Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Chương 12: Rika ra tay




Vương Dịch: "Đây là Mạnh sư gia của nha môn, chúng ta hỏi ngươi cái gì thì đáp cái ấy, nói nhảm làm gì?"

Kẻ hầu vội vàng gật đầu, xin tội với Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở: "Không gì đáng ngại, mới vừa rồi hỏi ngươi, ngươi còn chưa đáp."

"Tiên sinh là người rất tốt, đối với chúng tôi cũng rất tốt, tuy nói đối với học sinh có hơi nghiêm khắc chút ít, nhưng không phải ai cũng đều nói nghiêm sư xuất cao đồ sao?"

Mạnh Thiên Sở thấy y có vẻ không nói láo, liền hỏi: "Tiên sinh có nói cho ngươi biết ông ta có chỗ nào không khoẻ không?"

"Cái đó thì không, tôi còn nói ông ấy ngày mai nghỉ ngơi một ngày đừng đến nữa, ông ta nói muốn còn mạng sống thà rằng tới tư thục thì hơn, cũng không biết là có ý gì, nghĩ mãi không giải thích được."

Điều này đối với Mạnh Thiên Sở mà nói là một tin tức trọng yếu, chẳng lẻ tiên sinh đó trong nhà có con vợ cọp cái không bằng?

Bọn Mạnh Thiên Sở hỏi kẻ hầu hỏi tên họ cùng địa chỉ của tiên sinh, sau đó đi thẳng tới nhà y.

Hạ Đinh lảo đảo không biết về tới cửa nhà mình khi nào. Y còn chưa gõ cửa thì cửa đã mở ra. Y thấy Liễu Nhi cầm trên tay một chậu nước bẩn vừa định ra bên ngoài, nhìn thấy ở cửa có một người, sợ hết hồn, thiếu chút nữa đánh rơi làm nước bắn trên thân người. Cô nàng định thần nhìn kỹ, dĩ nhiên là lão gia nhà mình, vội vàng đem chậu nước đổ, sau đó để chậu sang một bên, dìu Hạ Đinh vào. Cô ta đột nhiên nhìn thấy trên người Hạ Đinh có máu, liền vội bảo y, Hạ Đinh cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mới vừa rồi cú té ở cửa trường khiến đầu gối rách da, máu tươi làm cho trường sam ướt một chút, y lại chẳng biết gì.

Liễu Nhi vội vàng dìu Hạ Đinh vào cửa, đúng lúc này Dương thị từ nhà giữa đi ra, chỉ mặc một bộ trắng váy màu đỏ mỏng, nhàn nhã đi chơi hộp Thao Thiết vừa mua, miệng cắn hạt dưa. Hôm nay Mạnh gia Đại phu nhân rộng rãi thưởng không ít bạc, cho nên y thị liền mua đồ về ăn, cộng thêm chút ít thuốc bổ cho Hạ Đinh. Trong lòng y thị rất rõ ràng , rằng lúc này Hạ Đinh thật sự già rồi, nếu là hai mươi năm thì còn cần cho y uống cái thuốc gì, hàng đêm ba lần bảy lượt cũng chưa vừa.

Dương thị thấy Hạ Đinh tựa vào Liễu Nhi. Hai người hận không được dán ở chung một chỗ, cơn giận bốc lên, đi ra trước, vừa định nổi đoá. Hạ Đinh thấy thế, hữu khí vô lực nói: "Khi khác hành hạ ta, chân ta chảy máu, nếu không sẽ không nhờ Liễu Nhi đở."

Dương thị thấy quả thật như thế, vội vàng đẩy Liễu Nhi qua một bên, còn mình cẩn thận đưa tay cho Hạ Đinh vịn, đi tới hành lang cho Hạ Đinh vịn ngồi xuống ghế, sau đó tàn bạo nói với Liễu Nhi: "Ngươi còn sững ở chỗ đó làm cái gì, đi lấy chút băng gạc cùng rượu trắng, cần rượu mạnh một chút, biết không?"

Liễu Nhi lúc này mới vội vàng vào nhà bếp đi lấy đồ. Dương thị cẩn thận vén ống quần Hạ Đinh lên, trên đầu gối quả nhiên tróc da một khối lớn, máu đã hết chảy.

Dương thị giận trách: "Lão đầu tử chết bầm, ông đang suy nghĩ gì đấy? Lớn như vậy rồi mà bước đi không thèm nhìn đường, thật là!" Nói tới nói lui, trong lòng y thị vẫn đau và lo.

