Càng Chơi Càng Lớn

Chương 17: Bạch Thiên Trở Lại




Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt vừa ra sân liền nhìn thấy hai thầy trò đứng trong sân, đồng thời hai người kia cũng nhìn thấy Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đi đến.

Lão giả áo xám bỏ đấu lạp xuống, đôi mắt khôn khéo đảo qua Mộ Như Nguyệt, nhìn về phía Dạ Vô Trần, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

Nam nhân này không đơn giản!

Ngay cả hắn cũng không biết vì sao như vậy, thực lực nam nhân này cũng không quá mạnh, nhưng lại làm hắn có cảm giác tim đập nhanh...

Dạ Vô Trần tựa như nhận ra ánh mắt đánh giá của lão giả, đôi mắt tím âm lãnh nhìn thẳng vào lão giả, phảng phất như mang theo hơi thở từ địa ngục...

"Không biết hai vị tìm ta có chuyện gì?" Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, cười như không cười nhìn về phía hai người, "Hay là các ngươi cho rằng một viên Thần nguyên đan còn chưa đủ, muốn đến đây cướp đoạt?"

"Ha ha." lão giả cười âm hiểm, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Ta còn chưa tự giới thiệu, ta là Thông Huyền, trưởng lão của Thần Môn, vị này là đồ nhi của ta, Hải Uy."

"Thần Môn?"

Mộ Như Nguyệt sửng sốt, ngây ngẩn nhìn lão giả áo xám.

Có lẽ vì cho rằng Mộ Như Nguyệt có biểu tình như vậy là vì bị dọa sợ khi nghe tên Thần Môn, Thông Huyền đắc ý cười hai tiếng, vừa định nói gì đó thì thấy đối phương quay đầu hỏi Khổng Phàm phía sau: "Khổng Phàm, Thần Môn là thế lực gì?"

"Khụ khụ!"

Thông Huyền suýt nữa bị nghẹn chết, khuôn mặt già nua đỏ bừng nhìn Mộ Như Nguyệt.

Ở Thần giới, Thần Môn cũng được xem là một trong những thế lực lớn có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà nàng lại chưa từng nghe đến tên Thần Môn, làm sao hắn không cảm thấy hổ thẹn chứ?

Đây là lần đầu tiên Hải Uy thấy sư phụ mình có biểu tình như vậy, nhịn không được cười lên, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Thông Huyền, hắn vội vàng thu liễm, lại vì nghẹn cười mà sắc mặt đỏ bừng.

Khổng Phàm cũng có chút hổ thẹn, hận không thể tìm cái khe mà chui vào.

Hắn xấu hổ nói: "Quận chủ đại nhân, Thần Môn ở Thần giới rất có quyền thế, hiện giờ cũng chỉ xếp sau Đan gia, Thần Môn cũng được lập nên từ đan dược, lúc trước đã từng cực kì huy hoàng, toàn bộ thần giới không ai có thể đối phó được Thần Môn, cho đến những năm gần đây mới bắt đầu xuống dốc, nhưng mặc dù vậy cũng không phải mấy tiểu thế lực như chúng ta có thể đối kháng..."

"Nga." Mộ Như Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Vô Trần, chàng đã nghe nói chưa?"

Dạ Vô Trần ôn nhu nhìn Mộ Như Nguyệt, mỉm cười lắc lắc đầu, trong mắt chỉ có ảnh ngược của nàng...

"Chưa từng nghe nói."

Mộ Như Nguyệt thu lại nụ cười trên mặt, thản nhiên nhìn hai thầy trò đang xấu hổ phía trước, nhàn nhạt nói: "Nói đi, các ngươi tìm ta vì chuyện gì?"

"Ha ha", Thông Huyền cười khẽ, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Ta muốn biết, đan dược các ngươi bán đấu giá là do ai luyện chế?"

"Là ta luyện chế", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Chẳng qua, các ngươi tới đây, chỉ vì hỏi chuyện này thôi sao?"

Thông Huyền giống như bị sét đánh, kinh ngạc trợn mắt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Ngươi nói, số đan dược kia đều do ngươi luyện chế?"

Hắn đã suy đoán rất nhiều, cho rằng Mộ Như Nguyệt mời được một đan dược sư nào đó, không ngờ tất cả đan dược đều là do nàng luyện chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.