Càng Chơi Càng Lớn

Chương 15: Đã Tra Ra Và Thư Mục Hình Ảnh Bí Ẩn




Editor: Tường An

"Đúng vậy, đây là Thần nguyên đan ta tốn mười linh thạch cao cấp mua về!"

"Cái gì?"

Hải Uy suýt chút nữa nhảy dựng lên, thanh âm chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Sư phụ, người điên rồi? Làm sao lại tốn mười linh thạch cao cấp để mua một viên Thần nguyên đan? Ngươi muốn Thần nguyên đan thì tự luyện chế không phải được rồi sao? Cần gì phải dùng giá cao như vậy để mua chứ?"

Lão nhân này nhất định là điên rồi! Đó không phải là linh thạch sơ cấp mà là linh thạch cao cấp a, cứ như vậy lãng phí mất mười viên!

Nghĩ đến đây, Hải Uy đau lòng không thôi...

"Ngươi cẩn thận quan sát một chút." lão giả liếc đồ nhi của mình một cái, thần sắc bình tĩnh nói.

"Ân?"

Hải Uy sửng sốt, cầm đan dược đưa lên mũi ngửi, lại dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một cái, đột nhiên hắn giống như cảm giác được cái gì, hai mắt trợn tròn.

"Độ hóa nguyên và độ dung hợp trăm phầm trăm? Trời ạ, lần đầu tiên ta thấy có người có thể luyện chế đan dược mà tất cả các loại dược liệu hoàn toàn dung hợp với nhau như vậy, độ hóa nguyên cũng hoàn hỏa trăm phần trăm, nói cách khác, đan dược này vừa vào miệng liền có thể hấp thu trong nháy mắt..."

Trong lòng Hải Uy vô cùng chấn động.

Khó trách sư phụ lại mua đan dược này! Thì ra độ hóa nguyên và độ dung hợp đều đạt tới trăm phần trăm, ngay cả Thần nguyên đan sư phụ luyện chế cũng không đạt được trình độ như nàng!

"Không sai, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đan dược này, ta đã nhận ra." lão giả gật gù nói, "Mà trên đời này, ta chỉ biết một người có được thành tựu như vậy?"

"Ai?"

"Tuyệt thế cường giả ngàn năm trước, người sáng lập Thần Môn, Vô Vong!"

Nói tới đây, trong mắt hắn tràn đầy vẻ tôn kính.

Đây là lần đầu tiên Hải Uy thấy sư phụ mình có biểu tình như thế...

Giống như người hắn nhắc tới là vị thần mà hắn thành kính sùng bái.

"Nhưng mà, không phải Vô Vong đại nhân đã biến mất từ ngàn năm trước sao?"

Ánh mắt lão giả trầm xuống, cười lạnh nói: "Năm đó, hắn bị người Đan gia hại chết! Nhưng dựa vào thực lực Đan gia là không có khả năng giết hắn, cho nên nhất định trong Thần Môn chúng ta có nội gián, chẳng qua chuyện đã trôi qua hơn ngàn năm, rốt cuộc không thể tra được! Nhưng may mắn có Ngư Nhi cô nương tọa trấn Thần Môn mới có thể giữ cho Thần Môn không bị ba thế lực kia cắn nuốt, nhưng cho dù như thế, mất đi Vô Vong môn chủ, trải qua ngàn năm thế lực Thần Môn vẫn xuống dốc không phanh, hiện tại đã không thể so được với Đan gia..."

Năm đó, Thần Môn cũng được lập nên từ đan dược, sự tồn tại của Vô Vong là cường đại nhất Thần Môn. Nhưng hiện giờ Thần Môn đã sớm bị Đan gia chèn ép...

"Đồ nhi, nếu có thể khiến nàng gia nhập Thần Môn, nói không chừng Thần Môn sẽ có thể khôi phục huy hoàng như trước, Vô Vong đại nhân trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng."

Nói tới đây, lão giả trầm mặc một chút, đáy mắt xẹt qua một tia sáng...

Trong lúc hai thầy trò suy xét làm thế nào mượn sức phủ quận chủ, dưới một mật thất bên trong Thần Môn, nữ tử một đầu tóc bạc như thác nước, ngón tay tinh tế vỗ về cằm nam nhân ngủ say trong quan tài, khóe môi nở nụ cười thanh nhã.

Nữ tử này thoạt nhìn còn rất trẻ, làn da mịn màng trắng nõn không tì vết, nếu như xem nhẹ mái tóc bạc kia.

"Vô Vong..." ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuấn mỹ của nam nhân, ánh mắt Trúc Ngư Nhi có chút hoảng hốt: "Ngàn năm... không ngờ ngàn năm trôi qua nhanh như vậy, hiện tại, ngươi rốt cuộc đã an tĩnh bồi ta ngàn năm rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.