Càng Chơi Càng Lớn

Chương 53: Tuyệt Đối Mãn Nguyện




Phương Cẩn Chi nằm trong ngực Lục Vô Nghiên vẫn liên tục bĩu môi, lẩm bẩm những câu không rõ ràng, những từ ngữ kỳ kỳ quái quái cứ mơ hồ phát ra từ trong miệng bé, tỷ như: vớ, màn thầu thối, phiếu phiếu, hoa hoa......

"Cẩn Chi, muội đang nói gì đấy?" Lục Vô Nghiên dựng đứng tiểu cô nương trong ngực lên, một cánh tay đỡ lấy mông bé, một tay ôm lấy đầu bé, để chiếc cằm nhỏ nhắn đặt lên hõm vai hắn, khoảng cách gần như vậy mới có thể nghe được mấy lời lẩm bẩm của bé.

"Trong vớ có phiếu phiếu! Hái hoa hoa cho muội muội! Đập màn thầu thối vào đám Đại Phôi Đản của Lục gia....." Phương Cẩn Chi nói xong lại tiếp tục chép chép miệng.

Sau khi nghe rõ bé nói cái gì, Lục Vô Nghiên không khỏi dở khóc dở cười. Bước chân không chậm lại, hắn hứng thú hỏi: "Ai trong đám người của Lục gia là Đại Phôi Đản?"

"Đều là! Người của Lục gia đều là Đại Phôi Đản! Đập! Đập Đại Phôi Đản! Dùng màn thầu thối, trứng vịt thối, còn phân nữa! Đập......" Phương Cẩn Chi múa may đôi cánh tay nhỏ, khiến Kim Linh Đang trên cổ tay bé rung lên những tiếng giòn giã.

"Tam biểu ca của muội cũng là Đại Phôi Đản?"

"Ưm...." Tiểu cô nương im lặng một lát.

Lục Vô Nghiên cảm thấy chiếc cằm nhọn đang gác lên vai mình giật giật, hẳn là gật đầu. Chân mày Lục Vô Nghiên không khỏi nhướng lên, hỏi tới: "Sao Tam biểu ca của muội cũng là Đại Phôi Đản hả?"

"Thật, thật đáng ghét..." Phương Cẩn Chi ở trong ngực Lục Vô Nghiên cựa quậy. "Ta muốn viết chữ, muốn gảy bàn tính! Muốn học quản lý sổ sách! Thế nhưng có một tên gia hỏa tự cho là đúng, liền kéo ta đi chơi! Bản thân hắn không chịu làm việc đàng hoàng, còn lôi kéo ta! Làm hoang phí một cách vô ích thời gian quý báu của ta! Hừ hừ....Ừm.... Mặc dù ta cũng chơi rất vui vẻ......"

Sự bất mãn trên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của bé không khỏi biến thành một loại do dự.

Lục Vô Nghiên nhất thời nghẹn giọng.

"Vật nhỏ không biết tốt xấu!" Lục Vô Nghiên trừng phạt vỗ nhẹ vào mông bé một cái.

Nhưng không ngờ tiểu cô nương "Oa" lên một tiếng, khóc thét lên: "Đau, đau!" Bé đưa một tay ra phía sau lưng xoa xoa cái mông của mình.

Lục Vô Nghiên sững sờ, hắn không dùng nhiều sức lắm mà.

Nhập Trà vẫn im lặng đi theo phía sau, vội nói: "Biểu cô nương bị ngã."

Ý cười trên mặt Lục Vô Nghiên nhạt dần, không vui nhíu mày. Bước nhanh hơn về phía viện Thùy Sao. Vừa về đến viện Thùy Sao, Nhập Phanh liền tiến lên nghênh đón, nàng có chút hiếu kỳ nhìn Phương Cẩn Chi đang lẩm ba lẩm bẩm, nhích tới nhích lui trong ngực Lục Vô Nghiên.

"Đi nấu trà giải rượu." Lục Vô Nghiên phân phó Nhập Phanh. Rồi xoay người, mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Nhập Trà, nói: "Về phần ngươi, đi làm cho mình sạch sẽ đi."

"Vâng." Nhập Trà hành lễ, rồi vội vã đi cùng với Nhập Phanh đến tịnh thất tẩy rửa mấy thứ dơ bẩn bám vào người.

Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi đi vào trong tịnh thất ấm áp và rộng lớn, hắn cởi bỏ lớp áo váy dơ bẩn bên ngoài của Phương Cẩn Chi, ném xuống đất một cách chán ghét. Bỗng nhiên có một vật gì đó rơi ra từ ống tay áo của Phương Cẩn Chi. Lục Vô Nghiên tò mò nhặt lên, mới phát hiện là mấy bao tiền lì xì. Có lẽ là tiền mừng tuổi hôm nay của bé.

Phương Cẩn Chi nhìn thấy mấy bao lì xì của mình rơi vào tay Lục Vô Nghiên, đôi mắt lập tức mở thật to. Bé vươn cánh tay nhỏ nhắn tới, miệng thì lẩm bẩm: "Phiếu phiếu! Phiếu phiếu của ta! Trả phiếu phiếu cho ta!"

"Quả nhiên ngay từ nhỏ đã thích ngân phiếu." LụcVô Nghiên cười khổ. Đời trước, ở Phương Cẩn Chi có rất nhiều điểm hắn không thích, không thích trong lòng nàng ngập tràn tính toán, không thích nàng nịnh nọt, bợ đỡ xu nịnh. Càng không thích nàng coi tài như mạng. Thế nhưng cho dù có rất nhiều điểm không thích, nhưng không phải khắp thiên hạ chỉ đặt một mình nàng vào trong lòng sao? Đáng tiếc, tự xưng là trang hảo hán mà chết cũng không thừa nhận......

Lục Vô Nghiên đặt Phương Cẩn Chi nằm lên trường tháp.

"Đau đau đau! Cái ghế đánh vào mông ta!" Mông của Phương Cẩn Chi vừa chạm vào trường tháp, bé liền khóc lên vì đau. Mơ mơ màng màng không phân rõ bên dưới mình là tháp hay là ghế.

Nhớ tới chuyện bé vừa bị ngã, Lục Vô Nghiên không thể làm gì khác hơn là để cho bé nằm sấp trên tháp, rồi nói: "Cẩn Chi không được lộn xộn, ở đây chờ ta, nghe chưa?"

Dĩ nhiên là Phương Cẩn Chi đâu có nghe lọt tai những gì Lục Vô Nghiên nói, bé nằm sấp trên trường tháp, hai cánh tay bé xíu vẫn múa may lung tung, miệng thì lảm nhảm: "Đánh ngã phôi đản! Dùng ong đốt hắn! Dùng chuột cắn hắn! Dùng kéo đâm hắn!"

Lục Vô Nghiên bị bé chọc cười, niệm một câu: "Quả nhiên là có tâm địa của độc phụ, còn nhỏ như vậy đã có một bụng chủ ý xấu xa."

Hắn không dám trì hoãn thêm, chỉ hai ba phát đã cởi hết y phục dơ bẩn trên người, chán ghét ném xuống đất. Rồi dặn dò Phương Cẩn Chi thêm mấy câu phải ngoan ngoãn, mới vội vã vòng qua bình phong đi tắm. Hắn chịu đựng mấy thứ dơ bẩn này suốt đường đi, đã là cực hạn rồi.

Mấy thứ Phương Cẩn Chi ói ra chỉ dính vào một góc y phục của hắn, nhưng Lục Vô Nghiên vẫn cảm thấy cả người không được thoải mái, muốn ngâm thân thể trong nước nóng, hoàn toàn rửa sạch mới yên tâm.

Lục Vô Nghiên mới vừa ngâm mình vào nước nóng không được bao lâu, thì nghe thấy âm thanh Phương Cẩn Chi ngã xuống đất ở bên kia bình phong. Phương Cẩn Chi hiếm khi giống như một đứa bé oa oa khóc lớn như vậy, khóc đến ruột gan đứt đoạn.

"Cẩn Chi?" Lục Vô Nghiên nóng nảy, vội vã từ trong bồn nước ra ngoài. Nước đọng trên người ướt sũng cũng không kịp lau, đã vội vàng kéo trường bào màu xanh treo trên giá áo bằng gỗ tử đàn khoác lên người, vọt ra bên ngoài.

Phương Cẩn Chi ngồi dưới đất khóc đến thương tâm, gương mặt hồng hào mập mạp bị nước mắt làm ướt hơn phân nửa, đôi mắt to tròn hoàn toàn ngập trong nước mắt, nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng. Trong miệng phát ra từng tiếng đứt quãng: "Mẫu...mẫu...mẫu thân ôm......"

