Cẩm Y Vệ

Chương 40: Kẻ phản bội (hạ)




Phủ đệ Chiêu văn Quán đại học sĩ Triệu Phổ, gián viện hữu chính ngôn quan Hoa Mộ Tịch mặt tươi như hoa nói: "Ân tướng, hạ quan đã bán mảnh đất trống ở Quảng Bị Kiều Đông của Ân tướng, đổi lấy mười mẫu Hoàng gia ngự lâm, đây là khế đất sau khi thay tên".

"Ồ!" Triệu Phổ mắt tí hí nhìn, cũng không thèm đưa tay ra nhận lấy. Hoa Mộ Tịch để nhẹ tờ khế đất lên bàn, lão quản gia Phó Thu của tướng phủ tiến lên một bước, vội nhận lấy, mở ra cho Triệu Phổ nhìn qua. Trên khế đất có đóng một con dấu đỏ tươi, Triệu Phổ gật gù cười, dặn dò nói: "Nhận rồi chứ?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hoa Mộ Tịch ngẩng đầu suy nghĩ giây lát, cười nói: "Căn nhà này hơi cũ chút, dựa vào địa vị và thân thế của ân tướng, nên mau chóng đổi lấy một căn hoa lệ đẹp đẽ rồi. À, đúng rồi, Thiên Kim Nhất Tiếu lầu bên bờ Biện Hà, không biết ân tướng đã qua đó xem chưa, tuy phần lớn dùng đá, song kiến trúc lại mỹ lệ vừa mắt vô cùng, Quan Gia có chỉ, những căn nhà mới chỉ chuyên dùng đá, hôm trước lại hạ lệnh cấm vận gỗ Tần Lũng vào kinh, ân tướng cũng dùng đá xây lầu chứ?"

"Đá? Gạch ngói vụn, sao mà to lớn cao quý bằng nhà gỗ được. Tiểu dân trên phố đương nhiên là dùng đá, Triệu Phổ ta cũng dùng cái thứ ấy được sao?" Triệu Phổ đặt tách trà xuống, không nói lời nào nữa.

"Vâng vâng vâng". Hoa Mộ Tịch vội cười trừ nói thêm: "Ân tướng lo liệu quốc sự, hạ quan không làm được đại sự, chỉ muốn chia sẻ ưu tư với ân tướng mà thôi. Nếu ân tướng dùng gỗ để xây nhà, thế thì…chuyện này giao cho hạ quan làm nhé, hạ quan và Tần Lũng rất quen quan nơi đó, hạ quan có thể bảo họ bán cho ân tướng gỗ lớn quý báu với giá rẻ, liên thành bè, trôi tới Biện Kinh, tuyệt đối không làm chậm trễ đại sự xây nhà mới của ân tướng".

Nét mặt Triệu Phổ trở nên ôn nhu hơn nói: "Mộ Tịch có lòng, chuyện của lão phu, không ít nhiều lần làm phiền ngươi rồi".

"Nên, nên chứ". Hoa Mộ Tịch đảo mắt, vội nói: "Đúng rồi ân tướng, Triệu Phù có một chuyện, đang muốn ân tướng cho ý kiến, không biết ân tướng…"

"Triệu Phù?" Triệu Phổ bật cười: "Hắn có chuyện gì không thể trực tiếp nói với lão phu, còn phải nhờ ngươi chuyển lời?"

Hoa Mộ Tịch cười trừ nói: "Chuyện này, Triệu Phù thấy khó nói, hắn và hạ quan là thông gia, cho nên nhờ hạ quan nói với ân tướng một tiếng".

"Ồ…ngươi nói đi, chuyện gì?"

"Ân tướng, Triệu Phù bị đưa đi làm quan ở nơi xa, làm Xuyên Tây chuyên vận sứ. Ngài cũng biết, nơi đó là vùng khỉ ho cò gáy, người dân hung hãn, Triệu Phù người gầy gò ốm yếu đến đó e rằng sẽ không chịu được khổ, muốn nhờ đại nhân giúp hắn, giữ lại nhậm chức ở kinh".

