Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 19




Editor: Nguyễn Yên Thương

“Nếu em không có trêu chọc anh, làm anh lầm tưởng cô ta là em. Năm đó anh trong tắm gội suối nước nóng ở Yêu giới, bỗng nhiên có mọt cô gái rơi từ trên trời xuống, chính là cô ta: Đan đan.

Trên người cô ta cũng có mùi hương giống em như đúc, cô ta đến từ Thiên giới, vẫn là đến từ Ngự Hoa Viên, càng không thể suy nghĩ cô ta chính là em cũng là Mẫu Đan Tiên Tử. Hơn nữa cô ta vẫn là trưởng thành từ chỗ diendanlequydon của Mẫu Đan Tiên Tử.” Lang Vương thâm trầm nói.

“Làm sao lại như vậy chứ?” Bạch Tuyết rất là khó hiểu, mặc dù Đan Đan này cũng là Mẫu Đan Tiên Tử, nói vậy trên thiên giới có rất nhiều Mẫu Đan Tiên Tử, chẳng lẽ anh đều phải yêu!

“Cô ta có mùi thơm cơ thể giống như em, năm đó em bị bắt hạ phàm, vì để vĩnh viễn nhớ kỹ em, hơn nữa có thể tìm được em, tổ tiên Yêu giới đã phong ấn mùi hương cơ thể riêng biệt của em trong đầu anh, mùi thơm cơ thể của em là độc nhất, không có người nào có thể giống. Cho đến ngày đó anh nhìn thấy cô ta, cô ta nói cô ta cũng là Mẫu Đan Tiên Tử, còn nói cũng là ở từ chỗ em mà tới đây. Anh liền cho rằng cô ta là em, bởi vì mùi hương trên người cô ta và mùi hương được phong ấn trong đầu anh là giống nhau.

Cho nên anh đã xảy ra quan hệ với cô ta, anh cũng nghĩ tới em không có khả năng ở Yêu giới, em đã bị bắt hạ phàm. Có lẽ là anh quá mong nhớ em, có lẽ là trong lòng anh trống rỗng, anh đã nghĩ cô ta là linh hồn em, em rời bỏi nên anh đã rất ưu thương, cho nên anh đã tiếp nhận cô ta.

Anh lại không nghĩ tới, xong việc, cô ta lại nói cô ta là cái chi của em, cũng chính là một cái rễ hoa, mới có cô ta. Cho nên cô ta mới có thể có mùi hương giống em như đúc!

Sau khi biết cô ta không phải là em, anh giận dữ đuổi cô ta đi, chưa từng gặp qua cô ta, tạm biệt chính là 500 năm. Hôm nay là lần thứ hai gặp mặt cô ta. Sự tình chính là như vậy, tin hay không tùy em.”

Bạch Tuyết tin tưởng lời Lang Vương nói đều là thật sự, chỉ là người phụ nữ này lại không có ý định từ bỏ, lại còn muốn lấy con trai diendanllequyodn ra uy hiếp anh!

“Cho dù em có tin tưởng anh thì đã như thế nào chứ! Cô ta có con với anh, mà anh…… Cũng thích Đản Nhi!” Bạch Tuyết thấp giọng nói.

“Đúng vậy, anh thích Đản Nhi. Nhưng mà, anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận Đan Đan kia, điểm này em yên tâm.” Lang Vương khẳng định nói.

“Em yên tâm thì có ích lợi gì, quan trọng là chuyện đã xảy ra! Hơn nữa ở trong lòng Đản Nhi vị trí của Đan Đan cũng rất quan trọng. Tựa như vị trí của em ở trong lòng bọn nhỏ vậy.” Bạch Tuyết lo lắng nói.

“Nói cho anh biết, có phải em cũng thích Đản Nhi hay không?” Lang Vương nghi hoặc nhìn Bạch Tuyết hỏi.

“Em cũng không phải là cực kỳ thích, theo ý em thì đứa nhỏ này có một loại thân thiết không tên. Không thể nói tới cảm giác, cái loại cảm giác này thực kỳ diệu, giống như là đã quen biết từ trước?” Bạch Tuyết nghi hoặc, đây là cảm giác trong lòng cô, tuy rằng đây là đứa bé của Lang Vương và người phụ nữ kia sinh ra, hẳn là cô nên chán ghét mới đúng, nhưng mà chẳng những cô không chán ghét, giống như Lãnh Dạ nói, cô còn có chút thích, thậm chí là muốn chiếm cho riêng mình.

