Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 1: Khách sạn




Từ trên xe cảnh sát bước xuống một người đàn ông thân hình cao lớn, vẻ mặt ngăm đen mặc đồng phục cảnh sát. Người đàn ông này nhìn lướt qua chiếc xe của Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng bước đến.

Vương Tử Quân không xa lạ gì với tên này, nhưng khi nhìn vẻ mặt của tên khốn kia, những ký ức phong trần dưới đáy lòng hắn chợt xuất hiện trong lòng giống như một đoạn phim được chiếu lại.

Chính là tên khốn này đưa mình về đồn, chính là tên này đã chụp mũ mình tội quan hệ với đồng sự trên xe hơi, chính là tên này đã dồn mình đến đường cùng để nản lòng thoái chí, càng làm cho chính mình quyết liệt với gia tộc...Người này giống như một vị thần nắm giữ số mệnh của mình vào kiếp trước, một vị thần hèn hạ khốn nạn, là tên khốn đã thay đổi hướng đi của cả đời mình.

Khi thấy người đàn ông kia thì Vương Tử Quân giống như thấy được hình ảnh gương mặt tươi cười kiêu ngạo của mình khi bị đưa vào đồn công an; nhìn đối phương thì hắn nghĩ đến tình huống mình ảm đạm rời khỏi xã Tây Hà Tử, đối phương đã dẫn theo một đám lưu manh đốt pháo ăn mừng, bày ra tình cảnh đưa tiễn mình.

Tình huống khốn khổ năm xưa chọc bùng lên lửa giận trong long Vương Tử Quân, hắn nhìn Triệu Tứ Dược đang đi đến, thế là tranh thủ bước xuống xe.

Triệu Tứ Dược tuy quan chức không cao, thậm chí còn không phải là một tên phó khoa, thế nhưng trong xã Tây Hà Tử thì tuyệt đối là một nhân vật có thể dậm chân một cái làm cho cả xã rung động. Đám du côn lưu manh trong xã Tây Hà Tử này có ai không nhìn thấy hắn mà không cúi đầu khom lưng giống như cháu nội?

Triệu Tứ Dược là một đồn trưởng đồn công an xã Tây Hà Tử, những chuyện tông xe lông gà vỏ tỏi thế này căn bản không cần hắn phải quan tâm. Nhưng hôm nay hắn đang ngồi nhàn rỗi chợt nghe được thông tin quần chúng báo có một chiếc xe húc vào thân cây, lúc đầu hắn còn có chút cảm giác yên lòng, nhưng khi nghe người ta nói về biển số chiếc xe gặp chuyện không may, hắn chợt cảm thấy dưới mông như bốc lửa.

Đảng ủy chính quyền xã Tây Hà Tử chỉ có một chiếc xe, Triệu Tứ Dược tất nhiên sẽ biết rõ biển số chiếc xe này. Chiếc xe trước kia thường được vị đại ca kết nghĩa của hắn là chủ tịch xã Triệu Liên Sinh sử dụng, nhưng từ khi tuyến trên phái tên bí thư khốn kiếp kia xuống, Triệu Liên Sinh chỉ có thể giao chiếc xe này ra cho tên bí thư. Dù lúc giao xe thì Triệu đại ca cười hì hì, nhưng có lần hai bên uống rượu với nhau, Triệu Liên Sinh mới chợt mở miệng tỏ ra tức tối.

Xe húc vào thân cây ven đường cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng Triệu Tứ Dược có thần kinh mẫn cảm, hắn chợt cảm thấy cơ hội đến.

Triệu Tứ Dược dẫn theo tâm phúc của mình chạy đến hiện trường, hắn nhìn qua kính xe jeep, thấy ngồi trong xe là Vương Tử Quân và cán sự khối đảng ủy xã là Đỗ Hiểu Mạn. Khoảnh khắc này hắn chợt giật mình, toàn thân bị kích thích, một ý nghĩ táo bạo chợt xuất hiện trong đầu và nhanh chóng bùng phát.

"Vương Tử Quân sao lại đi ra?"

Triệu Tứ Dược dang tiến lên chợt thấy Vương Tử Quân đẩy cửa xe đi ra, hắn chợt kinh hoảng, nhưng hắn là một viên cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú, khoảnh khắc này nhanh chóng có đối sách.

Cơ hội như một dám mây trôi bồng bềnh, nếu không nắm bắt thì sẽ bay qua ngay, cơ hội tốt như thế này tuyệt đối không thể buông tha. Triệu Tứ Dược hạ quyết tâm, hắn nhấc chân đi đến trước mặt Triệu Tứ Dược, sau đó dùng giọng trêu tức nói:

- Bí thư Vương, khó có thời điểm anh hăng hái như vậy, rõ ràng còn chơi bời ở trên xe.