Lục Vô Nghiên vội vã bồng bé lên, bản thân ngồi lên trường tháp, rồi ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, dụ dỗ: "Là Tam ca ca không tốt, không nên để một mình muội ở đây, hại Cẩn Chi bị ngã."

Nhưng Phương Cẩn Chi hoàn toàn không nghe lọt những lời của Lục Vô Nghiên, một lát thì gọi "Mẫu thân", một lát thì gọi "Phụ thân", thỉnh thoảng lại bật ra tiếng "Ca ca". Nhưng Lục Vô Nhiên biết ca ca trong miệng Phương Cẩn Chi không phải là hắn, mà là ca ca của bé.

Lục Vô Nghiên thở dài, vừa vỗ về Phương Cẩn Chi, vừa thì thầm hát một bài ca dao cổ xưa. Âm thanh trầm thấp từ trong miệng hắn phát ra, mùi vị tang thương mà trầm tĩnh so với lứa tuổi của hắn bây giờ cùng với hình tượng ngang ngược bình thường hoàn toàn không tương xứng.

Trong tiếng hát của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi cũng dần dần an tĩnh lại, cảm xúc của Lục Vô Nghiên trong lúc hát cũng từ từ xuống thấp. Bài ca dao này kiếp trước Phương Cẩn Chi đã từng hát qua, nghe nói khi còn bé mẫu thân của nàng đã hát để dỗ nàng ngủ. Kiếp trước, Lục Vô Nghiên chỉ nghe Phương Cẩn Chi hát một lần -- đó là lúc chôn cất cho hai muội muội song sinh.

Trong lúc Lục Vô Nghiên đang bồi hồi chìm đắm trong kiếp trước, đột nhiên cảm thấy trước ngực mát lạnh. Hắn cúi đầu, thì nhìn thấy Phương Cẩn Chi trong ngực mình đang quơ quơ một cánh tay nhỏ bé, kéo vạt áo của hắn ra. Sau đó cắn một cái vào hạt đậu ở trước ngực hắn.

"Phương Cẩn Chi!" Lục Vô Nghiên lập tức trợn trừng hai mắt, đồng thời trên mặt cũng xuất hiện một màu đỏ nhàn nhạt.

"Ăn, ăn......" Phương Cẩn Chi như một đứa trẻ sơ sinh đang mút lấy mút để sữa.

Lục Vô Nghiên vội vàng đẩy tiểu nhân nhi trên đùi mình ra, vất vả lắm Phương Cẩn Chi mới ngừng khóc, nước mắt lại lập tức trào ra, vừa tủi thân khóc, vừa gọi tìm mẫu thân.

Lục Vô Nghiên nghe bé khóc vừa đau lòng vừa tâm loạn như ma. Chẳng qua chỉ thoáng một cái, bằng công phu thần kỳ, Phương Cẩn Chi đang ngồi trên đùi hắn lại chui vào trong vạt áo của hắn, hung hăng cắn vào hạt đậu trên ngực hắn, mút từng ngụm từng ngụm.

"Phương! Cẩn Chi...." Bàn tay Lục Vô Nghiên đang nắm lấy khuỷu tay của Phương Cẩn Chi định kéo bé ra đột nhiên cứng lại. Vì từ góc độ nhìn xuống, hắn nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn mà hạnh phúc của Phương Cẩn Chi. Trên mỗi sợi lông mi đen nhánh của bé vẫn còn dính nước mắt, nhưng đôi mắt to tròn này, một khắc trước đó còn đong đầy nước mắt bây giờ đã khép lại một nửa, giống như một cặp nguyệt nha mềm mại mà xinh đẹp.

Nhìn đôi mắt nguyệt nha của bé, cho dù Lục Vô Nghiên có bị cắn đau, toàn thân ngứa ngáy không thoải mái, cũng....vui vẻ chịu đựng.

Đợi khi Phương Cẩn Chi đã hoàn toàn ngủ thiếp đi, Lục Vô Nghiên mới chăm chú nhìn bé, có chút ghét bỏ nói: "Vật nhỏ dơ dáy."

Giọng điệu có vẻ ghét bỏ, nhưng trong đôi mắt lại chan chứa sủng nịch.

