Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 22




Editor: Đào Sindy

Ban Họa đi vào phòng trước, nghe hai đại phu nói xong chuyện đã xảy ra, gật đầu nói: "Các ngươi làm rất đúng, để hai vị tiên sinh chịu uất ức, mời đến hậu viện nghỉ ngơi."

"Quận Chúa nói quá lời, Tạ gia vô lễ, không có lý do gì trách cứ Quận Chúa cả. " Hai vị đại phu nói: " Thuộc hạ cáo lui trước."

Chờ sau khi hai đại phu rời đi, Ban Họa lạnh hừ một tiếng: "Người Tạ gia thật sự là không biết điều, sau này không quản nhà ông ta đòi sống đòi chết, coi như quỳ trên đất dập đầu với ta, ta cũng không cho ông ta mượn đại phu nữa."

"Được, chúng ta không cho mượn." Dung Hà ở bên cạnh gật đầu đáp lời.

Bên ngoài Bạch Thủ viên, Tạ Khải Lâm đến nhà tạ lỗi đứng ngoài cửa đợi một lúc lâu, một gã sai vặt mặc áo xanh đi tới, hành lễ nói với hắn ta: "Tạ công tử, thật sự là không khéo, Hầu Gia và phu nhân nhà chúng ta không có trong viên."

"Không ở đây, là trở về phủ Thành An Hầu sao?" Tạ Khải Lâm vỗ vỗ bông tuyết trên bờ vai, thở ra một hơi khí nóng.

Gã sai vặt lắc đầu: "Hôm qua là lúc phu nhân lại mặt, hôm qua Hầu Gia và phu nhân nhà chúng ta liền đi phủ Tĩnh Đình Công, hôm nay còn chưa trở lại đây."

" Phủ Tĩnh Đình Công?" Tạ Khải Lâm cho là mình nghe lầm: ” "Ngươi nói là trở về hôm qua?"

"Đúng thế." Gã sai vặt cười nói: " Nếu ngài muốn gặp hai vị chủ tử, chỉ sợ phải đi phủ Tĩnh Đình Công nhà mẹ đẻ phu nhân rồi."

"Đa tạ."

"Không dám."

Tạ Khải Lâm ngồi trên lưng ngựa, nhận áo khoác gã sai vặt đưa tới buộc lại, đúng là Dung Hà trở về phủ Tĩnh Đình Công ngày giao thừa cùng Ban Họa, hắn ta vốn không nghĩ tới chỗ này.

"Công tử, chúng ta đi phủ Tĩnh Đình Công sao?" Gã sai vặt dẫn ngựa cầm dây thừng nhìn Tạ Khải Lâm, thật ra gã không muốn đi phủ Tĩnh Đình Công, bởi vì hai nhà bọn họ không chỉ ngứa mắt giữa chủ tử với nhau, ngay cả hạ nhân cũng ganh đua tranh giành lẫn nhau.

"Không cần. " Tạ Trọng Cẩm chậm rãi lắc đầu:"Hôm nay là ngày đầu tháng giêng, không nên đi quấy rầy. Để ít lễ và thiếp mời của chúng ta ở đây là được."

"Vâng."

Tâm thần Tạ Khải Lâm có chút hoảng hốt, làm sao hắn ta cũng không nghĩ ra, Dung Hà vì Ban Họa mà làm đến nước này. Ăn tết tại nhà mẹ đẻ nữ quyến, thậm chí ngay cả ngày đầu tháng giêng cũng ở lại Nhạc Gia, như thế có gì khác so với ở rể?

Dung Hà và Ban Họa ở Ban gia đến mùng ba tháng giêng*, mới dọn dẹp bao lớn bao nhỏ về tới hành cung.

*Hay còn gọi là sơ tam chính nguyệt, được gọi là tết ông Táo hay xích cẩu nhật, là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc cổ xưa. Tương truyền ngày này Nữ Oa nương nương đã sáng tạo ra con heo.

"Đúng rồi. " Ban Họa gục xuống bàn, ngoẹo đầu nhìn Dung Hà: "Chúng ta cần đi dâng hương cho công công và bà bà không?"

Dung Hà bưng cho nàng một chén nước mật ong: "Lúc nào đi cũng được."

Ban Họa thấy thần sắc y lạnh nhạt, hình như tình cảm của y với phụ mẫu cũng không sâu, thì không nhắc chuyện này nữa.

Sau ba ngày, tuyết ngừng rơi, Dung Hà dẫn nàng tới một căn phòng trong hậu viện, bên trong bày biện bài vị nhị lão và đại lang Dung gia, Dung Hà đốt nhang đưa cho Ban Họa: "Trời lạnh, không cần đến trước mộ tế bái, chúng ta hành lễ ngay chỗ này đi."

