Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 19: Mang còng tay đoạt súng




Vương Tử Quân càng tỏ ra tỉnh táo, hắn chậm rãi đứng lên rồi dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:

- Chủ tịch Hoàng, tôi là bí thư Vương Tử Quân của ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc, tôi chỉ có một câu với chỉ thị của anh. Đó là bây giờ xã hội dần kiện toàn pháp chế, có quần chúng kêu oan chỉ là bình thường, đây là quần chúng phản ánh ý kiến, chính quyền có cách tiếp nhận ý kiến của nhân dân, chủ tịch Hoàng còn chưa điều tra, mong anh đừng cho ra kết luận như vậy.

Âm thanh của Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh, vừa nói vừa mang theo nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này giống như sự khiêm tốn khi đối mặt với thượng cấp, nhưng chủ tịch Hoàng nhìn vào lại giống như mình đang bị giễu cợt, rõ ràng là Vương Tử Quân đang công khai đối kháng, đang chỉ mặt chủ tịch Hoàng.

Sau khi trở thành chủ tịch thành phố, dù là trường hợp công khai hay trường hợp tư nhân, chủ tịch Hoàng đã không biết đã bao lâu rồi chưa từng bị người ta khách khí chống đối. Dù là bí thư thị ủy Hùng Đại Lực cũng có vài vấn đề cần phải nghe ý kiến của hắn, mà hắn cũng thật sự không ngờ trong một cuộc tọa đàm với cán bộ huyện Lô Bắc, hắn lại bị một vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi đứng lên chống đối.

Không, đây phải là chỉ trích, nói Hoàng Long Chương không điều tra thì không có quyền lên tiếng, đây không phải đang nói đến những điều bất thường trong công tác của hắn sao? Điều này làm cho chủ tịch Hoàng tức giận đến cực điểm, trước đó hắn tỏ ra tức giận chỉ là giả vờ, hắn thấy Vương Tử Quân chẳng qua chỉ là một con sâu nhỏ, căn bản là thứ mà mình có thể tự do xử lý. Không ngờ con sâu nhỏ này lại không biết nông cạn, dám làm cho hắn nổi giận.

- Bốp!

Hoàng Long Chương vỗ tay thật mạnh xuống bàn, sau đó lạnh giọng nói:

- Vương Tử Quân, anh đang chỉ trích công tác của tôi có vấn đề sao?

- Anh là lãnh đạo, tôi không chỉ trích anh, tôi chỉ muốn nói ra một lời đề nghị. Chủ tịch Hoàng, với sự thẳng thắn thành khẩn cùng với trí tuệ và sự khoan hồng độ lượng của anh, tôi chỉ cho ra một lời đề nghị bình thường, anh chẳng lẽ cũng không nghe vào được sao?

Vẻ mặt Vương Tử Quân càng thêm tỉnh táo, hắn lặng lẽ nhìn chủ tịch Hoàng, bộ dạng giống như đang nhắc nhở rất thiện chí.

Chủ tịch Hoàng nhìn Vương Tử Quân đang đứng với vẻ mặt vô tội, hàm răng khẽ rung động. Dù hắn hận không thể lao xuống cho tên cán bộ trẻ tuổi kia một trận, nhưng lúc này kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho hắn biét, không thể tiếp tục đây dưa ở vấn đề này, nếu không chính mình sẽ rơi vào trạng thái bị động.

- Hay cho một đồng chí Vương Tử Quân nhanh mồm nhanh miệng, tôi nói cho cậu biết, dù cậu có tài ăn nói thế nào, có một sự thật cậu không thể nào cải biến được: Cậu có ý nghĩ tư lợi với một xí nghiệp nổi tiếng của thành phố chúng ta, không cải biến được sự thật không ăn được tiền thì trả đũa. Cậu làm cho dân chúng phẫn nộ, cậu tạo ra những sự kiện như vậy, nếu không cho ra một câu trả lời thỏa đáng, như vậy đừng hòng trốn tránh.

- Chủ tịch Hoàng, đối với chuyện này, tôi nghĩ rằng...

Vương Tử Quân cười cười, đang định nói rõ vấn đề, nhưng chủ tịch Hoàng căn bản không cho hắn cơ hội này, thế là lên tiếng cắt đứt lời:

- Tôi không nghe lời giải thích của cậu, tôi cảm thấy phát triển kinh tế cần nhìn vào nhân tâm, nhân tâm dủ mới có thể làm cho một huyện phát triển bền vững, nếu nhân tâm không yên thì gà bay chó chạy, như vậy cậu sao có thể ngồi trên vị trí bí thư ủy ban tư pháp? Trước tiên cậu giao công việc ra đây, tự đề tỉnh chính mình đi.

Giao công việc ra, tự đề tỉnh chính mình, đây căn bản là điềm báo xử lý Vương Tử Quân. Lúc này đối mặt với sự cường thế của chủ tịch Hoàng, Vương Tử Quân càng thêm bình tĩnh, đầu óc của hắn nhanh chóng chuyển động:

- Đình chỉ công tác của tôi, tôi không có ý kiến, nhưng lệnh đình chỉ phải theo đúng trình tự, không phải chủ tịch ngài nói một lời là có thể xong. Tôi còn là bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy, muốn dừng công tác của tôi, còn phải có văn bản chính thức của phòng tổ chức thị ủy.

