Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 4: Đồ chơi không chịu chơi




Mạc Tiểu Bắc và Tần Hồng Cẩm có hai tính cách hoàn toàn khác biệt nhau, dù là nhìn từ bề ngoài hay tính cách đều có sự khác biệt rất lớn. Tần Hồng Cẩm là một cô gái có tâm kế, chí hướng cao xa, nàng dịu dàng thông minh, năng lực hơn người, đặc biệt là giỏi giang trong thương giới, bày mưu nghĩ kế, luôn làm cho Vương Tử Quân phải lau mắt mà nhìn.

Nhưng Mạc Tiểu Bắc lại khác, Mạc Tiểu Bắc tuyệt đối là một cô gái quân nhân khờ dại rực rỡ, xinh đẹp trong trắng, yên lặng nhàn nhã. Nàng là người lòng dạ không sâu, rất đơn thuần, sẽ vì chút vui sướng nho nhỏ mà hô lên lớn tiếng, hân hoan tung tăng như chim sẻ. Nhưng điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy khó hiểu chính là hai cô gái có tính cách khác biệt như vậy lại làm hắn sinh ra cảm giác thân thiết theo bản năng.

Vương Tử Quân ăn cơm với Mạc Tiểu Bắc mà cảm thấy rất vui vẻ thoải mái, nàng là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng, cũng không gượng ép, điều này làm cho hắn cảm thấy tự nhiên, thanh thản, tự tại. Cử chỉ của nàng rất khiêm tốn, thanh nhã cẩn thận, tinh tế trong suốt, lại không mất đi tính truyền thống. Hơn nữa cô gái thông minh như thế này lại phải làm một quân nhân, đúng là lãng phí tư chất.

Một nhân vien phục vụ mặc áo màu xanh gõ cửa tiến vào dâng lên hai ly trà xanh, Mạc Tiểu Bắc cười nghịch ngợm, nàng nghiêm trang ra lệnh:

- Đồng chí Vương Tử Quân!

Vương Tử Quân bị vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Tiểu Bắc làm cho chọc cười, vậy là hắn cũng đưa tay chào theo kiểu quân đội, sau đó dùng giọng khí phách nói:

- Có tôi!

- Mời anh tiếp nhận nhiệm vụ!

- Mời uống trà.

Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân phối hợp ăn ý thì nở nụ cười vui vẻ như một đứa bé.

- Vương Tử Quân, chúng ta đến trường thành chơi đi.

Ánh mắt Mạc Tiểu Bắc chợt trở nên lấp lánh, nàng dùng giọng hào hứng bừng bừng nói.

Trời lạnh thế này mà đến trường thành, đúng là chỉ có nàng mới nghĩ ra được.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tỏa sáng vì hưng phấn của Mạc Tiểu Bắc, hắn cũng không đành lòng quét đi sự vui vẻ của nàng, thế là chỉ cười cười mà không tỏ thái độ. Mạc Tiểu Bắc nghiêng đầu nhìn Vương Tử Quân, trong ánh mắt là cái nhìn vui vẻ, cũng không chịu bỏ qua:

- Anh bảo trì trạng thái trầm mặc, tôi có thể coi đó là lời đồng ý rồi không?

Vương Tử Quân bị tính tình trẻ con của Mạc Tiểu Bắc đả động, đã đến thì rong chơi một bữa, đi thì đi.

Vì nguyên nhân thời tiết, mùa đông là lúc du lịch ế hàng, thế cho nên một địa điểm như trường thành trước nay luôn thu hút khách nước ngoài lại trở thành một điểm đến lý tưởng. Đường đi đến trường thành cũng không có hiện tượng kẹt xe, du khách lên tham quan trường thành cũng không nhiều, ít nhất cũng không đồ sộ như những mùa hoàng kim cho du lịch. Hai người chạy một chiếc mô tô đến dưới chân trường thành, sau đó một trước một sau leo lên trường thành.

