Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 30: Đánh hắn




Lẩu được đưa lên, phái dưới đặt cồn ở thể rắn, ngọn lửa màu xanh lam liếm láp mặt dưới nồi lẩu, mới đó mà hơi nước đã bốc lên mù mịt. Hai người cùng gắp món, sau đó nâng lon nước trái cây lên cụng vào nhau, bầu không khí nóng hôi hổi làm cho người nào nhìn vào cũng tưởng rằng đó là hai người đang yêu.

Hai người lúc này đều bị hấp dẫn bởi dĩa thịt dê tươi non, rau thơm xanh tươi ướt át, mắt ai cũng tỏa sáng. Vương Tử Quân bỏ thịt dê vào nồi lẩu, vẻ mặt Y Phong hồng nhuận, nhìn qua còn giống như trẻ hơn độ tuổi thật rất nhiều.

Y Phong nhìn Vương Tử Quân dùng cơm không chút gò bó mà trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cảm giác ấm áp cũng có chút ghen uông. Tên khốn này rốt cuộc là không hiểu hay giả vờ hồ đồ? Chẳng lẽ không đoán ra tâm tư của mình sao?

Y Phong thầm oán hận Vương Tử Quân không hiểu chuyện tình cảm, là một kẻ ngây thơ trong hỗn độn, nhưng nàng vẫn khẽ gật đầu giống như ngoài lý do này sẽ khó thể nào giải thích được vì sao tên đàn ông kia lại lấy cớ tránh mặt mình.

- Sao cô biết được người của thôn Lưu Gia?

Vương Tử Quân có chút chần chừ, sau đó mở miệng hỏi.

- Tôi gặp mặt bọn họ trong tòa án, bọn họ đến xin tòa án giúp đỡ, còn mang theo một bức thư máu, bên trên là một câu vè:

Chánh án đại nhân

Mỏ than Chính Tân

Không có đạo đức

Ô Nhiễm nghiêm trọng

Tiểu dân gặp nạn

Thôn dân Lưu Gia kính mong lãnh đạo giúp đỡ.

- Nhưng chánh án Phó lại lấy lý do sự việc không nằm trong tầm quản lý của huyện Lô Bắc để không quan tâm đến bọn họ.

Y Phong nói đến đây thì khẽ ngẩng đầu dùng giọng kiên định nói với Vương Tử Quân:

- Thật ra tòa án chúng tôi có quyền lợi thẩm tra vụ này.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì, chủ quán cơm cũng mang thêm vài món đến, phải nói rằng bữa cơm này hai người bọn họ ăn rất ngon. Quán ăn này thật sự khá đặc sắc, lẩu Tứ Xuyên pha trộn với các món hầm vùng Đông Bắc, hai người xem như ăn uống vui vẻ.

Trên bàn cơm ấm áp, Y Phong cầm lấy muôi múc cho Vương Tử Quân một chén súp. Vương Tử Quân lại cố ý muốn đưa cho nàng uống trước.

- Anh ăn đi.

Y Phong nâng chén lên nhét vào trong tay Vương Tử Quân, đây là tính cách của nàng, không thích dây dưa.

Vương Tử Quân đành phải nhận lấy, hắn dùng muỗng nhỏ để uống nước súp, hương vị rất thuần khiết, nước súp màu vàng óng. Hắn uống từng muỗng súp, cảm thấy trong lòng có chút cảm động, mà Y Phong ở phía đối diện lại giữ trạng thái yên lặng.

- Tôi hy vọng mỗi ngày đều có thể tự mình nấu súp cho anh.

Âm thanh của Y Phong có hơi âm trầm, thật sự rất ai oán.

Vương Tử Quân giả vờ đưa mắt ra nhìn cửa sổ, cũng không tiếp lời Y Phong, hắn thay đổi chủ đề:

- Y Phong, cô tính xử lý án kiện kia như thế nào?

Y Phong thấy Vương Tử Quân thay đổi chủ đề, trong lòng có chút thất vọng, vẻ mặt cũng lạnh hơn, nàng tùy ý ăn thêm vài miếng, sau đó chợt sinh ra cảm giác ngồi không yên.

- Tôi đi ra tính tiền.

Y Phong xoay người đi ra ngoài quầy thu ngân, nhưng ngay sau đó Y Phong đã quay lại và cầm theo một ít tiền lẻ:

- Ông chủ nói anh đã đặt tiền ở quầy hàng, không cần phải tính nữa, đây là tiền thừa. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Vương Tử Quân dùng ánh mắt xảo quyệt nhìn Y Phong, lại nở nụ cười xấu xa.

- Chúng ta đi thôi.

Y Phong thấy Vương Tử Quân ăn xong rồi thì thản nhiên nói, Vương Tử Quân biết mình lạnh nhạt đã làm cho cô gái này nổi giận, hắn chỉ nở nụ cười xấu hổ, sau đó cũng không an ủi nàng mà đứng lên.

Sau khi ra khỏi quán ăn thì Y Phong vẫn rất không vui, Vương Tử Quân không đành lòng, hắn cố ý trêu nàng:

- Y Phong, tôi muốn hỏi cô một vấn đề có tính chuyên nghiệp.

- Anh nói đi.

Giọng điệu của Y Phong có hơi nhàn nhạt.

- Xin hỏi làm quan cần tinh thông những ngôn ngữ gì?

Y Phong không biết đây là kế của Vương Tử Quân, nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, lại thành thật nói:

- Đây mà là vấn đề chuyên nghiệp sao? Anh rõ ràng muốn đo chỉ số thông minh của tôi sao? Có thứ tiếng nào thông dụng hơn tiếng Anh, Pháp, Nga và Nhật?

