Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 36: Cung yến nổi danh (1)




“ Thì ra là ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết?“

Hạng Ngạo Thiên trợn mắt nhìn, “Hứa Sơn… Ngươi gọi hứa sơn, đúng không?“

Bang chủ không ngờ tới hoàng đế có thể gọi ra tên của hắn.

“Phụ thân của ngươi gọi là Hứa Hải, bởi vì xúc phạm hình luật, bị Trẫm ngũ xa phanh thây mà chết.“

Hạng Ngạo Thiên đi tới trước mặt Hứa Sơn, đưa tay bóp chặt nơi yết hầu của hắn, “Trẫm lẽ ra lúc trước không nên có có lòng dạ đàn bà, thả ngươi con đường sống, cho phép lưu lại hậu nhân, Trẫm thả ngươi một con đường sống, ngươi không biết lấy ân báo đáp thì thôi đi, đằng này ngươi lại còn trở về lấy oán báo ân!“

Hạng Ngạo Thiên tăng thêm chút lực trên tay. Hứa Sơn không nhịn được ho khan lên mấy tiếng.

“Khụ… Khụ…“

“Cha… Cha…“

Nhìn thấy phụ thân mình đang lâm vào cảnh nguy hiểm, Tráng Tráng vội chạy ào tới.

“Ngạo Thiên, ta…“

Mai Tuyết Tình gọi, “Ta không được, Ngạo Thiên… Mau… Ma…“

“Cái gì… Các ngươi đem công chúa làm sao vậy?” Hạng Ngạo Thiên nổi cơn điên, nhìn Mai Tuyết Tình thống khổ che bụng, hắn ý thức được, hài tử sợ là đã bị thương tổn rồi.

“Ta muốn ngươi một mạng thường một mạng.” Hạng Ngạo Thiên hai tròng mắt nhuốm sắc hồng ánh lên tia nhìn hung ác thật khiến người khác phải sợ hãi, trong mắt mơ hồ có thể thấy được những tia máu đỏ rực, cơ thịt nơi mặt cũng co rúm lại đau khổ.

Ngang nhiên có người dám đả thương làm hại đến nữ nhân cùng hải tử của hắn!

Một hoàng đế ngay cả thê nhi của mình cũng bảo vệ không được, còn gọi cái gì là hoàng đế?

Ngay cả tư cách làm một nam nhân cũng không thể!

Hạng Ngạo Thiên nổi giận đùng đùng, hắn nắm lấy Tráng nhi nhấc lên, nâng cao lên khỏi mặt đất, phẫn nộ mà lớn tiếng giận dữ hét, “Ngươi đi mà thường mạng!“

“Không… Tráng nhi…“

Mẫu thân Tráng nhi thê thảm kêu lên.

“Hài tử…“

Hứa Sơn tê tâm liệt phế mà kêu to.

“Ngạo Thiên… Không nên…“

Mai Tuyết Tình vọt tới.

“Ba…” một tiếng, Tráng nhi bay ra ngoài.

“Tình nhi…“

Hạng Ngạo Thiên nhanh tay lẹ mắt, hắn thu hồi lại sức lực, nhưng muộn rồi!

Mai Tuyết Tình ngã té nhào trên mặt đất, Tráng nhi rơi xuống nện vào trên người Mai Tuyết Tình.

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Mai Tuyết Tình đã vọt lên, dùng ngay chính thân thể yếu ớt mỏng manh của mình, thân thể đang mang thai, tiếp đỡ được Tráng Tráng.

“Phốc…“

Từ trong miệng Mai Tuyết Tình phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi phun ra dưới ánh tà dương chiếu xuống, phản chiếu sắc đỏ tươi vào ánh mắt mọi người, như một cái cầu vồng đỏ rực chợt lóe lên rồi tan biến, rơi vào trong bụi đất.

