Cẩn Thận Lừa Đảo

Chương 12: Part 11




Trong tân phòng,

Lâm Tú Tú an vị bên mép giường lớn màu đỏ, hôm nay là ngày vui của nàng, nhưng bây giờ trên mặt nàng không có một nụ cười. Vừa rồi lúc vén khăn đỏ lên, điều nàng chú ý nhất không phải nam nhân trở thành trượng của nàng, mà là nam nhân nàng một mực tâm tâm niệm niệm. Nàng còn nhớ rõ, lần cuối cùng bọn họ gặp mặt vào một ngày kia, chính là ngày nàng và Triệu Khả Nhiên trở mặt. Kể từ đó, bọn họ chưa từng gặp mặt.

Hôm nay bọn họ lại gặp nhau, nhưng trong mắt của hắn vẫn là giống như trước đây, hoàn toàn không có nàng. Điểm này khiến nàng cảm thấy rất đau lòng, nhưng khiến nàng khó có thể tiếp nhận chính là, trong mắt của hắn tràn đầy nhu tình, mà nhu tình đều dành cho nữ nhân trong ngực hắn. Nữ nhân dối trá kia -  Triệu Khả Nhiên.

Hôm nay nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, trong lòng của nàng tràn đầy hận ý. Triệu Khả Nhiên, đã từng là hảo hữa của nàng, nhưng lại vô thanh vô tức đoạt lấy người nàng hâm mộ, hơn nữa còn trải qua những ngày hạnh phúc. Dựa vào cái gì, mình vì lợi ích của gia tộc, gả cho một nam nhân còn nhỏ tuổi hơn mình. Nhưng Triệu Khả Nhiên lại có thể gả cho Húc vương tĩnh dật phiêu miểu như vậy, cao quý không tô điểm, hơn nữa còn chiếm được sự che chở bằng bất cứ giá nào của hắn?

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh hình như cảm nhận được một cổ lãnh khí, cho nên mỗi một người đều thận trọng, sợ xuất hiện một chút sai lầm.

Đang lúc không khí bị đè nén, đột nhiên truyền đến âm thanh “Chi…”  vang lên, sau đó cửa bị đẩy ra. Lâm Tú Tú vội vàng thu hồi nét mặt âm lãnh vừa rồi, miệng nhếch lên nụ cười sáng lạn, tốc độ biến sắc mặt cũng không chậm.

“Tú Tú, chúng ta tới xem ngươi.” Ngược lại Vân Y Y tuyệt không biết khách khí, trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào tân phòng.

“Y Y, Khả Nhiên, thì ra là các ngươi!” Khi nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, vẻ mặt Lâm Tú Tú cương cứng một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, ôn nhu động lòng người, “Mau vào đi! Đúng lúc ta cảm thấy buồn bực! Các ngươi đã tới vừa đúng có thể bồi ta.”

“Ha ha, Tam hoàng tẩu, ta đã nói rồi! Chúng ta tới đúng rồi.” Thấy phản ứng Lâm Tú Tú nhiệt tình như vậy, Vân Y Y cười với Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Vừa rồi, tẩu còn nói chúng ta tới đây là không tốt! Tẩu xem, ngay cả Tú Tú cũng cảm thấy nhàm chán.”

“Vậy thì tốt!” Triệu Khả Nhiên cười nhìn Lâm Tú Tú, “Nếu không có quấy rầy ngươi, vậy là tốt rồi, Bát đệ muội.”

“Đúng vậy! Tam hoàng tẩu.” Lúc nói ra mấy chữ này, giọng điệu Lâm Tú Tú có chút kỳ quái, nhưng trên mặt lại là nụ cười ôn nhu.

Vân Y Y cảm thấy giọng điệu Lâm Tú Tú  có chút kỳ quái, nhưng lời vừa nói ra không có chỗ nào không đúng. Chỉ là, khi nàng thấy nụ cười Lâm Tú Tú, nàng cảm thấy chắc là mình đã nghĩ nhiều.

Rất nhanh, hai người ngồi xuống ghế đặt cạnh mép giường, bắt đầu tán gẫu với Lâm Tú Tú chuyện trên trời dưới đất.

“Ha ha, Tú Tú, không đúng, phải là Bát đệ muội.” Vân Y Y le lưỡi một cái, cười xin lỗi, “Xem trí nhớ của ta, thế nào cũng không nhớ được!” 

“Không có việc gì.” Lâm Tú tú cười nói, “Chúng ta vẫn luôn là hảo tỷ muội, nhất thời không sửa được miệng, đó cũng là bình thường. Thật ra thì cũng không có vấn đề gì!” Lddienlddanldleldquylddon

“Thật có thể như vậy sao?” Vân Y Y nghi ngờ nhìn Triệu Khả Nhiên, “Tam Hoàng tẩu, cứ như vậy, thật sự được sao?”

Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, mở miệng đáp, “Tứ đệ muội, lời Bát đệ muội nói chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi. Ngươi cũng biết phụ hoàng là chú trọng nhất là lễ nghi, đối với tôn ti trưởng ấu thì càng coi trọng, tránh cho có người gièm pha, chúng ta vẫn chú ý một chút tốt hơn.”

“Tam hoàng tẩu, tẩu cẩn thận quá rồi.” Sắc mặt Lâm Tú Tú trở nên khó coi. Bởi vì lời Triệu Khả Nhiên nói, rõ ràng là phản bác lại lời nàng mới vừa nói. Nếu là người khác nói ra những lời này, nàng cũng sẽ không phản ứng lớn như vậy, nhưng những lời đó, cố tình là từ trong miệng Triệu Khả Nhiên nói ra, điểm này khiến nàng không thề nào tiếp thụ nổi.

“Vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng.” Đối với lời nói của Lâm Tú Tú, Triệu Khả Nhiên cũng không để ý, vẫn ôn nhu mở miệng, “Bây giờ chúng ta đã là người trong hoàng gia, dĩ nhiên nên cẩn thận mọi việc mới đúng!”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lâm Tú Tú  càng trở nên khó coi.

“Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta không cần nói đến chuyện này.” Vân Y Y cảm thấy không khí hình như không đúng lắm, vội vàng mở miệng hòa hoãn, “Chúng ta vào đây là bồi Tú Tú, hay là chúng ta nói đề tài khác đi, nếu không, ta sợ là các ngươi lại gây gổ ầm ĩ lên!”

“Sẽ không.” Lâm Tú Tú vội vàng giương nụ cười sáng lạn, “Chúng ta vẫn luôn là hảo tỷ muội! Làm sao sẽ gây gổ chứ? Huống chi chỉ là một việc nhỏ. Ngươi thấy đúng không, Tam hoàng tẩu.”

“Đương nhiên.”

Ba người rất nhanh liền tán gẫu, lúc có lúc không truyền ra từng trận tiếng nói tiếng cười. Nhưng mà trong lòng Triệu Khả Nhiên và Lâm Tú Tú rất rõ ràng, ở trong này, cũng chỉ có nụ cười của Vân Y Y  mới là thật đi!

“Y Y, bụng của ta giống như hơi đói rồi.” Lâm Tú Tú đột nhiên mở miệng nói.

“Ai nha, ngươi đói bụng!” Vân Y Y lập tức nhảy lên, “Xem trí nhớ của ta này, lúc trước ta thành thân, cũng là đói bụng cả ngày, ngươi chờ! Hiện tại ta ra ngoài tìm một chút gì đó cho ngươi ăn.”

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng kịp, nàng đã chạy ra ngoài rồi.

Nhìn bóng lưng Vân Y Y, Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, thật sự chính là một hài tử đơn thuần! Nếu muốn ăn, chỉ cần gọi nha hoàn đi lấy là được rồi, cần gì phải tự mình đi lấy chứ? Chỉ là, mặc dù biết, nhưng nàng cũng không có mở miệng ngăn cản, bởi vì,

“Y Y đã đi rồi, ngươi có gì muốn nói, vậy thì nói đi!” Nụ cười trên mặt Triệu Khả Nhiên cũng thu vào, ánh mắt nhìn Lâm Tú tú cũng trở nên lạnh nhạt.

“Ha ha, Tam hoàng tẩu cần gì phải gấp gáp!” bên ngoài Lâm Tú Tú cười nhưng trong lòng không cười phân phó nói, “Các ngươi cũng đi xuống đi! Ta và Húc vương phi có một chút chuyện riêng tư muốn tán gẫu, nơi này cũng không cần các ngươi hầu hạ.”

Không bao lâu, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Triệu Khả Nhiên và Lâm Tú Tú. Lâm Tú Tú toàn hỉ phục đỏ thẫm, tó búi tinh xảo, trên đầu mang mũ kim sắc, trên mặt trang điểm khéo léo, khuôn mặt khả ái bình thường làm nổi bật lên một cỗ quyến rũ. Chỉ là vẻ mặt vặn vẹo trên mặt nàng lại phá hủy một phần mỹ cảm này.

“Thế nào, Bát đệ muội, ngươi có chuyện riêng gì muốn nói với ta!” Ngược lại Triệu Khả Nhiên rất bình tĩnh, một chút dáng vẻ nóng nảy cũng không có, “Nếu có chuyện muốn nói, vậy thì nói đi! Dù sao bây giờ chúng ta cũng là chị em dâu với nhau.”

