Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 17: Chạy Trốn Khỏi Làng Vũ Khê




Edit: Yến Phi Ly

Đêm nay vùi người trong lòng Nam Thiệu nên Trương Duệ Dương ngủ ngon vô cùng, vừa ấm áp vừa an tâm, thậm chí nhóc còn mơ một giấc mộng đẹp, trong mơ nhóc gặp lại ba, vui vẻ đến nỗi cười khanh khách thành tiếng. Nam Thiệu mở mắt ra, ánh nhìn băng lãnh thanh tỉnh dừng trên gương mặt nhóc con, ánh lửa mơ hồ chiếu vào khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, gần như có thể thấy được đường nét của Trương Dịch từ đó khiến ánh mắt hắn không khỏi hơi hơi nhu hòa.

A Dịch.

Mấy ngày sau, đầu Nam Thiệu đội mũ, hơn nửa khuôn mặt vùi trong khăn quàng cổ, trên vai hắn là một nhóc con, bên mình có một con côn trùng lẽo đẽo đi theo, một lần nữa xuyên qua đường hầm mà kiến chúa từng ngự trị, trở lại khách sạn rách nát đã từng bị thực vật biến dị chiếm lĩnh trước kia.

Có Nam Thiệu và Ú Ú là hai khắc tinh của thực vật biến dị, đám cây cối biến dị tàn phá khách sạn tự giác co vòi rút quân nhường ra một lối đi. Trong sảnh chính của khách sạn còn lại xác chiếc xe mà Nam Thiệu từng lái tông vào tường, đầu xe đã bị đâm nát, hàng hóa trong thùng xe sớm đã bị xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại hai ba túi nilon rải rác ở nơi đó.

Gương mặt Nam Thiệu không chút biểu tình nhìn hết thảy khung cảnh quen thuộc trước mắt, trong đầu hiện lên tình cảnh hắn từng bước đi trong đàn kiến dày đặc để lấy thức ăn trên xe về; nhớ tới hình ảnh Trương Dịch đứng vững ở lối vào tầng hầm tiếp ứng cho mình, hai chân anh bị cắn máu thịt lẫn lộn vẫn không chùn bước. Lệ khí trong mắt Nam Thiệu chợt lóe, lại bởi vì toàn bộ kiến cánh đã trở thành dinh dưỡng cho kiến chúa tiến hóa, mà kiến chúa thì bị hắn cắn nuốt sạch sẽ nên không thể không nhịn cơn bực bội này xuống. Trên đất xác kiến cánh rậm rạp sớm đã biến mất, chỉ trong góc hẻo lánh mới còn sót lại vài con, Nam Thiệu không dừng lại ở sảnh chính lâu mà lập tức đi xuống tầng hầm. Dĩ nhiên hắn không hề bất ngờ khi người bên trong đã rời đi.

A Thiệu, Vân Châu.

Trên tường dùng que củi bị đốt viết nên bốn chữ, Nam Thiệu trước kia chưa từng thấy nét chữ của Trương Dịch thế nhưng ngay cái nhìn đầu tiên hắn liền biết đây là do anh để lại. Hắn không bởi vì người đã rời khỏi mà cảm thấy mất mát, ngược lại chỉ chợt cảm thấy kích động, bởi vì có thể xác định Trương Dịch còn sống.

“A, là chữ của ba.” Khi đi xuống tầng hầm, Trương Duệ Dương cũng được Nam Thiệu thả xuống đất lúc này nhìn tới chữ viết trên tường, nhóc không khỏi mừng rỡ xông lên sờ sờ, reo lên. Hóa ra lúc trước khi Trương Dịch còn ở trong tù, mỗi lần viết thư về bà nội đều sẽ ôm Dương Dương vào lòng, dạy nhóc nhận biết từng chữ từng chữ. Dần dà, nhóc con tuy không nhớ được quá nhiều từ nhưng lại có thể nhận ra ngay nét chữ của ba mình.

“Ừ.” Nam Thiệu cũng đi qua, sờ từng nét chữ thân thương kia rồi cúi đầu nhìn nhóc con. Một lớn một nhỏ chú nhìn cháu cháu trông chú, rồi cùng nhau bật cười.

“A Lực, Vân Châu.” Nhóc con chỉ vách tường, đọc lên từng chữ, thấy chữ nào lạ không biết thì trực tiếp dựa vào nét nào quen mà đọc, vậy mà nhóc cũng có thể đoán trúng ba chữ.

