Cẩm Y Vệ

Chương 39: Kẻ phản bội (thượng)




"Đại nhân, ngài thực bất công…" Trầm Nhiêu và Văn Tích Quân đi theo sau Dương Hạo, kêu ca oán thán.

Dương Hạo bất đắc dĩ dừng bước, cười mếu máo nói: "Ta có gì bất công cơ chứ? Các cô cần kịch bản diễn mà, ta không phải đã cho các cô một bản rồi sao? Này này, câu chuyện mà các cô diễn, mới diễn có một hồi, mà đã lan truyền ra toàn phủ Khai Phong, văn nhân sĩ tử, phu nhân tiểu thư, có ai không bàn đến nó, tiếng tăm của các cô cao hơn nhiều so với trước đây rồi". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Đại nhân còn nói thế được sao?" Trầm Nhiêu trừng mắt nhìn hắn nói: "Oa Oa tỷ và Đóa Nhi cô nương được diễn "Bạch hồ", một người là nam, một người là nữ, tỏa sáng đêm hôm ấy. Nhưng chị em gái ta thì sao, cầu ngài mỏi mồm nửa ngày, ngài lại cho diễn "Hồng nương"…"

""Hồng nương" không được sao? Càng nổi tiếng í chứ, hai người cũng hóa trang thành một nam một nữ, chẳng mấy chốc mà nổi như cồn".

"Đúng". Văn Tích Quân tức giận bất bình nói: "Nổi tiếng, nhưng ai hiểu được tiểu hồng nương nổi tiếng rồi, còn nổi hơn cả Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh. Diễn xong rồi, Diệu Diệu là một tiểu nha đầu vậy mà còn nổi tiếng hơn chúng tôi, đại nhân ngài thực bất công…"

Trầm Nhiêu hoài nghi nói: "Đại nhân, ngài phí công tổn sức với cô ấy, không phải là…không phải là tiểu nha đầu đó cho ngài ăn mật ngọt đó chứ?" Cô ta vừa hỏi, vừa rướn cổ lên.

Dương Hạo vội nhìn xung quanh rồi nói:"Đừng có nói bừa, ai bảo cô như vậy? Chẳng qua vai ấy hợp với cô ấy mà thôi".

"Thế đại nhân lại biên kịch cho hai người chúng tôi diễn được không? Xin ngài đấy…" Trầm Nhiêu và Văn Tích Quân cùng nói, một người bên phải một người bên trái ôm lấy cánh tay Dương Hạo hắn lắc lắc, giờ là tháng sáu, họ mặc không nhiều. Cánh tay mềm mịn, chiếc áo hơi bó ôm lấy bộ ngực căng tròn. Bị hai mỹ nhân làm nũng như vậy, thì làm sao không bị hút hồn được, Dương Hạo lấy lại tinh thần, vội vàng vung tay ra nói: "Được rồi, được rồi, các cô cứ bỏ ta ra trước, thế này còn ra thể thống gì nữa. Các cô nói xem, các cô thích bi kịch hay hài kịch?"

Hai người đắc ý cười, đồng thanh nói: "Bi kịch".

Trầm Nhiêu còn nói thêm: "Thiếp phát hiện ra rằng giờ các phu nhân và cô nương thích xem kịch ngày càng nhiều, và họ rất thích xem bi kịch, càng để cho họ khóc thảm thương, họ càng thích xem".

"Cũng đúng, đàn bà như nước vậy, để họ khóc đủ rồi. Các cô không cần quấn lấy ta nữa, đợi ta về biên cho các cô câu chuyện "Lương Trúc", thêm đoạn nhạc khúc, rồi các cô tự trau chuốt bổ sung vào, cam đoan sẽ là kịch hay khiến người ta phải rơi nước mắt".

Hai cô nương vui mừng khôn xiết, cùng nhún chân nói: "Thiếp cảm ơn đại quan nhân".

Dương Hạo nhân lúc hai nàng buông tay, vội vàng bỏ trốn mất dạng.