Phải nói là tốt chất cơ thể của Mạc Tiểu Bắc thật sự không tệ, nàng hoan hô tung tăng như chim sẻ, chỉ sau chốc lát đã bỏ lại Vương Tử Quân ở sau lưng. Nàng đứng trên điểm cao mà hô lớn với Vương Tử Quân:

- Vương Tử Quân, nhanh lên một chút.

Vương Tử Quân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nào rút ngắn khoảng cách với Mạc Tiểu Bắc, hắn nhìn vẻ vui sướng như một đứa bé của nàng mà mệt mỏi không thể chịu nổi, hắn hô lên một câu:

- Mạc Tiểu Bắc, cô đừng chạy nhanh như vậy, chờ tôi một chút. Truyện được copy tại Truyện FULL

- Anh nhanh lên, mau đuổi theo tôi.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Mạc Tiểu Bắc mà dùng giọng nhụt chí nói:

- Thiếu tá Mạc, nếu nói về leo trèo thế này tôi không bằng cô, tôi nhận thua, tôi dứt khoát ngồi đây cho khỏe, chính cô đi lên đi.

Mạc Tiểu Bắc không biết đó là một cái kế, nàng thấy Vương Tử Quân kiệt sức dừng lại thì ngồi xuống trên bậc thang, sau đó bắt đầu nghịch ngợm đủ thứ. Sau đó nàng lại nhảy lên hai ba bậc rồi quệt miệng nói:

- Được rồi, được rồi, chúng ta cùng đi, như vậy được chưa?

- Vậy thì cô thua đi.

vương tử quân thấy Mạc Tiểu Bắc dừng lại nghỉ thì nhanh chóng đứng lên chạy thật nhanh, cuối cùng đã bỏ lại nàng ở sau lưng.

- Vương Tử Quân, anh quá mưu mẹo.

Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười dí dỏm, sau đó dùng giọng vui vẻ nói. Cuối cùng nàng cũng không muốn chịu thua, thế là hô hào đuổi theo phía sau.

Mùa đông ở Bắc Kinh cũng không quá kém, chỉ là gió thổi hơi nhiều, may mà hôm nay gió không lớn, trời xanh và có thêm vài đám mây.

Hai người Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc dừng lại ở một điểm cao, Vương Tử Quân lấy tay chống đầu nhìn Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh. Gương mặt nàng đỏ bừng, giống như một quả táo chín treo trên cành, bừng ra ánh sáng lóng lánh dưới mặt trời. Vì vận động nhiều nên lúc này gặp môi vểnh như bùng lửa, nói chung hai người vừa chạy đua nên cơ thể nóng lên, nàng cởi mũ ra, tóc dài không chịu sự trói buộc mà xỏa xuống như một ngọn thác.

Ánh nắng trưa ấm áp chiếu lên người, Vương Tử Quân chỉ cảm thấy trời thêm xanh mà mây thêm trắng, thể xác và tinh thần đều thanh thản, tự dưng cho rằng gió đông ở Bắc Kinh cũng ấp áp và dễ chịu, giống như giá rét không còn tồn tại, giống như mùa hè giá rét hàng lâm vậy.

- Anh chơi đủ chưa?

Mạc Tiểu Bắc cười lớn hỏi Vương Tử Quân.

- Đủ rồi.

- Được rồi, bây giờ chúng ta về thôi, Mạc lão dạy bảo rằng cần phải nghỉ ngơi cho tốt, cũng phải làm việc thật tốt. Dù sao bây giờ anh cũng đã chơi đủ, thế cho nên anh phải đi giúp tôi.

Mạc Tiểu Bắc nói rồi cũng không ngần ngại mà đưa tay kéo Vương Tử Quân đứng lên.

Khi bàn tay của Mạc Tiểu Bắc tiếp xúc với bàn tay mình, Vương Tử Quân chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại trơn bóng bùng lên, đúng lúc hắn cảm thấy rất tuyệt thì nàng đã cười lên khanh khách rồi kéo hắn chạy đi xa.

