Can You Feel The Love In The Air?

Chương 6: Rừng vs rú : mệt




Vu Nguyệt Khánh không phải không thừa nhận hắn có tư tâm, để người đàn bà kia đem lời nói cho hết, đơn giản là muốn cho Hùng Đại sớm thanh tỉnh một chút. Lần trước tái thân mật thế nào cũng chẳng qua là không xé rách mặt nạ, dục vọng xui khiến, chính mình cường ngạnh mới để cho hai người ám muội giống tình nhân. Hùng Đại một ngày không nhận rõ sự thực của chuyện này, một ngày không thấy rõ thực tâm của mình, sau đó cũng lại càng ngày càng mê loạn, thậm chí bị tiểu nhân đả kích một chút đều làm cho hắn không chịu nổi, còn không bằng làm cho đả kích này tới sớm một chút.

“Không có việc gì đi?” Vu Nguyệt Khánh đi đến trước mặt Hùng Đại, chuẩn bị kéo hắn đứng lên, lại bị Hùng Đại vung mạnh tay, đánh vào khàn khàn kêu khóc: “Tại sao ngươi giết nàng? Tại sao a?”

“Trên mặt đất không có câu trả lời cho ngươi a.” Thái độ như rùa rút đầu của hắn, làm cho Vu Nguyệt Khánh không vui, lời nói lúc này không khỏi có thêm vài phần lãnh ngạo.

“Tại sao… Không đúng, không đúng… Vu thế bất dung, vu thế bất dung, ha hả ha hả…”

“Đáng chết, ngươi thanh tỉnh một chút được không?” Vu Nguyệt Khánh xách Hùng Đại lên, lại bị hai hàng thanh lệ trên mặt hắn làm chấn động.

“Nguyệt, chúng ta là không đúng, chúng ta không có khả năng. Nàng nói rất đúng, ngươi là người đầy hứa hẹn, đứng trên vạn người, nếu bị người khác phát hiện quan hệ của chúng ta, sẽ, sẽ…”

Trái tim Vu Nguyệt Khánh thắt lại, không trả lời, ôm lấy Hùng Đại đang bối rối đặt lên giường: “Việc này là ta cưỡng bức ngươi, cho dù bị người khác biết cũng không liên quan đến chuyện của ngươi. Ngày mai ta sẽ cho bọn họ đưa ngươi trở về, như vậy ngươi có thể cùng ta nhất đao lưỡng đoạn.”

“Không, không, đừng!” Hùng Đại khó thở kêu lên: “Không được, ta không quay về. Nếu người khác muốn giết ngươi, mắng chửi ngươi, ta quyết không cho phép.”

“Đủ rồi!” Vu Nguyệt Khánh cười lạnh nhìn hắn, từng câu đâm vào những nơi yếu ớt: “Ngươi không có cảm giác với ta, việc này là ta cưỡng bức ngươi. Ngươi có tư cách gì cứu ta?”

“…” Hùng Đại chấn động, khát cầu nhìn Vu Nguyệt Khánh, hé miệng, muốn nói cái gì, lại cái gì cũng không nói được.

Vu Nguyệt Khánh thần sắc lãnh đạm: “Dù sao ả cũng đã chết, ta biết ngươi không thích giết chóc trên giang hồ. Hiện giờ không chết cũng đã chết. Từ giờ trở đi, chúng ta liền phân rõ ranh giới, đợi võ lâm đại hội kết thúc, ta cho Thanh Y đưa ngươi trở về.”

Thấy Hùng Đại vẫn lẳng lặng nhìn hắn, tâm không khỏi run rẩy, quay người lại ảm đạm đi tới cạnh cửa: “Hôm nay ngươi ngủở đây đi, ta ngủở phòng ngươi.”

Cho đến khi cánh cửa khép lại, Hùng Đại mới chống đỡ hết nổi thân người suy sụp ngồi xuống, hỗn thân khí lực như bị hút đi.

Ta… Ta tại sao nói không nên lời, tại sao? Yết hầu thật là khó chịu, thanh âm phát ra không được? Vừa rồi sắc mặt Vu Nguyệt Khánh rất khó coi, đều là bởi vì ta, ta quá dốt nát, thật là ngu ngốc!!