Một cảm giác thật đáng sợ.

Một loại tình cảm thực phức tạp.

“Anh và em đều có chung một loại cảm giác, ddiendnlequydon đều thích đứa nhỏ này, cũng muốn để nó ở lại bên cạnh mình.”

“Dạ, đứa nhỏ này thật là do anh và Đan Đan sinh sao? tính cách Đản Nhi và Ức Ức có nhiều điểm tương tự, anh không cảm thấy Đản Nhi giống như là con em?” Bạch Tuyết bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ.

Làm sao Đản Nhi có thể là cô sinh ra!

Chỉ là, Bạch Tuyết lại có loại cảm giác này.

Lang Vương không tức giận, anh cũng hoài nghi vì cái gì Đản Nhi lại có thể ở trong bụng Đan Đan suốt 500 năm mới sinh ra?

Quá không thể tưởng tượng!

Tuy rằng trong ba tháng Bạch Tuyết đã sinh ra các con cũng thực thái quá, nếu người phụ nữ kia 500 năm mới sinh ra một đứa con, có phải làm người rất hoài nghi hay không?

Đản Nhi là con anh, anh tin tưởng.

Nhưng mà, anh không tin Đản Nhi là mẹ, trong đó nhất định có quỷ.

Vì thế, tâm sinh một kế.

Đoan Mộc mang theo ba đứa bé đã tới dưới lầ rồi u, Thiên Tầm cũng đưa Đóa Đóa theo đến, nói là không nỡ bỏ Đóa Đóa. Tiểu Long Nữ đã thông suốt, nếu lúc này không thể biến trở về lại, liền dứt khoát làm một con heo ddiendaalequydon tốt trước đi, chết tử tế không bằng lại sống sót.

Thiên Tầm dẫn Đóa Đóa vào cửa, ở phòng khách, nhìn thấy Ức Ức và Niệm Niệm dừng lại đứng ở phía trước. Ánh mắt Thiên Tầm nhìn theo Ức Ức, chỉ thấy có một đứa bé đang ngồi trên sô pha phòng khách, tuổi cũng không sai biệt lắm so với chúng, chiều cao cũng không sai biệt lắm, điều duy nhất không giống nhau chính là đứa nhỏ này lại ăn kẹo que.

Chúng không thích ăn kẹo que, không thể ăn, mà đứa nhỏ này lại thích ăn.

“Cậu là ai?” Thiên Tầm đi tới trước hỏi.

“Cậu lại là ai?” Đản Nhi hỏi.

“Tôi là chủ nhân nơi này.” Thiên Tầm trả lời.

“Tôi cũng coi như là chủ nhân nơi này.” Đản Nhi liếm kẹo que một chút nói.

“Cậu cũng coi như là chủ nhân nơi này? Vậy tại sao chúng tôi lại không quen biết cậu.” Thiên Tầm đi vào, nhìn chằm chằm Đản Nhi đánh giá, cậu ta là một đứa con trai, vì cái gì thích ăn kẹo que như vậy? Ăn ngon như vậy sao?

“Có cái gì kỳ lại chứ, tôi cũng đâu quen biết cậu.” Đản Nhi lại liếm một ngụm kẹo que nói.

“Kẹo que đường này ăn ngon sao như vậy?”

“……” Đản Nhi đứng dậy, chân ngắn bước nhỏ rời đi.

“Hừ! Túm túm cái gì, chúng tôi lại không muốn ăn lequydon  kẹo que của cậu!” Thiên Tầm gọi Đóa Đóa lên lầu, Đóa Đóa cảnh giác nhìn Đản Nhi rời đi.

Có lẽ hiện tại cô đang là động vật, động vật có trực giác nhạy bén một chút, con người không thể phát hiện.

Cô hoài nghi đứa bé ăn kẹo que kia là……

“Đóa Đóa, đi a, đi tìm mẹ và ba.” Lúc thấy Đóa Đóa đang mất hồn, Thiên Tầm gọi một tiếng, phục hồi tinh thần lại, dẫn Đóa Đóa đi theo lên lầu.

Bạch Tuyết và Lang Vương biết Đóa Đóa là Tiểu Long Nữ, tất nhiên sẽ không coi cô như là heo.

“Đóa Đóa, cô đã đến rồi.” Đầu tiên là giọng nói tiếp đón của Bạch Tuyết.