“Tình nhi…“

Hạng Ngạo Thiên vọt tới bên người nàng, trong lòng đột nhiên như là bị người khác thoáng cái khoét một lỗ trống lấy mất đi trái tim cảm giác vô cùng khó chịu.

“Muội tử…“

Mẫu thân của Tráng Tráng khuôn mặt đầy lệ vọt tới bên người nàng.

“Ân nhân…“

Hứa Sơn cũng vọt tới bên người nàng thanh âm run rẩy ân hận nói, “Đại muội tử, ta không phải con người, ta là súc sinh… Ta lấy oán báo ân…“

Hứa Sơn, một đại nam nhân, rốt cục không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

“Oa… Oa…“

Tráng Tráng đã bị khiếp sợ òa khóc lớn lên, “Di… Người đau không… Di, người đau không…“

Hài tử vội bò tới, mò mẫn trên thân thể Mai Tuyết Tình, “Tráng tráng không phải hảo hài tử… Ô… Tráng tráng đem a di đập bể làm bị thương rồi…“

Hài tử nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống.

Hàn Thanh cũng vọt tới, “Ngạo Sương…” Hắn cũng quên mất thân phận của chính mình.

Mai Tuyết Tình bị Hạng Ngạo Thiên gắt gao ôm vào trong lòng.

“Hứa đại ca, không nên cùng Hoàng thượng đối địch… Hắn chính là một vị minh quân… Ta cam đoan với ngươi… Hoàng đế cũng có những việc bất đắc dĩ và khó xử mà hoàng đế buộc phải làm…“

Mai Tuyết Tình đôi mi thanh tú tha thiết vướng vít cùng một chỗ, vừa nói đứt quãng.

“Đại muội tử… Đại ca xin lỗi ngươi… Yên tâm đi, ta sẽ mặc cho Hoàng thượng xử trí, đem chúng ta một nhà ba người toàn bộ ra giết, chúng ta cũng không hề thốt nữa câu oán hận, ta đây có tội nên bị như vậy!“

“Vậy là tốt rồi…“

Mai Tuyết Tình có chút cười cười, toàn thân đau đớn, làm cho nàng không tự chủ được mà lần nữa nhíu mày.

“Tình nhi…“

Hạng Ngạo Thiên trong mắt tràn ngập nước mắt, rốt cục, cũng không nhịn được nước mắt tuôn rơi, không ngừng ào ạt tuôn rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mai Tuyết Tình.

“Ta không có việc gì…” Mai Tuyết Tình đem ánh mắt chuyển hướng qua Hàn Thanh, “Hàn Thanh…“

“Công chúa… Ngạo Sương…” Hàn Thanh cũng ý thức được, lần này công chúa chịu thương tổn vô cùng nghiêm trọng.

Mai Tuyết Tình vươn tay, túm lấy cánh tay Hàn Thanh, “Hàn Thanh… Ta… Ta không phải Ngạo Sương… Ta gọi là Mai Tuyết Tình, chi tiết mọi chuyện… Sau này… Sau này… để Ngạo Thiên nói cho ngươi…“

Mai Tuyết Tình túm lấy tay Hạng Ngạo Thiên, “Ngạo thiên, ta đã nhìn thấy, Hàn… Hàn Thanh thích Ngạo Sương… Sau này… Sau này… Nếu tìm được Ngạo Sương mất tích, ngươi nhất định để cho bọn họ thành thân…“

Nàng cầm lấy đôi bàn tay rắn chắc của hai người nam nhân đặt vào cùng một chỗ, “Có Hàn Thanh bên cạnh ngươi, ta… ta… an tâm!“

“Tình nhi…” Những giọt nước mắt long lanh to tròn như những hạt châu không ngừng rơi tí ta tí tách xuống trên mặt Mai Tuyết Tình.

Không khí xung quanh trầm lạnh, mọi người vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, chỉ có những giọt lệ nóng hổi kia rơi xuống là có chút ấm áp.