“Thiệu.” Nam Thiệu lên tiếng.

“Dạ?” Trương Duệ Dương ngửa đầu nhìn phía hắn, mơ màng không hiểu.

“Chữ này đọc là Thiệu, Thiệu trong Nam Thiệu.” Nam Thiệu chỉ lên tên mình giải thích.

“À.” Nhóc con nghiêm túc gật đầu, cũng không cảm thấy ngại ngùng, lại đọc chính xác bốn chữ kia mấy lần, sau đó nhóc đi vòng các bức tường một lượt, sắc mặt hơi mất mát rầu rĩ: “Không có Dương Dương.” Thì ra trước kia mỗi lần đọc thư Trương Dịch gửi về, việc đầu tiên mà nhóc làm chính là tìm ra tên của mình, lần này cũng là như vậy, đáng tiếc nhóc tìm thế nào cũng không thấy được hai chữ kia.

Nam Thiệu lại hơi mỉm cười. Trên thực tế hắn thật sự không có gì để mà đắc ý, Trương Dịch vốn muốn để lời nhắn cho hắn, có tên của hắn thì chẳng hề lạ, hơn nữa lúc ấy Dương Dương cũng không ở đây, không được nhắc tới mới là bình thường, thậm chí Trương Dịch đi Vân Châu cũng là vì tìm kiếm nhóc con. Thế nhưng rõ ràng là một lời nhắn vô cùng bình thường, bởi vì câu nói kia của Trương Duệ Dương mà tức thì khiến trong lòng hắn dâng lên cảm giác thỏa mãn khó hiểu, tựa hồ ở trong lòng Trương Dịch hắn dường như quan trọng hơn một chút vậy. Dù cho đấy chỉ là suy nghĩ chủ quan của hắn mà thôi.

Đã biết nơi Trương Dịch sẽ đi, hai người một trùng cũng không lưu lại khách sạn quá lâu mà lập tức khởi hành tiến về hướng Vân Châu.

Lúc này Nam Thiệu đã khôi phục hầu hết thần trí, hắn không muốn gây thêm nhiều phiền toái cho nên không dùng cánh để bay mà chỉ đi bộ. Hắn hi vọng có thể tìm được xe ở trên đường. Đáng tiếc một đoạn đường này rất nhiều người sống sót lui tới cộng thêm kiến cánh từng phá hủy quá khủng khiếp nên mãi cho đến thị trấn nhỏ nơi Trương Dịch gặp nhóm Thường Hán thì Nam Thiệu vẫn chẳng thu hoạch được gì. Thật ra cũng có mấy chiếc xe còn dùng được, đáng tiếc xăng đều đã bị rút sạch, không thể nào chạy được, vì thế hắn vẫn phải dùng hai chân để đi. Thức ăn trên đường cũng đã bị vơ vét sạch sẽ, nhưng Nam Thiệu có thể tìm được rất nhiều thực vật biến dị tương đối ngon miệng, sau đó đốt lửa lên nướng, để cho Trương Duệ Dương cũng có thể ăn rất vui vẻ, ở mặt này xem như không có vấn đề gì lớn.

Dưới trời tuyết dày, thỉnh thoảng họ sẽ đá phải vài xác zombie cứng ngắc lạnh lẽo, đây đã là  hiện tượng thông thường, không chỉ Nam Thiệu thờ ơ mà ngay cả Trương Duệ Dương đều đã quen, không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Có Nam Thiệu và Ú Ú ở bên, trên đường nhóc hoàn toàn không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là cũng không gặp được người sống sót, mãi tới khi họ gần đến được căn cứ Vân Châu.

Trên đường cao tốc cách căn cứ Vân Châu gần trăm dặm, hơn bốn mươi chiếc xe xây xước bụi bặm tạo hình khác nhau xếp thành đoàn dài chạy vội về hướng tỉnh Trung Châu. Người ngồi trên xe trong mắt đều phủ đầy tơ máu, sắc mặt tiều tụy yếu ớt, ánh mắt không hề có tiêu cự nhìn về phía trước, gần như không có ai lên tiếng trò chuyện, tựa hồ đã đánh mất đi toàn bộ nhuệ khí trong cơ thể.

