Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 27




Edit: Tịnh Hảo

1, Điều kiện bạn trai lý tưởng chính là, có thể dẫn ra ngoài được, và có thể mang về nhà được.

Lời nói của Mễ Sở làm tôi run lên, tôi lập tức cầm điện thoại ngồi thẳng người hỏi, “Cậu vừa mới nói cái gì?”

Mà lời nói của tôi không có bất kỳ câu trả lời nào, bên kia cúp điện thoại.

Thế giới của tôi giống như có một trận gió lớn chợt thổi qua, tôi cảm thấy luồng gió này dường như muốn thổi bay người bên cạnh tôi, giống như muốn nhổ cỏ tận gốc cây đại thụ bạn bè.

Tôi như kiến bò trên chảo nóng quanh đi quẩn lại trong phòng, tôi gọi điện cho Thiên Tầm, Thiên Tầm còn không biết chuyện gì xảy ra, tôi thuật lại cho cô ấy, cô ấy cũng ngạc nhiên. Cô ấy an ủi tôi nói, “Đừng nóng vội, Mễ Sở chưa nói Tô Liệt ở chỗ cha cậu ấy làm gì, nói không chừng chỉ là bạn bè trên kinh doanh.”

“Nhưng mà, Thiên Tầm, cậu sẽ dẫn người bạn trong kinh doanh về nhà sao? Cậu thấy nhiều chuyện tình cảm lạnh nóng như thế, chẳng lẽ không biết tình hình lúc này hơn tớ sao?”

Thiên Tầm im lặng nói, như đinh đóng cột nói, “Tớ chắc một lát Mễ Sở sẽ đến tìm cậu, cậu trông chừng cậu ấy, tớ lập tức gọi điện cho Tô Liệt.”

Tôi vừa mới cúp điện thoại của Thiên Tầm, quả nhiên Mễ Sở gọi điện cho tôi, cô ấy hỏi, “Lạc Thi, cậu có thể xin nghỉ ra uống với tớ một ly không?”

Tôi nói, “Được.”

Khi tôi đi tới Lam Điều, Mễ Sở đã uống rất nhiều rượu. Cô ấy nhìn thấy tôi, từ quầy bar ôm chai rượu xông tới nói, “Lạc Thi, cuối cùng cậu đã đến.”

Khi cô ấy nói lời này, nước mắt nước mũi chảy xuống. Tôi dìu cô ấy đi qua cửa sau quán bar, đi đến nhà ăn của ông chủ mở bên kia. Cô ấy vẫn ôm chai rượu, trong miệng nói đi nói lại, “Lạc Thi, cậu nói xem sao lại là cậu ấy? Tại sao là cậu ấy?”

Tôi biết “cậu ấy” trong miệng cô ấy là chỉ Tô Liệt, tôi không lên tiếng, trong lòng lẫn lộn mùi vị.

Thật ra, khi bên cạnh Tô Liệt, tôi vẫn luôn loáng thoáng cảm giác được, thật ra cô ấy có quen bạn trai. Nhưng mà, loại bạn trai này không giống với chúng tôi.

Nhớ lần đó ngồi ở quán rượu, Thiên Tầm nói đùa, “Điều kiện bạn trai lý tưởng chính là, có thể dẫn ra ngoài được, và có thể mang về nhà được.”

Ngày đó Thiên Tâm nói lời này, chúng tôi đều cười ha ha, cảm thấy cô ấy nói là chân lý, chỉ có Tô Liệt im lặng, một mình uống rượu. Sau đó khi Hồ Lô đưa chúng tôi về nhà, chỉ còn ba người Tô Liệt chúng tôi, cô ấy đã dựa vào vai tôi, buồn bã nói, “Lạc Thi, bạn trai lý tưởng nhiều như vậy, sao tớ lại cố tình chọn một người không lý tưởng chứ?”

Tôi vẫn cho rằng, trước khi một người biết yêu, sẽ gọi là cô đơn, mà sau khi đã biết yêu rồi, thì chính là cô quạnh.

Đêm đó, Tô Liệt vô cùng yếu ớt, vẻ mặt cô ấy nói những lời này, cũng vô cùng cô quạnh.

