Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 46: Hấp dẫn




Vương Tử Quân nhìn tên mặt thẹo đang nằm dưới đất, nhìn những cây tuýp sắt vứt ngổn ngang, hắn chợt hiểu ra điều gì đó. Hắn không ngờ đám người kia lại phát rồ, không những không coi công văn của huyện Lô Bắc ra gì, còn chạy đến huyện Lô Bắc đánh những người thôn dân Lưu Gia đáng thương.

- Tiểu Ny Nhi, mày dám đánh tao, tao nói cho mày biết, cảnh sát cũng không làm gì được cả, tao chỉ cần gọi điện thoại thì hôm nay sẽ lột da mày.

Tên đàn ông mặt thẹo không biết đã đứng lên từ khi nào, hắn dùng giọng hung ác nói với tên thanh niên bên này.

Vẻ mặt Đỗ Tiểu Trình chợt trở nên âm trầm, nàng cũng không nói gì, chỉ tiến lên đá cho tên mặt thẹo một cái.

Tên mặt thẹo bị đá cũng không dám nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt độc ác lại chứng tỏ trong lòng cực kỳ oán hận.

- Tôi sẽ nhất định có câu trả lời rõ ràng cho sự việc này.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua thôn dân Lưu Gia đang ho khan, sau đó trịnh trọng tuyên bố.

Vương Tử Quân tuy không lớn tiếng nhưng âm thanh lại cực kỳ kiên quyết, tên thôn dân Lưu Gia muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại ngậm miệng, trực giác nói cho hắn biết, vị bí thư trẻ tuổi ở trước mặt sẽ không gạt mình.

Vì Đỗ Tiểu Trình dùng điện thoại của Vương Tử Quân gọi đi, thế cho nên người của cục công an đến rất nhanh, không những Liên Giang Hà có mặt, ngay cả chính ủy cục công an là Lý Toàn Thành cũng, phó cục trưởng thường vụ Kim Siêu Việt cũng xuất hiện, còn có cả Trương Tân Dương, hầu như là tập hợp các vị lãnh đạo của cục công an.

- Chào bí thư Vương.

Liên Giang Hà nhanh chóng chạy đến trước mặt Vương Tử Quân rồi dùng giọng cung kính nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Liên Giang Hà, sau đó hắn chỉ tay về phía đám côn đồ đang nằm trên mặt đất nói:

- Đưa bọn họ về cục công an, thẩm vấn cẩn thận.

Liên Giang Hà đưa mắt nhìn đám côn đồ nằm trên mặt đất, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, sau đó hắn vung tay lên, hai ba chục tên cảnh sát nhanh chóng phóng về phía đám lưu manh. Có vài tên thấy tình hình không ổn định đứng lên bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy trốn thì đã bị còng lại.

Lý Toàn Thành đứng sau lưng Liên Giang Hà, khi hắn nhìn thấy tên đàn ông mặt thẹo ở trên mặt đất thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, hắn chợt cúi đầu, giống như sợ bị phát hiện ra.

Vương Tử Quân không ngồi xe của Liên Giang Hà mà đưa Mạc Tiểu Bắc về nơi đóng quân, khi đến cổng nơi đóng quân thì Mạc Tiểu Bắc khẽ cười thản nhiên, tỏ ý dừng xe lại. Xe dừng lại ven đường, Vương Tử Quân thấy trong mắt Mạc Tiểu Bắc có chút khó xử.

Lúc này tâm tình của Mạc Tiểu Bắc rất phức tạp, vừa rồi Vương Tử Quân trầm mặc không nói gì làm cho nàng ý thức được hiện tại mình cũng không muốn xa rời hắn, nàng không thể bỏ qua cơ hội trở thành vợ hắn, nàng phải tranh thủ cơ hội cho mình.

Khi Vương Tử Quân cảm thấy tức cười thì Mạc Tiểu Bắc đã suy xét cẩn thận, có lẽ trong cuộc sống của đàn ông không thích những phụ nữ thông minh tháo vát, bọn họ chỉ cần những người phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn mà thôi, có thể từ phòng bếp lên phòng ngủ, thông mình chỉ là lãng phí. Nàng không muốn trên người mình có chút gì đó không bình thường.