Vương Tử Quân lắc đầu bất đắc dĩ, dù hắn có kinh nghiệm trọng sinh của hai đời, thế nhưng lúc này Mạc Tiểu Bắc ra bài không theo lẽ thường, điều này làm hắn cảm thấy thật sự bó tay chịu trói.

Hai người đi xuống trường thành, lại leo lên xe mô tô, chiếc mô tô nổ máy rung trời và chạy đi. Nhưng lúc này chỉ sau một lát thì Mạc Tiểu Bắc lại dừng lại trước một căn nhà gạch xanh mái đỏ.

- Nếu nhàn rỗi không có việc gì, như vậy anh vào đây giải quyết cho tôi vài vấn đề khó khăn.

Mạc Tiểu Bắc mở cửa rồi đi vào trong, lại đến bên cạnh một chiếc máy tính rồi khẽ nói.

Gian phòng này không lớn, chỉ có một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế và một tủ quần áo, đó là tất cả gia sản ở bên trong. Vương Tử Quân đưa mắt đánh giá gian phòng sạch sẽ và mộc mạc, hắn không khỏi ném ánh mắt về phía chiếc máy tính.

- Vừa rồi cô đưa tôi đi ăn cơm, lại đưa tôi đến dạo chơi ở trường thành, không phải vì hối lộ tôi, muốn tôi giải quyết vấn đề khó khăn cho cô đấy chứ?

Vương Tử Quân kéo ghế ngồi xuống, sua đó hắn dùng giọng trêu chọc nói với Mạc Tiểu Bắc.

- À, đúng là như vậy.

Mạc Tiểu Bắc không quay đầu lại, nàng thật sự giống như một cô gái thản nhiên không hiểu thế sự.

Mạc Tiểu Bắc thẳng thắn làm cho Vương Tử Quân không còn lời nào để nói, hắn nhìn Mạc Tiểu Bắc đang chuyên chú gõ vài lệnh trên DOS, thế là không nhịn được phải nói:

- Lệnh DOS quá phiền, nếu có thể thao tác trực tiếp trên dao diện thì tốt hơn.

Vương Tử Quân cũng xem như có chút cảm khái, hắn nhìn hệ điều hành phức tạp mà bắt đầu hoài niệm về hệ điều hành vào kiếp trước, nào có phiền toái như vậy?

Mạc Tiểu Bắc đang chăm chú thao tác trên máy tính, nàng chợt xoay đầu lại thật mạnh, sau đó dùng ánh mắt tràn đầy kinh dị nhìn Vương Tử Quân:

- Anh cũng nghĩ như vậy? Nhưng những thứ kia cũng không dễ xếp đặt gì.

Mạc Tiểu Bắc nói xong cũng không đợi Vương Tử Quân lên tiếng, nàng bắt đầu dùng giọng thao thao bất tuyệt nói ra những ý tưởng của mình.

Vương Tử Quân đang có biểu hiển rất lạnh nhạt, nhưng hắn nghe xong những ý tưởng của Mạc Tiểu Bắc thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ, vào thời đại này mà có suy nghĩ như vậy, xem ra Mạc Tiểu Bắc cũng là một thiên tài máy tính.

Sau một khoảng thời gian trao đổi đủ mọi thứ, Vương Tử Quân chợt vui vẻ, không tự giác nói ra những kiến thức của kiếp trước cho Mạc Tiểu Bắc, mà Mạc Tiểu Bắc nghe thấy vậy thì hai mắt cũng sáng lên.

- Ôi, trời tối nhanh quá.

Mạc Tiểu Bắc rót nước cho Vương Tử Quân, nàng chợt nhìn ra bên ngoài, phát hiện bầu trời đã tối sầm xuống.

- Cũng không còn sớm, tôi phải quay về.

Vương Tử Quân cũng không ngờ mình và Mạc Tiểu Bắc trò chuyện cả buổi chiều nhanh như thế, mà Mạc Tiểu Bắc vừa rồi nói năng như chim sáo, bây giờ lại khôi phục vẻ mặt tranh nhã và lạnh lẽo giật mình.