Phòng này có chút vắng vẻ, trong phòng trống rỗng, ngoại trừ đặt hai bài vị ra, thì không còn vật trang trí khác. Đằng sau bài vị, treo hai bức tranh, trái nam phải nữ, có thể là phụ mẫu Dung Hà.

Ban Họa không biết nên nói gì với bài vị lạnh như băng kia, nàng cầm nhang vái ba cái, cắm vào lư hương, vung váy lên chuẩn bị quỳ lạy làm lễ, bị Dung Hà một tay giữ chặt.

"Không cần, trên mặt đất rất lạnh. " Mặt Dung Hà không thay đổi nhìn bài vị: "Cứ như vậy đi."

"Hả." Ban Họa dắt tay y, nhẹ nhàng lôi kéo: "Tâm trạng chàng không tốt à?"

"Không sao, ta vẫn ổn." Dung Hà đưa tay chỉ trán nàng, lộ ra một nụ cười dịu dàng.

"Không muốn cười thì đừng cười. " Ban Họa kéo y đi ra ngoài: "Đi, chúng ta dạo một vòng trong vườn nào." Toà hành cung này mặc dù đã là của bọn họ, nhưng nàng còn chưa thưởng thức hết nơi đây.

"Vương Phi, Vương gia uống say, hiện tại dậy không nổi."

Tạ Uyển Dụ đứng bên giường, nhìn nam nhân ngủ như chết trên giường, quay đầu thấy mấy cung nhân trong phòng đều sợ hãi nhìn mình, nhịn không được cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ những người này cho là nàng ta sẽ thừa cơ hội giết Tưởng Lạc?

Nàng ta xoay người, mặt không thay đổi rời khỏi phòng.

Nàng ta và Tưởng Lạc mặc dù là phu thê, nhưng không có chút tình cảm phu thê nào, lúc trước nàng ta nghĩ gả cho Tưởng Lạc rồi thì có thể ép Ban Họa một đầu, để khiến nàng cúi đầu xoay người với mình, không nghĩ tới đúng là mình đã gả cho một hố lửa.

Nàng ta trở lại phòng của mình, từ trên bàn trang điểm lấy ra một chiếc hộp son nhìn rất bình thường, mùi hương của hộp son xông vào mũi, tựa như mùi hoa quế nở tháng tám.

"Vương Phi. " Một cung nữ tiến lên: "Ngài muốn rửa mặt à?"

"Không cần. " Tạ Uyển Dụ để hộp son đã dùng một phần ba lại bàn trang điểm, cười như không cười nói: "Gọi người hầu hạ Vương gia cho tốt, nghe nói người say rượu, có đôi khi nằm mơ vô thức bị nghẹn chết."

Bả vai cung nữ bị dọa đến run lên, không dám nói lời nào.

Thấy cung nữ bị dọa thành bộ dáng này, Tạ Uyển Dụ cười lạnh một tiếng: "Thế nào, ta nói một câu như vậy, các ngươi đã sợ rồi?"

Nhóm cung nhân cùng nhau im lặng không nói.

Hiện tại dùng "Mỗi người một ngả" để hình dung Vương Phi và Vương gia, đã là cách nói khách sáo, không bằng nói là "Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp kẻ thù" càng chuẩn xác. Vương gia làm hại mạng sống huynh trưởng Vương Phi như treo trên sợi tóc, loại thù hận này, nên hóa giải thế nào?

Muốn họ nói, Vương gia làm quả thực hơi quá, Tạ gia đại lang tốt xấu gì cũng là cữu huynh của hắn ta, giữa hai người có thâm cừu đại hận gì, phải động dao mới có thể giải hận đây chứ?

" Tất cả các ngươi lui ra. " Nụ cười trên mặt Tạ Uyển Dụ biến mất: "Ta muốn yên tĩnh một mình."

"Vâng."

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Tạ Uyển Dụ rút ra một tờ giấy trong cây trâm, bên trong viết ngắn ngủi một câu.

"Đánh gãy Ninh phò Đông cung."

Nàng ta cười khổ, mai sau coi như Ninh Vương đăng cơ, lấy thái độ Ninh Vương đối đãi nàng ta, Tạ gia sẽ không có kết quả tốt gì. Nhưng hôm nay nếu Đông cung kế vị, nàng ta là Ninh Vương phi lại có kết quả tốt nào? Tiến thoái lưỡng nan, nàng ta đã rơi vào tình cảnh như vậy.

Cuối cùng thì còn cách nào khác, để nàng ta có thể đánh gãy Ninh Vương, lại có thể bảo đảm mai sau không lo cơm áo?

Mùng bảy tháng giêng, triều đình một lần nữa mở cửa, lần đầu trong năm bách quan vào triều. Khi bọn họ nhìn thấy đứng trên điện không chỉ có Nhị Hoàng Tử, mà còn có Thái Tử, bọn họ mới biết, Đông cung đã được bỏ lệnh cấm.