Cô ấy như muốn nói với tôi, cũng như muốn nói với chính mình, cứ nhắc mãi, “Trước khi làm việc, mưu sinh bôn ba, sau khi làm việc, con người lại ưu sầu. Đi tới vị trí người khác kính trọng, không còn ai dám khinh thường cậu nữa, thì lại là một tình yêu hao tổn tinh thần. Cậu nói xem, tại sao con người khi còn sống lại mệt như vậy… Nhưng mà… Tại sao tớ lại sợ chết như thế…”

Tối hôm đó, mãi đến khi Tô Liệt loạng choạng xuống xe về nhà, bên tai tôi còn vang bài ca cô ấy nhẩm hát, “Cầu xin đất trời buông tha cho một cặp đôi, chuyện sợ xảy ra thì mãi mãi đừng xảy ra…”

Đó là bài hát mà mấy người chúng tôi đều thích – Lời cầu nguyện của thiếu nữ. Tôi biết, Tô Liệt thật sự thích người kia.

Nhưng mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, người đó, lại là Trịnh Ngọc Tỉ.

Tôi đột nhiên nghĩ đến, rất lâu hồi trước, tôi cùng Mễ Sở, Hồ Lô, cùng với bạn gái của Hồ Lô đi dạo, thì Tô Liệt gọi điện thoại cho tôi.

Cô ấy thấp giọng khóc thút thít giống như đè nén giông bão sắp tới, sau tiếng khóc, mang theo sấm sét vang dội như một chuyện bí mật sắp được bùng nổ.

Khi đó Tô Liệt, có phải khóc vì chuyện này không?

Mà sau ba tháng, nhìn bạn tốt khóc ngã trước mặt tôi, tôi chợt không hiểu, rốt cuộc thế gian này làm sao vậy?

Trên thế giới có hàng vạn người, tại sao kịch tính lại xảy ra trên người chúng tôi? Tại sao cả thành phố lớn như vậy, tôi không nghĩ sẽ gặp Lục Tề Minh thì thật sự không còn gặp nữa, sao đến lúc này lại nhỏ như vậy?

Tôi đưa khăn giấy cho Mễ Sở, Mễ Sở hơi há miệng, nói không nên lời. Tôi vỗ vai cô ấy, tỏ vẻ tất cả tôi đều hiểu.

Lúc này, điện thoại trên người tôi vang lên, tôi nhìn thoáng qua, là Tô Liệt.

Vì thế đứng lên đi ra khỏi cửa.

Tô Liệt hỏi, “Mễ Sở ở chỗ của cậu sao?” Tôi “ừm” một tiếng.

Tô Liệt nói, “Chăm sóc cậu ấy cho tốt. Tớ cúp máy đây. 

“Tô Liệt…” Tôi gọi cô ấy, “Lần trước cậu khóc với tớ, có phải bởi vì chuyện này không?”

Bên kia Tô Liệt im lặng một lát, hơi nghẹn ngào nói, “Ngày đó là lần đầu tiên tớ đến nhà ông ấy, ở đầu giường tớ thấy ảnh của Mễ Sở. Trước nay tớ chưa hề nghĩ đến…”

Tô Liệt khựng lại, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, “Bỏ đi, bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, tớ đã sớm đoán được có ngày hôm nay.”

Tô Liệt bình tĩnh trở lại làm tôi hơi buồn, bởi vì thà rằng cô ấy khóc như lúc trước, nhưng mà bây giờ, cô ấy chỉ giấu ở trong lòng.

Ở trong lòng tôi, Mễ Sở vẫn luôn như một cô gái nhỏ, lớn tiếng khóc lớn tiếng cười, chưa bao giờ tự mình quyết định, gặp chuyện thì bỏ chạy tránh bên cạnh tôi, hỏi, “Lâm Lạc Thi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Mà Tô Liệt, cô ấy là một cô gái đã lớn, cô ấy giống như tôi đều không làm người khác lo lắng, mặc kệ làm chuyện gì, đều tự mình quyết định, mặc cho người khác hiểu lầm, vẫn không có một câu giải thích dư thừa. Cô ấy sẽ thay tôi giải quyết công bằng những chuyện bất bình mà tôi gặp nhưng không nói lời nào, không một câu kể công, cô ấy dè dặt cẩn thận, trong trạng thái sống bước tiếp đến khó khăn, giống như kình ngư ẩn trong biển sâu, luôn một mình chống đỡ cô đơn, lại phải giả vờ bước đi trong sân vắng. Cô ấy là cô gái lớn làm người ta thương tiếc.