- Anh phải về bên kia sao?

Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt có chút tiếc nuối.

- Bên kia? Bên nào?

Vương Tử Quân cảm thấy câu hỏi của Mạc Tiểu Bắc quá khó hiểu.

- Đi thôi, tôi đưa anh đi uống rượu.

Mạc Tiểu Bắc cũng không giải thích, nàng làm việc rất gọn gàng, nàng vừa nói vừa tắt máy tính.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì cả, nhưng khi hắn đẩy cửa ra ngoài thì gió lạnh thổi đến, hắn chợt cảm thấy hối hận vì cùng đi với Mạc Tiểu Bắc, vì nàng chạy xe mô tô, đi ra ngoài đường sẽ không phải lạnh như bình thường.

- Anh cầm lấy đi.

Mạc Tiểu Bắc đi đến bên cạnh chiếc mô tô, sau đó trong tay tự nhiên có thêm một chiếc áo khoác quân nhân màu xanh.

- Cô mặc đi, tôi cũng không thấy lạnh.

Vương Tử Quân dù thế nào cũng sẽ không để cho một cô gái đông lạnh được, chút tâm tính thương hoa tiếc ngọc này hắn cũng phải có.

Nhưng lòng tốt của Vương Tử Quân lại không được Mạc Tiểu Bắc cảm tạ, nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, sau đó trong miệng lại dùng giọng không khách khí nói:

- Dối trá.

Vương Tử Quân xấu hổ tiếp nhận áo khoác, sau đó hắn lại ngồi ra phía sau chiếc xe mô tô, sau đó không nhịn được phải hỏi:

- Sao cô lại chạy chiếc xe này?

- Tôi thích như vậy.

Tuy gió vẫn rất lạnh nhưng giọng điệu của Mạc Tiểu Bắc vẫn như cũ.

Một cô gái thích chạy xe mô tô? Đúng là chóng mặt, gió lạnh càng làm cho Vương Tử Quân không chịu được, thế là khong khỏi vội vàng mặc áo khoác quân nhân vào.

- Cô có lạnh không?

Vương Tử Quân cảm thấy ấm áp một chút, hắn vẫn không yên lòng hỏi Mạc Tiểu Bắc.

- Anh có phải cảm thấy mình đặc biệt ấm áp, thế nên mới quan tâm đến nhân dân đang lạnh lẽo?

Âm thanh của Mạc Tiểu Bắc có chút đông cứng, nhưng Mạc Tiểu Bắc vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng va đập giữa hai hàm răng của nàng, gương mặt nhỏ nhắn bị gió thổi cho khô khốc, nhưng nhìn ra vẫn rất tốt.

Dưới gió lạnh gào thét, đường đi cũng không có nhiều người, tiếng pháo thỉnh thoảng vang lên, dù mùa đông rất lạnh nhưng Vương Tử Quân vẫn cởi áo ra che lên người Mạc Tiểu Bắc.

- Này...Tôi đã nói là không lạnh...

- Đúng là chuyên nói dối...

Tiếng cười của Mạc Tiểu Bắc vang vọng giữa bầu trời đêm.

Mạc Tiểu Bắc lái xe rất nhanh, khi Vương Tử Quân phát hiện mình sắp đông cứng thì căn biệt thự của Mạc lão xuất hiện trong mắt hắn.

- Đi thôi.

Mạc Tiểu Bắc dừng xe lại, sau đó nàng nhảy xuống xe. Vương Tử Quân thì lạnh đến mức hai chân phát run, muốn hoạt động tay chân cũng khó khăn.

- Anh làm sao vậy?

Mạc Tiểu Bắc nhìn bộ dạng run rẩy của Vương Tử Quân thì không khỏi vung hai tay ôm hắn từ trên xe xuống.

- Ôi, này này, cô làm gì vậy? Chờ chút...

Vương Tử Quân hổn hển nói, chân của hắn đã tên rần, nhưng hơi thở như hoa lan của Mạc Tiểu Bắc đã phả vào sát bên mặt.