Lang Vương đứng dậy.

“Mọi người nói chuyện đi, anh đi xem Ức Ức và Niệm Niệm.” Thực rõ ràng Lang Vương nói mọi người bao gồm cả Đóa Đóa.

Lang Vương rời đi, Bạch Tuyết cầm một cái chỗ tựa lưng thoải mái cho Đóa Đóa ngồi xuống hoặc là nằm sấp xuống.

Đóa Đóa lễ phép ngồi xuống, kỳ thật cô muốn mỉm cười một cái với Bạch Tuyết, tỏ vẻ cô đã thay đổi, không ở giống như trước đây xem Bạch Tuyết trở thành kẻ thù nữa.

Chỉ là, hiện tại cô là heo, ngoại trừ heo sẽ rầm rì, thì gần như sẽ không có biểu tình gì, mặc dù là có, cũng chỉ là mình cô biết, người lequyddon  khác cũng không nhìn ra được.

Cho nên quan sát biểu tình động vật, xem ánh mắt động vật, hoặc là động tác tinh tế của động vật, đều đại biểu cho động vật có phải vui vẻ hay không, hoặc là thương tâm.

Thiên Tầm đi đến bàn trang điểm của mẹ, dùng bàn chải nhỏ của Bạch Tuyết chơi trang điểm, còn đánh một ít má hồng lên trên mặt mình.

Đóa Đóa vẫn luôn nhìn Bạch Tuyết, giống như là có việc muốn nói, nhưng mà hiện tại cô không nói được ngôn ngữ loài người, vừa mở miệng chính là tiếng heo kêu.

Cho nên ánh mắt cô chờ đợi nhìn Bạch Tuyết, có chút bất đắc dĩ, có chút rối rắm.

Bất đắc dĩ chính là lúc này trong lòng cô có rất nhiều lời nói muốn nói với Bạch Tuyết, chỉ là lại không nói ra được. Rối rắm chính là đứa bé vừa rồi có vấn đề, vấn đề gì thì cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà cô có thể khẳng định đứa bé kia không phải là bạn, là địch, trên người cậu ta cất dấu một loại nguy hiểm.

Nghĩ đến nguy hiểm, người Đóa Đóa lo lắng nhất chính là Thiên Tầm và Bạch Tuyết, còn có người trong nhà này, tuy rằng Lang Vương này thực phức tạp, bất quá lúc này cô phát hiện bọn họ tuy rằng là “yêu”, nhưng mà tâm địa lại rất thiện lương. Không có chút giống người như sói đội lốt cừu, người như vậy còn không bằng yêu quái thiện lương.

Cho nên cô lo lắng này người một nhà này gặp nguy hiểm.

Phải cẩn thận với đứa bé kia, làm sao nói lequyddoonn cho Bạch Tuyết biết đây?

Nhìn Thiên Tầm, vẫn là trước không nên rút dây động rừng, vạn nhất trên thế giới này còn có sinh vật nguy hiểm hơn, giống vậy người ngoài hành tinh. Trước kia xem TV, người ngoài hành tinh đều là biến thành bộ dáng con người sinh sống ở thế giới laoif người, cho nên lúc cô vẫn còn chưa xác định đứa bé kia là sinh vật gì, cô nhất định phải bình tĩnh, trước nên quan sát một chút.

Trong lòng muốn tính toán làm thế nào tra ra đứa bé cổ quái kia, ánh mắt lại mắt trông mong nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết sửng sốt, Tiểu Long Nữ xuất thần nhìn cô, có phải có việc cầu cô hay không?

“Đóa Đóa?” Nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Thu hồi ánh mắt.

“Đóa Đóa, cô làm sao vậy? Có phải có tâm sự hay không?” Bạch Tuyết hơi hơi cúi đầu ôn nhu hỏi.

Đóa Đóa ngẩng đầu đầu.

“Chuyện gì?” Bạch Tuyết hỏi xong liền biết đường đột, hiện tại Tiểu Long Nữ là heo, sẽ không nói chuyện được, cô không nên hỏi cô ấy có chuyện gì? Mặc dù Đóa Đóa thực sự có chuyện, cô ấy cũng sẽ không biểu đạt ra.

