc nhở thì tên gia đinh đã chĩa gây gỗ vào mặt hắn quát:

- Cút đi,không ai có tiền bố thí cho ngươi!

Ô Long Thành không giàu có gì,tên gia đinh lại thiếu hiểu biết nên tưởng hắn là trẻ ăn xin dạt đến,dù sao thì cũng chẳng phụ huynh nào cho con em mình rời nhà thời điểm này,chưa kể trên tay hắn còn cầm hai cái bát trống rỗng.

- Thật xin lỗi,thằng em tôi nó ngáo quá!

Ngạo Nam vội chạy đến lôi hắn ra,thấp giọng quát:

“Mẹ nó,ngươi không biết lẻn vào là gì sao?”

Chợt Ngạo Nam đứng khựng lại,cặp mắt mở lớn kinh hãi khi nhận ra bản thân đang đứng giữa rừng đao chập chùng,lưỡi đao dài hơn hai mét mọc lên từ dưới lòng đất toả hàn khí lạnh lẽo tới mứcánh mắt chỉ mới nhìn thoáng qua mà thân thể đã đau xót như vừa bị cắt trúng.

Thế nhưng ảo cảnh chỉ hiện lên trong thoáng chốc,sau đó Ngạo Nam nhận ra bản thân vẫn đang đứng trước đại môn nhà họ Pác,tuy nhiên hai tên gia đinh đã bất tỉnh từ bao giờ.

Chúng trợn trắng mắt nhưng vẫn cầm gậy đứng thẳng,dường như là vì quá sợ hãi nên thân thể vẫn cứng đờ chưa ngã xuống được.

Cửu Tử ảo cảnh – Đao Sơn Huyết Ngục.

Sinh tử bước qua,tâm sinh đại biến,ý cùng công hợp,địa ngục trần gian.Người luyện Cửu Tử Tà Công trải qua mỗi tầng nội công sẽ có sự biến đổi,dựa vào đặc tính của nội công mà tạo thành ảo cảnh chấn nhiếp đối thủ,đây cũng là một nét độc đáo của bộ tà công này.

Hai tên gia đinh mới là kẻ đứng mũi chịu sào,về phần Ngạo Nam thì chỉ là bởi xớn xác đến gần hắn nên mới được người hưởng ké một chút,bằng không thì dù tinh thần có vững vàng hơn đi chăng nữa cũng chẳng thể giữ nổi cái vẻ mặt ung dung như thế này.

Còn đang định hỏi hắn làm thế nào mà hay vậy thì hắn đã đẩy cửa bước vào,Ngạo Nam không dám chậm trễ chạy theo,buồn bực nói:

- Ngươi có thể nói rõ chúng ta sắp làm gì không?Bị dắt mũi thế này lão tử cảm thấy rất khó chịu!

- Là ngươi không chịu hành động chứ ai dắt mũi ngươi?Không chịu được tịch mịch thì đi tìm hộ xem nhà bếp ở đâu đi.Kêu cái con cá.

Hắn khép cửa lại.Đây là một lỗi mà những người trong giang hồ thường mắc phải:“Đi vào quên đóng cửa”,và đương nhiên hắn sẽ không phạm phải sai lầm sơ đẳng này.

...........................

- Con Trâu Ngu đâu rồi?!

Gã thanh niên quát lớn làm đám lợn đang ngủ ụt ụt lên mấy tiếng kinh hãi,tuy nhiên vì đây là nơi ở của đám hạ nhân nên dù có lớn tiếng hơn nữa thì cũng chẳng có ai dám làm gì gã.

Vừa gọi không lâu thì liền có một đứa bé hớt hải chạy đến,chỉ thấy đứa bé này quần tơi áo nát,tóc ngắn dính đầy rơm rạ,mặt mày đen nhẻm toàn tro với nhọ nồi,nhìn bộ dáng có vẻ như là đang nấu cơm.

- Dạ,em đây.Chẳng hay Tiện ca có gì sai bảo?

Bốp~

Gã bất ngờ tát vào mặt đứa nhỏ một cái,sẵng giọng quát:

- Tiện con mẹ mày,tên của lão tử là Tiểu Tiện!Có mỗi một chữ mà cũng đọc thiếu,sao mày lại ngu như vậy?

- Là tại em ngu xuẩn đáng chết.Thế nhưng danh tự này có chút không ổn.

Đứa bé dường như không phải mới gặp cảnh này lần đầu,vừa ăn một tát nháng lửa vậy mà vẫn bình thản nói chuyện như không việc gì.

Tiểu Tiện hất hàm hỏi:

- Có gì mà không ổn?