- Két!

Cửa chính đột nhiên được mở ra, ánh sáng tràn ra ngoài giống như một đứa bé tinh nghịch chờ đợi buổi bình minh, vài ông lão đang nói cười hớn hở thấy hai người ôm nhau trước mặt thì không khỏi ngây cả người.

Vương Tử Quân nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn thấy ông nội của mình vẫn đang còn ở bên cạnh Mạc lão, hai ông cụ lúc này đều dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn mình.

" Thật sự mất thể diện! "

Vương Tử Quân chợt nghĩ như vậy, thế là hắn muốn đẩy Mạc Tiểu Bắc ra, nhưng bây giờ hắn lạnh đến mức tay chân đông cứng, không đẩy thì không sao, vừa đụng vào người Mạc Tiểu Bắc thì không còn chút lực lượng nào.

Lúc này hai người giống như đã dính vào nhau từ rất lâu rồi.

Khi Vương Tử Quân cảm thấy đỏ mặt, may mà Mạc Tiểu Bắc điềm nhiên như không đặt hắn xuống đất, nhưng động tác mập mờ kia truyền vào mắt hai ông lão lại giống như một đôi uyên ương đang ôm ấy nhau vậy.

- Ha ha ha, anh Mạc, xem ra không quá vài ngày nữa thì tôi sẽ phải đến nhà anh uống rượu mừng, tôi còn lo lắng nha đầu Tiểu Bắc kia không gả được, bây giờ xem ra cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm xuống một cành liễu lại mọc thành cây.

Một ông lão nhìn có vẻ còn cao lớn hơn cả Mạc lão chợt lên tiếng, sau đó còn vỗ vào vai Mạc lão, âm thanh khá khẽ.

Những ông lão còn lại cũng lên tiếng ồn ào, nhưng lúc này ánh mắt của Mạc lão và Vương lão gia tử đều có chút không đúng, đây là chuyện gì? Sao lại như thế này?

Nếu so với sự kinh dị của Mạc lão thì đầu óc của Vương lão gia tử xoay chuyển rất nhanh, lão đã xem xét rất rõ tình huống của lão thủ trưởng, lão biết lão thủ trưởng chỉ có hai cháu gái một nội một ngoại, mà cháu gái nội của lão thủ trưởng là đại tài nữ nổi tiếng thủ đô, được không biết bao nhiêu con cháu nhà danh giá để ý. Vương lão gia tử tuy có giao tình rất sâu với Mạc lão, thế nhưng chính mình cũng hiểu lấy mình, biết rõ cháu gái nội của Mạc lão cũng không dễ động vào, thế cho nên mới đặt mục tiêu trên người cháu gái ngoại.

Nhưng bây giờ nghe lời hai vị chiến hữu của mình lên tiếng, Vương lão gia tử cảm thấy cháu của mình hình như đã kết dính với cháu gái nội của Mạc lão, à, phải là dính chặt mới đúng, tiểu tử kia học trò vung tay sau lưng từ khi nào vậy?

Bốn ông lão dùng ánh mắt đầy thiện chí nhìn Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân nào có thể chống lại ánh mắt của mọi người, thế là gương mặt không khỏi đỏ hồng, cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể bình tĩnh đứng đó mà thôi.

- Ông nội, cháu đưa Vương Tử Quân về nhà.

Mạc Tiểu Bắc lại thật sự không kiêng kỵ gì ánh mắt của bốn ông lão, bộ dạng của nàng lại khéo léo hiểu lòng người, nàng kéo Vương Tử Quân mà không coi ai ra gì.

Vương Tử Quân có chút sợ hãi, hắn không ngờ Mạc Tiểu Bắc có tính cách như vậy, nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể giả câm giả điếc đi theo Mạc Tiểu Bắc.

Khi hai người đi qua cửa chính thì bốn ông lão có sức ảnh hưởng khá lớn trong nước phải đứng tránh sang hai bên, tám cặp mắt nhìn về phía Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.