Mạc Tiểu Bắc nghĩ đến đây thì dùng giọng ngại ngùng nói với Vương Tử Quân:

- Anh nhắm mắt lại đi.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thế là Mạc Tiểu Bắc hôn lên mặt hắn một cái rồi xoay người đi ngay.

Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng nóng lên, hắn khẽ hô về phía bóng lưng Mạc Tiểu Bắc:

- Mạc Tiểu Bắc, anh sẽ đến tìm em.

Mùa xuân đến muôn cây bừng bừng sức sống, tất cả những súc tích trong mùa đông chợt bùng phát, Vương Tử Quân lúc này nghĩ đến tình cảm của mình, tâm tình không khỏi có chút rối loạn.

Dù đến bây giờ Vương Tử Quân vẫn chưa có bất kỳ cử chỉ nào thân mật với Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, hành trình lên núi hôm nay đã chính thức tuyên cáo mối quan hệ của hai người. Người ngoài xem ra hai người khá tương xứng, có thể nói là tuấn nam mỹ nữ, những cô gái khác ở trước mặt Mạc Tiểu Bắc thật sự có thể mất đi tính so sánh và cạnh tranh, vì bọn họ không phải là đối thủ cùng đẳng cấp, không thể đánh cờ tay đôi với Mạc Tiểu Bắc. Thật ra đây là điều không thể nghi ngờ, từ khi Vương lão gia tử ngầm gật đầu đồng ý thì các cô gái kia đã thất bại thảm hại rồi.

- Hạ Châu, cậu nói chủ nhiệm Nhâm đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại gọi một tiếng phân phó cho Tôn Hạ Châu, sau đó cúp điện thoại.

Tôn Hạ Châu cũng không dám chậm trễ, hắn tranh thủ thời gian chạy ra ngoài, chỉ sau chốc lát thì chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền Nhâm Thu Phương đã đi đến. Lúc này thái độ của Nhâm Thu Phương với Vương Tử Quân càng thêm cung kính:

- Chào chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn chỉ về phía chiếc ghế đối diện:

- Anh ngồi đi.

Nhâm Thu Phương ngồi xuống cực kỳ chú ý, lúc này hắn đã không còn tuỳ ý giống như lúc Vương Tử Quân là phó chủ tịch huyện. Trước kia Vương Tử Quân không quyết định được vận mệnh của hắn, nhưng sau khi thành phó bí thư huyện ủy, Vương Tử Quân đã biến thành một thành viên có thể quyết định số phận của hắn.

- Chủ tịch, anh tìm tôi có gì cần phân phó?

Nhâm Thu Phương dù lời nói vẫn như vậy, không có gì biến đổi quá lớn, nhưng rõ ràng giọng điệu đã càng thêm kính cẩn.

Vương Tử Quân cũng không trực tiếp đề cập đến vấn đề, trước tiên hắn nói về hai việc nhỏ, sau đó mới thay đổi chủ đề:

- Chủ nhiệm Nhâm, anh phát công hàm cho người huyện Lô Nam, có hồi âm hay không?

Chiêng trống nghe âm, lời nói nghe điệu, Nhâm Thu Phương tất nhiên hiểu rõ điều này. Đừng nhìn bộ dạng không quan tâm của Vương Tử Quân mà lầm, Nhâm Thu Phương nghe vào trong tai cũng cảm thấy đó là lời nói chất vấn bất mãn. Phán đoán theo kinh nghiệm của hắn, lúc này bí thư Vương thật sự rất chú ý đến sự kiện kia.

- Chủ tịch Vương, tôi đang định báo cáo cho anh về chuyện này. Trưa nay chủ tịch Lý Đông Nhạc chủ quản kinh tế của huyện Lô Nam đã gọi điện thoại đến, nói là huyện Lô Nam nhất định sẽ xử lý vụ này, sẽ cho chúng ta một câu trả lời rõ ràng.

Nhâm Thu Phương vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn chỉ khẽ gật đầu, sau đó lại chuyển chủ đề sang phương diện khác. Đến khi Nhâm Thu Phương ra khỏi phòng làm việc của mình, vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm âm trầm.