“Đóa Đóa, thực xin lỗi! Tôi biết hiện tại cô không thể nói chuyện, bất quá…… Cô nhất định sẽ tốt, tôi bảo đảm. Nhưng mà, vẫn là cô phải lqdlqd nỗ lực.” Bạch Tuyết xin lỗi nói.

Nỗ lực?

Nỗ lực như thế nào?

Đóa Đóa không hiểu!

Bất lực nhìn Bạch Tuyết.

“Đóa Đóa, có phải cô đang lo lắng cho anh trai cô hay không?” Bạch Tuyết lại hỏi, nếu Đóa Đóa không thể nói chuyện, nhưng mà cô ấy còn có thể gật đầu.

Đóa Đóa bất lực nhìn Bạch Tuyết, trong đó bất đắc dĩ làm sao lại là không thấy được anh trai!

Cô lo lắng anh trai sẽ rời khỏi nơi này, về sau nếu như cô biến không trở lại, cô sẽ không còn được gặp lại anh trai!

Cô lo lắng cho mình vĩnh viễn không lĩnh ngộ chân lí để biến trở về thành người, cô sẽ vĩnh viễn làm một con heo!

Cô lo lắng đứa bé kia là một sinh vật nguy hiểm, ba đứa con của Bạch Tuyết đều là đứa bé tốt. Cô không muốn trong số bọn họ có người bị thương!

Đóa Đóa có quá nhiều lo lắng, nhưng mà Bạch Tuyết nói cũng đúng, cô lo lắng cho anh trai cô, vì thế ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Đóa Đóa, chúng ta gọi điện thoại cho llqqdd  anh trai cô có được không?” Bạch Tuyết hỏi.

Đóa Đóa cuống quít gật đầu.

Bạch Tuyết lấy di động ra, trên mặt đất Đóa Đóa viết mấy số, Bạch Tuyết liền bấm mấy số.

Long Chu đang lái xe, nghe được tiếng di động vang lên, lấy ra tới vừa thấy, ngây ngẩn cả người.

Cái dãy số này ……

Cái dãy số này là một dãy số bí mật của anh, không phải người một nhà thì sẽ không nói cho biết, cái dãy số này không có nhiều người biết, lúc anh ở nước ngoài chỉ có năm người biết, mặt khác những người đó đều đang ở nước ngoài, anh làm ăn ở nước ngoài, cái dãy số này chính là dùng để liên hệ với chuyện bên kia.

Ấn phím nhận điện thoại.

“Vâng?”

“Anh tốt.”

Là một người phụ nữ.

“Cô là?” Long Chu thấp giọng hỏi.

“Tôi là Bạch Tuyết.”

“Làm thế nào em lại có số này của anh?” Long Chu llqqddllqqdd hoang mang hỏi.

“Là…… Em gái anh nói cho tôi biết.” Bạch Tuyết thấp giọng nói.

“Em là nói Long Nhi?”

“Đúng.”

“Đưa điện thoại cho em ấy, anh muốn nói chuyện với em ấy.” Long Chu nôn nóng nói.

“Cô ấy…… Hiện tại không ở nơi này!”

Long Chu rất thất vọng.

“Tuyết Nhi, nói cho anh biết Long Nhi vẫn tốt sao?” Nghĩ đến việc em gái mất tích lâu như vậy, vẫn luôn tìm không thấy, tại sao Bạch Tuyết lại biết được em gái ở nơi nào? Xem ra anh phải điều tra Lãnh Dạ một chút.

Có lẽ em gái bị Lãnh Dạ giam lỏng, Bạch Tuyết thiện tâm, mới có thể trộm nói cho anh biết.

Nghe được lời Long Chu hỏi  em gái có tốt không, Bạch Tuyết do dự, nếu nói tốt…… Hiện tại Tiểu Long Nữ đang ở với hình dạng này. Nếu nói không tốt, anh ta nhất định sẽ lo lắng cho em gái!

Khó xử nhìn Đóa Đóa, Đóa Đóa gật gật đầu, ý bảo Bạch Tuyết nói với anh trai cô rất tốt, không cần lo lắng. Nhìn thấy Đóa Đóa leqquuyyddoon làm như vậy, Bạch Tuyết biết Đóa Đóa thay đổi, thay đổi rất nhiều.

“Anh Long, em gái anh rất tốt, đừng lo lắng.” Bạch Tuyết khó xử nói.

“Thật sự?” Tuy rằng không muốn hỏi như vậy, anh không muốn có biểu hiện không tin Bạch Tuyết, bất quá em gái mất tích không rõ, làm thế nào anh sẽ yên tâm!