Thân mình của Hùng Đại từng đợt co rút chặt lại, lạnh run. Đau lòng khó chịu, cơn khó chịu kia giống như cuộn sóng từng đợt từng đợt cao hơn xông về phía hắn, dập xuống, hung hăng quán tiến vào trong miệng, trong lổ tai, trong mắt của hắn, làm cho hắn hô hấp khó khăn, sắc mặt xanh xao.

Là lỗi của ta, nếu không phải do lời nói của ta, Vu Nguyệt Khánh sao có thể khổ sở, thương tâm đây? Còn có thể bị người kêu thành biến thái, làm sao đây? Phải làm sao đây?

Chấm dứt đi… Chính là tại sao tâm lại đau như thế, Vu Nguyệt Khánh, ngươi dạy dạy ta a!

Một đêm này, chỉ sợ nhất định không ngủ được.

Vu Nguyệt Khánh cũng không có đi ngủ, chính là đứng ở ngoài cửa, đứng tại trong gió lạnh. Hùng Đại chưa bao giờ chạm qua cảm tình, đầu óc lại ngốc, chỉ sợ cho hắn thời gian vài ngày cũng chưa chắc có thể nghĩ ra kết quả. Nghe tiếng khóc rất nhỏ bên trong, Vu Nguyệt Khánh cố nhẫn cước bộ của mình, lệnh cho nó không được cử động. Gấu ngốc, tuy lần này có đau đớn một chút, nhưng… Lần sau sẽ không đau như thế nữa.

Cắn răng không nghe thanh âm bên trong cánh cửa, Vu Nguyệt Khánh dùng khinh công truy nguyệt vô ảnh ly khai nơi này, hắn cũng cần bình tĩnh…

Một bộ bạch y, thân ảnh đơn độc trong gió, như u linh nhẹ nhàng di chuyển, rất nhanh lánh vào Thất Tinh cư.

Hừ, gần đây cùng nơi này thật là có duyên đi! Cười khẩy nghĩ, phiêu mắt lên, nhìn chăm chú nam tử trên cây nửa đường cùng hắn hội ngộ. Nam tử trên cây bỏ lại cái mị nhãn, tiếp tục thăm dò đi về phía trước.

Sự hội hợp của hai người quyết không phải là xảo ngộ, mà là bị người có võ công cao thâm dẫn dắt tới.

Không thấy người nọ nữa, một chút động tĩnh cũng không có. Chẳng lẽ hắn mới là u linh chân chính?

Vu Nguyệt Khánh chậm rãi đi về phía trước, lại nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc: “Thanh Y, ngươi ở trong này làm gì a?”

Thanh Y hoảng hốt, cước bộ hỗn loạn xoay người lại, biểu tình thác loạn trên mặt lập tức khôi phục lại: “Thuộc hạ khấu kiến thánh chủ.”

Vu Nguyệt Khánh không nói, chậm rãi đi tới nhìn: “Thi thể của ả sao ở chỗ này? Trạm Lam đâu?”

“Cái này…” Thanh Y nghẹn lời, nửa ngày không nói nên lời. Hắn cúi thấp đầu, không dám liếc nhìn Vu Nguyệt Khánh một cái.

“Đem ả xử lý, nếu ngày mai còn để ta thấy thi thể của ả, tự đoạn một tay.”

“Dạ!” Thanh Y ôm lấy thi thể, bay nhanh biến mất trong bóng đêm.

“Thuộc hạ của ngươi tựa hồ không đơn giản đi?” Nam tử trên cây phi thân xuống, vẻ mặt tươi cười đứng ở bên cạnh Vu Nguyệt Khánh.

Vu Nguyệt Khánh xoay người muốn bỏ đi, nam tử kia còn nói thêm: “Ngày ấy ngoái đầu liếc nhìn một cái, mỹ mạo của ngươi liền khắc ở trong lòng, mỗi ngày đều làm cho ta lún sâu không tự kìm hãm được mà muốn chạm vào ngươi.”

Vu Nguyệt Khánh dừng bước, trên người hơi thở lãnh liệt phát ra càng sâu nặng.