“Ủa? Phía trước có người, hình như còn có một đứa bé nữa?” Tài xế của chiếc xe đi đầu sửng sốt nhìn chằm chằm hai cái bóng đang đi tới giữa trời tuyết mịt mùng.

Nghe tiếng, những người khác trong xe nhấc mí mắt liếc qua, rồi sau đó đều không khỏi lắp bắp kinh hãi, ngồi thẳng thân thể.

“Có lầm hay không, chỉ hai người cũng dám đi lung tung?” Có người nhấc tay dụi dụi mắt, cứ ngỡ rằng mình hoa mắt nhìn lầm.

“Không phải là bẫy chứ?” Người bên cạnh hoài nghi, ngược lại không phải hắn lo nghĩ nhiều mà thật sự là lấy tình trạng bây giờ không cảnh giác không được, huống chi hai người cứ nhàn nhã đi ở nơi hoang vắng thế này, trong đó lại còn có một đứa trẻ thì cũng không khỏi quá mức khiến người ta phải bận tâm suy nghĩ.

“Nhìn kỹ đã hãy nói.” Người có vẻ như thủ lĩnh đoàn xe lên tiếng, gã híp mắt, ánh mắt sắc bén yên lặng dừng trên hai cái bóng càng ngày càng gần.

Một lớn một nhỏ đi tới chính là Nam Thiệu và Trương Duệ Dương, vì không để gây ra phiền toái không cần thiết nên khi phát hiện có xe chạy tới thì Ú Ú đã bay vào rừng thực vật biến dị. Nam Thiệu thì nắm tay Trương Duệ Dương lui qua ven đường, tính đợi xe đi qua mới bước tiếp. Đương nhiên, hắn cũng thuận tiện muốn xem thử bên trong xe có gương mặt nào quen hay không.

“Hey, nhóc con, nhóc tính đi đâu đây?” Điều khiến Nam Thiệu bất ngờ đó là chiếc xe chạy đầu tiên lại giảm tốc độ, bên trong lộ ra một cái đầu râu ria xồm xoàm, gọi lớn về phía họ.

Nam Thiệu lạnh lùng nhìn lại, không lên tiếng đáp. Trương Duệ Dương chớp chớp mắt, nắm chặt tay Nam Thiệu, thành thật đáp: “Cháu muốn tới căn cứ Vân Châu.” Rồi sau đó nhịn không được lại hỏi: “Chú ơi, chú có nhìn thấy ba cháu không?”

“Đây không phải ba nhóc à?” Người đàn ông chủ động nói chuyện với họ nheo mắt cười, chỉ vào Nam Thiệu hỏi, tựa hồ gã rất hứng thú với nhóc con trông rất thông minh đáng yêu này, một chút cũng không nhìn ra ý đề phòng. Đương nhiên, nội tâm gã nghĩ như thế nào thì chẳng ai biết.

“Đây là chú Bí đỏ.” Trương Duệ Dương lắc đầu nghiêm túc giải thích. “Ba cháu tên là Trương Dịch, ba cháu rất đẹp trai.”

“Trương Dịch?” Người đàn ông theo bản năng lặp lại một lần, đang muốn lắc đầu lại đột nhiên suýt xoa một tiếng, vốn gã đang không quá chú tâm thì trong mắt lại lướt qua suy nghĩ sâu xa, “Hình như chú từng nghe ở đâu rồi…”

“Trong thông báo nhiệm vụ ở sảnh chính có một cái là tìm người thân, người tuyên bố không phải là Trương Dịch à? Treo gần một tháng đấy.” Người phụ nữ bên cạnh ghé vào gã khẽ nhắc nhở.

Người đàn ông kia vỗ trán, nghĩ ra bèn cười bảo, “Đúng, đúng rồi. Là thông báo tìm một cậu bé tên Dương Dương và một cô gái tên Lý Mộ Nhiên.” Nói đến đây, gã đưa mắt đánh giá Nam Thiệu một lượt, thấy người kia tuy chỉ lộ ra hai mắt nhưng nhìn thân hình thế nào cũng không giống phụ nữ, gã đang định nói thì đã nghe thấy nhóc con hưng phấn reo lên.

“Là cháu là cháu! Cả dì Mộ Nhiên nữa, ba đang tìm cháu và dì Mộ Nhiên.”

