Càng Chơi Càng Lớn

Chương 18: Tiệc Rượu Và Cơn Ác Mộng




Editor: Tường An

Theo lý mà nói, một viên Thần nguyên đan không đủ làm hắn khiếp sợ như thế.

Dù sao đồ nhi hắn từ nhiều năm trước đã đột phá đỉnh thượng giai rồi, hiện tại càng lúc càng tiến bộ vượt bậc, trong Thần Môn đan dược sư trẻ tuổi thiên tài nhiều không đếm xuể.

Nhưng đừng quên, độ dung hợp và độ hóa nguyên đan dược nàng luyện ra đều là trăm phần trăm! Loại thành tựu này ngay cả hắn cũng không thể đạt tới!

Thông Huyền hít sâu một hơi, thần sắc trịnh trọng hỏi: "Vị cô nương này, không biết ngươi có nguyện ý làm đồ nhi của ta hay không?"

"Xin lỗi", Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, "Ta đã có một sư phụ, tuy hắn không ở đây, nhưng ngoài hắn ra, ta không muốn bái ai khác làm sư phụ nữa, cho nên ta không thể đồng ý yêu cầu của ngươi."

Nghe vậy, Thông Huyền có chút tiếc hận, hắn thật sự muốn nhận nàng làm đồ đệ, nhưng lại không thể làm khó người khác. Cũng không thể cưỡng chế bắt nàng nhận mình làm sư phụ đi?

Nếu như Vô Vong đại nhân còn sống, thấy mình làm như vậy phỏng chừng sẽ bị tức chết.

"Vậy thật đáng tiếc", Thông Huyền thở dài, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cười ha hả nói, "Cô nương, ta có một thỉnh cầu, không biết ngươi có thể đáp ứng ta hay không?"

"Cái gì?"

"Là thế này, đan dược của ngươi đều có độ dung hợp và độ hóa nguyên hoàn hảo, ta muốn cho đồ nhi của ta đi theo ngươi làm phụ tá, ngươi có việc gì thì cứ phân phó hắn làm, chỉ cần lúc nhàn rỗi ngươi chỉ điểm hắn vài câu là được."

Lúc nói chuyện, Thông Huyền dùng mắt ra hiệu cho Hải Uy.

Hải Uy lập tức hồi phục tinh thần, vội vàng cung kính ôm quyền với Mộ Như Nguyệt: "Đại sư, ngươi thu nhận ta đi, ta chỉ cần đi theo làm phụ tá cho ngươi là được."

"Nguyệt Nhi."

Mộ Như Nguyệt vừa định từ chối, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm tà mị của nam nhân: "Nếu hắn muốn đi theo, vậy cứ giữ hắn lại đi."

Nghe vậy, trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, cũng hiểu Dạ Vô Trần nói như vậy nhất định có lý do, cho nên nàng cũng không cự tuyệt nữa.

"Được, để hắn lưu lại."

"Vậy thật tốt quá."

Hai mắt Thông Huyền sáng lên, khuôn mặt già nua tươi cười sáng lạn.

Chỉ cần Hải Uy ở lại, chẳng những có thể học hỏi kiến thức của nàng mà còn có thể giao hảo với nàng, sau này Thần Môn gặp nạn, nói không chừng còn cần nàng hỗ trợ...

"Hải Uy, sư phụ phải rời đi một thời gian, trong khoảng thời gian này, ngươi cứ ở lại phủ quận chủ làm phụ tá đi." Thông Huyền trừng mắt nói: "Nhớ rõ, phải nghe lời Mộ cô nương!"

"Sư phụ, ngươi yên tâm đi, đồ nhi nhất định sẽ không khiến người thất vọng!" trong mắt Hải Uy xẹt qua một tia sáng, tự tin cười nói.

"Tốt", Thông Huyền vỗ vỗ bả vai Hải Uy, nói với Mộ Như Nguyệt, "Ta giao đồ nhi này cho Mộ cô nương, muốn đánh muốn chửi đều tùy ngươi, người như hắn không đánh vài cái thì sẽ không nghe lời."

"Sư phụ!"

Hải Uy ai oán, lão già này thật sự là sư phụ hắn sao? Thế nhưng bảo người khác đánh đồ đệ mình...

Thông Huyền cảnh cáo trừng mắt Hải Uy một cái, không nói thêm gì nữa, xoay người biến mất trước mặt Mộ Như Nguyệt...

"Khổng Phàm, ngươi dẫn hắn xuống đi."

"Vâng." Khổng Phàm ôm quyền, "Hải Uy đại nhân, mời đi bên này."

"Làm phiền." Hải Uy phất vạt áo, đi theo Khổng Phàm tới phòng khách...

"Vô Trần." Mộ Như Nguyệt nhìn nam nhân anh tuấn bên cạnh, nhướng mày hỏi: "Vì sao muốn lưu hắn lại?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.