Giống như bây giờ, cô ấy không nói gì cả, nhưng tôi biết, Mễ Sở buồn, cô ấy còn buồn hơn cả Mễ Sở.

Cô ấy từng đau lòng, từng khóc, ở nơi nhiều người như vậy.

2, Cậu lái xe Nhị Nãi thì thôi đi, vậy mà cậu còn làm mẹ hai!

Khi tôi cúp điện thoại của Tô Liệt, Mễ Sở đã ngừng khóc.

Cô ấy chỉ ôm chai rượu lẳng lặng uống, tôi nói, “Thật ra Tô Liệt đã sớm biết chuyện này.” 

Cô ấy quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén giống như thanh kiếm, cô ấy nói, “Cậu cũng đã sớm biết rồi?”

Tôi lắc đầu, “Mặc kệ cậu có tin hay không, tớ thật sự không biết.” Ánh mắt Mễ Sở mềm mỏng hơn, cô ấy nói, “Xin lỗi, Lạc Thi.”

“Không sao.” Tôi giữ chặt tay của Mễ Sở, “Tô Liệt cũng rất khổ sở, cậu ấy muốn nuốt cay đắng che giấu bí mật này không bị cậu phát hiện. Nhưng cậu ấy cũng biết, cuối cùng cậu cũng biết bí mật này.”

Ánh mắt của Mễ Sở tối sầm, cô ấy nói, “Lạc Thi, cậu biết không, trước kia nhìn thấy Trịnh Ngọc Tỉ và người phụ nữ khác sống chung, tớ cảm thấy không liên quan đến tớ, nhưng mà khi thấy Tô Liệt… Tớ thấy không thể nào không buồn. Cậu ấy là bạn tốt nhất của tớ, cậu nói xem… sao cậu ấy lại ở cùng với cha tớ.”

Mễ Sở nói năng lộn xộn, “Không, không, tớ không thể nào chấp nhận được, tớ không thể nào chấp nhận được.”

Tôi thở dài, “Rất nhiều chuyện, quan trọng là quá trình được tiến hành tuần tự. Đêm nay cậu ở nhà của tớ đi, dù sao cậu trở về cũng suy nghĩ lung tung.”

Ngày đó, tôi và Mễ Sở đi dạo một lát thì trở về.

Nằm trong căn phòng nhỏ của tôi, kéo rèm lên, tất cả đều tối, thỉnh thoảng có ánh sáng mờ ảo tiến vào trong khe hở giữa rèm cửa.

Tôi và Mễ Sở nằm nói chuyện phiếm, nói chuyện thời trung học của chúng tôi, tán gẫu về những chuyện chúng tôi gặp được, quãng thời gian mà chúng tôi trải qua. Bất tri bất giác, cũng chầm chậm ngủ thiếp đi.

Tôi cảm thấy, đã rất lâu rồi tôi chưa có giấc ngủ an tâm như vậy, giống như tất cả gánh nặng đều bỏ qua, thoải mái vui vẻ ra đi.

Cho nên, khi tiếng điện thoại của tôi và Mễ Sở đan xen vang lên, phối hợp với tiếng đập cửa giống như thiên lôi, tôi và Mễ Sở đồng thời nhìn điện thoại, của tôi là Tô Liệt gọi, của Mễ Sở là Thiên Tầm gọi.

Mà lúc tôi mở cửa, nhìn thấy người gõ cửa hận không thể kinh động đến bảo vệ tiểu khu là Tưởng Ngôn.

Trong nháy mắt, chúng tôi ngăn cách bởi cánh cửa nhìn nhau.

Tôi và Mễ Sở hơi mơ màng, ba người vào phòng khách, Tô Liệt dựa vào bờ aài của Tưởng Ngôn, Tưởng Ngôn đưa cô ấy đến sofa, ấp úng nói, “Cô ấy nhất định phải tới nơi này, không biết định nói gì.”

Mà sau khi Mễ Sở nghe thấy lời nói của Tưởng Ngôn, hai mắt vẩn đục như thủy tinh đột nhiên được lau sạch sẽ, trong suốt. Rõ ràng, cô ấy nhớ đến chuyện xảy ra chiều nay.

Cô ấy ôm bả vai, lạnh lùng đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Tô Liệt. Thiên tầm kéo Mễ Sở, nói, “Cậu đừng như vậy, Tô Liệt sang đây xin lỗi.”