Triệu Tứ Dược đã hạ quyết tâm, hắn tranh thủ lúc Vương Tử Quân không kịp mở miệng để chụp mũ, nếu tin tức Vương Tử Quân quan hệ nam nữ với đồng sự Đỗ Hiểu Mạn ở trên xe truyền ra ngoài, tất nhiên trăm miệng khó cãi, thân bại danh liệt.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt ngoài cười trong không của Triệu Tứ Dược mà không khỏi kinh hoảng, năm xưa tên khốn kia cũng chủ động vu oan mình, cũng nói một câu như vậy, nhưng bây giờ thì có chút khác biệt, năm xưa là đối phương nói ở trong xe, mà bây giờ là nói ở ngoài xe. Text được lấy tại Truyện FULL

Vương Tử Quân sống lại chẳng lẽ chỉ thay đổi được tình huống từ trong xe ra ngoài xe thôi sao? Không được, mình tuyệt đối không cho đối phương cơ hội diễn lại trò cũ.

Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười đáng ghét của Triệu Tứ Dược, sau đó hắn bất ngờ vung tay cho đối phương một tát:

- Con bà mày mới có hào hứng chơi trên xe.

Vương Tử Quân mở miệng mắng chửi, hắn chợt cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, đồng thời cũng nhanh chóng suy xét sự việc.

- Con bà nó, anh làm đồn trưởng đồn công an thế nào vậy? Đừng đứng đây ăn nói bừa bãi.

- Không phá án được thì tôi không trách, đây là nhiều nhân tố tạo thành, nhưng nếu không thể giáo dục quy tắc giao thông cho nhân dân, đây là vấn đề về thái độ.

- Đồn công an các anh nhiều người như vậy mà ngay cả một chút quy tắc giao thông cũng không thể phổ biến cho nhân dân, các anh mỗi ngày làm gì?

Vương Tử Quân không nói hai lời, hắn nhanh chóng tiến lên vung tay cho vài tát, đánh cho Triệu Tứ Dược cảm thấy mơ hồ, đồng thời cũng mở miệng mắng xối xả càng làm cho đối phương đổ mồ hôi lạnh.

"Chẳng lẽ Vương Tử Quân này vì tông xe mà chấn động não?"

Triệu Tứ Dược thật sự chưa từng thấy Vương Tử Quân có bộ dạng như thế này.

Cái gì là bí thư? Đây chính là một vị lãnh đạo có thể vung tay lấy chiếc mũ ô sa của anh xuống bất cứ lúc nào. Thật ra chuyện phân phối bổ nhiệm nhân viên của đồn công an đều thuộc về cục công an huyện, nhưng nếu một vị bí thư xã tìm đến lãnh đạo cục công an huyện, lại đưa ra lời yêu cầu điều động một người đi nơi khác, như vậy trên căn bản khó thể ở lại chỗ này.

- Triệu Tứ Dược, tuần này anh không được làm gì cả, nhanh chóng phổ cập kiến thức giao thông cho nhân dân, nếu không thì tôi cũng không cần trừng trị anh, sẽ cách chức anh ngay lập tức.

Vương Tử Quân nói ra những lời này thì mở cửa xe, mở khóa, khởi động xe. Chiếc xe Jeep phát ra những âm thanh khá lớn, bánh xe xoay mạnh, bụi đất văng lên người Triệu Tứ Dược.

Triệu Tứ Dược dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn chiếc xe jeep chạy đi mà một lúc lâu sau còn chưa kịp phản ứng, hắn là một viên cảnh sát xuất thân cảnh sát hình sự, hắn tự nhận năng lực phản ứng của mình là hạng nhất.

Mình không phải muốn chụp mũ hắn quan hệ nam nữ bất chính với đồng sự sao? Thế nào lại cho đối phương chạy đi? Không những vậy mà chính mình còn bị ăn vài cái tát.

Triệu Tứ Dược nghĩ đến tình huống vừa xảy ra mà khôn khỏi mở miệng chửi chó má, tâm tư cũng nhanh chóng chuyển động. Hắn là đồn trưởng đồn công an xã, tuy không thường xuyên tiếp xúc Vương Tử Quân nhưng một tuần cũng gặp hai lần, trong ấn tượng của hắn thì Vương Tử Quân giống như rất nhút nhát, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, thế nên hắn mới có ý nghĩa muốn chụp mũ đối phương, nhưng con bà nó hôm nay làm sao vậy?

Chẳng lẽ đây mới thật sự là bản tính của Vương Tử Quân? Xem ra sau này mình đối mặt với tên này cần phải chú ý hơn.

Khi Triệu Tứ Dược đang suy tư xem nên đối phó với vị bí thư đảng ủy xã đổi tính đổi nết kia như thế nào thì tên cảnh sát cùng đi theo tiến lên xin chỉ thị:

- Đồn trưởng Triệu, chúng ta bây giờ nên làm gì?

- Còn làm gì nữa? Đi về!

Triệu Tứ Dược nói, sau đó thầm nghĩ:

"Chút nữa quay về đồn nên tranh thủ đi thông báo Tiểu Lưu, để cho hắn sao chép những tài liệu về luật lệ giao thông phát cho tất cả các thôn xóm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.