Hạ Đinh cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, ta vì bị ngươi hành hạ mà thành ra như vậy, ta còn có thể nghĩ cái gì nữa a? Ngươi đừng cho ta uống cái đồ bỏ xuân dược gì đó nữa là tốt nhất, Hạ Đinh ta đây thật sự làm quỷ phong lưu rồi.

Liễu Nhi đem băng gạc cùng rượu trắng tới, Dương thị thuần thục trút rượu chuẩn bị rửa vết thương băng lại. Thường ngày thị đở đẻ quen, những vết thương nhỏ miệng thế này chẳng là gì.

Thị trước hết lau sạch vết thương, sau đó giống dỗ Hạ Đinh giống như dỗ con nít: "Tôi cho chút ít rượu trắng lên vết thương chàng, đại khái có chút đau, chàng nhịn một chút. Khí trời này nếu không có rượu trắng rướii lên vết thương, rất dễ dàng sinh mủ." Y thị mặc dù không biết cái gì gọi là khử trùng trừ độc, nhưng cũng không biết sinh mủ chính là bị bệnh, kinh nghiệm chính là thứ có quyền lên tiếng. Hạ Đinh gật đầu, Dương thị cẩn thận tưới rượu lên vết thương, Hạ Đinh nhịn không được nhíu mày, Liễu Nhi thấy bộ dạng của Hạ Đinh như vậy, vẻ mặt cũng không tự chủ nhăn lại.

Bọn Mạnh Thiên Sở dựa theo địa chỉ tìm được chỗ tiên sinh ở, thật ra thì nhà cách trường tư thục cũng không xa, nói đi nói lại thì một huyện thành cũng không lớn bao nhiêu.

Đi tới cửa nhà tiên sinh, Vương Dịch dán tai vào cửa nghe ngóng, bên trong rất an tĩnh, không một thanh âm.

Mạnh Thiên Sở cười nói: "Ngươi nghe cái gì a, gõ cửa đi, ta xem ngươi giống làm giặc quá."

Mọi người sau khi nghe xong cũng không khỏi len lén cười, Vương Dịch nói: "Cấm cười, tôi quen rồi."

Mọi người càng cười lớn hơn.

Lúc này trong viện có người nói chuyện: "Ngoài cửa là ai đó?" Một giọng nói rất trong trẻo.

Mạnh Thiên Sở nhìn qua Mộ Dung Huýnh Tuyết, Mộ Dung Huýnh Tuyết lập tức nói: "Xin hỏi tiên sinh có ở nhà không?"

Dương thị đem băng gạc dơ cùng bầu rượu thừa đưa cho Liễu Nhi, nghe là giọng nữ tử, liền quyết định bản thân ra xem.

"Có, tới ngay."

Người ngoài cửa lại nghe thấy giọng một phụ nữ, ngay sau đó là loạt bước chân, cửa mở ra, người trong cửa và người bên ngoài cùng lấy làm kinh hãi.

Dương thị biết Mộ Dung Huýnhh Tuyết, vì ngày hôm trước cùng Mạnh gia Đại phu nhân đi xem bà vú, cho nên biết. Mạnh Thiên Sở thì không nói làm chi. Y thị có chút sợ vị sư gia tuấn tú này. Lúc nóng giận, hắn như có thể ăn người. Sài Mãnh cũng ở Mạnh gia, mặc dù không nói chuyện, nhưng người trẻ tuổi này có bộ dạng tinh tráng hổ mãnh liệt, cảm giác khi y đi tới bên cạnh giống như có luồng gió thổi tới, mặc dù không tuấn tú như Mạnh Thiên Sở, nhưng mày rậm mắt to, một khi bị nhìn thì người khác nhận ra ngay ít nhất y cũng là người của nha môn, hoặc là kẻ trên, một đầu mục chuyên môn bắt người.

Dương thị đang sững sờ, Mạnh Thiên Sở đã phản ứng, chắp tay cười nói: "Hạ Đinh, Hạ tiên sinh là gì của ngươi?"

Dương thị lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chào hỏi Mạnh Thiên Sở bốn người, mời bọn họ vào nhà, cười đáp: "Hạ Đinh là chồng tôi, Mạnh gia, mau vào."

Vừa nói vội vàng hướng trong viện: "Lão đầu tử, trong nhà có khách quý tới rồi, mau cho nha đầu dâng trà cho khách nhân, mang trà tốt nhất a."

Mạnh Thiên Sở cười vào sân, vừa vào cửa đã nhìn thấy một nam nhân hơn năm mươi tuổi, tựa lưng vào trên ghế, ống quần vén đến đầu gối, đang bối rối cười, Đây đại khái là vết thương do bị té trước cửa tư thục.