Vương Tử Quân cười ha hả:

- Sai rồi, làm quan cần phải tinh thông bốn loại ngôn ngữ sau: Nói dối, nói suông, mạnh miệng và khách sáo.

Y Phong nghe thấy vậy mà cố gắng nín cười.

Sau đó hai người tách ra, Y Phong đã vui vẻ hơn một chút.

Sau khi quay lại phòng làm việc thì Vương Tử Quân quyết định đi đến địa điểm sắp mở đường để khảo sát, tuy những số liệu về con đường đã ghi tạc vào trong lòng hắn, nhưng dù sao thì mắt thấy mới là thật. Một hạng mục công trình quá lớn, nếu cứ mãi ngồi tê đít trong phòng làm việc là không xong.

- Bí thư Vương, anh muốn đến xã Vong Liễu Danh sao?

Tôn Hạ Châu nghe được lời yêu cầu của Vương Tử Quân thì hai hàng chân mày chợt nhíu lại, sau đó nhắc nhở:

- Bí thư Vương, đường đến xã Vong Liễu Danh cực kỳ khó đi, Santana căn bản là không đi được, nếu muốn lên núi chỉ có thể ngồi máy kéo.

" Lên núi ngồi máy kéo? "

Vương Tử Quân chợt trầm ngâm, sau đó hắn gật đầu nói:

- Vậy chúng ta đi máy kéo, cậu gọi điện thoại cho xã Vong Liễu Danh, để bọn họ phái người đến đón chúng ta.

Tôn Hạ Châu thấy Vương Tử Quân cố ý muốn đi, hắn cũng không khuyên nữa mà tranh thủ thời gian đi gọi điện thoại. Nhưng trước tiên hắn cũng không gọi điện thoại cho ủy ban xã Vong Liễu Danh, mà gọi điện thoại đến cục công an.

Đường từ huyện thành Lô Bắc đến xã Vong Liễu Danh nổi tiếng khó đi, dù là đoạn đường hơn chục kilomet trước khi lên núi cung cực kỳ gồ ghề. Tôn Hạ Châu vì muốn Vương Tử Quân ngồi được thoải mái, thế là muốn mượn chiếc xe việt dã của cục công an.

Chiếc xe việt dã kia là bảo bối của cục công an, bình thường ngay cả phó chủ tịch cũng không thể điều động được, nếu không phải địa vị của Vương Tử Quân bây giờ ngày càng tăng tiến, sợ rằng Tôn Hạ Châu cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này.

Tôn Hạ Châu gọi điện thoại đến cho văn phòng cục công an, cục trưởng cục công an vừa nghe nói Vương Tử Quân muốn dùng xe xuống xã nghiên cứu, hắn cũng không nói nửa câu thoái thác, sảng khoái đồng ý, lập tức đích thân đưa xe đến.

Tôn Hạ Châu nói vài lời khách sáo với đối phương, cuối cùng cục trưởng cục công an mới để cho chủ nhiệm văn phòng đưa xe đến. Khoảnh khắc này Tôn Hạ Châu cảm thấy mặt trời như mọc từ hướng tây, cục trưởng cục công an trước nay luôn là người chĩa mũi lên trời, hôm nay đối phương quá dễ nói chuyện, xem ra uy tín của lãnh đạo của mình cũng không phải tầm thường.

Tuy chạy xe việt dã nhưng vẫn rất xóc nảy, chỉ là một đoạn đường năm kilomet nhưng Thái Thần Bân phải mất cả nửa giờ mới qua được, điều này làm cho hắn vã mồ hôi.

Nông thôn vào đầu xuân là một màu xanh ngút ngát, con đường lại gập ghềnh không mấy sức sống, mà người đi đường cũng không có nhiều.

Đường nhỏ khó đi nhưng cũng sẽ có lúc đi đến tận cùng, khi xe chạy lên đến đường núi, hai vị bí thư và chủ tịch xã Vong Liễu Danh đã chờ sẵn, đi cùng bọn họ còn có một chiếc xe máy kéo.

- Bí thư Vương, chào mừng anh đến xã Vong Liễu Danh để chỉ đạo công tác.

Bí thư đảng ủy xã Vong Liễu Danh là Tống Tiến Chùy khi thấy mặt Vương Tử Quân thì nhanh chóng tiến lên vươn hai tay ra bắt chặt tay lãnh đạo. Tống Tiến Chùy này có tướng người to lớn thô kệch nhưng hai bàn tay lại cực kỳ mềm mại, giống như không có chút sức lực.

Vương Tử Quân thầm nghĩ về lý lịch sơ lược của Tống Tiến Chùy, sau đó lại bắt tay với chủ tịch xã Quản Ấu Bân. Vị chủ tịch xã này hơn bốn mươi tuổi, đeo kính, nhìn qua có vẻ rất nhã nhặn, đứng bên cạnh Tống Tiến Chùy làm cho người ta cảm thấy giống như một thư ký hơn.

- Bí thư Vương, chỗ này gió khá lạnh, chúng ta lên xe rồi nói.

Tống Tiến Chùy cung kính vươn tay chỉ vào chiếc xe máy kéo ở cách đó không xa.

Vương Tử Quân gật đầu:

- À, bí thư Tống, hôm nay tôi đến địa bàn của anh, tôi sẽ nghe theo sắp xếp của anh.

Thùng xe máy kéo tuy không lớn nhưng cũng đủ cho năm sáu người ngồi, bên trên có hai chiếc chiếc, có năm sáu cái nệm nhỏ.

- Bí thư Vương, tình huống của xã chúng tôi là như vậy, xin anh đừng cười.

Tống Tiến Chùy chờ Vương Tử Quân ngồi xuống và xoa xoa bàn tay dùng giọng kiểm điểm nói với Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.