Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 28




Cảm giác Tống Diễn nghiêng về phía này quá lâu, Dụ Ninh liếc nhìn dây an toàn đã cài hoàn chỉnh, không hiểu hỏi:” Có sao không?”

"Tóc của cô vướng vào nút thắt trên áo tôi.” Giọng anh trầm thấp, bình tĩnh, Dụ Ninh giật giật đầu, quả thật có cảm giác bị kéo da đầu:” Thật xin lỗi.”

Hai bên tai Tống Diễn đỏ lên một chút, nhất định là anh đã điên rồi thì mới dùng loại phương pháp này để có thể dừng lại bên cô lâu thêm chút nữa.

Mặc dù đang cso tâm trạng phức tạp nhưng giọng nói anh lại hết sức lạnh nhạt đường hoàng:” Không có gì, cô đừng cử động, tôi sẽ cởi ra từ từ.”

Ngón tay chuyển động trên đầu thiếu nữ, cảm nhận cảm xúc mềm mượt như tơ lụa nơi đầu ngón tay, Tống Diễn híp híp mắt, lỗ mũi lại gần, nhẹ nhàng hít mùi thơm thoang thoảng kia.

Mặc dù Dụ Ninh vướng đầu, nhưng cảm thấy người đàn ông lại gần, vẫn có chút không thích ứng dịch vào ghế ngồi một cái:”Vướng ít thôi đúng không?”

"Ừm." Môi mỏng khẽ nhếch, Tống Diễn phun ra một âm tiết triền miên, một tay không dùng để làm gì đưa lên cố định thân mình Dụ Ninh, đầu ngón tay xoay chuyển mấy vòng khiến vướng mắc nơi đó càng thêm thít chặt hơn:” Đừng động đậy.”

Thời gian dần trôi, dường như Tống Diễn càng áp lên người hơn, Dụ Ninh thậm chí có thể loáng thoáng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của anh, cùng hơi thở bạc hà như có như không.

"Nếu không chúng ta có thể cắt bớt đi một ít.” Không thể chịu được không khí kì quái trong xe, Dụ Ninh mở miệng đề nghị.

Anh chưa bao giờ thấy tóc của một ai có thể phát triển tốt đẹp như vậy, hoặc có thể nói, anh chưa bao giờ chú ý đến đầu tóc của người khác.

Từng gợn sóng đen tuyền, đường cong tuyệt đẹp, sợi tóc mềm mại, chỉ là dựa cơ thể vào, anh đã cảm thấy như thể chúng đang chui vào lòng anh, đuỗi tóc lay động trái tim anh, ngứa ngáy, hơn nữa, khi bị anh phát giác, nó lập tức thắt chặt lại, bao vây trái tim kia.

"Không thể được." Tống Diễn nhẹ nói.

Dụ Ninh nghĩ rằng ý của anh là sợ cô tiếc một đoạn tóc, tỏ vẻ không sao cả nói:” Nút áo của anh thì có thể quấn được bao nhiêu tóc chứ, không có gì, anh cứ cắt bỏ đi.”

Ngón tay  Tống Diễn khẽ nhúc nhích, vuốt vuốt sợi tóc:” Cũng sắp xong rồi.”

Nếu anh ta đều đã nói thế, Dụ Ninh cũng không tiện đề nghị thêm nữa:” vậy thì phiền anh rồi.”

Cảm giác ngón tay người đàn ông như có như không quét qua gò má, hơn nữa, lần sau kéo dài hơn lần trước,  Dụ Ninh có loại cảm giác kỳ quái, liền tóm lấy tay Tống Diễn, "Cổ tôi mỏi quá, vẫn là cắt đi thôi.”

Mà ánh mắt Tống Diễn cũng vững vàng hướng về phía ngón tay đối lập kia, thon dài non mịn, đem tới cảm giác như đó làm từ loại ngọc tinh mỹ dịu dàng nhất.

Đấy mắt bất tri bất giác hiện lên tia màu đỏ, cuối cùng cũng kháng cự được sự kích động trong lòng, cầm tay cô kéo sang một bên.

Bị nắm tay kéo ra, Dụ Ninh không kịp chuẩn bị, đợi khi bản thân ổn định vững vàng thì cả người đã nhào vào trong ngực Tống Diễn, hơn nữa, cả thân mình cũng ngồi trọng trên đùi anh ta.