Huyện Lô Nam đã trả lời, rõ ràng là chơi trò qua loa, mà chính văn kiện của huyện Lô Bắc lại đưa đến hậu quả cho thôn dân Lưu Gia, chỉ sợ mỏ than Chính Tân sẽ tiến hành trả thù thôn dân Lưu Gia. Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống ba thôn dân Lưu Gia bị đuổi dánh vào ngày hôm nay, vẻ mặt hắn càng thêm tức giận.

- Cốc, cốc, cốc!

Ba tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thì ra là Thạch Phong Huy đi đến. Thạch Phong Huy là người đi khá gần Lưu Thành Quân, cũng không có kết giao gì với Vương Tử Quân, trước kia rất ít khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Khi thấy Thạch Phong Huy thì Vương Tử Quân vội vàng đứng len, tuy Thạch Phong Huy chỉ là phó chủ tịch huyện, nhưng dù sao đây cũng là cán bộ cấp phó huyện, Vương Tử Quân không thể nào tạo ra cái giá lớn ngay khi mình mơi là phó bí thư huyện ủy.

- Chủ tịch Thạch đại giá quang lâm, không biết có gì cần căn dặn? Mời anh ngồi.

Vương Tử Quân vừa vung tay mời Thạch Phong Huy ngồi vừa đi châm trà.

Thạch Phong Huy cũng cố gắng khiêm nhường một phen, hắn cười ha hả nói vài câu, sau đó trơ mắt nhìn Vương Tử Quân rót trà cho mình. Hắn nhìn vẻ nhiệt tình của Vương Tử Quân, vốn hắn cũng không có tâm lý ghen ghét, nhưng bây giờ nhìn thấy vị trí phó bí thư đã bị Vương Tử Quân chiếm đoạt, chính mình cố gắng mà thất bại trong gang tấc, thế là không kohir cảm thấy trong lòng mình có chút ê ẩm.

Thạch Phong Huy là phó chủ tịch huyện Lô Bắc được ba năm, mãi đến bây giờ vẫn là một đứa bé thắp đèn lồng, mà vị cán bộ trẻ tuổi trước mặt đến huyện Lô Bắc chưa đến nửa năm thì đã từ một phó chủ tịch huyện xếp ở vị trí cuối cùng nhảy lên làm phó bí thư huyện ủy. Điều này làm cho hắn khó thể nào tiếp nhận được, khi có tuyên bố Vương Tử Quân sẽ là phó bí thư huyện ủy, hắn sinh ra một cảm giác cực kỳ bức bối.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những gì Vương Tử Quân đã làm ra thật sự là khó ai có thể ngờ được. Ôi, những năm nay tuy có câu quyền tiền giao dịch, nhưng sự thật chứng minh vị cán bộ trẻ này thật sự có bản lĩnh, cũng không phải ngồi không hưởng lộc.

Thạch Phong Huy nói vài câu tào lao với Vương Tử Quân, sau đó nói lên mục đích của mình:

- Bí thư Vương, hôm nay tôi đến làm muốn xem buổi trưa anh có rảnh không, tôi muốn mời lãnh đạo dùng một bữa cơm.

Thạch Phong Huy mời mình dùng cơm? Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Thạch Phong Huy, hắn vui vẻ nói:

- Tất cả mọi người làm quan cũng có điều khó xử, cả ngày liên tục xã giao, tiệc rượu mỗi ngày đều say, uống đến mức đau bao tử. Vì thế người khác mời thì tôi có thể từ chối, nhưng là chủ tịch Thạch mời khách, tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ.

- Ha ha ha, cám ơn bí thư Vương, rất hân hạnh được đón tiếp anh, chờ lát nữa sau khi tan việc thì chúng ta sẽ gặp nhau ở Giáp Ngư Thôn.

Thạch Phong Huy rất hài lòng với thái độ của Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt hắn cũng càng thêm sáng lạn.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, xem như đồng ý.

