Càn Song Khôn Đối

Chương 26: Anh trai ơi~




Cuối cùng cũng đến ngày trả thù, tôi muốn gả Cám cho một lão già. Thật là thú vị, mụ già nhất định sẽ tức chết.

Ai bảo con ả kia lớn lên xinh đẹp như vậy, da trắng mắt to, đuôi mắt xếch lên, cảm giác quyền quý như một nữ hoàng. Đứng bên cạnh nó, tôi giống như một đóa hoa dại vô danh.

Nếu để Thái Tử nhìn thấy nó, chỉ e ngôi vị Thái Tử Phi này tôi không ngồi được lâu.

Cho nên, nó đương nhiên không thể sống tốt. Tôi không thể để lại một tai họa như vậy.

Nhưng không nghĩ tới, bà già kia lại dám giết tôi, sau đó đốt gốc cau, Thái Tử không tìm được manh mối nên đã chôn cất tôi. Thật ra, hồn phách của tôi cùng với Bống ở trong Ngọc Oán. Ngay cả Bụt cũng không tìm thấy tôi, ông ấy nghĩ tôi đã chết.

Ngày nọ, Bống nói với tôi, Cám có thai với thái tử.

Không thể nào, không thể nào, con ả đê tiện đó, nó dựa vào đâu. Tôi nói với Bống, tôi muốn giết Cám cùng con của nó. Bống cười, nó đã tu thành hình người nhưng làn da vẫn còn đầy vẩy cá, khi cười, những chiếc vẩy xù xì xô lại với nhau, ghê tởm gớm ghiếc.

-     Nếu nàng chịu hầu hạ ta một đêm, ta sẽ giúp nàng hồi sinh.

Tôi chấp nhận. Chỉ cần giết được Cám, thế nào cũng được.

Nhưng Bống lừa tôi, hắn ta không để tôi thành người, lúc thì thành chim, lúc thành cây, thành gỗ. Lần nào, hắm cũng tìm cách báo cho Cám để ả giết tôi, sau 

đó, nếu lại muốn hồi sinh, tôi lại phải hầu hạ hắn một đêm rồi một đêm nữa. 

Ghê tởm.

Cho đến khi hắn để cho tôi biến thành một quả thị, cây thị này đã sống hơn mấy trăm năm, cũng sắp thành tiên rồi. Cây thị nghe tôi khóc than kể kể, Thị cho rằng Bống là thứ yêu tinh cưỡng ép dân nữ, nó đã giúp tôi giết Bống, sau đó giúp tôi thành người, lại giúp tôi báo mộng cho chàng.

Chàng mang tôi về, chàng bây giờ đã là Vua, còn tôi, đương nhiên là Hoàng Hậu. Cám đã làm bao nhiêu chuyện, thì sao chứ, tôi vẫn là Hoàng hậu hiền lương thục đức mà dân chúng kính yêu.

Chuyện đầu tiên tôi làm chính là sai người đốt cây thị. Chuyện của tôi và Bống, không ai biết càng tốt.

Sau đó, tôi ban cho Hoàng Phi – em gái thân yêu của tôi một chén thuốc, tiễn con của ả lên đường.

Chàng muốn đến thăm ả, ta sai người mời chàng đến chổ tôi, nhưng chàng không đến mà quay về cung của mình

Chẳng lẽ chàng biết? Nhưng biết thì đã sao? Tôi mới là người chàng yêu nhất, chỉ có tôi mới có tư cách sinh cho chàng một đứa con.

Còn Cám, rồi cũng sẽ đến lượt ả. Vì ả, tôi đã phải chấp nhận sống với tên Bống gớm ghiếc kia, chỉ vì để giết ả.

Chính vì thế, tôi cũng phải để cho ả nếm thử hương vị bị làm nhục ra sao. Tôi phải tạc nước sôi để hủy hoại gương mặt xinh đẹp kia của ả. Cho ả nếm tư vị sống không bằng chết.

Là ả cuớp lấy hạnh phúc của tôi trước, cho nên, đừng trách vì sao tôi ác.

