Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 84: 84: Đồ Phá Hoại




“Có biện pháp giải quyết không?”

“Biện pháp thì có. Nhưng hiện tại tôi không thể nói được.” Diệp Sơ Dương bỏ hai tay mình vào trong túi theo thói quen, ngữ khí ngưng trầm, “Giáng đầu thuật, dùng phương pháp không giống nhau, biện pháp phá giải tự nhiên cũng không giống nhau. Nếu càn rỡ thì những người này có khả năng bị ảnh hưởng đến tính mạng.”

Dừng một chút, Diệp Sơ Dương lại tiếp tục nói, “Nhưng hiện tại anh có thể yên tâm, bọn họ tạm thời còn chưachết được. Cho nên, tôi hy vọng các anh có thể thừa dịp bọn họ còn tỉnh táo, nghĩ biện pháp cho bọn họ nói ra mình đã từng chạm vào đồ vật kỳ quái gì, hoặc là bản thân mình có thứ gì không cẩn thận đánh mất không.”

Giáng đầu thuật, "Giáng" là dùng pháp thuật phù phép hoặc là dùng cổ ( những con sâu nhỏ) để khống chế. Mà chữ ‘ đầu ’ còn lại là chỉ bị thi pháp thân thể, đồng thời cũng bao gồm bị thi pháp thân thể cùng ‘ thân thể liên hệ nắm chắc ’.

Nói thẳng ra chính là, giáng đầu thuật có thể không trực tiếp thi triển ở trên người. Chỉ cần giáng đầu sư lấy được một ít đồ dùng cá nhân, ví dụ như quần áo, hoặc là sợi tóc, cũng là có thể thành công dùng giáng đầu thuật.

Muốn tìm phương pháp phá giải, hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Diệp Sơ Dương sợ Mạc Đình Xuyên quá mức lo lắng, cô nói rõ hiểu biết của mình về giáng đầu thuật cho Mạc Đình Xuyên.

Nghe xong Mạc Đình Xuyên véo véo ấn đường, trong giọng nói hiển nhiên cũng không có như lúc trước lo lắng, nhưng lại tràn ngập bất đắc dĩ, “Cổ độc đồ vật kỳ quái này, rốt cuộc là ai làm ra chứ?”

“Chỉ có thể nói năng lực động thủ của tổ tiên quá mạnh.” Diệp Sơ Dương nhếch môi, “Tình huống bọn họ cũng không quá nghiêm trọng, đoán chừng ngày mai hoặc ngày kia là có thể thanh tỉnh trong chốc lát, đến lúc đó nhớ hỏi vấn đề cho rõ ràng, thì chúng ta có thể hành động rồi.”

“Tôi đã biết. Cậu vất vả rồi.”

Diệp Sơ Dương: “Vất vả là vất vả, nhưng lời này vẫn là chờ đến khi ba người khôi phục rồi nói sau. Thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi về trước.”

Rời đi quân khu bệnh viện, Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch cũng không có ở bên ngoài, mà nhanh chóng về tới chung cư.

Ngay khi Diệp Sơ Dương muốn về phòng ngủ, Diệp Tu Bạch không chút khách khí trực tiếp ngăn cản. Thân mình nam nhân cao lớn, gầy nhưng rắn chắc che ở cửa, trực tiếp đem người chặn lại.

Thiếu niên tức giận ngẩng đầu, “Chú ngăn cản cháu làm gì?”

Diệp Tu Bạch nheo mắt nhìn cô, mắt phượng hẹp dài nhanh chóng hiện lên một đạo cảm xúc đen tối không rõ, theo sau hắn nói, “Có vấn đề muốn hỏi cậu.”

Muốn hỏi vấn đề lại bằng hình thức thế này, thậm chí còn đem cô chắn ở cửa.

Diệp Sơ Dương bỗng nhiên cảm thấy vấn đề này có chút quan trọng.

Cô lùi một bước, đứng thẳng thân mình, tiếp tục hỏi, “Vấn đề gì?”

“Cậu từng nói với tôi, cậu có chuyện gạt tôi.” Diệp Tu Bạch trực tiếp vào thẳng chủ đề, ánh mắt ở Diệp Sơ Dương trên mặt xẹt qua. Rõ ràng nhìn đến đối phương bởi vì hắn một câu mà khuôn mặt tươi cười cứng đờ trong nháy mắt.

Hắn giả như không phát hiện, chỉ tiếp tục hỏi, “Chuyện cậu giả trai hay vẫn là chuyện khác?”

Thời điểm nghe được Diệp Tu Bạch nói, Diệp Sơ Dương kỳ thật là có chút mơ hồ.

Cô không nghĩ tới thời gian qua lâu như vậy, Diệp Tu Bạch còn ở rối rắm chuyện này. Hơn nữa, thời điểm trước đó, Diệp Tu Bạch giống như cũng không có đề cập tới.

Lúc này lại bỗng nhiên đề cập ——

Diệp Sơ Dương trầm mặc chớp chớp mắt, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.