Mễ Sở cười lạnh một tiếng, Tô Liệt say khướt ngẩng đầu lên, vẻ mặt của cô ấy như say bí tỉ, nhưng đôi mắt lại rõ ràng.

Cô ấy bình tĩnh nhìn Mễ Sở nói, “Tớ nghĩ, tớ nhất định phải nói xin lỗi với cậu.”

Sau khi cô ấy nói xong, liền cúi đầu, hình như rất mệt mỏi. Mễ Sở nghe thấy lời của cô ấy thì cười rộ lên, cô ấy nói, “Tô Liệt, cậu thật sự là người gan dạ, có tinh thần can đảm!”

Nhưng chẳng mấy chốc, cô ấy liền đỏ mắt gào lên, “Cậu lái xe Nhị Nãi (*) thì thôi đi, vậy mà cậu còn làm mẹ hai!”

(*) Là dòng xe Mini Cooper. Mini là thương hiệu ô tô cỡ nhỏ, được sản xuất bởi Tập đoàn ô tô Anh Quốc (British Motor Corporation - BMC) và hiện nay thuộc quyền sở hữu của tập đoàn BMW. Mini được xem là vật đối trọng với chiếc Volkswagen Beetle, chiếc xe rất được yêu thích ở Bắc Mỹ.

Những lời này của Mễ Sở làm tôi và Thiên Tầm sững sờ tại chỗ, không biết làm sao mở miệng. Tôi nhớ lúc Tô Liệt mua xe, Mễ Sở nói đầu tiên, “Volkswagen Beetle tốt, Volkswagen Beetle dễ thương. Tuy rằng là xe Nhị Nãi, nhưng hợp với cô gái trẻ tuổi.”

Tôi vốn tưởng Tô Liệt sẽ không lên tiếng, làm Mễ Sở phát giận thì thôi, nhưng khi Tô Liệt nghe câu đó xong, lại đột nhiên ngẩng đầu tạo ra giông bão. Cô ấy xanh mặt nói, “Mễ Sở, cậu có thể nói tớ sai rồi, có thể nói tớ đê tiện, nhưng không thể nói tớ mẹ hai. Cha cậu đã sớm ly hôn với mẹ cậu rồi, cậu không thể không biết, Trịnh Ngọc Tỉ đơn thân, ông ấy đơn thân, tớ cũng đơn thân, sao lại nói tớ là mẹ hai!”

Khi Tô Liệt nói lời này, bình tĩnh tự nhiên, giống như cô ấy đang đàm phán trong công việc, gọn gàng dứt khoát. diendannnleequyddonnn

Nhưng mà cô ấy đảo mắt cũng hiểu, nơi này không hợp với công việc, đối mặt với cô ấy không phải là khách hàng, mà là chị em tương thân tương ái của cô ấy.

Cho nên, sau khi cô ấy nói xong. Rõ ràng Mễ Sở không ngờ được Tô Liệt sẽ thẳng thừng phản bác lời của cô ấy, cho nên đứng tại chỗ không biết làm sao mở miệng.

Tô Liệt uể oải đứng lên, đỡ Tưởng Ngôn nói, “Đưa tôi về.”

Thiên Tầm, Tưởng Ngôn và Tô Liệt cùng ra khỏi cửa, trước khi Tô Liệt đi về, giống như hạ quyết tâm nói, “Xin lỗi, tớ không muốn làm tổn thương đến cậu, sau khi tớ biết chuyện này, cũng bắt đầu chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi. Mặc dù… sau này có lẽ chúng ta sẽ không thể làm bạn tốt với nhau nữa, tớ cũng không muốn cả đời này cậu hận tớ… Tớ sẽ mau chóng xử lý tốt.”

Tô Liệt nói xong, liền không quay đầu lại đi xuống lầu.

Lúc bọn họ đi xuống lầu, cửa vang lên một tiếng “ầm” khi được Tưởng ngôn đẩy vào, sau đó, cả căn phòng lâm vào im lặng.

Tôi kéo tay của Mễ Sở, bởi vì mặc áo thun trực tiếp đứng lên mở cửa, nên tay cô ấy hơi lạnh, giống như buổi tối vô bờ.

Mễ Sở run rẩy nắm tay tôi hỏi,  “Lạc Thi, có thuốc lá không?”