Nhưng người tính không bằng trời tính, chàng lại đến đây. Bệ hạ của em, tại sao chàng lại ôm Cám khóc, sao chàng lại gọi tên nó.

Chàng là của em, chàng chỉ được khóc vì em, chỉ được gọi tên em.

Sau đó, chàng ôm lấy xác của Cám bước đi, hạ lệnh phanh thây ba tên nam nhân đã làm nhục cám. Không phạt tôi, cũng không nhìn tôi một cái.

Sao chứ, chàng yêu tôi nhất mà.

Chẳng lẽ ngày tháng tôi không có ở đây, chàng đã bị nó mê hoặc đến lú lẫn rồi? 

Quả nhiên, chàng lại dùng nghi thức của hoàng hậu chôn cất ả. Mụ dì ghẻ biết tin Cám chết cũng đã hộc máu chầu trời.

Tốt lắm, kẻ nên chết cũng đã chết rồi.

Còn chàng?

Nếu đã không thuộc về tôi, thì cũng không được thuộc về kẻ khác.

Tôi bỏ độc vào bánh nếp, mang đến cho chàng. Bệ hạ của em, chàng chết, em sẽ theo chàng.

Nhưng chàng chỉ nhìn ta, sau đó vứt cái bánh nếp vào ấm trà. Khi nhìn thấy nước trà chuyển sang màu đen, tôi chỉ biết cười khổ

-     Bệ Hạ, chàng thay lòng rồi, chàng bị Cám mê hoặc rồi, nếu đã vậy… chàng giết em  đi.

-     Tấm, nàng cũng đã không còn là Tấm của ngày xưa nữa rồi. Hôm qua, nàng đã hạ lệnh giết hết người hầu trong cung Hoàng hậu, còn có chuyện của Bống, chuyện Cây Thị, chuyện của dì… và cả Cám nữa. Tấm, nàng cho rằng ta là kẻ ngốc sao?

Tôi bàng hoàng, cơ mặt co rúm lại. Chuyện của Bống, đó là sự nhục nhã nhất đời tôi.

-     Chuyện của Bống…. ý chàng là sao?

Chàng hừ lạnh, đôi mắt sâu thẳm ngập tràn tức giận và thất vọng, đôi mắt ấy đã từng nhìn tôi đầy yêu thương và đắm đuối.

-     Nàng cho rằng đốt cây Thị rồi thì sẽ hết chuyện sao, ít nhiều gì nó cũng đã 

sống mấy trăm năm, hôm qua, nó đã đến đây kể hết cho ta nghe.

-     Sao có thể như vậy, nó…….

Chàng thở dài:

-     Tấm  nàng cho rằng nàng ấy cướp hết mọi thứ của nàng, nhưng nàng đã có mọi thứ, chỉ là nàng cảm thấy không đủ mà thôi. Thật ra, nếu nàng không đốt cây thị, nó cũng không đến đây, chuyện đó… sẽ chìm vào quên lãng.

-      Thì sao chứ, em mới là Hoàng Hậu, em mới là vợ chàng, nó chỉ là đứa con của tiện nhân, nó cũng là thứ tiện nhân, tiện nhân….

Chàng vung tay, tôi chỉ thấy má mình rát bỏng, trời đất quay cuồng. Có người tiến vào xách tôi ra ngoài. Tôi nghe thấy tiếng chàng lạnh lùng vang lên từ phía sau

-     Hoàng Hậu mắc bệnh lạ, nhốt vào phòng ngủ, cả đời không được ra ngoài.

Bệ hạ, đã đến nước này, chi bằng chàng ban cho em chung rượu độc có phải tốt hơn không.

Ngày mồng tám tháng tám, sau ba ngày bị nhốt, hòang hậu phát bệnh bỏ mình.

Xác Tấm được mang đi, không có nghi lễ, chỉ chôn cất sơ sài, trên thanh xà ngang, sợi dây thừng đung đưa theo gió, lạnh lẽo thê lương.

Tạm biệt…………

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.