***

Không thể chịu nổi, giờ cả này chỉ loanh quanh với các cô nàng tô son điểm phấn, không đúng, giờ cả này đều có những cô nàng mặt phấn môi hồng quấn lấy hắn, ý chí của hắn dần dần dễ khống chế. Song tu công pháp vốn là một loại nội đan khí công cơ thể khỏe mạnh, đồng thời còn có hiệu quả cụ thể Phòng trung thuật, nó có thể khiến ý chí người ta kiên cường hơn, nhưng sau khi luyện thì dục vọng tăng lên.

Nó có thể khiến cho tinh thần và thể xác cường tráng hơn, tráng yêu kiện thận, và kết quả chỉ khiến cho tính dục càng ngày càng mạnh. Giờ giống như một cái đại đỉnh lò, người ở phía dưới không ngừng thêm hỏa lực mạnh, đỉnh trung tự nhiên sôi sùng sục, ngay cả xương cốt cũng có thể bị vỡ vụn. Đỉnh cái trầm trọng nghiêm mật, muốn dâng trào ra. Nếu trễ khai thông, đợi đến khi nó bộc phát lên thì sôi hỏng bỏng không.

Cứ như Dương Hạo cả ngày đều có hàng loạt mỹ nhân bám theo như vậy, hắn lại khổ luyện song tu Trúc cơ công phu, tâm ma càng ngày càng mạnh, tâm ma này tùy theo niệm lực, ý chí không ngừng tăng lên, số lần hóa tinh nhiều hơn, nếu không thể kịp thời khai thông trút ra, thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma, chẳng trách Lữ Tổ tuổi thọ như vậy vẫn cũ phong lưu thành thói, nguyên nhân cũng tại đây.

"Ta giờ không thể rời khỏi Biện Lương, nghe nói Đường gia đang đến Biện Lương, cũng không biết trưởng bối nhà họ đã đến hay chưa. Diễm Diễm nàng nếu đi nhanh, cũng đến Biện Lương rồi chứ nhỉ?"

Dương Hạo đang nhớ đến khuôn mặt khả ái của Diễm Diễm, ruột gan nóng như lửa đốt, thầm nghĩ: "Diễm Diễm tiểu nương tử của ta ơi, quan nhân nhà nàng đang dập lửa ở thành Biện Lương, nhưng lòng ta đang hừng hực dục vọng, có thể chỉ có đợi nàng đến mới dập tắt ngọn lửa này, nàng khi nào mới xuất hiện trước mặt ta đây?"

"Ôi chao!" Hắn vừa nghĩ vừa xoay người đi qua cửa tròn, lòng tràn ngập hình ảnh của Diễm Diễm, thì Diệu Diệu đánh luôn vào lồng ngực hắn một đấm, sống mũi cay cay, mắt cay cay, nàng vội vàng nghiêng mình né qua một bên, xoa xoa mũi, rồi tạ tội: "Đại nhân, Diệu Diệu đi không cẩn thận, xin đại nhân thứ tội".

"Thứ tội cái gì, cô cứ hấp ta hấp tấp, đang đi đâu vậy?"

"Thưa, thiểu thư nhà nô tỳ bảo đến mời đại nhân qua đó chơi".

"Oh vậy à, thế chúng ta cùng đi". Dương Hạo nhìn Diệu Diệu, thấy nàng vẫn là một cô hầu gái, không nhịn được cười nói: "Diệu Diệu, cô giờ đã nổi tiếng, cũng có tư cách để người ta hầu hạ rồi, việc bưng trà dâng nước này không cần cô làm nữa".

Diệu Diệu khẽ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.

Dương Hạo mắt chợt sáng lên nói: "Đến đó ta nói với Đóa Nhi cho, tìm một nha hoàn đắc lực chăm sóc cô, cô í à, cũng nên có một khuê các và người hầu của mình rồi".

Diệu Diệu vội nói: "Đừng…đại nhân, Diệu Diệu…không cần…như vậy đâu…"

"Làm sao nào?"