“Đúng.” Bạch Tuyết thực xin lỗi trả lời một tiếng.

Đóa Đóa biết anh trai không tin, cô lo lắng.

Sốt ruột trên mặt đất xoay hai vòng, trong lòng vội vàng muốn nói chuyện với anh trai.

Ai ngờ một sốt ruột: “Anh trai ——” Đóa Đóa lại nói ra một chữ “anh trai”, là tiếng người, không phải tiếng heo kêu.

Bạch Tuyết và Đóa Đóa đồng thời chấn động, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô.

“Đóa Đóa, vừa rồi cô gọi anh trai, có phải cô có thể nói hay không?” Bạch Tuyết che điện thoại lại nói.

Đóa Đóa hưng phấn ngồi dậy, duỗi hai chân heo (vai chính) trước người.

“Nha, a, tôi, thật sự, nói.” Đóa Đóa hưng phấn nói từng chữ một.

“Đóa Đóa, nhanh lên, nói chuyện le;quydon với anh trai cô.” Bạch Tuyết đưa điện thoại tới bên miệng Đóa Đóa, Đóa Đóa khẩn trương nhìn Bạch Tuyết, sau đó cúi đầu với ddienj thoại bắt đầu nói chuyện: “Anh trai……” Kết quả, Đóa Đóa nói một tiếng “anh trai”, liền khóc lên, cô nhớ anh trai!

“Anh Long, em gái anh là nhớ anh, đừng lo lắng.” Bạch Tuyết cuống quít giải thích nói.

“Long Nhi, Long Nhi? Nhớ anh trai thì liền trở về đi, anh trai cũng rất nhớ em. Hay là em……” Long Chu cảnh giác nói, anh biết em gái nhất định biết ý tứ trong lời nói của anh.

“Anh…… Anh đừng nghĩ nhiều, em rất tốt. Không cần lo lắng cho em.” Đóa Đóa nói như vậy, Bạch Tuyết vui mừng nhìn cô, Tiểu Long Nữ đã thay đổi, nếu là trước đây, cô ấy nhất định sẽ ồn ào muốn anh trai đến cứu mình.

Chỉ là, cô ấy không có, cô ấy lo lắng anh trai đau lòng cho mình, cho nên nén nước mắt nói chuyện với anh trai, mặc dù là nước mắt chảy ào ào xuống dưới, cô ấy cũng cố nén không cho anh trai nghe ra được.

“Vì cái gì sẽ không tới? Có phải có người làm khó em hay không? Có anh trai ở đây, đừng sợ, nói cho anh nghe.” Long Chu không tin em gái không nguy hiểm, bằng không làm thế nào cô lại không trở về nhà, còn biến mất lâu như vậy!

“Anh, em thật sự không có việc gì, le;;quydon em rất tốt, người nơi này đối với em rất tốt. Về sau…… Em sẽ về nhà.” Tiểu Long Nữ không biết cô còn có thể biến trở về hay không, lúc cô nói lời này trong lòng như là đánh đánh đau, cái gì vị đều có.

“Anh trai chờ em trở về, trong khoảng thời gian này anh sẽ ở lại nơi này, tạm thời sẽ không về nhà chúng ta.”

“Anh trai, anh thật tốt.”

“Nha đầu ngốc, anh cho rằng em vĩnh viễn đều không để ý tới anh? Lúc trước anh phản đối em và người đàn ông kia ở bên nhau, kết quả em…… Vừa đi không đã trở về! Anh cho rằng em đang giận, còn tưởng rằng em bị người khá bắt cóc, anh vẫn luôn ở tìm kiếm em!” Long Chu tin tưởng Bạch Tuyết, nếu Bạch Tuyết dám để cho Long Nhi trò chuyện với anh, anh liền biết là có thể tin tưởng Bạch Tuyết. Cho nên anh nói chuyện cũng không sợ Bạch Tuyết nghe được, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó.