Đứa bé nghiêm mặt đáp:

- Trên dưới Pác gia có ai không biết Tiểu Tiện ca là gia đinh lớn tuổi nhất,thông minh nhất,được lòng lão gia nhất,tuyệt đối là hạc giữa bầy gà,nhân trung long phụng.Em dù ít học thế nhưng cũng biết “Tiểu”là nhỏ,thật có chút không xứng đáng a.

Tiểu Tiện cẩn thận lắng nghe,sau một phen suy ngẫm thì gã cảm thấy những lời này rất có lí.Đường đường là đại ca của tận năm tên gia nhân nhà họ Pác,vậy mà trong danh tự lại có một chữ “Tiểu” thì thật không oai phong chút nào.

- Trâu Ngu,theo mày thì danh tự phải đặt ra làm sao?

- Em rất ngu ngốc,em không biết a.

Gã vuốt cằm một lúc rồi hưng phấn kêu lên:

- Nghĩ ra rồi.Hay là thêm chữ “Đại” vào,như vậy liền đủ oai phong.”Đại Tiện ca”,ngươi thấy tên này ra sao?

Cặp mắt to tròn long lanh của đứa bé chớp chớp mấy cái,ngây ngốc nói:

- Em không rõ lắm,thế nhưng đọc lên xác thực là đủ oai phong.Phải rồi,đột nhiên gọi em là có việc gì?

Nhớ ra nhiệm vụ chính gã lập tức nghiêm mặt:

- Mày làm cái gì từ nãy tới giờ?

- Em nghe tin lão gia chuẩn bị lên Thiên Kiếm Sơn vậy nên định chuẩn bị chút đồ ăn cho người.

- Đồ ăn con mẹ ng...

Gã nói được một nửa thì dừng lại,con mắt đảo một vòng sau đó cười hắc hắc:

- Không việc gì.Mày nấu xong đi rồi qua dắt ngựa cho lão gia,nửa canh giờ nữa lão gia sẽ khởi hành.

Đứa bé gật đầu rồi quay lưng chạy đi.Gã chăm chú nhìn theo cho đến khi vóc dáng gầy yếu đó xa dần rồi khuất sau một khúc quanh,tới lúc này gã mới cười phá lên:

- Trâu thì vẫn mãi là trâu,ngu xuẩn vẫn mãi là ngu xuẩn.Hắc hắc!

Gã kiếm một đống rơm rồi dựa vào đó mà chợp mắt một chút,khoé miệng vẫn không ngừng nhếch lên:

- Đại Tiện ca...hắc hắc...thật oai phong.

Đứa bé trở về thì phát hiện có một thằng con trai chạc tuổi nó ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đang lúi húi làm gì đó trong nhà bếp.Nó cảnh giác bước lùi lại rồi định trốn vào phía sau chum nước thì bất ngờ bị ai đó bịt miệng.

- Chớ kêu.Ngươi kêu thì lão tử liền moi ruột ngươi!

Trước giờ nó chỉ bị doạ bỏ đói là cùng chứ có bao giờ phải nghe những lời đáng sợ như vậy,nhất thời nước mắt không kìm được chảy ra ào ào.

- Mẹ nó!Khóc cái con chim tu hú gọi bầy.Câm mồm ngay cho ta!Mẹ nó!Mẹ nó!Ngươi xem,lão tử còn chưa làm gì mà thằng đần này đột nhiên khóc là sao?

Ngạo Nam hung hăng ném đứa nhỏ tới dưới chân hắn rồi hung hăng lau tay lên tường.Đôi khi bệnh ưa sạch sẽ của gã trở nên trầm trọng và đây chính là một trường hợp điển hình.

Hắn bỏ lại đống lỉnh kỉnh trên bếp rồi cúi xuống dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên má nó:

- Tên?

- Trâu...Trâu Ngu ạ.

Nụ cười ấm áp của hắn khiến con tim đang đập bang bang của nó bình tĩnh hơn một chút,thế nhưng nó vẫn chẳng thể ngăn giọng của mình không run lên.

- Phốc~Hắc hắc.Cái tên này thật có hình tượng.Rất phù hợp với ngươi.

Ngạo Nam bật cười,nó cũng cười ngượng ngùng.Nó sợ nếu nó không cười thì cái tên hung hăng kia sẽ giết nó mất.

- Hay cái con chim cu cu.Ngươi muốn đổi tên sao?Vậy để ta nói với lão Tiêu Viêm cho ngươi được toại nguyện.

Ngạo Nam chặc lưỡi sau đó rụt cổ lại không thèm nói năng gì nữa.

Hắn quay sang mỉm cười nhìn nó:

- Tên thật?

Đứa bé mấp máy môi:

- Thanh Trà ạ.

Ngạo Nam sốt ruột:

- Ngươi làm gì thì làm nhanh mẹ lên.Đây không phải đợt khảo nghiệm đâu mà hỏi đéo gì hỏi lắm!