Triệu Phổ mỉm cười, vuốt râu không nói. Cái gì là người cò hương. Triệu Phù luôn làm ở mọi nơi, muốn làm hộ bộ thị lang, nếu đến Xuyên Tây, một khi đã rời trung tâm thì muốn quay về cần phí vài thủ đoạn đây. Huống hồ triều đình sau khi bình định Tây Thục, dân chúng nơi đó thường giết quan tạo phản, tình hình vô cùng căng thẳng, đến đó làm chuyên vận sứ, thu thuế má sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nếu không có chiến tích gì thì đến chuyên vận sứ cũng không làm nổi. Việc này, sao có thể dấu tai mắt của hắn.

"Ân tướng, ngài thấy…?"

"Vội thế này, phải giúp thôi". Triệu Phổ nghĩ thầm, tạm thời không nhắc đến Hoa Mộ Tịch làm nhiều việc cho hắn, Triệu Phù cũng nhiều lần biếu quà cáp. Hoa Mộ Tịch là ngôn quan, Ngự Sử đài của triều đình phân thành ba viện, đài viện, điện viện và sát viện.

Theo định chế của triều đình, quan lại phân công người thân thích với thừa tướng và người được tể tướng đề cử không được là đài trưởng, để tránh tể tướng và đài trưởng câu kết với nhau. Ngự sử trung thừa một khi buộc tội tể tướng, có chứng cứ xác thực thì tể tướng cũng phải từ chức, phó tướng thăng chức tể tướng, ngự sử trung thừa tiến thân cầm quyền.

Nếu không thi hành biện pháp chính trị khó tránh khỏi ràng buộc. Ngự sử trung thừa và hắn giờ quan hệ rất tốt, nhưng ngôn quan khác của ngự sử trung đài cũng phải cố gắng ân sùng trọng đãi, đừng thấy Hoa Mộ Tịch này khúm núm trước mặt hắn, kỳ thực hắn là vị quan láu lỉnh, có thế lớn trong Ngự Sử đài.

Nghĩ đến đây, Triệu Phổ vuốt cằm nói: "Ồ,Triệu Phù thể yếu nhiều bệnh, cái này…lão phu cũng biết. Nhưng, hắn sớm nghe phong phanh việc này, thì sao không nói với lão phu một tiếng vậy? Giờ thánh dụ đã có, ngươi bảo lão phu thay đổi thế nào đây?"

Hoa Mộ Tịch cười bồi nói: "Triệu Phù làm việc hồ đồ, giờ đành xin ân tướng cho một cách".

Triệu Phổ suy nghĩ giây lát rồi nói: "Nếu hắn không khỏe, vậy giữ hắn lại triều đình, đợi sau này có cơ hội thích hợp hẵng hay. Còn về Xuyên Tây chuyển vận sứ nha môn thì sao nhỉ, lão phu sẽ viết một cái thủ dụ, trước nhất bảo chuyện vận phó sứ lên nắm quyền".

Hoa Mộ Tịch cười tươi như hoa, vội đứng dậy liên tiếp nói: "Đa tạ ân tướng, đa tạ ân tướng". Hắn sờ trong tay áo, lôi ra một tờ khế đất, cười nịnh nói: "Thế mười mẫu Hoàng gia ngự lâm phong cảnh tú lệ, đường xá lại tốt, chỉ là bên ngoài có đám dân cư. Vốn là nơi thái gia, phòng không lớn, viện cũng không nhỏ. Một khi thừa tướng cho xây dựng, dân cư bên cạnh không sợ làm xấu bộ mặt. Triệu Phù mua mười mấy nhà dân đó, tặng cho ân tướng".

Triệu Phổ cười nói: "Lão phu cần mấy cái nhà đó làm gì?"

Hoa Mộ Tịch nói: "Ân tướng xây dựng, chỗ đó có thể xây nên một tòa lầu mới là khách điếm tửu lầu, thu nhập chẳng phải là dội ầm ầm về sao?"

Triệu Phổ bật cười nói: "Mở khách điếm tửu lầu?" Hắn ti hí nhìn lão quản gia, vuốt râu trầm ngâm nói: "Thế Thiên Kim Nhất Tiếu lầu vừa mới khánh thành. Lão phu cũng đã từng thay y phục đến đó, chỗ ấy xây dựng hoa lệ, lại có rượu ngon cùng mỹ nhân, nơi giải trí lớn như vậy, người làm quan có vốn lớn một khi vào kinh, sợ rằng đều đến đó vui vẻ khoái hoạt, ai còn tới nơi này nữa?"