“Anh, em sai rồi, em sẽ nghe lời anh. Bất quá, nếu không có quen biết Lãnh Dạ và Bạch Tuyết, tin tưởng em sống cũng như không. Trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, làm người cũng không phải chỉ cần có tiền là được, kỳ thật có rất nhiều đồ vật có dùng tiền cũng mua không được. Ở chỗ này em cảm giác được ấm áp, em tìm được cảm giác khi có mẹ, em rất tốt. Thật sự, anh trai. Nơi này có một mẹ Tiểu Trí, bà ấy thực yêu thương em, rất đau lòng cho em, bà ấy giống như mẹ của chúng ta.” Long Nhi thực cảm kích mẹ Tiểu Trí, cho nên cô mới có thể cầm lòng không đậu nói ra mẹ Tiểu Trí.

Chính là bởi vì như thế, làm Long Chu diendanllequydon; cũng có manh mối. Có thể nhanh chóng tìm được manh mối.

Nghe được có người lên lầu, Bạch Tuyết ám chỉ với Đóa Đóa, dáng vẻ đang điện thoại này của cô có chút kỳ quái, một con heo, lại có thể nói, nếu bị người ngoài biết, Đóa Đóa sẽ bị bắt đi làm nghiên cứu. Cho nên không thể bị người khác biết Đóa Đóa có thể nói.

“Anh, em muốn cúp máy, Thiên Tầm tới tìm em đi chơi.” Nói xong cô dập điện thoại. Kỳ thật Đóa Đóa là có tâm kế, là thông minh, ở trong điện thoại cô không có cố tình nói tên ai, lại trong lời nói nói ra tên hai người, một là Thiên Tầm, một là mẹ Tiểu Trí.

Đương nhiên Long Chu đã ghi tạc tên hai người kia vào trong lòng, anh đều biết mẹ Tiểu Trí và Thiên Tầm.

Chính là người phụ nữ nuôi dưỡng một con heo, còn có đứa bé tinh ranh kia.

Bọn họ không có bắt cóc Long Nhi, họ còn đối tốt với em ấy, vừa rồi em gái nói như vậy cho anh nghe, cái loại này hạnh phúc là phát ra từ nội tâm. 

Không phải làm bộ.

Em gái vẫn luôn không có về nhà, có lẽ là có nguyên nhân đặc biệt, bất quá anh có một loại cảm giác, em gái đã thay đổi, giọng điệu nói chuyện, nói chuyện hàm nghĩa. Trước kia nếu đối sự tình gì không hài lòng, em ấy sẽ chạy đến trước mặt anh cáo trạng, tìm anh xử lý những người đó, chính là lúc này đây em gái nói chuyện với anh, lại không có nói ai không tốt, nói ai quá xấu! Em gái lại có thể luôn khích lệ người khác.

Em gái như vậy, Long Chu thực sự có chút ddlequyodnn ngoài ý muốn.

“Thùng thùng……” Ngoài cửa có người gõ cửa.

“Mời vào.”

Tiến vào không phải người khác, là Đan Đan và Đản Nhi, cô muốn nói chuyện riêng với Bạch Tuyết.

Đản Nhi vẫn là ăn kẹo que, biểu tình thực lãnh khốc, nhưng mà nhìn kỹ thì cũng có chút khí lạnh. Người không cẩn thận không cảm giác được, Bạch Tuyết nhìn không ra, Lãnh Dạ cũng không có cảm giác được.

Trong mắt bọn họ Đản Nhi đây là lạnh lùng, nhưng mà, ở trong mắt Đóa Đóa không cho rằng như vậy, trên người đứa nhỏ này mang theo khí lạnh không tên, lúc Đóa Đóa tới gần cậu ta, cảm giác mặt đất đều là lạnh.

Lông mao cả người Đóa Đóa không khỏi đều dựng lên.

“Có việc?” Bạch Tuyết hỏi, cô không nghĩ tới người phụ nữ này sẽ tìm đến cô, nơi này chính là nhà cô, người phụ nữ này đi lại nơi nơi thực không lễ phép.

“Chúng ta nói chuyện.” Đan Đan nói.

“Chúng ta có gì để nói với nhau chứ, cô còn không phải là muốn có được Lãnh Dạ. Không ngại nói cho cô biết, anh ấy là anh ấy, tôi là tôi, chuyện giữa cô và anh ấy, xin đừng tới quấy rầy tôi.” Bạch Tuyết lạnh lequy;don lùng nói.

“Nếu cô không có kết hôn với Lang Vương, cô cho rằng tôi sẽ đến gặp cô?” Đan Đan âm ngoan nói, Bạch Tuyết ngẩn ra. Cô ta…… Nhanh như vậy liền biến sắc mặt, hay là bởi vì nơi này không có Lãnh Dạ, cô ta ôn nhu chỉ là làm cho Lãnh Dạ xem, hiện tại đây mới chân chính là cô ta.

