Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 6: Vân Nguyệt Nhiễm chết!




Mặt trời vừa ngã về hướng tây, trong ánh nắng chiều nhàn nhạt đàn chim vội vã vỗ cánh quay về tổ.

Người ngựa mệt mỏi dừng dưới chân một tòa núi cao hùng vĩ.

Mai Tuyết Tình từ trong lòng Hạng Ngạo Thiên ló ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi câu thứ hai trên suốt đoạn đường:

“Đây là nơi nào?“

“Vân phong sơn, sư phụ của ta ở đây!“

Vắn tắt, ngắn gọn đến mức không thể ngắn gọn hơn nữa.

Từ chân ngọn núi nhìn lên, nửa phần trên dãy núi ẩn dấu trong mây mù.

Không gian thanh tĩnh, mây mù lượn lờ bao phủ làm cho người ta có một loại cảm giác như lạc vào tiên cảnh. Khiến cho Mai Tuyết Tình trong lòng có chút mông lung, càng thêm ngờ vực đường lên trời càng gần, mơ màng ảo tưởng như đang vân du cùng đám mây trắng bồng bềnh kia.

Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng ôm nàng xuống ngựa, Mai Tuyết Tình trong lòng phấn khởi quên hết mọi mệt nhọc, uể oải cũng như đoạn đường xóc nảy vừa rồi, nàng ngước nhìn ngọn núi cao như ẩn như hiện giữa đám mây, nôn nóng không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng một mạch chạy hướng lên ngọn núi.

Hạng Ngạo Thiên nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng vào trong lòng, trốn vào một chỗ khuất, dùng áo choàng bao phủ lên hai người, một tay đỡ nàng hơi ngữa về phía sau, tay kia siết nhẹ vùng eo thon của nàng, không kiêng dè gì mãnh liệt hôn lên môi Mai Tuyết Tình.

Hạng Ngạo Thiên đem toàn bộ nỗi tương tư trong những ngày qua trút cả vào trong nụ hôn cháy bỏng này.

Khi lên tới trên núi rồi, lúc đó có mặt sư phụ, hắn cũng không còn dám làm càn như vậy nữa rồi.

Lúc lâu sau, hắn buông Mai Tuyết Tình ra, một lần nữa bế nàng nhẹ nhàng đặt ngồi lên lưng ngựa, còn bản thân hắn tay dắt con ngựa còn lại tự mình sải bước kế bên.

“Đường gập ghềnh không dễ đi… Để cho ngựa cũng nghỉ ngơi một chút.“

Trừ lần đó ra, hắn không bao giờ nói thêm một câu dư thừa nào nữa.

Hạng Ngạo Thiên đi ở ngay phía trước, tay nắm dây cương dắt con ngựa Mai Tuyết Tình đang cưỡi và con ngựa còn lại.

Hai người chậm rãi hướng lên núi xuất phát.

Cây cối xanh um tươi tốt, những cánh hoa dại chấm nhỏ li ti như những vì sao trên trời khe khẽ đung đưa trong gió, khắp nơi bướm bay dập dềnh, tiếng chim kêu ríu rích không ngừng hòa cùng tiếng lá cây xào xạt.

Phảng phất như bọn họ vừa đến quấy rầy sự yên tĩnh, thanh bình nơi này.

Cũng đã lâu lắm rồi không có cùng thiên nhiên thân mật tiếp xúc như thế, trong lòng Mai Tuyết Tình vô cùng sảng khoái, cảm thấy như chưa bao giờ có qua tâm trạng thanh thản dễ chịu đến như vậy.

Hít thở bầu không khí trong lành hòa quyện mùi hương cây cỏ, nghênh đón từng giọt sương mù rơi đọng trên mí mắt long lanh như hạt châu, khắp thân thể như được bao phủ trong làn sương mù mờ ảo, thật giống như bản thân mình chính là thần tiên.

Lúc này như chỉ có hai người bọn họ đang ở trong núi này, nhưng mây dày nên chẳng biết chốn nào mà đi.

Mai Tuyết Tình không nhịn được cất tiếng cười vang trong trẻo như chuông ngân.

Bất quá, leo núi còn ngại gì đường dốc, đạp tuyết còn ngại gì không an toàn, Mai Tuyết Tình dáng tươi cười ưỡn ngực tiến về phía trước, không bao lâu nữa sẽ lên tới đỉnh.

Đường núi này thật gập ghềnh, dốc núi lại đứng rất khó đi.

Hạng Ngạo Thiên quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng đã không còn giống như lúc ở trong cung, không còn bộ dáng lúc nào cũng đề phòng và bướng bỉnh không chịu khuất phục nữa, giờ đây mới thật là nàng, mới chính là con người thật của nàng!

Có lẽ, sau này phải thường xuyên dẫn nàng xuất cung nhiều một chút.

Nàng không giống như những nữ nhân khác, nàng là nữ nhân duy nhất hắn yêu thương trong kiếp này.