Tôi gật đầu, từ trong phòng ngủ lấy thuốc lá mà lần trước cô ấy để ở chỗ này của tôi.

Tối hôm đó, bởi vì Tô Liệt đến nên tôi và Mễ Sở sau nửa đêm vẫn không thể ngủ.

Lần đầu tôi nói với Mễ Sở thân thế của tôi. Tôi đã từng không thể chấp nhận cha mẹ mình không phải là cha mẹ ruột của tôi, cũng giống như bây giờ cô ấy không chấp nhận việc cha mẹ ly dị vậy.

Tôi nói, “Ngay cả tớ cũng cần thời gian dài như thế mới có thể từ từ vượt qua chuyện này, nói chi là cậu.”

Ánh mặt trời phát sáng, khi tôi mơ màng nhắm mắt lại, nghe thấy Mễ Sở nói, “Thật ra, tớ biết như vậy không tốt, nhưng mà tớ không thể khống chế được mình. Lạc Thi, cậu phải biết rằng, Trịnh Ngọc Tỉ, vị trí của ông ấy trong lòng tớ, trừ là cha ra, ông ấy còn là người đàn ông của mẹ tớ.”

3, Hồ Lô, xin cậu hãy vứt bỏ thiện lương của cậu để ở lại bên cạnh tụi tớ đi.

Khi đồng hồ báo thức vang lên, tôi nhẹ nhàng đứng dậy từ ghế sofa, sau đó đến phòng ngủ lấy mền đắp lên người Mễ Sở, sau đó đánh răng rửa mặt, ra khỏi cửa đi làm.

Sau khi tôi uống tách café lấy lại bình tĩnh, nhận được tin nhắn thăm hỏi “Chào buổi sáng” của Hồ Lô trên Q. Tôi nói, “Hửm? Sao cậu thức dậy sớm vậy?”

Hồ Lô trả lời, “Hôm nay, cậu bạn kia thay tớ ra tòa án rồi.”

Tôi sửng sốt, đầu ngón tay trên bàn phím, nhưng không gõ được chữ nào.

Cuối cùng, đầu ngón tay của tôi cứ vuốt nhẹ trên bàn phím, gõ ra một câu, “Hồ Lô, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tụi tớ đều cần cậu.”

Tụi tớ đều cần cậu, cho nên cậu đừng làm chuyện điên rồ; tụi tớ đều cần cậu, cho nên, cậu nhất định phải ở bên cạnh tụi tớ; mất đi cậu, từ nay về sau, tụi tớ sẽ không biết làm sao để vui vẻ nữa.

Cho nên, Hồ Lô xin cậu hãy vứt bỏ thiện lương của cậu để ở lại bên cạnh tụi tớ đi.

Sáng hôm đó, tôi vừa làm việc, vừa mở một trang web, quả nhiên, vào giữa trưa, trên mạng online xuất hiện tin – phán quyết dành cho người gây họa Diệp Cảnh Thượng.

Khi nhìn thấy tên này, tôi có một phút không phản ứng kịp, gọi Hồ Lô lâu lắm rồi, vậy mà tôi lại quên tên của cậu ấy.

Tôi nhanh chóng lướt qua bản phán quyết, bị cáo Diệp Cảnh Thượng vì chạy xe tốc độ cao trong thành phố, làm cho người đi đường tử vong tại chỗ, hành vi này cấu thành tội gây ra tai nạn giao thông. Căn cứ vào quy định của pháp luật, tuyên án bị cáo tội tù ba năm, tịch thu bằng lái xe cả đời.

Tôi gọi Hồ Lô ở trên Q, “Kết quả còn chưa tệ lắm, ba năm, chờ cậu ấy ra tù, cậu bảo cha cậu đưa tiền cho cậu ấy học nghề, nhất định sẽ không trì hoãn cả đời này của cậu ấy.”

Hồ Lô trả lời một chữ, “Ừm.”

Vào giữa trưa, Mễ Sở rời giường gọi điện thoại cho tôi, nói là Trịnh Ngọc Tỉ gọi điện cho cô ấy, nội dung đơn giản là khi quen biết Tô Liệt, quả thật không biết là con gái của ông ấy, cuối cùng lại thở dài một tiếng, hàm ý không rõ ràng.

Mễ Sở nói định trở về trường an tĩnh một thời gian. Tôi nói như vậy cũng được, sau đó thuận tiện thông báo phán quyết của Hồ Lô.