Hoa Mộ Tịch mỉm cười nói: "Cả triều văn võ, địa phương quan lại nhỏ, có người nào không phải do ân tướng đề bạt? Cửa ân tướng có nhiều người qua lại, nhưng có vào kinh, nào có ai không biết điều, sẽ không đến ủng hộ chứ? Khách điếm tửu lầu của ân tướng còn quý gấp đôi Thiên Kim Nhất Tiếu lầu, xe ngựa đông đảo đến, sợ rằng đến đêm cũng vẫn đông".

Triệu Phổ cười không nói gì, lão quản gia đã cầm trong tay khế ước mua bán nhà mà Triệu Phổ viết, đúng lúc này, có người đến báo: "Lão gia, tam ti sứ Sở Chiêu Phụ cầu kiến".

"Ừ, tam ti sứ Sở Chiêu Phụ?" Triệu Phổ hơi sững sờ, Hoa Mộ Tịch nhân thời cơ vội nói: "Ân tướng có khách đến, hạ quan cáo từ".

Địa vị Tam ti sứ không kém bao nhiêu so với Triệu Phổ, nghe tin Sở Chiêu Phụ đến, Triệu Phổ vô cùng kinh ngạc, vội dặn dò mở to cửa, đích thân nghênh đón, Hoa Mộ Tịch đi từ góc nhỏ cửa viện, hai người không gặp mặt nhau.

Triệu Phổ nghênh đón Sở Chiêu Phụ vào phòng khách chính, mắt liếc nhìn hai cái tráp lễ vật nặng trịch, vuốt râu hỏi: "Củng Thần hôm nay sao lại đến phủ ta thế này?"

Sở Chiêu Phụ đứng dậy, người hầu bưng trà lên, hắn vung tay một cái, tựa như làm đổ khay trà. Sở Chiêu Phụ đến trước mặt Triệu Phổ cúi đầu chắp tay nói: "Tướng công cứu lấy tính mạng này".

Triệu Phổ giật mình, vội đứng dậy đi đến bên hắn nang hắn dậy: "Sở đại nhân thế này là sao? Chết chết, lão phu… mau mau đứng dậy, mau đứng dậy".

Sở Chiêu Phụ mặt rầu rĩ nói: "Triệu tướng công, đại sự không tốt, đại sự có chuyện rồi. Lương thực phủ Khai Phong sắp không đủ ăn rồi, có người chết vì đói rồi. Lão Sở ta cũng sẽ phải rơi đầu rồi, việc này ai cũng không cứu nổi ta, chỉ có cầu đến Triệu tướng công ngài thôi, cho dù thế nào, ngài cũng phải nghĩ cách cho ta, giúp Lão Sở qua cơn sóng gió này".

Hoàng đế đến lúc này trừ phi rời kinh góp nhặt đại lượng công vụ, nếu không thì ba ngày một tiểu triều, một tuần một đại triều, vì hai ngày nay Triệu Phổ không lên triều, chuyện của Sở Chiêu Phụ, hắn một chút cũng không hay, vừa nghe Sở Chiêu Phụ nói không đầu không đuôi, hắn giật nảy mình, vội hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói".

Thế là Sở Chiêu Phụ kể lại sự tình một lượt, đặc biệt hắn nhấn mạnh nếu không phải Hoàng đệ ngăn, Quan Gia đã dùng kiếm kết thúc cái mạng của hắn rồi, điều đó chứng tỏ sự tình nghiêm trọng đến mức nào. Lúc này không phải đối diện với Hoàng đế nên cũng không có gì là căng thẳng, lời nói ra cũng có trật tự. Vẻ mặt cầu xin kể mọi chuyện ra hết, Triệu Phổ cũng không khỏi lo lắng.

Hắn và Sở Chiêu Phụ không có ân oán cá nhân gì, trước đây biết rõ tam ti sứ thực sự là La Công Minh làm chủ, cũng không lôi kéo Lão Sở. Chuyện này liên quan đến xã tắc đại sự, hắn thân là đương triều nguyên lão tể tướng cũng muốn nghĩ cách. Nhưng muốn hắn nghĩ cách, hắn có thể có cách gì?