Vương Tử Quân còn không biết mình đi qua cửa chính như thế nào, giống như chính mình đang tiếp nhận sự kiểm duyệt của vài ông lão cay nghiệt vậy.

Trời mùng tám tháng giêng vẫn rất khô và lạnh, Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc ở huyện Lô Bắc, hắn lẳng lặng xem xét những văn kiện công tác của khối tư pháp vài năm qua. Tuy khối chính quyền nói mùng tám sẽ bắt đầu công tác, nhưng thực tế lại không có công vụ gì, buổi sáng bí thư Hầu Thiên Đông và các vị thường ủy đi chúc tết, cũng mở một hội nghị họp mặt, thế là xem như một cái tết âm lịch qua đi.

Vương Tử Quân quay lại phòng làm việc ngủ một giấc, bây giờ hắn mới có thời gian ngồi xuống xem xét văn kiện. Bây giờ hắn tuy là bí thư ủy ban tư pháp nhưng vẫn chưa thật sự quen thuộc với công tác tư pháp.

Vương Tử Quân và ông nội ở thủ đô một ngày thì quay về tỉnh Chiết Giang, hành trình đến thủ đô thật sự có chút thế tục, có chút lợi thế, còn có chút dối trá, coi như chưa từng có gì phát sinh. Nhưng khi hắn xuống máy bay, ông nội lại vỗ vai hắn, tỏ ý khen một tiếng " khá tốt ", điều này làm cho hắn cảm nhận được hành trình đến thủ đô cũng xảy ra chút vấn đề.

Mạc Tiểu Bắc đưa hắn về biệt thự thì trực tiếp bỏ đi, ngày hôm sau tiễn chân ra sân bay cũng không có mặt nàng.

- Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

Vương Tử Quân dùng giọng trầm ổn mời vào, một người đàn ông dáng người không cao nhưng lại có vài phần khônn khéo đi vào bên trong, vừa vào cửa thì hắn đã cười tươi nói:

- Bí thư Vương, chúc mừng năm mới.

Vương Tử Quân tuy vẫn chưa được miễn đi chức phó chủ tịch huyện, nhưng sau khi hắn đảm nhiệm vị trí bí thư ủy ban tư pháp thì tất cả các cán sự trong khối chính quyền huyện đều gọi hắn là bí thư Vương, đã lên cao thì không được gọi cấp thấp, đám người trong khối chính quyền huyện vẫn hiểu rất rõ điều này.

Vương Tử Quân cũng biết người vào là ai, đối phương là trưởng khoa quản lý sự vụ cơ quan Triệu Ương Tùng, đã từng có liên hệ với Vương Tử Quân vào lúc hắn vừa đến nhận chức.

- Trưởng khoa Triệu, mời ngồi.

Vương Tử Quân thấy Triệu Ương Tùng đứng rất quy cũ thì khẽ cười:

- Tôi đây cũng không bán vé đứng.

Triệu Ương Tùng thấy Vương Tử Quân nói vậy thì không khỏi nở nụ cười, nhưng hắn vẫn rất kính cẩn ngồi xuống đối diện với vương tử quân, bộ dạng ưỡn ngực ngẩng đầu, giống như bất cứ lúc nào cũng tiếp nhận chỉ thị của lãnh đạo.

- Bí thư Vương, lần này tôi đến báo cáo với anh về một việc.

Triệu Ương Tùng dùng hai tay đưa thuốc cho Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân tiếp nhận điếu thuốc rồi cười cười:

- Trưởng khoa Triệu, anh muốn báo cáo công tác thì phải tìm chủ nhiệm Thái, anh ấy là người chủ quản văn phòng huyện ủy.

- Bí thư Vương, là thế này, khi anh đến thì chuyện nhà cửa rất căng, vài hôm trước tôi đã tìm được một căn, đây là chìa khóa nhà anh.

Triệu Ương Tùng lấy ra một cái chìa khóa đặt trước mặt Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.