"Nô tỳ…nô tỳ…". Diệu Diệu dừng chân, lén nhìn hắn, cúi đầu nói: "Đại nhân có ý tốt với nô tỳ, nô tỳ cảm kích vô cùng. Nhưng, nô tỳ…thực sự không thích có ngày ấy. Dù có là đầu bài, hành thủ, để cho người ta tiền hô hậu ủng, mặc xiêm y hoa lệ, đeo trang sức quý giá. Nhưng, nhìn thấy người mình không thích cũng phải cười, không muốn nói chuyện với người ta cũng cần phải nói, nô tỳ cảm thấy rất mệt".

"Hả?" mắt Dương Hạo mở to nhìn cô nương Diệu Diệu, đây là cơ hội tốt để gà hóa công, vậy mà Diệu Diệu lại không thích sao?

Diệu Diệu nhỏ giọng nói: "Nô tỳ…nô tỳ thích yên tĩnh, giống như trước đây, thiểu thư tiếp đãi quan khách, Diệu Diệu sẽ là người đánh đàn, bạn nhảy của tiểu thư, sau đó trở về trong tiểu lầu các của mình, thay quần áo, tẩy trang, xõa tóc, một mình ngồi thư thái, không giống như tiểu thư cứ phải khổ não nghĩ xem hôm nay đã gặp những ai, họ tên gì, thân thế gì, muốn quan hệ thân thiết với họ cần làm gì, không cần khổ não như tiểu thư nghĩ xem mai sẽ phải gặp ai, nên trang điểm như thế nào, nên nói những gì…Diệu Diệu…Diệu Diệu chỉ cần nghe tiểu thư dặn dò là được rồi, những việc này không cần phải nghĩ, như vậy nô tỳ thấy rất thỏa mái…"

Dương Hạo ngờ nghệch nghĩ: "Tư chất và dáng vóc của Diệu Diệu, làm nô tỳ nha hoàn quá thiệt thòi, ta có lòng để cô công thành danh toại, nhưng đókhông phải cuộc sống cô muốn sao?"

Hắn nghĩ đến lúc hai người mới gặp, cô từ trên lầu cúi xuống nói chuyện với hắn, tóc dài đến thắt lưng giống như sa tanh đen nhánh ở bờm ngựa rủ xuống, sợi tóc ướt rơi nước vào mặt hắn, khuôn mặt không tô son điểm phấn, vô cùng thanh lệ, Dương Hạo nhẹ thở dài một tiếng:

"Thân tài nhi, tảo thị yêu nhiêu, tính phong thố, thực nan miêu. Da thịt như ngọc, vô cùng yêu kiều…."

"Đại nhân…" Diệu Diệu mặt đỏ bừng, cúi gằm mặt nhìn xuống đất.

Dương Hạo mỉm cười nói; "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Ha ha, ta không ngờ, nha đầu như cô lại có suy nghĩ về nhân sinh đơn giản như vậy. Nhưng những lời ấy của cô, cũng chưa chắc không đúng. Kịch "Hồng nương" khi diễn sẽ đưa cho Tuyết ngọc song kiều phối hợp với nhau mấy ngày, đợi tìm được người khác thích hợp thì sẽ không cần cô diễn nữa. Thiên Kim Nhất Tiếu lầu chúng ta giờ còn trống một ghế. T

Ta vốn muốn xây hai tòa bách hoa phường, một huân một tố, nhưng Huân Trường Nhi đã bị rớt hạng, hơn nữa, bên đó có vài nữ nhi bị không nghề nghiệp làm nghề múa vui tay gối cho hết người này đến người khác, Dương mỗ không làm chuyện không thiên lương như vậy được. Ta trước đó cũng không nghĩ tới mấy xuất hí kịch này sẽ thu hút được sự chú ý của phu nhân và tiểu thư quan thân và thương gia nhiều đến vậy, giờ lại nghĩ ra một cách khác. Một tòa lầu còn đang bỏ trống, giao cho cô xử lý. Toà lầu này gọi là Nữ Nhi Quốc, ngươi đến đó làm chủ".