Nếu không có Hạng Ngạo Thiên đi ở phía trước, Mai Tuyết Tình có thể đã cao hứng mà lớn tiếng hét lên, đem toàn bộ nỗi buồn bực bao lâu nay chôn dấu trong lòng mà phát tiết ra hết.

Nhìn thấy bóng lưng phía trước của Hạng Ngạo Thiên, Mai Tuyết Tình trong lòng vẫn còn nghi hoặc không thể giải đáp.

Hắn rốt cuộc có biết thân phận thật sự của mình hay không, nếu như biết, tại sao hắn không có bước hành động tiếp theo… giết nàng? Nếu như không biết thân phận thật của mình, hắn như thế nào lại có thể vừa rồi lại điên cuồng như vậy hôn môi chính muội muội của mình?

Như vậy là loạn luân!

Mai Tuyết Tình dưới chân vô ý thức kẹp chặt bụng con ngựa, con ngựa tưởng nàng thúc nó chạy nhanh hơn, liền không chút do dự giãy khỏi tay đang nắm dây cương của Hạng Ngạo Thiên, phóng vượt qua người hắn, lao nhanh về phía trước phóng đi. “Muội muội…“

Hạng Ngạo Thiên muốn ngăn lại con ngựa, nhưng đã chậm, mọi thứ trong nháy mắt lập tức xảy ra.

Mai Tuyết Tình cỡi con ngựa bốn vó vươn cao, phi như bay về phía trước.

Đột nhiên, vừa đến một bên vách núi, không hề báo trước con ngựa bất thình lình dừng cước bộ, hai vó trước nâng cao, kêu vang vọng khắp vách núi.

Ngay lúc hai vó trước của con ngựa rơi xuống đất, trong nháy mắt, ảnh hưởng bởi tác dụng của lực quán tính, khiến cho Mai Tuyết Tình như một sợi lông chim nhẹ nhàng bay ra ngoài.

“Hạng Ngạo Thiên…“

Một tiếng kêu hoảng sợ vang dội khắp sơn cốc, trong sơn cốc ngân nga, vọng lại tiếng kêu phát ra từ nội tâm của Mai Tuyết Tình, tên của một người mà nàng đã thầm gọi vô số lần trong lòng.

Đó là tên của nam nhân mà nàng rất yêu thương, ngay tại thời khắc rơi xuống sơn cốc, trong tích tắc Mai Tuyết Tình đã tuyệt vọng buộc miệng kêu lên.

“Muội muội…“

Hạng Ngạo Thiên giục ngựa chạy tới, vội phi thân xuống ngựa.

Mai Tuyết Tình hai tay bám chặt vào nhánh cây nhỏ vươn ra từ vách núi cheo leo.

Dưới sơn cốc sương mù lảng vảng, hơi nước li ti lượn lờ, lất phất như mưa bụi, không một người nào biết, dưới cốc nọ sâu bao nhiêu, chỉ thấy phía dưới cốc sương mù giăng đầy, sâu hun hút nhìn không thấy đáy.

Hạng Ngạo Thiên nhanh nhẹn cởi dây thắt lưng của mình xuống.

“Hạng Ngạo Thiên…“

Mai Tuyết Tình như nhắn nhủ lời nói sau cùng.

Tục ngữ có câu, “nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện, điểu chi tương vong, kỳ minh dã ai”. (có nghĩa là: con người gần kề cái chết thì nói những lời hay, chim khi sắp chết cất tiếng hót bi ai).

“Xin lỗi… Hạng Ngạo Thiên “, Mai Tuyết Tình dùng chút sức lực còn sót lại của chính mình nói.

“Ta lừa ngươi…“

Ý thức được bản thân mình khả năng sinh tồn mong manh, Mai Tuyết Tình không muốn chính mình lúc chết, lại vẫn còn thiếu người khác một lời xin lỗi, ôm trong lòng nỗi tiếc nuối ra đi.

“Ta lừa ngươi…“

“Ta biết… Ngươi đừng nói chuyện nữa, hãy bảo tồn thể lực!“

Hạng Ngạo Thiên nói.

Cái gì, hắn nói hắn biết?

“Ta không phải muội muội ngươi…“

“Ta biết…“

Thanh âm bình tĩnh, không có một chút bối rối nào, thật không hỗ thân là hoàng đế, trong hoàn cảnh nào cũng không hoảng hốt, luôn tỉnh táo xử sự bình tĩnh.

Hắn biết, hắn nói cái gì đều biết…

Hóa ra, hắn… Hạng Ngạo Thiên, Thiên Long Hoàng Triều Hoàng đế yêu nàng, cũng giống như nàng yêu hắn.

Nhánh cây nhỏ nơi vách đá không chịu nổi sức nặng của Mai Tuyết Tình, “Ca…” kêu lên một tiếng, Mai Tuyết Tình rất nhanh rơi xuống khe núi.

Y phục trắng như tuyết theo gió phiêu lãng, phảng phất như một áng mây trắng rơi vào khe núi.

“Ta gọi là Mai Tuyết Tình…“

Thanh âm quang quẩn, vang vọng mãi khắp trong sơn cốc không dứt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.