Sau khi xử lý vài chuyện vụn vặt thì đến giờ tan tầm vào buổi trưa, nhưng kết quả xử lý của cục công an vẫn còn chưa được đưa đến, Vương Tử Quân đã vài lần cầm điện thoại lên nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống.

Khi Vương Tử Quân đi đến quán Giáp Ngư Thôn thì Thạch Phong Huy đã chờ sẵn trong phòng, nhưng lần này không phải chỉ có một Thạch Phong Huy, còn có ba người khác mà Vương Tử Quân không quen biết. Một người đứng bên cạnh Thạch Phong Huy, có hơi cao gầy, mang theo một cặp kính, có vẻ rất văn sĩ. Một người khác thì hơn bốn mươi, gương mặt tròn và mập mạp, mái tóc óng mượt, trên tay đeo một chiếc đồng hồ bạc có kiểu dáng cổ xưa.

Nếu nói hai người kia không có gì khác biệt hơn người thì người phụ nữ đứng bên cạnh có thể nói làm cho hai mắt người đối diện phải toả sáng. Người này không phải có mười phần nhan sắc, nhưng gương mặt lại cực kỳ xinh đẹp và dáng vẻ quyến rũ, bất cứ thời điểm nào cũng có thể thu hút ánh mắt của đám đàn ông.

Bốn người này vừa thấy Vương Tử Quân đi đến thì đồng thời đứng lên, nhưng nhìn vào thứ tự bọn họ tiến lên cũng biết vị trí của bọn họ là thế nào. Tiến lên cùng nghênh đón với Thạch Phong Huy chính là người đàn ông trung niên đeo kính có vẻ văn sĩ kia.

- Bí thư Vương, vừa vặn có vài người ban đến đây chung vui, tôi thật sự xem như thiếu phương pháp, lại nghĩ bí thư Vương có lẽ cũng thích kết giao bằng hữu, thế cho nên dứt khoát ngồi cùng nhau cho vui. Bí thư Vương, nếu anh có trách thì chút nữa tôi xin tự phạt rượu.

Thạch Phong Huy bắt tay Vương Tử Quân rồi mỉm cười nói.

Thạch Phong Huy dù nói là trùng hợp nhưng những chuyện này xảy ra thì ai cũng có thể biết đó là sắp xếp cố ý, chỉ sợ lần này mời Vương Tử Quân dùng cơm là ba người kia, còn Thạch Phong Huy chẳng qua chỉ là trung gian mà thôi.

Trong lòng chợt loé lên ý nghĩ, vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn không chút biến đổi, hắn khẽ bắt tay Thạch Phong Huy rồi nói:

- Chủ tịch Thạch, lúc này cũng không thể không phạt rượu anh, anh biết rõ con người tôi thích kết giao bạn bè mà còn nói vậy, không phạt anh thì phạt ai?

Thạch Phong Huy nhìn nụ cười của Vương Tử Quân mà biết chú tâm tư của mình không qua mắt được đối phương, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều ở phương diện này, trong quan trường thì mọi người thường hay thầm hiểu nhau mà không nói ra.

- Tôi sai rồi, bí thư Vương, chút nữa sẽ tự phạt rượu. Nếu đã là bạn bè thì tôi đây cũng xin giới thiệu một chút.

Thạch Phong Huy nói rồi chỉ vào Vương Tử Quân giới thiệu:

- Đây là bí thư Vương Tử Quân của huyện Lô Bắc chúng tôi, anh ấy chủ trảo khối tư pháp.

Ánh mắt của ba người kia đều nhìn về phía Vương Tử Quân, đặc biệt là người đàn ông đeo kiếng cao gầy, tuy cách một cặp kính nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh như trước.

- Tuy chúng tôi ở huyện Lô Nam nhưng đã sớm nghe qua đại danh của bí thư Vương, lần này bí thư Vương đến thành phố An Dịch đàm phán về chuyện xây dựng cầu đường An Lô thật sự thành công, không những có lợi cho huyện Lô Bắc, còn có lợi rất lớn cho huyện Lô Nam chúng tôi. Bí thư Vương, tôi đại biể cho nhân dân huyện Lô Nam nói lời cảm tạ với anh.

Tên đàn ông cao gầy lên tiếng, âm thanh làm người ta cảm thấy sự hào hoa phong nhã.