Diệu Diệu giật mình nói: "Đại nhân, nô tỳ sao làm được?"

"Sao? Cô không đồng ý?"

"Không không không, dù đại nhân muốn nô tỳ làm gì, Diệu Diệu sẽ đều nghe theo. Diệu Diệu có thân thế gì chứ, nào dám làm chủ một phường lầu, hơn nữa, nô tỳ cũng…cũng không biết mình có thể làm chủ cái gì".

Dương Hạo cười nói: "Việc này, cô nhất định làm được. Lầu đó có ba tầng, ta chuẩn bị một tầng bán quần áo nữ, một tầng chuyên bán châu báu nữ trang, một tầng chuyên bán phấn son. Những cái này đều là đồ phụ nữ cần. Cô từ nhỏ đã hầu hạ Liễu hành thủ, luôn là người lo liệu chuyện ăn mặc, trang điểm, trang sức. Cô nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió thôi, còn có ai thông thạo hơn cô nữa?

Hơn nữa, cô cũng xinh đẹp đáng yêu, lầu này chỉ có phụ nữ vào, bán những thứ ấy đương nhiên cũng chỉ có phụ nữ, đến khi cô làm chủ, có thể mời vài cô gái xinh đẹp đến, các cô mặc lên người những bộ xiêm y mà mình bán, đeo trang sức mình bán, dùng son phấn mình bán giúp mình trở nên xinh đẹp. Các cô nương vào trong lầu, thấy các cô ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm ưa nhìn, tất sẽ đòi bằng được quan nhân nhà họ mua sản phẩm của đại nhân ta sao? Ha ha…"

"Tôi…nô tỳ sợ mình không làm được…"

"Diệu Diệu, Thiên Kim Nhất Tiếu lầu này ta cũng có một phần vốn trong đó, chỉ cần có người giúp ta phát triển. Ta cần tìm là người này, không chỉ là giúp ta lo liệu buôn bán Nữ Nhi Quốc, còn thay ta quản lý tất cả những trướng mục có liên quan đến ta, người của ta ở Khai Phong rất ít, Đóa Nhi và Oa Oa xã giao hàng ngày lại nhiều, giờ chỉ có cô…cô thực sự không muốn làm một tiểu bà quản gia cho ta sao?"

Diệu Diệu thấy áy náy trong lòng, bỗng ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Dương Hạo, cô thấy nóng rực trong người, phía trước coi là một cái hố lửa, cô cũng không thể chối từ nhảy xuống. Lập tức bèn nói như ma xui quỷ khiến: "Vâng! Nhưng…chỗ tiểu thư…"

Dương Hạo vui mừng cười nói: "Cái đó, ta sẽ nói với cô ấy".

Hai người nói chuyện một hồi đã đến phòng khách, Liễu Đóa Nhi mặt rạng ngời ra đón nói: "Đại nhân, có chuyện gì vui vậy?"

"Ồ, bên đó chẳng phải còn trống một lầu sao, ta thấy gần đây các phu nhân và tiểu thư mê xem kịch ngày càng đông, ta muốn mở tòa lầu ấy chuyên bán các mặt hàng của chị em phụ nữ như xiêm y, đồ trang điểm và trang sức, ta dự tính sẽ giao tòa lầu đó cho Diệu Diệu quản lý, cô thấy sao?"

"Ồ? Ha ha, đại nhân nghĩ ra cách ấy, thế thì tất sẽ kiếm được tiền rồi". Liễu Đóa Nhi liếc mắt nhìn Diệu Diệu, mỉm cười nói.

Diệu Diệu cúi đầu viên viên mép áo, không nói nửa lời.

Dương Hạo mỉm cười nói: "Nếu như tòa lầu ấy do ta lo liệu, không cho người khác nhúng tay vào, đồng thời, một phần thu nhập của Thiên Kim Nhất Tiếu lầu thuộc về ta, ta muốn Diệu Diệu đến giúp ta, cô không có ý kiến gì sao?"