Hắn không nhanh không chậm đưa hai cái tô trống rỗng tới trước mặt Thanh Trà:

- Rửa hộ ta hai cái bát này right now.Cám ơn.

Ngạo Nam tròn mắt nhìn Thanh Trà ù ù cạc cạc mang bát đi ra ngoài sau đó quay sang nhìn hắn chằm chằm,kinh ngạc tới líu lưỡi:

- Mẹ nó!Ngươi bị bệnh thần kinh?

- Ngươi mới thần kinh.Từ khi còn là con t*ng trùng ngươi đã đủ thần kinh.

Hắn vừa gạn bớt nước ra để cơm không bị nhão vừa đáp.

Ngạo Nam trợn mắt nhìn hắn như thể nếu hắn không có ba cái đầu thì ít nhất cũng có sáu mươi chín con mắt:

- Ngươi làm cái quái gì vậy?Ngươi...sao ngươi có thể làm ra hành vi thiếu suy nghĩ như vậy?Ngươi cho nó đi như vậy,ngươi có biết ngươi làm vậy...

Gã hít mấy ngụm khí thô để bình ổn tâm trạng sau đó gầm lên:

- Là ngươi mất tiêu hai cái bát rồi hay không?

Hắn mở vung ra nhìn một hồi sau đó hài lòng múc cơm ra hộp gỗ,bình thản nói:

- Ta cũng tính đến khả năng con bé làm vỡ bát nên đã chuẩn bị sẵn tiền để mua bát mới rồi.

Ngạo Nam chỉ hận rèn sắt không thành thép,hai tay buông thõng xuống như đã mất hết sức lực:

- Ý ta là nó lấy đồ của ngươi chạy đi...

Hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Ngạo Nam,gật gù:

- Thật không ngờ ngươi có thể nói ra những lời này.Da mặt thật dày,thật đủ dày.

Ngạo Nam bực giả đã thành bực thật,đỏ mặt quát:

- Vẽ người khó vẽ ngực,mông,biết người khó biết chân lông thế nào.Ngươi cứ đưa đồ cho người khác như vậy thì vào giang hồ có mà đi ăn mày sớm!

Tay hắn thoáng run rẩy khiến cái muôi xới cơm lạch cạch rơi xuống mặt đất,lần này thì đến lượt hắn bị Ngạo Nam làm cho kinh hãi:

- Con mẹ nó câu này mà ngươi cũng nghĩ ra được?Thật quá con mẹ nó cực phế phẩm!

Biết là thành ngữ của mình có chút hơi khó để người thường tiêu thụ nên Ngạo Nam ho khan một tiếng,ôn tồn giảng giải:

- Cái quan trọng là ý cảnh,không phải ý nghĩa.Nói tóm lại...

- Bớt nói nhảm,vất cái Tẩy Tuỷ Đan ra đây.Con mẹ nó mới đưa hai cái bát mà ngươi đã Sparta(*) như vậy,sau này ta trao tiểu đệ cho lão bà thì chắc ngươi tới đốt nhà của ta hử?

(*):Tạm dịch là phát điên,phát cuồng lên.

- Ặc,cái này....

Ngạo Nam lấy hộp ngọc ném cho hắn.Chợt từ trong lời nói của hắn ngộ ra quy luật đại vũ trụ,cảm thấy ngộ tính bỗng ầm ầm bay lên như tên lửa.

Lấy vợ vừa tốn kém tiền của,sức lực,đã vậy còn không tự tại,thế nhưng chỉ đổi lại được có vài canh giờ phợp nhau và mấy đứa con nhỏ.Một cái đầu tư lỗ nhiều như vậy thì có nên làm không?Vẫn là dẹp đi,sau này nếu có nhu cầu liền đi kĩ viện giải toả được rồi.Thế nhưng lão cha nhất định sẽ không đồng ý a.Mẹ nó,cái gì mà chân mệnh thiên tử,có mà chơi mệt tới tử thì có.

Nếu hắn biết trong đầu con hàng này đang nghĩ gì thì nhất định sẽ dập đầu xưng thần.Một người tỉnh táo như vậy căn bản không thuộc về thời cổ đại,mà nên xuyên ngay tới hiện đại để đấu tranh vì một thế giới không còn hôn nhân tan vỡ,chỉ có gái 2D,3D,3.5D,Androi Wife...Còn về vấn đề dân số?Đương nhiên gã sẽ túm một thằng khác đến lo liệu,thiên chức của gã chỉ là nháo tới thật lớn mà thôi.

Tiếc là hắn không hề biết,chỉ cẩn trọng mở ra hộp ngọc làm không khí tràn ngập một thứ mùi hương dịu nhẹ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.