Căn Bệnh Mang Tên Em

Chương 138: Thân phận của tôi là gì?




"Đó chính là Lãnh Thiên Cuồng trong truyền thuyết sao? Thật đúng là đủ cuồng ngạo nha." tân khách trong số đó cố gắng nhỏ giọng trò chuyện với người bên cạnh .

"Ừ, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy hắn, mỗi một lần gặp đều có loại cảm giác này." Người bên cạnh gật đầu lên tiếng, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn chỗ của Lãnh Thiên Cuồng.

"Nhưng mà tôi nghe nói hắn rất ít tham gia loại hoạt động bữa tiệc này, sao hôm nay lại tới, còn nữa bên cạnh hắn chính là cô bé kia, trước kia không có nghe nói qua ."

" Cậu cũng không biết ư, đó là con gái Lãnh Thiên Cuồng , chuyện tình sáu năm trước cũng rất oanh động , lúc ấy thật có thể nói là là máu chảy thành sông, thỉnh thoảng trên đường có thể đụng phải người chết, đứa bé kia chính là ra đời vào thời điểm ấy." Người này nói đến tình cảnh lúc ấy, giọng nói nhỏ hơn, nghĩ đến tình cảnh thê thảm khi đó hình như còn sợ run một cái.

"A, tôi nhớ ra rồi, thì ra là đứa bé kia . . . . ."

. . . . . .

"Thật khó được, lại có thể ở chỗ này nhìn thấy cậu, Đại Môn Chủ họ Lãnh."

Trong lúc bất chợt một giọng nói nhiễu loạn không khí an tĩnh trong góc, mang theo một tia nhạo báng ,một tia đùa giỡn và một tia tò mò.

Lãnh Thiên Cuồng không cần ngẩng đầu cũng biết giọng của chủ nhân này là ai, trên thế giới này có thể sử dụng loại giọng nói này nói chuyện với hắn cũng chỉ hai từ "Miễn cưỡng" gọi là bạn bè .

"Ah, nơi này còn có vị tiểu công chúa nữa, thật là xinh đẹp, xin cho phép tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Hàn Phong Vũ, hai mươi ba tuổi, là bạn bè ba em, em có thể kêu tôi là anh, ngàn vạn lần không được kêu chú nha, anh còn đang đi học đấy." Hàn Phong Vũ quen thuộc chào hỏi, ánh mắt nhìn Tuyệt Mị tràn ngập tư vị tò mò.

Tuyệt Mị ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của đối phương lại cúi đầu tiếp tục thưởng thức nước trái cây trong tay, coi Hàn Phong Vũ là người xa lạ.

Dường như thay đổi sắc mặt, sắc mặt của Hàn Phong Vũ thay đổi thật hay, trong nháy mắt thay đổi thành mặt khổ qua.

"Không phải chứ, Lãnh Thiên Cuồng cũng đủ lạnh rồi, sinh con gái thế nào cũng như vậy chứ, chẳng lẽ năng lượng di truyền mạnh mẽ như vậy sao?" Đã sớm nghe nói bản thân Lãnh Thiên Cuồng quên lãng con gái nhiều năm rồi dường như mới giới thiệu bảo bối cho mọi người, thế nhưng hắn lại bởi vì một ít chuyện ở nước ngoài nên không dám trở lại,bây giờ vất vả đụng phải, đương nhiên là muốn trêu chọc nha đầu này rồi, lại không nghĩ rằng nha đầu này với phụ thân nó đều lạnh, không, thậm chí còn lạnh hơn. . . . . . Chỉ là thật may là hắn đã quen lạnh của Lãnh Thiên Cuồng , không đến nỗi bị đông cứng.

"Ngại lạnh nên mặc thêm áo quần thì hơn, cậu không có cảm thấy cậu rất khiến người khác chán ghét sao?" Lãnh Thiên Cuồng bất mãn trừng mắt liếc bạn xấu của mình, tiểu tử này mỗi lần gặp mặt đều là bộ dạng đức hạnh này, điển hình Tiếu Diện Hổ ( hổ mặt cười ) [*].

[*] Hình như tên này là 72 địa sát trong danh sách các thủ lĩnh Lương Sơn Bạc ,gồm tập hợp họ tên, có kèm theo biệt hiệu "ngoài đời" và tên sao "chiếu mệnh" của các thủ lĩnh Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy hử của Thi Nại Am, một tác phẩm văn học cổ điển Trung Quốc. [ theo wiki]

"Cái người này nói gì cũng khiến cho người khác đau lòng, cậu có người mới cũng không thể quên người cũ nha." Hàn Phong Vũ thẳng ngồi xuống ngồi ở ghế sa lon ở bên kia, lời nói mập mờ làm cho người ta hiểu lầm.

"Người cũ? Tôi không dám đảm đương, tôi không nhớ mình đã từng ăn nằm giường với cậu." một câu nói của của Lãnh Thiên Cuồng khiến Hàn Phong Vũ mới vừa uống được rượu trong miệng thiếu chút nữa phun ra!

"Khụ khụ khụ, A Cuồng, cậu không phải là ngã bệnh chứ, thế nhưng lại nói ra lời như vậy!" Hàn Phong Vũ trợn to mắt nhìn Lãnh Thiên Cuồng, hình như đang nghiên cứu người trước mặt này không phải biến thành một người khác chứ, biết hơn mười năm, lần đầu tiên hắn nghe lời khôi hài như thế từ trong miệng người đàn ông cuồng ngạo này, hắn đổi tính sao?