“Triệu Khả Nhiên, giữa chúng ta không cần dối trá như vậy!” Trong phòng không có người khác, Lâm Tú Tú cũng không giả bộ, “Bát đệ muội, gọi thật là dễ nghe! Nếu không phải tại ngươi, sao ta có thể trở thành Vân vương phi chứ?”

“Ha ha, nghe qua, hình như ngươi không hài lòng với vi trí hiện tại của mình!” So sánh với sắc mặt của Lâm Tú Tú, Triệu Khả Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, “Chỉ là, không cần quên, đây là lựa chọn của ngươi, ngươi không thể trách người khác.”

“Đúng vậy! Chẳng trách được ai.” Trong mắt Lâm Tú Tú tràn đầy oán khí, “Nếu không phải lời của ngươi, ta cần phải lựa chọn như vậy sao? Ngươi chính là hảo tỷ muội của ta! Ở sau lưng đâm ta một đao.”

“Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghĩ như vậy.” Triệu Khả Nhiên nhìn Lâm Tú Tú ánh mắt rất trong suốt, “Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hại ngươi... ngươi nguyện ý gả cho Vân vương, đó là lựa chọn của ngươi. Không cần giả dạng như ngươi là người bị hại, thật sự mà nói, ta mới đúng là người bị gạt.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi còn dám nói!” Lâm Tú Tú phẫn hận nhìn Triệu Khả Nhiên, “Rõ ràng là ngươi lừa gạt ta trước. Ngươi biết ta quý mến Húc vương, nhưng ngươi lại vô thanh vô tức liền đoạt hắn đi. Làm hại ta không thể không lùi mà lựa chọn, gả cho Vân vương.” 

“Lâm Tú Tú, ngươi nên tỉnh táo một chút đi!”

Thấy Lâm Tú Tú đem toàn bộ trách nhiệm tất cả đổ lên người mình, Triệu Khả Nhiên cười lạnh, nhìn nàng trong ánh mắt mang theo một cỗ châm chọc, “Nếu ngươi thật sự tình thâm ý trọng đối với Húc như vậy, thì cũng sẽ không đồng ý gả cho Vân vương rồi. Sở dĩ ngươi nguyện ý gả cho Vân vương, không phải bởi vì củng cố vị trí của ngươi trong phủ tướng quân sao? Không cần nói dễ nghe như vậy, trong lòng của ngươi, không có cái gì quan trọng hơn lợi ích!”

“Không sai, nhưng nếu không có ngươi, thì ta…” Lddienlddanldleldquylddon

“Cho dù không có ta, Húc cũng sẽ không coi trọng ngươi.” Triệu Khả Nhiên không lưu tình nói, “Ngươi cho rằng ngươi là ai! Tại sao Húc phải coi trọng ngươi? Nói trắng ra là, ngươi căn bản cũng không có ưu thế gì, cho nên, Húc không coi trọng ngươi, không phải bởi vì có ta tồn tại, mà bởi vì trong mắt của hắn căn bản cũng không có ngươi.”

“Triệu Khả Nhiên. Ngươi đừng khinh người quá đáng.” Lâm Tú Tú tức đến đỏ ngầu cả mắt.

Hiện tại hận ý trong lòng nàng sâu không thấy đáy. Nghe người mình hận nhất, một tiếng, một tiếng kêu tên nam tử mình thích nhất, mà mình lại gả cho một nam tử khác làm vợ, tin tưởng không một nữ tử nào có thể duy trì tỉnh táo!

“Bát đệ muội, ngươi nên tỉnh táo một chút thì tốt hơn.” Cho tới bây giờ Triệu Khả Nhiên cũng không phủ nhận mình là một người xấu, đối mặt với Lâm Tú Tú từng bước từng bước ép sát, nàng tuyệt đối không nhẫn nhịn, trên mặt nàng nở nụ cười, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy châm chọc, “Đừng quên, hôm nay là ngày vui của ngươi! Nếu ngươi kích động như vậy, dẫn đến người nào, đến lúc đó phá hư mỹ danh thiên chân hồn nhiên của ngươi, vậy cũng không tốt.”

Lâm Tú Tú hít sâu một hơi, tâm trạng bình tĩnh một chút, nhìn Triệu Khả Nhiên trong ánh mắt tràn đầy ý lạnh, “Triệu Khả Nhiên, lá gan của ngươi thật sự khá lớn, bây giờ chúng ta cùng ở một phòng, ngươi cũng dám chọc giận ta như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ làm ra chuyện gì sao?”