Người phụ nữ âm hiểm.

Trước mặt Lang Vương là một bộ dáng, không có Lang Vương lại là một cái bộ dáng.

Quá giả dối!

“Thực vinh hạnh khi được nhìn thấy vẻ chân thật của cô, loại cảm giác này thực sảng khoái. Tôi không thích phụ nữ làm ra vẻ, có nói cái gì liền nói thẳng đi.” Bạch Tuyết mỉm cười nói, phản ứng của cô làm Đan Đan sửng sốt. Cô…… Không tức giận?

Quả nhiên người phụ nữ Lang Vương thật là không đơn giản, trước kia cô không tin thế giới có đàn ông si tình, không nghĩ tới loại đàn ông máu lạnh bá đạo như Lang Vương này lại chung tình với người phụ nữ này như vậy.

Hôm nay xem như cô chân chính nhìn thấy người đàn ông si tình có bộ dáng gì.

Tuy rằng cô không sinh sống ở Yêu giới, nhưng mà chuyện ở Yêu giới cô biets rõ như lòng bàn tay. Ở Yêu giới Lãnh Dạ là Lang Vương cao cao tại thượng, trừ bỏ những trưởng lão kia, không có người dám nói không diendan;lqd với Lang Vương.

Lang Vương máu lạnh không người nào không biết không người nào không hiểu. Hôm nay cô lại gặp được một người không giống Lang Vương, vì chính người phụ nữ của mình, lại ăn nói khép nép, vì không muốn chọc giận người phụ nữ này, Lang Vương cầu cô ta ở lại!

Đáng giận.

“Bạch Tuyết, cô còn không phải là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử sao? Có gì đặc biệt hơn người, tôi còn là tứ chi Mẫu Đan Tiên Tử, tôi càng có thân phận Mẫu Đan Tiên Tử. Một người phàm như cô thì có gì tốt, đáng để Lang Vương trả giá đối với cô như vậy! Cô có cái gì tốt. Tôi sẽ làm cho Lang Vương biết là ai yêu anh ấy nhất, là ai thích hợp với anh ấy nhất.

Không có người nào yêu anh ấy hơn tôi. Cô? Một người như cô căn bản là không xứng!” Đản Nhi vẫn luôn ở liếm kẹo que, ánh mắt âm lãnh, mất đi vẻ lãnh khốc lúc trước.

Bạch Tuyết không có quá để ý Đản Nhi, lực chú ý đều của cô ở trên người mẹ Đản Nhi.

Nhưng mà, Đóa ĐÓa lại lưu ý Đản Nhi khác thường, đứa nhỏ này quá khác thường.

Cậu không liếm được kẹo que, ánh mắt khó bề phân biệt, thực khác thường.

Đóa Đóa chậm rãi tới gần Đản Nhi, ai ngờ lúc còn ;lqd cách xa một chút, Đản Nhi bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt đỏ bừng nhìn Đóa Đóa.

Đúng vậy, đôi mắt cạu ta là màu đỏ.

Tuy rằng Đóa Đóa sợ hãi, nhưng mà cô vẫn thấy rõ ràng ánh mắt đứa nhỏ này là màu đỏ. Đôi mắt cậu ta rất dọa người, Đóa Đóa làm bộ cái gì cũng không hiểu, hiện tại cô chính là động vật, tin tưởng đứa nhỏ này sẽ không phát hiện cái gì?

Đóa Đóa dường như không có việc gì cúi đầu, như là đang tìm thức ăn, kỳ thật là đang tìm cơ hội tới gần đứa nhỏ này, cô phải dùng cái mũi động vật nhanh nhạy nghe được mùi hương trên người đứa nhỏ này có cái mùi gì?

Ai ngờ!

Nhiều đóa bỗng nhiên cảm giác chân cẳng đều không thể động, như là bị cố định ở nơi đó.

Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn đứa bé kia một cái, thiếu chút nữa té xỉu, cái đôi mắt cách cô gần một mét lại biến thành màu xanh biếc, vừa rồi cô rõ ràng nhớ rõ là màu đỏ, như thế nào sẽ biến thành màu xanh biếc? Thật là khủng khiếp.

Cậu ta…… Chẳng lẽ là người ngoài hành tinh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.