Một tay ôm Phương Cẩn Chi, tay còn lại cầm khăn ướt, cẩn thận lau nước mắt trên mặt và nước miếng trên khóe miệng cho bé. Nghĩ đến vật nhỏ này vừa trây trét nước miếng lên ngực mình, ngực Lục Vô Nhiên bắt đầu cảm thấy tê ngứa, cảm giác tê ngứa này nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

"Tam thiếu gia, trà giải rượu đã nấu xong." Nhập Phanh ở bên ngoài tịnh phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi."

Chờ Nhập Phanh đi vào, Lục Vô Nghiên nói: "Trà giải rượu không cần nữa, tắm cho con bé đi. Trên người con bé có thể có tụ máu, nhẹ một chút. Đừng đánh thức."

Cái liếc mắt cảnh cáo đó, khiến Nhập Phanh không dám chậm trễ chút nào.

Giống như đang ôm bảo bối trân quý nhất trên đời, Lục Vô Nghiên không đành lòng đưa Phương Cẩn Chi cho Nhập Phanh. Ngược lại, hắn rất muốn tự mình chăm sóc bé, nhưng dù sao nam nữ hữu biệt, đứa nhỏ này sớm đã là một người thông tuệ và đa tâm.

Huống chi, nếu thật sự để hắn tự mình tắm cho bé, đối với Lục Vô Nghiên mà nói cũng là một loại hành hạ. Mặc dù vẫn còn là một cơ thể trẻ con thơm nồng mùi sữa, nhưng Lục Vô Nghiên không thể bảo đảm sẽ không liên tưởng đến cơ thể trưởng thành của "nàng".

Bộ ngực mềm mại, vòng eo thon thả, cặp mông đầy đặn, đôi chân thon dài ngà ngọc. Quả thực là phong cảnh tuyệt mỹ nhất trên đời. Nghĩ đến nhất định là: trắng trẻo, non mềm, mịn màng, mềm mại.

Hắn đều đã nhìn thấy qua.

Cũng bởi vì kiếp trước trong lúc vô tình nhìn thấy, mới khiến nàng giận dỗi gần nửa năm cũng không thèm nói chuyện với hắn.

Nghe tiếng nước chảy bên kia bình phong, Lục Vô Nghiên xoa xoa ấn đường. Mặc dù bây giờ bé vẫn còn nhỏ, nhưng vừa nghĩ tới kiếp trước nàng giận dỗi nửa năm trời, trong lòng Lục Vô Nghiên vẫn còn sợ hãi như cũ. Khi đó nàng giận dỗi, hắn lại là một người tính tình cuồng ngạo. Cuối cùng cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.

Lục Vô Nghiên thở dài, hắn lấy một bộ y phục sạch sẽ từ trong tủ ra để thay, lại phủ thêm một kiện áo khoác, mới bước ra khỏi tịnh thất ấm áp.

Nhập Trà đã rửa mặt chải đầu xong, cũng đã đổi một bộ y phục khác, đang đứng đợi bên ngoài tịnh phòng. Nàng biết Lục Vô Nghiên nhất định sẽ hỏi nàng chuyện xảy ra hôm nay. Đợi Lục Vô Nghiên từ bên trong tịnh thất đi ra, không đợi Lục Vô Nghiên chất vấn, nàng vội vã tóm tắt một cách đơn giản rõ ràng chuyện trong hậu hoa viên ngày hôm nay cho hắn nghe.

"Lục Giai Nhân? Một đứa ngu xuẩn mà thôi, không có khả năng làm ra chuyện tráo rượu." Lục Vô Nghiên bước nhanh về phía tẩm phòng, đi được hai bước chợt dừng lại. Hỏi: "Là rượu gì?"

"Là Cửu Uấn Xuân Tửu mạnh vô cùng." Nhập Trà bẩm báo.

Thật ra thì lúc đó nàng vội vàng ôm Phương Cẩn Chi về, cũng không chú ý đó là rượu gì. Nhưng sau khi trở về ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, tránh khi Lục Vô Nghiên chất vấn mình không trả lời được, mới vội vã chạy một chuyến, ghi nhớ vẻ mặt và lời nói của mỗi người lúc đó, ngay cả Lục Giai Nhân uống trà gì, Phương Cẩn Chi uống loại rượu gì cũng đều hỏi thăm được.

Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, phân phó: "Đi chuẩn bị hai vạc Cửu Uấn Xuân Tửu."

"Vâng." Nhập Trà trả lời, mặc dù rất tò mò vì sao phải là hai "vạc", cũng tuyệt đối không dám hỏi thêm nửa câu, vội vàng đi chuẩn bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.