Nam tử giống như không chú ý tới tiếp tục nói: “Cũng không nghĩ đến ngươi cư nhiên chọn con gấu đen kia, thật không biết ngươi nghĩ cái gì? Ta đường đường minh chủ võ lâm xứng với ngươi không phải càng tốt sao? Nói thật ta đã muốn tại trong mộng cùng ngươi…”

Không khí hơi hơi lưu động, huyết chảy xuống dọc theo mặt Phù Dật Kiếm.

Hai mắt hắn khẽ nhíu, một chút cũng không để ý vết thương trên mặt kia: “Một kiếm phong hầu, xem ra kiếm này không phải kiếm kia a!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy lưỡng đạo thân ảnh một trắng một lam ở dưới ánh trăng giao đấu, sát khí cuồn cuộn lay động, trong nháy mắt, đã đánh được hai trăm chiêu.

Tay không tấc sắt, nhưng lại như lợi kiếm xuyên qua, nơi nơi đánh vào trăm huyệt trên cơ thể, chiêu không giả phát. Phù Dật Kiếm cũng không bình thường, vừa phòng bị công kích của Vu Nguyệt Khánh, vừa ra chiêu đánh trả, lại thêm dùng tuyệt học của mình, hóa cánh tay thành kiếm, lực kiếm nhất thể, cùng lúc vừa thu vừa phóng, công thủ hoàn mỹ. Tuy nói võ công của Vu Nguyệt Khánh lấy ngoan, tuyệt, chuẩn làm đặc điểm, nhưng khi thi triển ra lại giống như lá liễu nhẹ nhàng lay động, phiêu dật nhu tình, lực nhu tự nhiên đầy mỹ cảm làm cho người ta vui tai vui mắt. Mà võ công của Phù Dật Kiếm lấy lực làm chiêu, nhất chiêu nhất thức tuy rằng nhìn như bình thường, nhưng biến hóa đa dạng, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Không biết đánh bao lâu, hai người cũng chưa phân thắng bại.

Trong khoảnh khắc, hai người đột nhiên nhảy về sau, nhất tềdừng tay.

“Ha ha ha, quả nhiên hảo công phu. Bất quá thật đáng tiếc, ta chỉ dùng sáu thành công lực có thể cùng ngươi bất phân thắng bại, xem ra ngươi vẫn là ngoan ngoãn theo ta tương đối hảo a!”

“Hanh!” Chế nhạo, Vu Nguyệt Khánh nhẹ nhàng phiêu mắt liếc hắn một cái, xoay người rời đi.

“Đối ta khiêu mị nhãn sao? Thật xinh đẹp, thực mê người, đáng tiếc lãng phí… Gấu đen kia cũng không thưởng thức, ai!” Mới vừa nói xong, Phù Dật Kiếm đột nhiên tránh trái tránh phải, nhìn lại, vừa rồi bay vụt đến chính là ba phiến lá cây sớm đâm vào trên thân cây, cắm sâu vào gỗ đến ba phân.

“Được rồi, ta thừa nhận ta dùng toàn bộ lực!” Xoa xoa mồ hôi trên đầu, nghĩ đến vừa rồi nếu không phải mình phản ứng mau lẹ, chỉ sợ trên người đã sớm có ba lỗ: “Bất quá Vu Nguyệt Khánh cũng thực xem như là kỳ nhân, đánh lâu như thế, không vắt ra được một giọt mồ hôi, trên người còn có hương thơm dễ chịu, thật muốn ôm hắn vào lòng a! Ha hả a”

Khi trở lại Thiên Quyền Cư, ở ngoài cửa đụng phải Vô Minh

“Ngươi mới trở về a? Oa, cư nhiên chỉ mặc một kiện đơn y! Thiết, nghĩ muốn ở trước mặt ta khoe dáng a!”

Trừng mắt nhìn Vô Minh một cái, Vu Nguyệt Khánh chuẩn bị vào trong nghỉ ngơi.

“Tốt lắm tốt lắm, nói chính sự!” Chua ngoa nói, ánh mắt không ngừng đánh giá vai rộng eo nhỏ kia, còn có dáng người hữu lực cùng làn da trắng nõn lộ ra dưới áo đơn.

Sau khi nghe Vô Minh nhỏ giọng nói vài câu, trên người Vu Nguyệt Khánh sát khí dày đặc lần nữa giương cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.