"Nhàm chán." Lãnh Thiên Cuồng trợn mắt nhìn Hàn Phong Vũ một cái, sau đó nhìn về phía Tuyệt Mị, phát hiện trong mắt nha đầu này hình như cũng có hiện ý cười rất nhạt .

"Nha đầu, không cần cười trộm nha, cười trộm không phải chuyện thục nữ nên làm." tùy ý với Hàn Phong Vũ , ngày thường lãnh khốc đã thừa không nổi mấy phần, lại như cũ khiến cho người cảm thấy lạnh, nhưng lúc Lãnh Thiên Cuồng quay đầu lại nói chuyện với Tuyệt Mị, giọng nói kia hơi thở kia cũng nhu hòa làm cho người ta kinh ngạc!

Hàn Phong Vũ có chút cảm thấy kinh khủng, hắn chưa thấy qua Lãnh Thiên Cuồng như vậy, trước kia hắn cuồng ngạo hỏa bạo giống như là một đám lửa có thể thiêu đốt tất cả , sau sự kiện này hắn vẫn là lãnh cuồng thâm trầm giống như có thể hủy diệt tất cả, hắn từng gặp Lãnh Thiên Cuồng rất nhiều mặt, cuồng ngạo, lãnh khốc, khát máu , âm trầm, lại cô đơn ,nhưng chưa từng thấy qua Lãnh Thiên Cuồng như bây giờ, dịu dàng giống như là chưa hề nóng nảy bao giờ. . . . . .

Tuyệt Mị nhìn Lãnh Thiên Cuồng một chút, lại nhìn Hàn Phong Vũ ngây ngô , dừng một chút mới lên tiếng: "Mắt sắp rớt."

Lãnh Thiên Cuồng sửng sốt, sau đó khóe miệng bắt đầu nhếch lên, cuối cùng nhẹ nhàng bật cười cũng nói Hàn Phong Vũ : "Đúng vậy đó, chớ trợn mắt nhìn, mắt cũng sắp rớt ra rồi, khó coi."

"Mấy, mấy người. . . . . . Hai người khi dễ một người, không công bằng!"

"Đừng giả bộ ngu ngốc." Lãnh Thiên Cuồng thu hồi nụ cười, hắn cười đã đưa tới rất nhiều người chú ý, lạnh lùng quét mắt một vòng, ánh mắt quấy nhiễu của người khác cũng biến mất trong nháy mắt, không người nào dám nhìn thẳng hắn, hừ nhẹ khinh thường ở trong lòng, hắn đã thành thói quen loại phản ứng này của mọi người nhìn hắn rồi.

Tất cả mọi người sợ hắn, hắn cũng không sao cả, chỉ cần bảo bối của hắn không sợ là tốt rồi. . . . . .

"Chậc chậc, ngoại giới đều đang đồn chuyện cậu và nha đầu này, tôi vốn cho là lời đồn vu vơ của ngoại giới mà thôi, không nghĩ tới là thật, dạng ma lực gì khiến cho cậu cũng có thể thay đổi thế, tôi thật sự vô cùng tò mò." Hàn Phong Vũ thu hồi vẻ mặt chơi đùa, ánh mắt nhìn kỹ không ngớt Lãnh Thiên Cuồng và Tuyệt Mị.

"Tôi thay đổi sao?" Hắn không cảm thấy mình thay đổi, chỉ là tìm được món đồ vẫn hay bỏ lỡ, rất nhiều chuyện sau đó cứ như vậy tự nhiên xảy ra.

"Không có sao?" Hàn Phong Vũ hỏi ngược lại, vấn đề của bọn họ đều không cần đáp án, bởi vì trong lòng lẫn nhau đều có đáp án chính xác cho mình.

"Tôi, tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Có một giọng nói khiếp nhược chen vào, thân thể nho nhỏ đứng ở cách đó không xa, hết sức mong đợi nhìn bọn họ.

Ghế sa lon không tính lớn, đã ngồi ba người, chỉ có một bên phía Tuyệt Mị còn chỗ thôi, nhưng không có được sự đồng ý của Tuyệt Mị, hắn thật không dám ngồi ở chỗ đó, cho dù nơi này là nhà của hắn cũng như thế, hắn mâu thuẫn vừa thích cô vừa sợ cô.

Lãnh Thiên Cuồng không nói, đem quyền quyết định giao cho Tuyệt Mị.

Tuyệt Mị dùng giọng nói đông lạnh phun ra hai chữ, lại làm cho Tư Đình Nhiễn lộ ra nụ cười sáng lạn.

"Tùy tiện." Đây không phải là chỗ của cô, hắn muốn ngồi ở chỗ nào thì ngồi chỗ đó.

Tư Đình Nhiễn vui mừng ngồi ở bên người Tuyệt Mị , thân thể nho nhỏ không dám tùy ý di động, hết sức thận trọng, lại như cũ vô cùng vui vẻ, mặc dù trong trường học ,sau lưng luôn đuổi theo Tuyệt Mị , nhưng vẫn là lần đầu tiên ngồi gần với Tuyệt Mị như thế, thậm chí hắn có thể nghe thấy được một loại mùi thơm lạnh lùng. . . . . . Khiến cho hắn vui vẻ muốn đứng lên hoan hô.

Trong lúc nhất thời, bởi vì Tư Đình Nhiễn đến, Lãnh Thiên Cuồng và Hàn Phong Vũ cũng không nói thêm gì nữa, Tuyệt Mị cũng không tự nhiên sẽ không mở miệng, bốn người cộng thêm Lôi Đình đứng ở một bên, lại khôi phục loại không khí an tĩnh đó.

Âm nhạc từ từ chảy xuôi, mỗi người đều có tâm sự của từng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.