Giải tán cấm quân về nhà làm nông? Cũng chỉ có Sở Chiêu Phụ thô kệch mới nghĩ ra cái cách ngu xuẩn như vậy. Nhưng…giảm đinh…giảm đinh…ừ…nếu như sơ tán người Khai Phong đi…không được, như vậy chẳng đâu vào đâu, nhất quốc đô thành, vì thiếu lương thực mà để cho dân chúng chạy đi, thì còn ra thể thống gì nữa.

Sở Chiêu Phụ thấy hắn trầm ngâm không nói câu gì, chỉ vuốt râu, vội hỏi như kiến trên chảo nóng: "Triệu tướng công, Lão Sở ta lâm vào đường cùng rồi, ngài nhất định phải nghĩ ra một kế nào đó vẹn toàn cho ta, việc này ngoài ngài, ai cũng không thể nghĩ ra cách được nữa".

Triệu Phổ lòng chợt động, vội nắm giữ một tia đặc biệt trong lời hắn nói vừa nãy: Triệu Quang Nghĩa lúc đó cũng ở triều sao? Lão phu và Sở Chiêu Phụ qua lại không thân thiết lắm, hắn sao lại trực tiếp bảo chạy đến chỗ ta? Phải chăng là được cao nhân chỉ điểm, vị cao nhân này…

Triệu Phổ đột nhiên nâng cao cảnh giác, hắn là tướng, có tranh giành đoạt lợi với Triệu Quang Nghĩa, ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, hai người rất hiểu nhau, nhất cử nhất động trong nha môn, cho dù nhân sự đổi thay, chuyện lớn chuyện nhỏ, ai cũng rõ như trong lòng bàn tay, giờ nghi là Triệu Quang Nghĩa đẩy hắn xuống vực, lập tức hiểu được Triệu Quang Nghĩa làm vậy là có ý gì.

Triệu Phổ không kìm nén được bật cười: "Nếu thực sự đây là chủ ý của hắn, tên khốn này vẫn là quá non nớt, hao tâm khổ tứ vì muốn lão phu bị xấu mặt đây, đây không phải là việc của lão phu, lão phu không làm được thì có làm sao chứ? Chỉ vì một chút ác khí sao? Ha ha, buồn cười, buồn cười thật".

Sở Chiêu Phụ thấy mặt hắn có ý cười, không khỏi hoan hỉ nói: "Triệu tướng công, ngài có chủ ý gì vậy?"

Triệu Phổ liếc mắt nhìn hắn, thổi phù lá trà trong miệng, chậm rãi hỏi han: "Phải…nam nha Triệu đại nhân chỉ ngươi đến nhờ lão phu sao?"

"Hả? Sao ngài biết?" Sở Chiêu Phụ là một người thô kệch, không coi trọng lời nói của Nhị Triệu, chỉ biết tính tình hai người không hợp nhau, cho nên mới nói rồi thầm nghĩ: "Đây là Lão Triệu tự đoán không ra, không phải ta nói, tiểu Triệu cũng không oán trách nổi ta".

Triệu Phổ nhận được lời trả lời, cười ha ha nói: "Sở đại nhân, gì chứ việc này có liên quan đến ổn định của giang sơn xã tắc, dân sinh của vô số dân chúng, ta và ngươi nhiều năm cùng điện giao tình, chỉ cần có thể giúp ngươi, Triệu mỗ cũng không ngại giúp một tay. Nhưng việc này thực sự bó tay rồi, thế này nhé, ngươi cho Triệu mỗ ta nghĩ hai ngày, đợi đến khi có kế hay, Triệu mỗ nhất định sẽ thông báo cho ngươi".

"Hả, còn phải đợi hai ngày sao? Ta không thể chờ nổi nữa, Triệu tướng công của ta ơi, cháy đến nơi rồi".

Triệu Phổ bất đắc dĩ nói: "Nhưng nếu như trong chốc lát, ta cũng không nghĩ ra được cách gì hay. Ngươi cứ về đi, việc này không vội được đâu, Triệu mỗ đồng ý với ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi nghĩ cách là được chứ gì".