Sau khi Vương Tử Quân vào phòng thì chú ý đến người đàn ông cao gầy này đầu tiên, lúc này thấy hắn có thể nói ra sự việc đắc ý nhất của mình, thế là không khỏi cảm thấy có hơi bất ngờ.

Khi Vương Tử Quân nghe thấy ba chữ huyện Lô Nam thì trong lòng khẽ động, hắn đã đoán được bảy tám phần lý do mà đám người này muốn đến gặp mình. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bất động, hắn thản nhiên nói:

- Nào phải là công lao của tôi, đây chính là công lao của sự hợp tác chặt chẽ của huyện ủy và khối chính quyền, là sự liên kết vững chắc của bí thư Hầu và chủ tịch Lưu. Còn tôi, tôi chỉ là một người truyền lời mà thôi, nếu quy công lao lên người tôi thì cũng không đúng.

Người đàn ông trung niên cao gầy thấy Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, những năm qua hắn tiếp xúc với rất nhiều quan viên, cũng gặp không ít người làm việc cẩn thận như Vương Tử Quân, nhưng đó là những lão quan trường, mà bí thư Vương xem ra có độ tuổi thua kém xa đám người kia. Nhưng nếu nói về phương diện đa mưu túc trí thì hai bên có thể nói là tương đồng với nhau, hắn thầm nghĩ sau này nên lưu tâm đến người này nhiều hơn.

- Bí thư Vương, tôi xin giới thiệu cho anh, vị này chính là chủ tịch tập đoàn Chính Viễn là Trần Lưu Căn tiên sinh, anh ấy là thần tài của huyện Lô Nam.

Thạch Phong Huy vừa cười vừa nói, vừa chỉ tay vào người đàn ông trung niên cao gầy.

Trần Lưu Căn, tập đoàn Chính Viễn, mỏ than Chính Tân, những chữ này xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân, lúc này hắn cũng tranh thủ vươn tay bắt chặt tay của đối phương:

- Thì ra là chủ tịch Trần, đã nghe qua đại danh, thật sự như sấm nổ bên tai.

Trần Lưu Căn cũng vươn tay bắt chặt tay Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương đã quá lời rồi, tôi chỉ là một người làm công, những năm nay có gắng công tác kiếm chút cơm, nếu nói có danh tiếng, nếu so với bí thư Vương thì thật sự chỉ là kiến hôi mà thôi, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.

Trần Lưu Căn nói những lời này có vẻ như khiêm tốn, nhưng khi hắn lên tiếng lại bùng lên một loại khí thế, sao đối phương có loại khí thế này, vì hắn là loại người lắm tiền nhiều của.

Vương Tử Quân cười ha hả, hắn khẽ buông lỏng tay Trần Lưu Căn, vì hắn cảm thấy trong lòng bàn tay của đối phương có chút lạnh.

- Bí thư Vương, tôi là Lý Đông Nhạc của huyện Lô Nam, cùng phụ trách một khối công tác giông như chủ tịch Phong Huy, mong bí thư Vương chỉ điểm nhiều hơn.

Người đàn ông trung niên mập mạp đầu tóc bóng mượt nở nụ cười sáng lạn tự giới thiệu mình với Vương Tử Quân.

Lý Đông Nhạc, đây chính là người gọi điện thoại giải thích với Nhâm Thu Phương. Vương Tử Quân lúc này cũng bắt tay nói một câu chào đón với Lý Đông Nhạc. Sau đó người phụ nữ đứng bên cạnh Lý Đông Nhạc cũng mở miệng giới thiệu, theo lời của nàng thì mình tên là Quách An Quyên, là trợ lý đặc biệt của chủ tịch Trần.

Sau khi giới thiệu thì năm người bắt đầu ngồi xuống, Vương Tử Quân tuy khiêm nhường mãi nhưng cũng phải ngồi xuống vị trí chủ vị, còn Quách An Quyên lại cởi áo khoác ngoài màu đỏ ra, ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân.