Hạ Đinh thấy có ba nam một nữ đi vào, cũng rất trẻ tuổi, nhất là nàng kia mắt to trong veo như nước, lông mày như mực, cái miệng nhỏ nhắn, eo thon, đột nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, chỉ thấy nàng một tay khẽ vuốt tóc mai, một tay che áo, đôi mắt sáng sánh với Liễu Nhi xinh đẹp hơn ngàn vạn lần. Nàng một thân màu lam nhạt đứng ở đó, hiển nhiên là một tiên nữ hạ phàm. Y vừa nghe Dương thị nói là khách quý, cũng biết lão bà mình hay khinh người, cho dù loại khách nhân nào tới cũng tiếp với bộ dạng lạnh lẽo, đừng nói chi là trà ngon tốt nước chiêu đãi. Nàng nói là khách quý, vậy thì nhất định là khách quý rồi. Cho nên y vội vàng đứng dậy, khập khễnh chắp tay mặt tươi cười đón chào, ánh mắt không dám nhìn nàng kia nữa. Dù sao y còn là một giáo thư tiên sinh, hơn nữa từ trang phục nàng kia mà xét, thì hẳn đây là khuê nữ nhà giàu, y lo lắng bị người ta cho là có ý khinh bạc.

Dương thị đi lên trước giới thiệu cho Hạ Đinh: "Đây là người hôm qua tôi nhắc tới, là Mạnh sư gia tiếng tăm lừng lẫy phủ Hàng Châu. Phủ Hàng Châu chưa có án nào Mạnh sư gia không phá được, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng kính trọng ba phần."

Mạnh Thiên Sở nghĩ Dương thị không nên đi làm bà đỡ, mà thích hợp làm bà mai hơn, há mồm ra là có thể nói vô cùng. Còn Hạ Đinh cũng đang bồn chồn. Y chưa từng nghe Dương thị nói qua cái gì là Mạnh sư gia. Hơn nữa, sao là sư gia chứ? Sao đường đường Tri phủ đại nhân cũng kính hắn đây? Bất quá dù nói thế nào cũng là lão sư của Huyện thái lão gia địa, lễ số không chậm trễ được.

Mạnh Thiên Sở: "Dương thẩm nói quá lời, tại hạ chỉ là sư gia một nho nhỏ, làm sao có thể sánh cùng Tri phủ đại nhân."

Dương thị cười, nghĩ thầm cho dù Mạnh Thiên Sở không nói, Dương thị ta không nhìn thấy sao?

Hạ Đinh: "Mạnh sư gia quá khiêm nhượng, mau vào trong phòng ngồi, trong vườn thật sự quá nóng, mấy ngày qua không biết có chuyện gì mà một chút gió cũng không có, nếu có mưa thì tốt biết mấy."

Mọi người khách sáo đi vào đại sảnh.

Sau khi ngồi xuống, Mạnh Thiên Sở nhất nhất đem ba người bên cạnh giới thiệu. Sau đó, Mạnh Thiên Sở thấy một cô nương mười lăm mười sáu tuổi trong trang phục nha hoàn hết sức mộc mạc, đầu cúi thấp , tay bưng một mâm trà đi vào, nơm nớp lo sợ đem mâm trà đặt trước bàn khách, sau đó cúi đầu đi ra ngoài, lúc ra cửa đại khái là quần trộn lẫn ở chân, lảo đảo một cái, may là đở được cửa mới không té. Sau khi đứng vững hoảng hốt bỏ đi.

Dương thị thấy có khách cũng không nói gì, chỉ thấp giọng: "Xem ngươi chẳng chút tiền đồ kìa." Thấy Mạnh Thiên Sở đang nhìn Liễu Nhi, y thị liền cười: "Đó là bà con xa của lão đầu tử nhà tôi, trong nhà thật sự khó khăn, liền tìm nơi nương tựa đến chỗ chúng tôi, một ngày hết ăn lại nằm..."

"Khụ khụ..."Hạ Đinh che miệng giả vờ ho khan hai tiếng, Dương thị lúc này mới ngừng miệng, vội vàng mời bọn Mạnh Thiên Sở uống trà.

Uống qua trà sau, Mạnh Thiên Sở nói: "Hạ tiên sinh nghe nói năm đó thi ở huyện thành đậu nhất đẳng tú tài, thật sự là bội phục a!"

Hạ Đinh vội vàng khoát tay, nói: "Xin đừng nói chuyện xấu kia, hôm nay Hạ mỗ tuổi già, cũng bất quá là một cùng toan tú tài, kẻ vô tích sự, tầm thường vô vi a."

