Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 17




Ban công của nhà họ Mục vẫn giữ được vẻ tĩnh lặng xưa nay sẵn có. Vậy mà Hiểu Khê vẫn không thể nào hoàn toàn tập trung được. Cô bỏ cuốn sách xuống, nhìn qua lớp kính thủy tinh, gắng đoán xem những người trong phòng đang bàn luận những gì.

Cô nhận thấy từ sau khi Lưu Băng thay thế vị trí của cha mình, tâm trạng của mọi người trong Liệt Viêm Đường dần thay đổi, từ đau buồn đến vui vẻ, tràn đầy sức sống. Bước chân của họ ra vào ngôi nhà này ngày một nhanh nhẹn hơn. Tiếng cười của họ được phát ra cũng ngày một sảng khoái hơn. Ánh mắt họ nhìn Lưu Băng cũng ngày một kính trọng hơn. Tuy cô chưa bao giờ hỏi Lưu Băng về chuyện của Liệt Viêm Đường, và Lưu Băng cũng chưa lần nào nhắc đến, nhưng cô vẫn nhận ra được thế lực của Liệt Viêm Đường đang qua mặt Hải Hưng Bang.

Nhất là hôm nay, cô nhận ra những người đang ngồi trong kia đều là những nhân vật quan trọng của Liệt Viêm Đường. Họ nghiêm nghị ngồi xoay quanh Lưu Băng, chăm chú nghe anh giao phó trách nhiệm. Hiểu Khê rất hiểu giờ phút này họ đang bàn tính đến một chuyện cực kỳ quan trọng. Vì thái độ của họ vừa nghiêm trang vừa hào hứng, trong mắt họ đều lóe lên một ánh sáng của lòng gan dạ và dũng cảm.

Ánh mắt cô dừng lại ở Lưu Băng. Lưu Băng dường như đã không còn là Lưu Băng mà cô quen ngày xưa nữa, không còn là chàng thanh niên tuấn tú lạnh lùng mà cô gặp lần đầu tiên. Tuy anh vẫn chưa bước qua tuổi mười chín, song những nếp nhăn giữa hai chân mày và sát khí toát lên từ người anh khiến tất cả những ai nhìn thấy anh cũng phải sợ sệt tránh xa.

Những thay đổi này của anh diễn ra từ khi nào? Thời gian vẫn như dòng nước chảy xiết, sự việc cứ tiếp diễn từng ngày, nhưng hình ảnh của anh trong cô vẫn giữ nguyên từ những tháng ngày cũ. Lưu Băng của hôm nay đang suy nghĩ những gì, đang làm những gì, cô hiểu được bao nhiêu?

Ví thời gian như thời khắc này vậy, Lưu Băng đang mệnh lệnh và bàn bạc những gì với đàn em của mình? Biểu hiện của anh có chút thâm hiểm, ánh mắt có chút tàn bạo. Trực giác nói cho cô biết rằng, những gì mà anh nói đều đượm mùi máu.

Không biết thời gian đã qua bao nhiêu lâu, Hiểu Khê đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ thì phát hiện một bàn tay mát lạnh đặt lên vai mình. Ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy nụ cười mệt mỏi của Lưu Băng: “Em đến rồi à?”

Lưu Băng ngồi xuống chiếc ghế tre ở cạnh cô, duỗi dài hai chân. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Em đang làm gì?”.

Cô đưa cuốn sách cho anh xem, cười gượng: “Em đang ôn tập. Sắp đến kỳ thi học kỳ rồi, em muốn đạt điểm cao để làm ba mẹ vui lòng”.

“Sắp thi học kỳ rồi sao?”. Lưu Băng thuận tay lật vài trang sách cô đưa. “Anh quên mất. Nhanh thật”.

Hiểu Khê nhíu mày nhìn anh, giọng nói bỗng nhẹ tên: “Anh…”. Lưu Băng ngẩng đầu nhìn cô, đợi nói tiếp.

Hiểu Khê mím môi lại rồi nói: “Khi nào anh quay lại trường? Anh không đến lớp lâu lắm rồi đấy!”.

Lưu Băng cũng cau mày, do dự một lát, anh nói nhỏ: “Anh không có thời gian”.

“Em biết!”, Hiểu Khê nhanh nhảu nói: “Em biết anh hiện giờ rất bận rộn, không có thời gian đến lớp, cũng không thuận tiện đến lớp. Nhưng còn mai này thì sao? Anh có suy nghĩ không?”

Lưu Băng im lặng rất lâu, chỉ nhìn cô. Đáy mắt anh có giấu một cái gì đó làm cô bất giác sợ hãi. “Anh nói đi”. Hiểu Khê giục giã.

Ánh mắt của Lưu Băng bỗng trở nên khác thường: “Nếu như… nếu như anh không đến lớp nữa thì sao?”.

Hiểu Khê vụt nghiêm nghị: “Không thể được!”. Cô nhìn anh, cắn răng nói: “Anh không thể kết thúc việc học của mình như thế được!”

Lưu Băng trầm ngâm im lặng hồi lâu, nhắm nghiền mắt lại: “Tại sao?”.

“Tại sao ư? Anh còn hỏi em tại sao ư?”. Hiểu Khê không thể cười được nữa, “Lẽ nào anh muốn mình trở thành một kẻ thất học ngu ngốc như Thiết Sa Hạnh? Nếu như anh rời khỏi nơi này, anh sẽ dựa vào đâu để sống?”.