Mễ Sở nói, “Bây giờ chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi.”

Đã trải qua hàng loạt chuyện thế này, dường như Mễ Sở cũng hiện ra nét ưu thương mà trước nay chưa từng có.

Tôi gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại của Mễ Sở, tôi lại nhận được điện thoại của Mễ Sở, cô ấy nói, “Lạc Thi…”

Sau khi Tô Liệt kêu tên của tôi thì im lặng thời gian dài, tôi hỏi cô ấy sao thế, cô ấy nói buổi trưa ra ngồi một lát.

Ở quán café Thượng Đảo trên lầu công ty, xa xa tôi nhìn thấy Tô Liệt ngồi cạnh cửa sổ, cả người cô ấy tỏa sáng có chút không chân thật, cô ấy ngồi thẳng tắp, giống như một bức phác họa yên tĩnh.

Tôi đi qua, cô ấy nở nụ cười với tôi. Đáy mắt có quầng thâm nhàn nhạt, có thể thấy tối qua cô ấy cũng một đêm không ngủ.

Cô ấy hỏi, “Ăn gì?” Tôi tùy tiện gọi món ăn rồi đi thẳng vào vấn đề, tôi nói, “Sao cậu không đi làm?”

“Tớ từ chức rồi.” Tô Liệt khuấy ly cafe trước mặt, nhàn nhạt nói.

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, “Có ý gì?”

“Lạc Thi…” Tô Liệt ngẩng đầu nhìn tôi. “Tớ nghĩ… tớ phải rời khỏi thành phố C.”

Tôi Liệt mang đến tin tức này cho tôi như một quả bom, lỗ tai của tôi nổ tan thành mây khói.

Tôi nói, “Tô Liệt, cậu biết câu đang nói gì không?”

Tô Liệt khẽ cười, lúm đồng tiền trên má thật sâu, lộ ra vẻ dịu dàng. Cô ấy nói, “Thật ra quyết định này vẫn luôn tồn tại trong lòng tớ, chỉ là bởi vì nơi này có các cậu, cho nên tớ vẫn ở lại nơi này.”

Tôi hỏi, “Vậu cậu muốn đi đâu? Cậu ở đây dốc sức làm nên tất cả, cậu cam lòng buông bỏ sao? Rời khỏi có nghĩa là bắt đầu từ con số 0, cậu có hiểu không?”

Tôi quýnh lên, buột miệng nói, “Giống như cậu nói, cha và mẹ của Mễ Sở đã ly hôn, cậu căn bản không phải là kẻ thứ ba.”

Tôi không biết Mễ Sở nghe câu nói này của tôi xong có hận chết tôi không, nhưng mà, lúc này, tôi cố gắng giữ Tô Liệt ở lại, người này là bạn, là chị em, là người quan trọng của tôi trong cuộc đời này.

Tôi mù quáng sùng bái mỗi bước đi của cô ấy, tin tưởng mỗi quyết định cô ấy làm.

Nhưng mà việc này, tôi không thể nào chấp nhận.

Tô Liệt cưng chiều nhìn tôi, giống như nhìn đứa em gái nhỏ của mình, cô ấy nói, “Lạc Thi, cậu đừng lo lắng, nghe tớ từ từ nói.”

Buổi trưa ngày đó, Tô Liệt kể tôi nghe câu chuyện giữa cô ấy và Trịnh Ngọc Tỉ, cũng là cha của Mễ Sở.

Cô ấy nói, “Đơn giản là câu chuyện giữa một thương nhân cô đơn cùng một cô gái mới ra ngoài xã hội. Ông ấy lưu luyến tuổi trẻ của tớ, ham mê sự điềm tĩnh của tớ, nhưng mà, ông ấy là người xuất hiện ở thời điểm tớ khó khăn nhất, cho nên ông ấy chiếm giữ một vị trí trong lòng tớ…”

Cô ấy ví dụ, “Giống như lúc trước khi cậu ở trường trung học Thực Nghiệm không được mọi người hoan nghênh, Lục Tề Minh dẫn cậu vào thế giới khác. Lúc đó ông ấy cũng như vậy, tớ tuyệt vọng đối với cuộc sống, toàn thân cảm thấy rét lạnh, là ông ấy dẫn tớ đi theo ánh mặt trời, cho tớ ấm áp. Vì thế, từ đó về sau, tớ liền ghi nhớ ông ấy ở trong lòng.”