“Ngạo Thiên… Không nên thương tổn đến một nhà ba người của Hứa đại ca… Hơn nữa… Nhất là hài tử… Con của chúng ta không còn… Ngươi không thể để cho bọn họ… Bọn họ cũng không có hài tử…“

Mai Tuyết Tình dịu dàng xoa mặt Hạng Ngạo Thiên, “Ngạo thiên… Kỳ thật, ta cũng thích hài tử…“

“Oa…“

Vừa lại một ngụm máu tươi trào ra…

“Ngạo Thiên… Ta nếu đã chết, nghĩ muốn đem ta phóng tới… phóng tới… trong hồ ở Ngự hoa viên… Ta muốn về nhà… Nghĩ muốn trở lại bên người cha mẹ ta…“

Mai Tuyết Tình gắt gao cầm lấy tay Hạng Ngạo Thiên, đau đớn khôn cùng làm cho nàng sa sút tinh thần, bất tri bất giác đem móng tay bấu thật sâu vào trong da thịt Hạng Ngạo Thiên.

“Tình nhi… Tình nhi… Ngươi sẽ không chết đâu… Ta không cho ngươi chết… Ta là hoàng đế, hoàng đế không cho ngươi chết, ngươi cũng không thể chết được… Tình nhi…“

Hạng Ngạo Thiên khàn cả giọng gầm thét lên.

“Ta không chết, chúng ta… Chúng ta… Còn muốn sinh rất nhiều hài tử…“

Mai Tuyết Tình thanh âm càng ngày càng yếu ớt, bàn tay nhỏ bé an ủi trên mặt Hạng Ngạo Thiên không còn chút sức lực rơi xuống…

“Tình nhi…“

Một tiếng kêu tuyệt vọng vang lên xuyên qua không trung vút lên bầu trời mênh mông…

Chim muôn đang đậu nghỉ chân trên lão thụ khô héo bị thanh âm tuyệt vọng của Hạng Ngạo Thiên làm khiếp nhược giật mình mà giương cánh bay đi!

Chỉ để lại trong không trung vang vọng tiếng rền rĩ thê lương u ám, thật lâu sau vẫn không muốn tán đi…

Ôm lấy Mai Tuyết Tình, Hạng Ngạo Thiên nhảy lên ngựa, “Hàn thanh… Căn dặn thủ hạ, đem những người này áp giãi trở về kinh thành giam vào đại lao, chờ sau này xử trí! Ngươi sau đó theo ta quay về đông trang!“

“Tuân lệnh!“

Hạng Ngạo Thiên cuối cùng nhìn thoáng qua một nhà ba người của Hứa Sơn, nọ vậy trong mắt tràn ngập cừu hận, ánh mặt nọ không phải là ánh mắt của một vị hoàng đế đối đãi phạm nhân, rõ ràng chính là ánh mắt một nam nhân bình thường đối đãi với cừu gia.

Trong ánh mắt nọ tràn ngập mối hận sát tử, mối hận sát thê!

Ánh mắt phẫn nộ làm cho sau lưng Hứa Sơn tỏa ra hơi lạnh giá.

Trong trạch viện.

Hạng Ngạo Thiên phi thân xuống ngựa.

“Khai thái y… Khai thái y…“

Trong phòng bầu không khí nóng lòng mong mỏi bị thanh âm lo lắng của Hạng Ngạo Thiên cắt đứt.

“Hoàng thượng…“

Khai thái y vội vàng quỳ xuống.

“Miễn… Miễn… Mau… Mau qua xem…” Vội vàng đem Mai Tuyết Tình đặc vào trên giường, “Xem Tình nhi thế nào!“

“Những người khác đều đi ra ngoài…” Khai thái y nói đến.

Trong phòng chỉ còn lại có mình Hạng Ngạo Thiên cùng với Khai thái y.

Khai thái y giơ tay lên nắm ngay cổ tay Mai Tuyết Tình, bắt đầu xem mạch.

Một lát sau, Khai thái y sắc mặt đại biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.