Thấy nhóc con kích động muốn nhào tới lại bị người đàn ông đứng bên nắm tay giữ chặt, hai người trên xe đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông nọ cười khổ: “Nếu như đó là ba nhóc thì hắn đang ở căn cứ Vân Châu.” Dừng một lát, không đợi cậu nhóc hoan hô, gã lại nói: “Có điều chú không đề nghị hai người tới đó.”

“Dạ? Vì sao ạ?” Trương Duệ Dương đang vui sướng, nghe được lời này thì sửng sốt khó hiểu hỏi lại.

Người đàn ông lại quét mắt nhìn Nam Thiệu, khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Nam Thiệu thì ngực chấn động, có một giây lát gã đã cảm thấy đấy không phải ánh mắt của loài người. Gã hơi hoảng loạn rời tầm nhìn, đợi tâm tư bình tĩnh lại mới cười mình nghĩ ngợi lung tung, nhưng bất kể thế nào gã cũng không muốn đối diện với cặp mắt kia một lần nữa và cũng chẳng dám đánh giá người trước mặt để xác định có phải lúc nãy mình hoa mắt hay không.

“Hiện tại căn cứ Vân Châu đã bị làn sóng zombie và sinh vật biến dị bao vây, người ở bên trong ra không được, người bên ngoài cũng vào không được. Bọn chú ra ngoài nhận nhiệm vụ mới miễn cưỡng tránh thoát. Hay là hai người theo chúng tôi đi thôi, không thì thú biến dị đuổi tới có muốn trốn cũng muộn rồi.” Nhóc con này thật sự quá đáng yêu. Gã nghĩ, những lời này thật ra là gã muốn nói cho người lớn kia nghe, cũng coi như là một lần làm chuyện tốt.

Lời gã vừa nói ra, không chỉ sắc mặt nhóc con thay đổi mà ngay cả trong mắt người đàn ông vẫn luôn im lặng cũng lướt qua vẻ kinh sợ lo lắng, chuyện xảy ra kế tiếp càng nằm ngoài dự kiến của gã. Chỉ thấy người đàn ông bịt kín kia bế nhóc con ngồi lên trên vai mình, vội vã chạy về hướng Vân Châu, ngay cả chào hỏi một câu cũng không có, càng miễn bàn tới chuyện nói lời cảm ơn.

“Thật không lễ phép!” Người phụ nữ bên cạnh mất hứng nói, “Sớm biết như vậy, cần gì lãng phí thời gian để ý tới bọn họ.”

“Biết được người thân bạn bè gặp nguy hiểm, nào còn có tâm tư lo lắng chuyện khác.” Người đàn ông nọ không cho là đúng phản bác, gã khoát tay, ra hiệu xe tiếp tục chạy về phía trước. Bây giờ con người sinh tồn càng lúc càng gian nan, gã xuất phát từ đạo nghĩa mà nhắc nhở, không hề trông cậy đối phương biết ơn mình, đồng dạng gã cũng chỉ có thể làm được tới vậy, muốn gã vội vàng đi hỗ trợ cứu người gì đó thì không có khả năng. Phải biết rằng những người cùng trốn ra trên đoàn xe này có rất nhiều kẻ còn người thân bạn bè bị kẹt trong căn cứ Vân Châu, lúc này họ đều đã lựa chọn từ bỏ, đâu ra tâm tư đi quản chuyện của người ngoài.

Đoàn xe bên này tiếp tục con đường trốn chạy của bọn họ, còn Nam Thiệu và Trương Duệ Dương cùng với Ú Ú chui từ rừng biến dị ra thì vội vàng, hoang mang, rối loạn lao về hướng Vân Châu. Nếu như không phải tốc độ bay của Nam Thiệu thật sự không được tốt lắm, sợ rằng lúc này hắn đã lộ ra hai cánh trực tiếp bay qua. Về phần bị người nhìn tới thì có làm sao?

Nhưng mà ước chừng sau khi họ đi được năm mươi dặm đã bắt đầu xuất hiện zombie rải rác tấp nập không ngừng kéo tới, ngẫu nhiên còn thấy động vật biến dị vụt qua, con đường trước mắt ngày càng trở nên khó khăn. Hắn vừa đi vừa giết cả quãng đường hơn mười dặm, zombie đã dày đặc đến một mức độ nhất định, chỗ xa hơn trên không trung có thú biến dị bay quanh, bất kể thế nào Nam Thiệu và Trương Duệ Dương cũng không thể tiếp tục tiến về trước được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.