“Rời khỏi nơi này ư?”. Lưu Băng chậm rãi nhắc lại lời cô vừa nói, vẻ mặt đăm chiêu.

Hiểu Khê chỉ thấy trái tim mình cứ lạnh dần, mỗi lúc một nặng nề hơn, giọng cô nghèn nghẹn: “Lẽ nào… anh không hề nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi đây sao?”.

Lưu Băng ngồi thừ ra, ánh mắt vụt trở nên rất kỳ lạ, nhưng không nói tiếng nào. Trái tim Hiểu Khê lạnh lẽo. Cô nhắm mắt lại, không biết nên nói gì nữa. Không gian cứ tĩnh mịch như thế. Một lúc sau, cô mới nói bằng một giọng trầm trầm và chậm rãi: “Bất luận mai này anh muốn làm gì, anh cũng không thể bỏ bê việc học! Nếu không…”.

“Nếu không thì sao?”, Lưu Băng buộc hỏi.

Hiểu Khê cao giọng đáp: “Nếu không… Em sẽ khinh thường anh!”. Nói xong, cô quay ngoắt đi.

“Hiểu Khê”, Lưu Băng muốn kéo cô lại gần.

“Đừng động vào em!”, Hiểu Khê giận dữ thật sự và đẩy anh ra.

Lưu Băng ngồi yên ở đó, mặc cho cô đánh, rồi vẫn kiên trì với tay để kéo cô vào lòng mình, từ từ ôm chặt lấy cô, rồi đột nhiên phá lên cười: “Đừng giận nữa, anh chỉ đùa em thôi”.

“Sao?”, Hiểu Khê mơ màng rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh không chống cự nữa.

Giọng nói của Lưu Băng êm nhẹ và dịu dàng thoảng bên tai cô: “Em có biết không, mấy hôm nay em lúc nào cũng ủ rũ, buồn rầu chẳng nói chuyện với anh. Anh thật không quen với một Hiểu Khê như thế!”. Rồi Lưu Băng xiết chặt cô vào lòng: “Anh muốn em quan tâm anh, dù là tức giận, la mắng, vẫn tốt hơn thái độ dửng dưng gấp ngàn lần”.

“Sao em lại dửng dưng với anh được chứ?”, Hiểu Khê bỗng se lòng lại. Cô dụi đầu mình vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em chỉ không biết nên nói những gì với anh…”.

Giọng nói của cô quá nhỏ, Lưu Băng nghe không được. “Em nói gì?”, anh hỏi lại.

Hiểu Khê ngước mặt lên, đôi mắt cô sáng tựa sao đêm, mát như nước hồ. Đôi mắt Hiểu Khê dán chặt vào anh: “Nếu em không quan tâm đến anh thì đâu có chạy ngay đến đây mỗi khi có thời gian rảnh như vậy? Em rất muốn được nhìn thấy anh. Em không nói chuyện với anh không phải là vì em không quan tâm anh, mà là vì…”.

“Vì sao?”, Lưu Băng không hiểu.

Hiểu Khê thú thật: “Chỉ là vì… em quá ngốc! Em không muốn nói những lời có thể làm tổn thương tới anh”.

Những ngón tay mát lạnh của Lưu Băng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên má cô. Rồi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nồng thắm lên đôi má đang ửng hồng đó. Một lúc sau, Lưu Băng nói: “Anh hứa với em, khi mọi chuyện ở đây được giải quyết ổn thỏa, anh nhất định sẽ quay lại trường”.

“Thật không?”, Hiểu Khê hớn hở reo lên. Nhưng ngay lập tức, một dấu chấm hỏi khác được đặt ra ngay trước mắt cô: đến khi nào mọi chuyện ở đây mới được giải quyết?

Lưu Băng như đọc được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng cười: “Em đừng lo, chuyện của Hải Hưng Bang sắp được giải quyết rồi”. Câu nói ấy như một dòng điện sáng chạy qua người Hiểu Khê! Phải mất hết mấy phút dòng điện đó mới tan biến, thay vào đó là dòng cảm xúc vui sướng lan tỏa như những đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ nước mùa xuân.

Hiểu Khê tươi tỉnh hẳn lên, cười to hơn, để lộ hàm răng trắng như ngọc: “Anh đã thành công rồi à? Anh đánh thắng Thiết Đại Kì rồi à? Anh đánh thắng hắn như thế nào? Em cứ nghĩ anh phải cần mấy năm nữa…”.

Lưu Băng cười bí ẩn: “Em chắc chắn không muốn biết anh dùng cách nào để đối phó với Thiết Đại Kì đâu”.

Hiểu Khê nhìn anh một lúc, rồi lắc đầu: “Em không muốn biết, nhưng em vẫn rất vui. Đã bao giờ em nói với anh chưa nhỉ, rằng thật ra em cũng rất ghét bọn chúng. Vì vậy, không cần biết anh đã dùng cách nào, em cũng không cảm thấy xót thương bọn chúng đâu”.

Lưu Băng thở phào vì vẫn sợ cô phản đối. Anh cười thật tươi: “Hiểu Khê, đợi thêm vài hôm nữa thôi, cái tên Thiết Đại Kì sẽ trở thành quá khứ!”.

Qua vài hôm nữa thôi sao? Hy vọng mọi việc đều suôn sẻ. Hiểu Khê nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, mơ màng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.