Triệu Phổ khuyên Sở Chiêu Phụ, khuyên hắn quay về, lúc này mới gọi vài thân tín túc trí đa mưu đến trong phủ bàn bạc đối sách, đồng thời còn dặn người đi nghe ngóng tin tức nha môn và đại nội, hắn và Triệu Quang Nghĩa trong nha môn đều có gài thân tín nghe ngóng tin, thái giám trong cung cũng bị họ mua chuộc, lôi kéo không ít người thành tai mắt của họ.

Trong giây lát đám thân tín đã đến, vừa nghe Triệu Phổ nói đầu đuôi sự việc, những thân tín am hiểu sâu quan trường cũng phải bó tay không đưa ra kế nào.

Vận chuyển lương thực? Làm gì có chuyện một câu thì có thể làm được, đó là lương thực mà dân chúng dùng, vận chuyển đường bộ thì không thể tưởng tượng, Biện Lương mà vận chuyển theo đường sông thì cũng khó, các huyện lân cận đều ỷ lại vào lương thực của Khai Phong, giờ Biện Lương tự thân khó bảo toàn, huyện ấp lân cận cũng không thể không lo, vận chuyển đường bộ sợ rằng sẽ không đủ dùng cho các huyện ấp lân cận.

Thủy vận thì sao? Trong thời gian ngắn mà vận chuyển số lương thực lớn cũng thành vấn đề, đột ngột tranh mua còn dẫn đến giá cả lương thực tăng rõ rệt. Ngoài ra, lương thực thu mua thì vận chuyển thế nào đây? Còn về hao tổn khi vận chuyển bằng thuyền, hao tổn nếu thuyền bị lật úp còn chưa tính đến, một vấn đề quan trọng nữa đó là mực nước sông lúc cao lúc thấp, lương thực vận chuyển qua một con sông thì phải dừng ở bến sông, đem lương thực cho lên bờ, lại dùng la ngựa vận chuyển theo đường bộ đến bến sông kế tiếp, lên thuyền tiếp tục vận chuyển, không ngừng bốc dỡ như vậy, lương thực cũng bị hao tổn đi ít nhiều, trước khi sông đóng băng dám chắc không thể bảo đảm cho số lượng lương thực cần dùng của Biện Lương.

Vài phụ tá của Triệu Phổ đều là nhờ cậy quyền thế của hắn mới bảo đảm được tiền đồ, họ tự hỏi điểm xuất phát của vấn đề, đầu tiên là việc này có lợi cho Triệu Phổ hay không. Việc này thực khó, căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, huống hồ việc này lại không phải là nhiệm vụ của Triệu Phổ, sau khi phân tích tỉ mỉ, họ liền vứt bỏ vấn đề lương thực sang một bên, bắt đầu khuyên Triệu Phổ không cần phải đếm xỉa đến.

Bằng tâm mà nói, chuyện này đối với triều đình Đại Tống nó có liên quan đến tương lai, có thể xảy ra ảnh hưởng không thể lường trước, thân là một tể chấp, nếu có thể cố gắng, Triệu Phổ nguyện giúp đỡ. Hơn nữa, nếu đây là thủ đoạn của Triệu Quang Nghĩa, hắn càng chứng tỏ được thực lực của mình cho đối phương xem, nhưng thấy các quan phụ tá phân tích lợi và hại, lòng Triệu Phổ cũng không khỏi dao động.

Đúng vào lúc này người của Hoàng cung và nam nha đều trở về báo tin, nam nha bên đó không nghe ngóng được tin tức gì, nội thị lại có ít tin, Triệu Quang Nghĩa đích thực đã nói với Quan Gia, muốn bảo hắn đưa ra kế sách thay Sở Chiêu Phụ.

Lúc này đám quan phụ tá vô kế khả thi lấy lại tinh thần nói: "Ân tướng, đây là một kế của nha môn, dợi xem trò hề của ân tướng, nói không chừng nam nha còn có sau, ân tướng nếu thực sự nhúng tay vào, khó bảo toàn được hắn không để ý xã tắc an nguy, không tiếc tất cả các chiêu làm hại tướng công, chúng ta không thể mắc mưu".

Hắn có các phụ tá chuyên ti, đối chứng nghiên cứu đến những việc liên quan đến Triệu Phổ, hai người trong đó chính là chuyên nghiên cứu nam nha, một người gọi là Mộ Dung Cầu Túy, một người gọi là Phương Chính Nam. Hai người nói nhỏ với nhau vài câu, Mộ Dung Cầu Túy đứng dậy nói: "Tướng công, việc này chúng ta không thể nhúng tay vào. Tên Sở Chiêu Phụ đó là do nam nha phái đến, tướng công đừng ngại bảo hắn về".