Đóa Nhi thản nhiên nói: "Chuyện mà đại nhân đã quyết định, Đóa Nhi nào dám ngăn trở? Thêm nữa…" Mắt nàng sáng như sao nhìn Diệu Diệu, cười mà như không cười nói: "Diệu Diệu đã lớn rồi, kịch "Hồng nương" nổi tiếng do Tuyết ngọc song kiều thủ vai. Đóa Nhi nếu như không thức thời, chuyện cố tình giữ Diệu Diệu lại làm người hầu, trong thành Biện Lương không biết có bao nhiêu người thích Diệu Diệu sẽ nói xấu sau lưng người ta đây".

Diệu Diệu mặt biến sắc, sợ hãi nói: "Đại nhân, nô tỳ muốn…muốn ở lại bên cạnh tiểu thư, tiếp tục làm người hầu hạ cho tiểu thư, theo tiểu thư học vũ nghệ".

Dương Hạo thấy hai người như vậy, Diệu Diệu thì quỳ xuống bên cạnh chỗ Đóa Nhi ngồi, liền cười nói: "Ý Đóa Nhi nói là, chim non đã trưởng thành thì có thể tự bay, nếu như giữ cô lại, cũng không tiện cho cô lắm. Ha ha, cho dù nói thế nào đi nữa, Diệu Diệu là người mà đích thân cô bồi dưỡng nên, ta đòi cô ấy đến giúp ta, có nghĩa là nợ cô một tấm nhân tình. Ta muốn đưa ra hai bản kịch hay "Bạch xà truyền" và "Thiên tiên phối", bảo đảm cô sẽ nổi tiếng, trở về sẽ nói cho cô hay, quyền chỉ thù lao của ta".

Dương Hạo bảo người hầu trong phòng của cô đi ra, hơn nữa còn nâng Diệu Diệu ngồi xuống bên cạnh cô. Cô còn cần thay Dương Hạo quản lý sổ sách, nói tóm lại là còn thân thiết hơn mình và hắn, Đóa Nhi trong lòng thực sự không thoải mái lắm. Nhưng tiếng tăm của cô càng được mở rộng, thì ỷ lại vào Dương Hạo càng nặng, không bằng lòng lắm, song cũng không dám làm trái ý hắn. Bản kịch "Bạch hồ" giờ đã diễn năm hồi, buổi diễn chật ních người, tiếng tăm của cô đã sáng chói, Dương Hạo lại có thể đưa cho cô hai bản kịch, lòng Đóa Nhi cảm kích hắn vô cùng.

Diệu Diệu trước đây cũng có lúc ngồi ngang hàng với Liễu Đóa Nhi, nhưng giờ lại hoàn toàn khác, hôm nay ngồi cùng cô ấy, có nghĩa là từ nay về sau cô ấy sẽ tự lập môn hộ, có địa vị ngang nhau với Liễu Đóa Nhi, cho nên ngồi ở đó, cô cảm thấy vô cùng bất an, chỉ ngồi có nửa mông vào ghế, nơm nớp lo sợ.

Dương Hạo thấy Liễu Đóa Nhi chuyển sang vẻ vui mừng, mỉm cười, quay sang Diệu Diệu, cao giọng nói: "Nghe thấy chưa? Đóa Nhi cô nương đã đồng ý rồi, chính từ hôm nay trở đi, cô chính là người của ta. Có chuyện gì cũng phải nói cho ta biết".

Lời của hắn chính là muốn cho Đóa Nhi nghe thấy, Diệu Diệu hiểu điều này, không thể hiểu nổi câu nói của Dương Hạo "Chính từ hôm nay trở đi, cô chính là người của ta" vẫn văng vẳng bên tai cô, cô giống như bị thôi miên, ngoan ngoãn đồng ý: "Vâng! Nô…thiếp tuân mệnh".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.