Cô gái này mặc áo khoác thì đã quyến rũ mười phần, bây giờ cởi ra để lộ áo sơ mi màu trắng bên trong thì càng có vẻ núi non phập phồng, đẹp không tả xiết. Nàng ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, một mùi hương nhàn nhạt đã lấp đầy khoang mũi của hắn.

Khi tiệc rượu bắt đầu thì nhóm người Trần Lưu Căn và Lý Đông Nhạc cũng không đề cập đến chuyện mỏ than Chính Tân, bọn họ tranh thủ nói ra nhiều chuyện mới mẻ lạ lẫm. Quách An Quyên càng phát huy sức quyến rũ nữ tính của mình, miệng anh đào hé mở, thật sự làm cho cả bàn tràn đầy sức sống.

- Bí thư Vương, tôi mời anh một ly, kính xin anh giúp đỡ nhiều hơn.

Trần Lưu Căn nâng ly rượu lên mỉm cười nói. Vương Tử Quân thấy Trần Lưu Căn khác xa những ông chủ xí nghiệp mình từng gặp, người này mở miệng luôn tỏ ra hào hoa phong nhã, làm cho người ta sinh ra cảm giác đối phương không phải là chủ tịch tập đoàn mà giống như một giáo sư đại học. Vừa hai bên nói chuyện với nhau, Vương Tử Quân biết người này chính là thế hệ sinh viên đầu tiên của thành phố.

Năm xưa có thể thi đậu đại học thì rõ ràng là tinh anh trong tinh anh, Vương Tử Quân thấy người này rất khó thể nào liên hệ với hình tượng của một ông chủ mỏ than. Nhưng nhìn vào vẻ tôn kính của Lý Đông Nhạc với Trần Lưu Căn, xem ra đối phương cũng chẳng đơn giản gì cho lắm.

Vương Tử Quân mỉm cười cầm ly rượu nói:

- Chủ tịch Trần, tôi tửu lượng có hạn, thế này đi, chúng ta cùng uống một ly, xem như hôm nay đến đây thôi.

Hai mắt Trần Lưu Căn chợt loé sáng, bên trong loé lên chút lạnh lẽo:

- Bí thư Vương, con người của tôi có chút bướng bỉnh, trước kia đã nếm qua không ít đau khổ, trong mắt tôi thì chỉ mời rượu bạn bè chân chính, đã bao năm qua vẫn không đổi quy củ này. Bí thư Vương, tôi chân thành hy vọng anh có thể uống cạn ly này.

Trần Lưu Căn nói rất ẩn giấu, nhưng ý nghĩa của nó thì ai cũng hiểu. Vương Tử Quân nhìn ly rượu trước mặt rồi thản nhiên nói:

- Tôi xin nhận ý tốt của chủ tịch Trần, thế nhưng tửu lượng của tôi thật sự có hạn, uống hết ly này sẽ say mất, tôi thấy chúng ta nên dừng là vừa.

Vương Tử Quân nói rồi nâng ly rượu lên:

- Chủ tịch Phong Huy, hôm nay chúng ta đã uống khá nhiều, buổi chiều còn có việc, hay là chúng ta về thôi.

Vương Tử Quân nói rồi ngủa cổ lên uống cạn ly rượu, sau đó hắn đặt ly xuống, khẽ cười cười với Thạch Phong Huy, lại nói lời xin lỗi không tiếp được Lý Đông Nhạc, thế rồi đứng lên khỏi ghế đi về phía cửa. Trần Lưu Căn thấy Vương Tử Quân bỏ đi mà nụ cười trên mặt chợt đông cứng.

Thạch Phong Huy cũng thấy rõ Vương Tử Quân không có hảo cảm với người của huyện Lô Nam, đặt biệt là với Trần Lưu Căn thì càng lãnh đạm. Nhìn bí thư Vương bỏ đi với vẻ mặt lạnh nhạt thì hắn có chút hối hận, sắp xếp bữa cơm này chỉ mang tính chất hỗ trợ, nhưng hắn cũng không muốn vì nó mà đắc tội với Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, tôi cũng vừa lúc phải đi làm, chúng ta cùng đi.

Thạch Phong Huy nói với Vương Tử Quân rồi đi theo.