Tính cách Thái Tử mặc dù hơi mềm yếu một chút, nhưng ít ra được xưng tụng một chữ nhân, Ninh Vương bạo ngược thành tính, thực sự khiến trong lòng người ta run sợ.

Trên thực tế, Ninh Vương càng phải kinh sợ hơn bách quan khi Thái Tử xuất hiện, hắn ta cũng không biết Đông cung đã được bỏ lệnh cấm. Hắn ta nhìn Thái Tử đứng bên trái mình, trầm mặt miễn cưỡng cúi người, cho Thái Tử một cái lễ.

Phụ hoàng đúng là gạt hắn ta, lén thả Thái Tử ra.

Hắn ta nên làm thế nào?

"Bệ hạ có chỉ, thân thể Thái Tử điện hạ đã bình phục, có thể vì trẫm phân ưu..."

Lúc Thái Tử bị giam lỏng, lý do bên ngoài là thân thể khó chịu, hiện tại thân thể tốt lên, tất nhiên là tiếp tục giám quốc, về phần Ninh Vương, nên ngoan ngoãn làm Ninh Vương đi.

Mùng chín tháng giêng, Vân Khánh Đế ban một tòa phủ thân vương cho Ninh Vương, nói rõ hắn ta ở đây thêm một tháng nữa sẽ chuyển về Vương phủ.

Chúng thần biết được đạo thánh chỉ này rồi, rốt cục an tâm.

Xem ra, thiên hạ này cuối cùng rồi sẽ là Thái Tử kế thừa.

"Ta không phục, ta không phục!" Tưởng Lạc đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng: "Thái Tử chỉ ra đời sớm hơn ta có mấy năm, dựa vào đâu thiên hạ này là của hắn?"

"Vương gia, ngài bớt giận!" Thái giám bưng trà đi đến trước mặt Ninh Vương: "Chuyện còn chưa đến đường cùng, ngài không được tự loạn trận cước."

Tưởng Lạc nhận chén trà mãnh mẽ uống mấy ngụm, nước trà vào bụng, hắn ta cảm thấy đầu mình trấn tĩnh hơn rất nhiều: "Ta dùng kế để Thái Tử phạm vào sai lầm lớn như vậy, phụ hoàng cũng chỉ nhốt hắn mấy tháng, bổn vương còn có cơ hội gì?"

Thái giám nhận nửa chén trà, cười nói: "Vương gia, Thái Tử ngoại trừ có mấy văn thần ủng hộ ra, trên tay không có binh quyền."

"Chẳng lẽ trong tay bổn vương có?" Tưởng Lạc đặt mông ngồi trên ghế, không kiên nhẫn nói: " Ngược lại là Dung Hà trong đám văn thần có phân lượng lớn, hắn lại có phần thích Thái Tử, không trừ được người này, nội tâm ta thực sự khó có thể bình an."

"Thế nhưng lần trước ngài ám sát..."

"Ta không động hắn, ta động nữ nhân của hắn." Tưởng Lạc cười lạnh: "Là người thì có nhược điểm, nếu Ban Họa ở trong phủ của hắn xảy ra chuyện, ta xem người Ban gia có thể bỏ qua cho hắn không đây."

"Ý ngài nói là, phái người đi ám sát Phúc Nhạc Quận Chúa?" Ánh mắt thái giám lấp lóe, nhanh chóng cúi thấp đầu: "Phúc Nhạc Quận Chúa bị chết do ám sát, người Ban gia sao lại hận Thành An Hầu? Nô tài ngu dốt, thực sự nghĩ mãi mà không rõ ý này."

"Ngươi là một thằng hoạn, tất nhiên không rõ. " Ninh Vương nhẹ hừ một tiếng: " Người Ban gia không nói đạo lý nhất, giận lây sang người khác cũng là chuyện thường xảy ra. Chỉ cần Ban Họa xảy ra chuyện, không cần chúng ta đi đối phó Dung Hà, có Ban gia ở đó, Dung Hà sẽ là ốc còn không mang nổi mình ốc."

"Vương gia có mưu kế hay, nô tài thực sự quá ngu xuẩn."

"Ngươi nói gì?" Tạ Uyển Dụ quay đầu nhìn tên thái giám trước mặt: "Ninh Vương muốn giết Ban Họa?"

"Đúng."

"Hắn điên rồi sao?"

Tạ Uyển Dụ bóp khăn trong tay, hít sâu mấy hơi: "Ngươi ra ngoài, ta phải suy nghĩ thật kỹ."

Thái giám yên lặng lui ra ngoài.

Tạ Uyển Dụ vô cùng ghét Ban Họa, có đôi khi hận không thể để nàng chết đi.

Nhưng mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.