Cô ấy nói, “Thật ra, tớ có ở cùng với ông ấy hay không đều được cả. Mấy năm như thế rồi, hai người vẫn mơ hồ bất định, nếu không thì vào khoảng thời gian trước tớ cũng không mới bước vào nhà của ông ấy. Tớ cảm thấy, ông ấy đối với tớ có ý nghĩa rất lớn nhưng không phải người tớ yêu, mà là không thể thiếu, là người có thể làm đáy lòng tớ kiên định. Ít nhất…” Tô Liệt dùng tay vẽ một vòng tròn ở trên bàn, “Là ở thành phố này.”

“Vậy tại sao cậu rời khỏi?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Bởi vì tớ chán ghét cuộc sống thế này, tớ cũng muốn tìm một bạn trai lý tưởng, cậu hiểu không?” Tô Liệt nhìn tôi, ánh mắt trong suốt, không có bất kỳ ảm đạm nào, tôi tin lời của cô ấy.

Ngược lại cô ấy cười khổ nói, “Người duy nhất tớ cảm thấy hổ thẹn chính là Mễ Sở, tớ hi vọng tớ đi rồi, cậu ấy có thể tha thứ cho tớ.”

Tôi nói, “Có thể mà.”

Tô Liệt bảo tôi giữ bí mật chuyện rời khỏi với Mễ Sở.

Cô ấy nói mấy ngày nay bàn giao công việc, sau đó chuyển nhà và xe, lúc chia tay sẽ mời chúng tôi ăn cơm. Cô ấy hiểu nỗi lúng túng giữa tôi và Lục Tề Minh, tôi cũng từng nói với cô ấy, gặp nhau không bằng không gặp.

Mấy ngày nay, sau khi tôi tan làm liền ở bên cạnh Tô Liệt, tôi chưa từng sợ một người rời khỏi như thế. Tưởng Ngôn nói, “Cô sợ cô ấy đi rồi tôi sẽ ngược đãi cô chứ gì.”

Tôi nói, “Anh nghĩ hay quá.” Tôi cảm thấy tôi đối với thái độ của Tưởng Ngôn đã bắt đầu dần dần thay đổi, từ bị anh ấy làm nghẹn không nói nên lời, đến thỉnh thoảng có thể nói hai câu, nhưng vẫn bị nghẹn như trước, rồi sẽ kiêu ngạo nói vài câu, cuối cùng như bây giờ, cũng mặt không đổi tim không đập nhanh, không biết xấu hổ tiếp tục tán dóc.

Mà gần đây tâm tình của Tưởng Ngôn không tệ, nghe Tô Liệt nói, hình như bạn gái trước của anh ấy có chút thay đổi thái độ. d đ l q đ

Tôi hỏi Tô Liệt sau này định đi đâu. Tô Liệt cười nói, “Về quê phát triển, hoặc là lang thang đi khắp nơi, dù sao vẫn luôn muốn đi Tây Tạng, bây giờ đúng lúc đang rảnh.”

Tôi nói, “Cậu không thích hợp với Tây Tạng.” Tô Liệt hỏi tại sao.

“Bởi vì cậu xinh đẹp, cho dù là Tây Tạng hay là nơi lang thang khác, những nơi này đều chọn khách du lịch nữ, mà không phải là cậu.”

Tô Liệt nói, “Không nhất định thế. Sao cậu cảm thấy tớ không có phong cách của người lưu lạc?”

Một tuần trừ làm việc ra, thì tôi bên cạnh Tô Liệt năm ngày, cùng Mễ Sở đi ăn cơm.

Hình như Mễ Sở tốt hơn trước nhiều, cô ấy nói, “Tớ có chút tha thứ cho Tô Liệt rồi.”

Tôi chu mỏ muốn nói với cô ấy, ngày mai Tô Liệt phải lên xe, nhưng mà lời nói đã đồng ý với Tô Liệt vang bên tai, tôi chỉ rầu rĩ không vui đâm miếng bít tết trước mặt.

Tôi biết tính tình của Mễ Sở, có một số người, cô ấy thà rằng không gặp lại, cũng không cần lúng túng. Cô ấy nói, cô ấy sẽ khéo léo ứng phó tất cả mọi chuyện, chỉ riêng sẽ không tiếc vì bạn bè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.