Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 20




Khi màn đêm từ từ buông xuống, Hiểu Khê cuối cùng rời khỏi nhà họ Mục. Mười người vệ sĩ theo lệnh của Lưu Băng đi bảo vệ cô phía sau. Hiểu Khê thấy thật mãn nguyện, nhưng dù sao cô cũng về được đến ký túc xá.

Đột nhiên Hiểu Khê thấy trong người rất khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung ra, chân mềm nhũn như bún. Ban nãy ở trước mặt Lưu Băng, cô còn có thể chịu đựng được. Nhưng khi cô sắp về đến ký túc xá, mọi sinh khí trong người cô như đã bị ai đó hút sạch. Cô không còn đứng vững nữa… Một cơn đau đầu lại ập đến. Cô thấy tứ phía xoay vòng, đôi chân càng lúc càng nhũn ra…

Ngay lúc đó, bên cạnh cô xuất hiện một bóng người, lao đến đỡ lấy cô…

Hiểu Khê hốt hoảng, lẽ nào Thiết Đại Kì lại ra tay với cô thật sao? Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng chỉ thấy toàn thân như hoàn toàn bị liệt, không còn một chút sức lực nào nữa. Trong bóng tối, tiếng của người ấy trầm ấm: “Hiểu Khê, là anh đây”. Giọng nói ấm áp và thân thiết đó, vòng tay kiên định và mạnh mẽ đó, hơi thở nhẹ nhàng và quen thuộc đó… Hiểu Khê bỗng có một cảm giác bình an và cảm động…

Đám vệ sĩ bảo vệ cô cũng lập tức ùa tới, cầm chắc vũ khí trong tay hét lớn: “Bỏ cô ấy ra! Nếu không ngươi sẽ không được yên”.

Hiểu Khê nhìn họ xua tay: “Không sao. Các anh đi đi, anh ấy là bạn của tôi!”.

Đội đến khi đám người Liệt Viêm Đường Kia lùi về chiếc xe hơi đậu đằng xa, Hiểu Khê mới quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn người đang đỡ lấy cô, nhẹ nhàng cất tiếng: “Anh Giản Triệt…”

Rõ ràng họ mới gặp nhau hồi lúc trưa, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ trôi qua, sao bây giờ cô lại có cảm giác như xa anh lâu lắm rồi? Gặp được Giản Triệt như gặp được một người thân thích mà cô thương nhớ nhưng đã xa nhau lâu lăm rồi vậy.

Giản Triệt hơi cau mày vì dù đã qua mấy lớp quần áo nhưng anh vẫn cảm nhận được sức nóng tỏa từ trên người cô. Anh nghiêm nghị nhìn cô: “Em có biết mình đang sốt không?”.

Hiểu Khê nghi ngờ tự sờ trán mình: “Em sốt rồi sao?”. Đúng là nóng thật, thảo nào cả ngày nay cô cứ thấy khó chịu.

“Em đã uống thuốc chưa?” Giản Triệt lo lắng hỏi.

Hiểu Khê chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Phải uống thuốc ạ?”.

Giản Triệt lặng nhìn cô không nói, hồi lâu mới thở dài: “Thôi, từ đầu đã biết khờ khạo như em thì thế nào rồi…”.

Hiểu Khê chợt nhớ ra liền hỏi: “Anh Giản Triệt, sao anh lại ở đây? Anh đang đợi em à? Có việc gì ạ?”

Giản Triệt nhìn cô đầy lo lắng: “Anh không yên tâm về em. Không biết em cuối cùng thế nào? Không biết có còn khó chịu không? Không biết hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em có chịu đựng nổi hay không?”.

Hiểu Khê không dám cất lời. Cô sợ chỉ cần mở miệng ra, tất cả những nỗi buồn, tủi thân, đau khổ, cảm động, xót xa sẽ ào ạt trào lên như cơn đại hồng thủy, không cách nào ngăn chặn nổi.

“Hiểu Khê, em cố gắng thêm một chút nữa. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện”. Thấy cô hơi lả đi, Giản Triệt lòng rối bời, vòng tay chuẩn bị bế cô lên, định đi ra phía đường lớn.

“Không cần đâu!”, Hiểu Khê vội vàng đẩy anh ra, ngăn anh lại. Nhưng khi cô vừa làm xong thì những sức lực cuối cùng của cô cũng như cạn kiệt. Đầu cô đau như một cục đá lớn đè lên, khiến cô bắt đầu hôn mê không thể làm chủ mình được nữa.

“Hiểu Khê!”, Giản Triệt đau nhói ở tim, dịu dàng nói: “Em đừng nói nữa, đến bệnh viện thôi!”.

Hiểu Khê nằm gọn trong vòng tay Giản Triệt, cố gắng ngẩng lên nhìn anh. Khuôn mặt cô xanh xao, mỏng manh như tờ giấy, yếu đuối đến mức không thể cười nổi nữa. Giản Triệt vẫn lo lắng nhìn cô, mắt anh vẫn sáng như ánh mặt trời. Hiểu Khê bỗng nở một nụ cười yếu ớt. Không hiểu vì sao, sức sống từ ánh mắt anh đã truyền cho cô một chút niềm tin, xua bớt những đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.