"Như vậy đã đủ thư thái chưa?” Thanh âm khàn khàn còn mang theo một chút ý vị khó xác định.

Dụ Ninh nghe nhịp tim đập nhanh bên tai, cả người đều ngẩn ra, không hiểu Tống Diễn đang có ý gì, không phải anh ta rất ghét cô sao? Nhưng ghét một người thfi sẽ ôm người đó lên đùi sao? Dụ Ninh hồi tưởng mấy lần hai người gặp nhau, cơ hồ tất cả đều tan rã trong không vui, cũng không biết Tống Diễn nảy sinh tình cảm từ lúc nào.

Dĩ nhiên cũng có thể đây không phải tình cảm, Dụ Ninh đẩy đẩy vòng tay rắn chắc kia, nói không chừng chỉ là do anh ta nổi lòng háo sắc mà thôi.

"Tống tiên sinh, quan hệ hai ta thân mật như vậy từ khi nào thế?” Dụ Ninh theo hướng sợi tóc tìm đến điểm vướng mắc, kéo mạnh một cái, dựt đứt.

Tống Diễn vẫn còn đang đắm chìm trong dư cảm khi bàn tay nhỏ bé kia loay hoay trước ngực anh thì tất cả biến mất, Dụ Ninh đã che đầu ngồi về phía bên kia.

Những sợi tóc trên nút áo không còn gắn với chủ nhân, lơ lửng trong không trung chốc lát, cuối cùng rơi vào lòng anh.

Không ngờ lại quấn một đống như thế, Dụ Ninh nhìn nhìn, lại cảm thấy da đầu tê dại, đoán chừng là sưng lên rồi.

"Ở trong mắt  Tống tiên sinh, tôi không chỉ là con người ác độc mà còn tuỳ tiện sao?”

Dụ Ninh hướng về phía người bên cạnh, mang theo vẻ tức giận nói.

Mặc dù nghiêm mặt, nhưng bởi vì cảm giác đau đớn nên trong mắt dâng lên một tầng hơi nước khiến cô vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, giống như Tiểu Bố vậy.

Trong đầu Tống Diễn hiện lên hình ảnh đối lập giữa một người một chó, khoé miệng thoáng hiện nụ cười:” Tôi nghĩ là tôi đã làm gì khiến  Dương tiểu thư có chút hiểu lầm, tooi xin nhận lỗi với cô.”

Anh ta bị thần kinh phân liệt đúng không. Một phút lại đổi một tính.

Đối mặt Tống Diễn phiên bản lễ phép nghiêm chỉnh, Dụ Ninh há miệng, cuối cùng vẫn đành đem lời sắp nói ra nuốt vào bụng.

"Anh dãn tôi đi đâu?” Xe đi không phải về hướng Dương gia, cũng không phải chỗ ở hiện tại của cô.

Nói xong, xe dừng lại, vẻ mặt chân thành, Tống Diễn thành khẩn nhìn Dụ Ninh:” Chúng ta có được coi là bạn bè không?”

"Hả?" Dụ Ninh  ngẩn người, hai người họ thành bạn bè từ lúc nào rồi? tại sao cô không hề biết điều này vậy.

"Không phải sao?" Tống Diễn hỏi lại, âm cuối hơi nhếch lên, Dụ Ninh nhìn tròng mắt híp lại một nửa của anh, lắc đàu:” Tất nhiên chúng ta là bạn rồi.”

Tống Diễn cười nhẹ, "Hôm nay tôi có một bữa tiệc xã giao, có thể sẽ phải uống nhiều rượu, cô có thể đi cùng tôi, sau đó đưa tôi về nhà sao?”

Mặc dù có thể miễn cưỡng coi là bạn nhưng hai người vẫn chưa thân đến tình trạng ấy nha, nhưng Tống Diễn đã nói đến nước này tức là có thể nhân cơ hội nâng cao tình cảm, cũng thuận tiện biết nhà anh ta ở đâu.

Dụ Ninh do dự một chút liền gật đầu.

Tống Diễn híp mắt sờ sợi tóc vương trên ngực, ngón tay cuốn qua cuốn lại vài vòng:” Cẩm ơn.”

"Không cần." Dụ Ninh chú ý tới động tác của anh, đi xã giao mà trước ngực lại lủng lẳng một luồng tóc dài, nhìn thật kì quái, cô chủ động đề nghị:” Cần tôi giúp một tay sao?”