Nếu bí thư và chủ tịch thành phố muốn dừng chức một vị cán bộ cấp phó huyện, bọn họ mở miệng thì những chuyện như vậy xem như kết cục đã định. Người bị tạm thời cách chức để đề tỉnh căn bản không thể nào phản kháng được. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân phản kháng, lại đứng trước mặt nhiều người, dùng trình tự công tác của tổ chức để đưa ra lời nghi vấn về mệnh lệnh của chủ tịch thành phố. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Hoàng Long Chương dù là chủ tịch thành phố nhưng lời nói của hắn không đại biểu cho phòng tổ chức thị ủy, khoảnh khắc khi bị Vương Tử Quân phản bác thì hắn chợt sinh ra cảm giác điên khùng. Hắn muốn tiến lên đạp cho Vương Tử Quân ngã chúi đầu xuống đất, hắn muốn gào thét, muốn bắt tên khốn Vương Tử Quân coi rẻ lãnh đạo kia phải suy xét lại những lời của mình, nhìn vào quyền uy của mình. Nhưng quyền uy của hắn có đôi khi không phải là vạn năng, những lời nói không chịu trách nhiệm khó thể nào phát ra khỏi miệng.

- Nếu bây giờ chưa có văn kiện của phòng tổ chức thị ủy, như vậy thì cậu cứ đợi đến, tôi cho cậu biết, trong thời gian hai ngày nữa tôi sẽ để cho phòng tổ chức đưa vặn kiện đến tận tay cậu.

Hoàng Long Chương vừa nói vừa nâng ly trà lên làm một ngụm, sau đó nói tiếp:

- Các đồng chí, tôi giơ hai tay tán thành với phương án thượng cấp đưa cán bộ tiên tiến đến những huyện nghèo, sự thật đã chứng minh các đồng chí được đưa về huyện đều là cán bộ tốt, công tác nhiệt tình, có ý nghĩ mới, phải nói là rót vào cho ban ngành huyện một sức sống mới. Nhưng có một câu nói thế này, mở cửa sổ ra không những có gió còn có muỗi.

Nói đến muỗi thì Hoàng Long Chương có hơi dừng lại, tất nhiên là cho đám cán bộ biết đâu là muỗi.

Một tiếng cười làm càn không tiết chế phát ra từ miệng Quách Vạn Thần, lúc này hắn thật sự phục Hoàng Long Chương sát đất, chủ tịch Hoàng nói chuyện quả thật là sinh động, rất có trình độ. Hừ hừ, Vương Tử Quân, lúc này tôi xem cậu còn cái quái gì nữa, rõ ràng là không trộm được gà còn mất nắm gạo.

Khi Quách Vạn Thần nở nụ cười thì Tiền Diễm Lệ và Tôn Hạo cũng cười theo.

Vương Tử Quân giống như không thấy những nụ cười kia, hắn vẫn ngồi xuống vị trí của mình, bộ dạng rất bình tĩnh.

Hoàng Long Chương nghe thấy tiếng cười thì cảm thấy trong lòng nhẹ hơn, những tức giận với Vương Tử Quân vào lúc vừa rồi đã tiêu tán sạch sẽ.

- Chúng ta cần phải giúp đỡ những ngọn gió tốt lùa vào cửa sổ, cần phải bảo vệ các đồng chí, còn đối với loại ruồi muỗi, chúng ta chẳng lẽ sẽ thụ động tiếp nhận sao? Không, là một cán bộ đảng viên, chúng ta cần phải có sự phụ trách với tổ chức, còn phải phụ trách với chính công tác của mình. Vì vậy chúng ta không thể nhắm mắt nhìn, chúng ta cần phải răn trước ngừa sau, dựa theo nguyên tắc trị bệnh cứu người, thẳng thắn nói ra ý kiến của mình.

- Không thể vì bọn họ là người từ tỉnh phái xuống mà có một số việc cứ để đấy được chăng hay chớ, tôi muốn nói cho mọi người biết, ý nghĩ này là sai lầm, cái này gọi là nuông chiều cho phần tử xấu, là dung túng che chở cho cái xấu phát triển.

Hoàng Long Chương nói đến đây thì hầu như là vỗ bàn. Các nhân viên đài truyền hình thành phố Hồng Ngọc liên tục chuyển đổi góc độ thu hình ảnh của chủ tịch Hoàng vào trong ống kính, bọn họ đã nghĩ ra một cái tên rất hay, đó là " Chủ tịch Hoàng nổi giận mắng cán bộ tạm giữ chức! " Trước mắt phong trào đưa cán bộ xuống tạm giữ chức đang phát triển đến cao trào, nếu bản tin này được đưa ra, không phải sẽ thu hút ánh mắt của mọi người sao?

- Cán bộ tạm giữ chức đến huyện chúng ta giúp đỡ phát triển kinh tế, đây là một trách nhiệm quang vinh và phóng khoáng, chúng ta hoan nghênh; nhưng nếu bọn họ muốn gây chuyện sinh sự, chỉ sợ thiên hạ không loạn, tôi đề nghị chúng ta nên báo cáo cho phòng tổ chức tỉnh ủy, cán bộ như vậy chúng ta không cần.

Hoàng Long Chương nói bằng giọng trầm bổng du dương, rất có khí phách, sau khi dõng dạc lên tiếng thì ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng họp, cũng không thèm nhìn sang Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.