Đừng xem Dương thị ngày thường rất thích cầm chuyện chế nhạo chồng mình, thời điểm mấu chốt y thị cũng biết nói tốt đỡ lời: "Cái gì gọi là chuyện xấu, không phải ai nói thi đậu cũng thi đậu, hơn nữa còn là một thi hương, có nhiều người thi cả đời cũng toàn thi rớt đó sao."

Mạnh Thiên Sở: "Dương thẩm nói rất đúng."

Dương thị: "Mạnh gia hôm nay tới, hình như là có chuyện tìm lão đầu tử nhà tôi?" Vì khi y thị mới vừa mở cửa, có nghe thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi tiên sinh có ở nhà không? Hơn nữa nhìn bộ dáng của bọn họ cũng biết hẳn là không phải tìm y thị.

Mạnh Thiên Sở: "À, Vương bộ đầu có đứa bé định đến chỗ Hạ tiên sinh xin đi học, không biết có tiện không? "

Mạnh Thiên Sở cảm thấy lúc này hỏi gì khác có chút không ổn, không thể làm gì hơn là tạm thời tránh chuyện khuê nữ của Ngô Triết.

Hạ Đinh vừa nghe, ha ha cười, nói: "Ngày mai gọi lệnh lang tới thì được, tôi sáng mai sẽ chờ."

Vương Dịch không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói cám ơn, ai kêu bốn trong bọn chỉ có y là có con chuẩn bị đi học, hai người còn lại chưa kết hôn, tự nhiên không thể nói bọn họ.

Mạnh Thiên Sở: "Hạ tiên sinh một người dạy bao nhiêu hài tử a?"

Hạ Đinh: "Không nhiều lắm, cũng hơn bốn mươi ."

Mạnh Thiên Sở: "Thật đúng là cực khổ, mỗi ngày đều dậy sớm, thật là không dễ dàng."

Hạ Đinh: "Cũng không hẳn vậy, từ trước có thể, gần đây già rồi hơi có chút ít lười biếng, cũng may cha mẹ học sinh cũng không trách cứ, đem hài tử nhờ tư thục dạy như cũ , coi như là tín nhiệm đối với Hạ mỗ rồi."

Mạnh Thiên Sở: "Nghe nói có con trai lão Thông phán phủ Hàng Châu đến chỗ Hạ tiên sinh đi học?"

Hạ Đinh kiêu ngạo gật đầu, nói: "Dạ, Ngô Bảo Nhi là một hài tử thông minh, cũng là người rất hiếu học, không tệ."

Mạnh Thiên Sở nhân cơ hội nói: "Vậy đại khái cùng người dayỵ kèm nhà họ Ngô gia có liên quan, tôi nghe người của nha môn nói Ngô gia dạy kèm tại nhà rất nghiêm nghị, trong nhà con gái cho tới bây giờ chân không bước ra khỏi nhà."

Hạ Đinh vừa nghe Mạnh Thiên Sở nhắc tới con gái Ngô gia, thích thú nhớ tới màn kịch buổi sáng, lúc này đại khái là trải qua một ngày, xuân dược hoàn toàn không còn tác dụng, người y cũng không mê mệt, thêm trên đùi có vết thương làm cho y đau nhói, nên thanh tỉnh không ít, cẩn thận suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng không đúng, không khỏi thất thanh nói: "Ai nha, hôm nay thật là sai lầm rồi!"

Mạnh Thiên Sở nghe vậy, lại thấy vẻ mặt Hạ Đinh kịch liệt biến hóa, sắc mặt từ xanh biến trắng, trong lòng lại càng rõ ràng hơn.

Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng gõ kịch liệt, Dương thị liền lớn tiếng hô Liễu Nhi đi mở. Liễu Nhi sau khi nghe xong chạy thật nhanh đến cạnh cửa. Đại sảnh vừa khèo hướng về phía cửa, chỉ thấy cửa mở ra, ngoài cửa xông tới một người, trực tiếp đẩy Liễu Nhi té xuống đất, Liễu Nhi "Ôi "Một tiếng, hồi lâu không bò dậy được.

Dương thị thấy thế, đi nhanh ra cửa, lớn tiếng quát: "Người từ phương nào tới?"

Mạnh Thiên Sở vừa nhìn, thì ra là Ngô Triết tới, ngoài ra còn có Ngô Bảo Nhi và Hoa Cúc, cho nên cũng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Ngô Triết mặt âm trầm, thấy Mạnh Thiên Sở từ đại sảnh đi ra ngoài, liền trầm giọng nói: "Ta còn tưởng rằng Mạnh sư gia ngươi trở về đi đi ngủ rồi, như thế xem ra, ngươi còn không phải là một người hồ đồ, nếu đều đã nghĩ ra, tại sao không đến nói cho lão phu ta biết?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.