Tống Diễn khẽ vuốt cằm, cả người nằm chết dí trên ghế ngồi, tròng mắt hẹp dài nửa khép, đối mặt với Dụ Ninh, tựa hồ đang chờ đợi cô phục vụ.

Sao cô lại cảm thấy tình tiết ơhast triển theo hướng thật quỷ dị đây, sau khi gặp gỡ Tống Diễn, dường như cuộc sống của cô chưa bao giờ trải qua một cách bình thường, ngay cả như lúc này, khi mà giọng nói và thần thái của anh ta không chút bắt bẻ, nhưng cô vẫn có cảm giác người đối diện thật bất thường.

Dụ Ninh cau mày, ngón tay xề gần ngực anh, cố gắng không động chạm vào cơ thể kia, thật cẩn thận gỡ nút thắt.

Nguyên chủ có để móng tay, Dụ Ninh cũng không  cắt nó đi, chỉ đem đá đính phía trên tháo ra. Bởi vì móng tay khá dài, cho nên trong lúc gỡ tóc, ngón út nhàn rỗi không thể ránh khỏi mà lướt qua ngực Tống Diễn một cái.

Nhận thấy thân thể kia rung động, Dụ Ninh ngẩn người, theo bản năng liếc mắt nhìn đầu ngón út đầu, chẳng lẽ là cắt quá nhọn.

"Đau lắm hả?" Dụ Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Tống Diễn.

Tống Diễn cầm lên sợi tóc cô đã tháo ra, ngồi ngay ngắn trở lại, đem phần thân dưới giấu trong bóng tối:” KHông có việc gì, cái này cứ để trong xe, tí nữa tôi sẽ xử lí.”

Cũng chỉ là một đoạn tóc, Dụ Ninh không quan tâm gật gật đầu.

......

Quay trở lại khoảng thời gian Dương Nguyện đi tìm Dương phụ.

Lúc vào cửa, Dương Nguyện còn do dự một chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bản thân là người hoàn toàn đúng, chút do dự kia liền biến mất rất nhiều, gõ cửa tiến vào phòng làm việc của Dương phụ.

"Chuyện gì?" Dương Phụ gỡ mắt kính xuống, xoa xoa đầu, mệt mỏi, thấy Dương Nguyện, ông đã đoán được đại khái câu chuyện, trong lòng lại dâng lên một tia thất vọng.

Dương Nguyện đem chuyện nữ nhân viên kia nói ra, sau đó đưa ra ý kiến của mình:” Ba, cũng chỉ vì một chuyện cỏn con như thế mà khai trừ một nhân viên, có phải chúng ta đang quá võ đoán không, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của công ty sẽ chịu ảnh hưởng không tốt.”

Dương Phụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc lí luận của Dương Nguyện,  khe khẽ thở dài một hơi, mặc dù biết cô muốn nói gì, nhưng là khi nghe được vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu, con trai ông nói rất đúng, quan hệ giữa Nguyện Nguyện và Ninh Ninh  tệ hơn so với những gì ông nghĩ, nghe được những điều Dương Nguyện nói, ông đã dần đồng ý với ý tưởng của con trai, Ninh Ninh dọn ra cũng tốt.

"Cô ta bắt nạt chị con, con cũng không cảm thấy tức giận sao?”

Dương Nguyện ngẩn người, không ngờ Dương Phụ sẽ nói đến vấn đề này, vẻ mặt lập tức có  chút cứng ngắc, "Cô ta nông cạn đến cả mấy thứ cơ bản cũng không biết, như thế cho cô ta nhớ kĩ một chút cũng tốt.”

"Con cảm thấy như thế thật sao?”

Dương Nguyện cắn răng nhìn Dương Phụ, cảm thấy bây giờ ông và Dương An đều đứng về phía Dương Ninh, hốc mắt không nhịn được lại có chút nóng lên, rõ ràng người sai là Dương Ninh, bọn họ lại cảm thấy cô đang gây sự, vì tư lợi.

Dương Nguyện cứng cổ gật đầu một cái, "Con đúng là cảm thấy như vậy đó, người ta không thiếu cô ta cái gì, hơn nữa cũng chính cô ta lựa chọn nhẹ dạ cả tin, tin người, công việc cũng không phải trò đùa, tất nhiên cô ta phải vì sự ngu xuẩn của mình mà chịu trách nhiệm.”