Triệu Phổ thản nhiên nói: "Bảo về? Từ chối hắn sao, bảo thế nào?"

Mộ Dung Cầu Túy mỉm cười nói: "Quốc nạn rơi vào đầu, nào có phân ta ngươi, ai có cách, thì người đó có công. Theo thuộc hạ được biết, chày gỗ tri phủ, giờ là viện trưởng nam nha hỏa tình viện, là hợp với việc vận chuyển này. Người này khi chưa làm quan, vốn là một lương thân gia phó ở Phách Châu, hộ lương thân cung ứng quân lương đến Quảng Nguyên. Trong lúc vận chuyển gặp tuyết lớn, mấy trăm xe lương thực khó tiến nửa bước, chính là người này có ý nghĩ kì lạ, bỏ xe đi, làm một loại xe trượt tuyết, vận chuyển lương thực đến Quảng Nguyên".

Phương Chính Nam mỉm cười đứng dậy nói: "Di chuyển mấy vạn dân chúng Bắc Hán vào Tống cảnh là việc không có gì khó. Nhưng người Khiết Đan đột ngột xông tới, đại quân triều đình ta bị bắt trở về, mấy vạn dân trong tay không có bất cứ khí giới nào liền bị thiết kỵ hổ lang, như vậy chỉ có chết, vậy mà tên Dương Hạo này, lại mang theo mấy vạn dân dúng đi vòng lớn trước đông hậu tây, xuyên qua mấy trăm dặm đất cằn sỏi đá, thành công đưa dân chúng ra khỏi chỗ chết.

Hắn vận chuyển lương thảo cũng tốt, di chuyển con người cũng tốt, người có cách sao lại không dùng cơ chứ? Chỉ cần ân tướng nhắc đến hai việc này với Quan Gia, ân tướng không cần nhiều lời, Quan Gia cũng sẽ hạ lệnh bảo nam nha đến giải quyết vấn đề lương thảo nan giải của Đông Kinh".

"Ha ha…" Mộ Dung Cầu Túy thản nhiên nói: "Nếu như có cách vận chuyển lương thảo đến, tướng công được coi là biết người trọng người, có công tiến cử".

Triệu Phổ hỏi: "Nếu hắn cũng bó tay thì sao?"

Phương Chính Nam nói: "Hắn mà cũng bó tay, đó là chuyện đương nhiên rồi, bình thường thì không sao, có cách mới là lạ".

Triệu Phổ chau mày, nói: "Nếu như vậy, lão phu tiến cử người này có tác dụng gì?"

Mộ Dung Cầu Túy vội đáp: "Làm như vậy là để ta thoát thân thôi, người phải lo lắng là nam nha, chứ đâu có can hệ đến phủ tướng công?"

Triệu Phổ bảo Sở Chiêu Phụ đợi hai ngày, nhưng chưa đến ngày thứ hai, Sở Chiêu Phụ lại chạy lại. Triệu Phổ đến cửa nghênh đón hắn, mới trong giây lát, Sở Chiêu Phụ lắp ba lắp bắp lo lắng, Triệu Phổ thấy hắn vậy cũng không khỏi động lòng trắng ẩn.

Nhưng việc này hán thực sự bất lực, hơn nữa hắn không thể ngay lập tức đưa ra kế sách gì, nếu không thì bất kể là chỗ Quan Gia, hay là chỗ Sở Chiêu Phụ đều không khỏi rất không thành ý, dù sao nếu là thực sự kém, cũng không kém hai ngày, Triệu Phổ cứng rắn lòng trấn an lại rồi đuổi hắn về.

Sở Chiêu Phụ khi chạy đến tướng phủ, thấy hắn quả nhiên ngồi trong phòng khách với rất nhiều người uống trà thảo luận chuyện này, trên bàn còn có bản đồ đường thủy, các phụ tá vẽ vẽ nhiều lần, đàm luận. Hắn biết Triệu Phổ đau lòng lại cũng không dám tới thúc dục, đành lủi thủi trở về, chỉ mong Triệu Phổ có thể nghĩ ra cách gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.