“Ta có cái gì phải sợ.” Triệu Khả Nhiên trực tiếp cùng Lâm Tú Tú nhìn nhau, “Hôm nay là ngày trọng đại như vậy, ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ sao? Nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra, người thua thiệt nhất định là ngươi, hơn nữa, đừng quên, mặc dù ngươi và Vân vương đã bái đường thành thân, nhưng vẫn chưa phải là vợ chồng chân chính, nếu vào lúc này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy mưu kế của ngươi chỉ sợ là thất bại rồi.”

Lâm Tú Tú rất rõ ràng lời Triệu Khả Nhiên nói vô cùng có đạo lý, thật sự là nàng không dám làm ra chuyện gì, nếu không, thua thiệt nhất định là mình.

Thấy bộ dạng của Lâm Tú Tú, khóe miệng Triệu Khả Nhiên nâng lên nụ cười, vừa lúc đó, đột nhiên nàng nhìn ngoài cửa sổ hình như thấy một đạo hồng ảnh lướt qua.

Tròng mắt Triệu Khả Nhiên xoay vòng, đột nhiên cao giọng mở miệng nói, “Bát đệ muội, bây giờ ngươi đã thành thân với Vân vương rồi, vậy ngươi nên bình tĩnh lại, cùng hắn hảo hảo sống qua ngày! Mặc kệ nói thế nào, Vân vương chắc hẳn là một trượng phu tốt.”

“Triệu Khả Nhiên, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì!” Lâm Tú Tú cau mày nhìn Triệu Khả Nhiên, “Ngươi rõ ràng biết tại sao ta muốn gả cho Vân vương. Hừ, ngươi đang châm chọc hay cười nhạo ta!”

“Ha ha, Bát đệ muội, ta chỉ là quan tâm ngươi mà thôi.” Triệu Khả Nhiên thấy đạo hồng ảnh bên cửa sổ dừng lại, khóe miệng nàng lặng lẽ gợi lên nụ cười xấu xa, “Tuy nói, ngươi gả cho Vân vương là vì ích lợi, nhưng các ngươi đã đã trở thành phu thê, vậy sau này nên hảo hảo chung đụng đi!”

“Điểm này ngươi không cần phải lo lắng.” Lâm Tú Tú tự tin nhìn Triệu Khả Nhiên, “Triệu Khả Nhiên, ta nhất định có thể mạnh hơn ngươi. Ta cho ngươi biết, ta nhất định sẽ nắm chặt tâm của Vân vương. Chỉ bằng tâm trí của Vân vương, sao chạy thoát được lòng bàn tay của ta chứ?”

“Bát đệ muội, xem ra ngươi dường như rất xem thường Vân vương!”

Lúc Triệu Khả Nhiên nói, vẫn không dấu vết liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ. Mới vừa rồi, nàng nhìn thấy bóng người ngoài cửa sổ, nàng cũng biết, người tới nhất định là Vân vương. Bởi vì trong ngày hôm nay, toàn thân mặc hồng y, trừ người bây giờ đang nói chuyện trời đất với mình Lâm Tú Tú ra, cũng chỉ có Vân vương. Cho nên nàng mới dẫn Lâm Tú Tú nói ra những lời đó.

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần tiếp tục đóng kịch.”

Chỉ cần vừa nhìn thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên giả mù sa mưa, Lâm Tú Tú liền cảm thấy châm chọc, “Nếu không phải không có lựa chọn, ngươi cho rằng ta sẽ thành thân với Vân vương sao? Nếu không phải hắn là hoàng tử, sao ta lại đồng ý hắn cầu thân chứ? Trong tất cả hoàng tử, vô dụng nhất chính là hắn. Triệu Khả Nhiên, tất cả đều là ngươi làm hại.”

Ngoài cửa sổ hồng ảnh lặng lẽ rời đi, trừ Triệu Khả Nhiên ra, không có bất kỳ người nào phát hiện hắn đến và rời khỏi.

“Lâm Tú Tú, nếu ngươi muốn hận ta, vậy thì cứ hận, ta tuyệt không để ý.” Triệu Khả Nhiên xoay đầu lại, cười lạnh, “Mà ngươi muốn như thế nào cũng không liên quan đến ta. Chỉ là, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu ngươi làm ra chuyện gì, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.”

Nói xong, Triệu Khả Nhiên trực tiếp rời khỏi phòng, lúc đi tới cửa, nàng cũng không quay đầu, chỉ nói một câu, “Đúng rồi, một chút nếu Y Y trở lại, ngươi nói, Húc vương đến tìm ta rồi. Có một ít chuyện, ta nghĩ ngươi cũng không hi vọng Y Y biết!”

Nói xong, Triệu Khả Nhiên cũng không quay đầu lại rời đi. Bên trong phòng trong mắt Lâm Tú Tú tràn đầy hận ý vô tận. Nhưng cái gì cũng không làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.