Dương Phụ cúi đầu nhìn mặt bàn ngẩn người một hồi lâu, lúc mở miệng, thanh âm ddefu mang theo một chút già nua:” Con nói đúng, nhưng con không coi Ninh Ninh là chị của con. Nếu hôm nnay người bị lừa là Dương An, có thể thái độ của con đã không như vậy.”

"Đúng a!" Dương Nguyện dùng sức gật đầu một cái, "Con  không bao giờ coi cô ta là chị, cô ta đối xử với con ra sao, tại sao con lại phải coi là chị chứ, con không coi cô ta là kẻ thù như những gì cô ta đối xử với con đã là tốt lắm rồi.”

Nói xong, nước mắt Dương Nguyện liền rớt xuống, "Lần trước, trong buổi dạ vũ, cô ta nâng cốc vẩy lên người con, lần trước nữa lại cắt nát lễ phục con, chưa kể hay đi nói xấu con với người ngoài, ba, sao mọi người lại thiên vị như vậy, từ đó đến giờ vẫn luôn là con bị bắt nạt, mọi người lại vẫn luôn hướng về phía Dương Ninh….”  Dương Nguyện khóc thút thít mấy tiếng, khẽ bình phục lại hô hấp liền tiếp tục nói: "Cũng bởi vì cô ta là con gái ruột của ba sao! Cũng không phải con cầu xin ba mẹ thu dưỡng con, con cũng không yêu cầu mọi người cho con tình yêu ngang ngửa, nhưng xin ba mẹ đừng thiên vị như thế, sau khi con gái ruột trở về liền coi con như đứa bé có thể vứt bỏ………

Dương Phụ và Dương Nguyện chưa bao giờ tâm sự với nhau, thế nên khi nghe những lời này, cũng giống như Dương An, điều đầu tiên ông cảm nhận được là khiếp sợ, thứ hai là mệt mỏi.

"Làm sao con có thể cảm thấy như thế? Nó làm mấy chuyện ấy, có lần nào ba bỏ qua cho nó, ba vẫn nói nó, có lần nào ba không an ủi con, có lần nào là ba nghiêng về phía Ninh Ninh chứ?”

Đôi mắt Dương Nguyện  đẫm lệ,  mông lung nhìn chằm chằm Dương Phụ, nghe được lời ông nói, cô lại càng cảm thấy thiên vị "Nói cho cùng ba chính là thiên vị, nếu không mỗi lần người lùi bước đã không phải là con……..”

"Đủ rồi!" Dương Phụ hung hăng vỗ bàn một cái, không bao giờ muốn nghe tiếp những lời này nữa, ông chưa bao giờ nghĩ tới, con gái nuôi của mình có thể ích kỉ như vậy, mâu thuẫn giữa hai chị em, chẳng lẽ muốn ông phải đuổi Dương Ninh ra khỏi nhà mới được coi là không thiên vị sao? Thật sự cảm thấy những băn khoăn về cảm xúc của Nguyện Nguyện trước đây đều ngu  xuẩn đến ghê gớm, ông coi nó như con ruột, nó lại coi ông như người ba nuôi thiên vị.

"Người nhân viên hôm nay, trừ việc bắt nạt tiể Ninh còn thường đi trễ về sớm, gây chuyện mờ ám với nhân viên khác. Con cảm thấy ba không phân biệt được phải trái tốt xấu cũng được, bây giờ tâm trạng ba đang không tốt, con đi ra ngoài đi.”

Dương Nguyện nức nở:” Ba còn muốn đuổi con ra nữa……….”

Trên mặt cô tràn đày tuyệt vọng, tái nhợt như chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi cũng không chịu nổi gánh nặng mà té xuống đất rồi.

Cảnh tượng này, Dương phụ cũng không thể nào nặng lời:” Bây giờ cảm xúc con đang không bình ổn, chờ sau này chúng ta lại nói tiếp. ba chắc chắn sẽ không bao giờ vì một đứa con gái mà buông tay một đứa con gái khác.”

Dương Nguyện ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc một hồi, mới lau nước mắt đi ra khỏi phòng làm việc, bước chân kiên định, hình như đã có quyết định gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.