Lý Đông Nhạc thấy hai người Vương Tử Quân phải đi thì muốn lên tiếng cản lại, nhưng Trần Lưu Căn khoát tay, vẻ mặt lại không phục bình tĩnh, nhiệt tình tiễn hai người Vương Tử Quân ra khỏi phòng.

Sau khi tiễn chân hai người Vương Tử Quân, ba người Trần Lưu Căn lại quay về phòng, Quách An Quyên cười hì hì nói:

- Ông chủ, anh còn chưa kịp dùng những gì mình đã chuẩn bị, sao lại cho người ta đi như vậy? Truyện được copy tại Truyện FULL

Quách An Quyên nói mà thân thể núi non chập chùng cũng không khỏi áp về phía Trần Lưu Căn, hai đỉnh núi cao vút khẽ ma xát với cánh tay của Trần Lưu Căn.

Lý Đông Nhạc cảm thấy trên mặt bùng lên lửa nóng khi nhìn thấy động tác của Quách An Quyên, nhưng lúc này hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Trần Lưu Căn khẽ dùng tay đẩy người phụ nữ làm cho tâm tình Lý Đông Nhạc rung động ra ngoài, sau đó hắn lau mắt kính rồi thản nhiên nói:

- Đối phương đã chặn hết tất cả ngã đường, chúng ta nếu lấy ra cũng chỉ tự rước nhục.

Quách An Quyên cười hì hì nói:

- Tôi cũng không tin trên đời không có mèo không ăn vụng, ông chủ Trần, nếu không anh cứ giao nhiệm vụ cho tôi, tôi sẽ thử xem thế nào.

Quách An Quyên nói gì thì Trần Lưu Căn hiểu ngay, trước kia Quách An Quyên đã giúp hắn nhiều chuyện như thế này, nhưng bây giờ hắn thấy trò kia là vô dụng, thế là lắc đầu nói:

- Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, đối đãi với người này thì phương án của cô không phù hợp, lúc này cần phải vung tay gõ xuống đầu mới được.

Vương Tử Quân nhìn tờ giấy mỏng trong tay, hắn trầm ngâm hơn mười phút, vì trên trang giấy này cũng không ghi gì nhiều, chỉ là một bản sơ yếu lý lịch.

Lý lịch của Trần Lưu Căn không nhiều, chỉ hơn ba trăm chữ, nhưng người này từ một công nhân viên của xí nghiệp phá sản đã trở thành chủ tịch tập đoàn Chính Viễn nổi tiếng huyện Lô Nam.

Trần Lưu Căn còn là đại biểu quốc hội, là một lãnh đạo xí nghiệp vĩ đại của thành phố, thế nên Vương Tử Quân nhìn sơ yếu lý lịch của đối phương mà khẽ nhíu mày.

- Bí thư Vương, cục trưởng cục công an đến.

Tôn Hạ Châu khẽ đi vào báo cáo.

Liên Giang Hà đến, Vương Tử Quân khẽ gật đầu:

- Mời cục trưởng Liên vào đây.

Tôn Hạ Châu đồng ý một tiếng rồi đi ra, một lát sau cục trưởng Liên Giang Hà và phó cục trưởng Trương Tân Dương đi vào.

- Chào bí thư Vương.

Liên Giang Hà tuy hơn năm mươi nhưng vẫn rất khí thế, rất tinh thần, đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì lên tiếng vấn an. Nếu so sánh với Liên Giang Hà thì Trương Tân Dương có quan hệ thân thuộc với Vương Tử Quân hơn nhiều, nhưng lúc này hắn đứng sau lưng Liên Giang Hà mà chỉ khẽ cười cười với Vương Tử Quân, rõ ràng hắn biết giữ thể diện cho lãnh đạo.

Vương Tử Quân chỉ vào ghế nói:

- Cục trưởng Liên, anh đến đây cũng đừng nên khách khí, mời anh ngồi.

Liên Giang Hà cười hì hì:

- Bí thư Vương có lệnh thì tôi nào dám khách khí.

Liên Giang Hà nói rồi ngồi xuống ghế, Trương Tân Dương cũng ngồi sát bên cạnh hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.