Cẩm Y Vệ

Chương 53: Hình phạt cho những kẻ lừa đảo




Bọn họ định ba ngày sau thì rời đi. Vì trước khi rời đi sẽ du ngoạn Giang Đô thật tốt để không uổng công cuộc đời này, Hạ Lan Phiêu mặt lạnh xin ‘Ra cửa đi dạo phố’ với Tiêu Mặc — dù sao gần đây luôn là đọc sách ở đình viện đối diện cửa phòng của nàng, coi như muốn trộm đi cũng không có biện pháp! Đã như vậy, còn không bằng quang minh chính đại đề xuất yêu cầu!

"Tiêu công tử, người nên đồng ý Hạ Lan muội muội thôi." Lưu Ly cười khanh khách vì Hạ Lan Phiêu nói tốt: "Giang Đô phồn hoa, nữ nhi gia (con gái) cũng sẽ nghĩ đi dạo một chút, mua chút son phấn , công tử nên để cho nàng ra cửa va chạm xã hội thôi."

Hạ Lan muội muội? Va chạm xã hội? Không ngờ như thế lão ngài quên lần đầu tiên ngài gặp ta thì là nói muốn làm nha hoàn của ta đi! Dính vào người giàu có lập tức hãnh diện thành tỷ tỷ ta rồi hả? Có ý tứ sao?

"Đa tạ Lưu Ly tỷ tỷ quan tâm." Hạ Lan Phiêu cũng cười, cố gắng cười vui vẻ hơn Lưu Ly, còn đắc chí: "Tiêu công tử, ngươi sẽ để cho ta đi ra ngoài đi dạo một chút sao?"

"Đi đi. Nhớ về."

Có lẽ là Tiêu Mặc vì mình cưới vợ bé rốt cuộc có chút áy náy lương tâm, lại có lẽ là trong đầu hắn tràn đầy bóng dáng của Lưu Ly căn bản là không rảnh bận tâm người ngoài, hắn đối với hành vi ‘Ra cửa đi dạo phố’ của Hạ Lan Phiêu dễ dàng đồng ý như vậy. Hiển nhiên Tiêu Mặc đồng ý, trong nội tâm Hạ Lan Phiêu vui vẻ, sau đó lại không khỏi có chút mất mác, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Tiêu Mặc lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, hình như có thể nhìn thấu nội tâm nàng. Mà hắn đột nhiên mỉm cười với nàng: "Tại sao còn chưa đi? Còn có việc sao?"

"À?"

"Chẳng lẽ Hạ Lan không nỡ rời đi, hay là nghĩ tới ta cùng ngươi cùng nhau xuất môn?"

"Mới không có! Ngươi. . . . . . Cho ta ít tiền thôi."

"Cái gì?" Lần này đến lượt Tiêu Mặc kinh ngạc.

Hạ Lan Phiêu đứng ở trước mặt hắn, đưa tay phải ra, ánh mắt trong suốt mà kiên định: "Ta không có tiền đi dạo phố, ngươi cho ta tiền."

". . . . . ."

"Này, đừng hẹp hòi như vậy nha! Lưu Ly à, ngươi xem một chút nhân phẩm của phu quân tương lai ngươi đi, rõ là. . . . . ."

"Một trăm lượng đủ chưa?" Lần đầu tiên Tiêu Mặc có loại cảm giác bất đắc dĩ.

"Hì hì, không chê nhiều, không chê nhiều! Ngài cứ cho đi!"

Vì vậy, Hạ Lan Phiêu một phát bắt được ngân phiếu trong tay Tiêu Mặc, vui mừng đếm, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi. Mặc dù gặp được hình ảnh thật sự không muốn gặp lại không muốn thấy, nhưng là có tiền tài bồi thường thực là không tồi! Mà Tiêu Mặc, chỉ là trầm mặc nhìn bóng lưng nàng rời đi, khóe môi nâng lên nụ cười ấm áp.

"Tiêu công tử, người đang nghĩ cái gì?" Lưu Ly cười duyên kéo khuỷu tay Tiêu mặc, nửa thật nửa giả cười nói: "Người nhìn bóng lưng Hạ Lan muội muội đều nhìn đến mê mẩn rồi!"

"Có sao? A. . . . . ."

Có nha! Có lẽ chính ngươi cũng không biết, chỉ có lúc ngươi nhìn nàng, mới cho người ta cảm giác ấm áp. . . . . .

——— ———— tuyến phân cách hoa lệ ——— ———

"Vòng tay dây chuyền chiếc nhẫn trâm cài tóc. . . . . . Nữ nhân cổ đại thật hạnh phúc, có nhiều đồ trang sức xinh đẹp thế kia! Kế tiếp mua cái gì tốt nhỉ?"

Lần đầu tiên Hạ Lan Phiêu cảm nhận được khoái cảm ‘Đốt tiền’, có thể nhiệt tình tiêu, có thể nhiệt tình mua, dù sao tiêu tiền không phải nhà mình nàng không đau lòng! Là ai nói lúc tâm tình của nữ nhân không tốt liền thích mua đồ? Người nọ thật TMD thiên tài! Mà rốt cuộc tại sao tâm tình của ta không tốt đây?

Hạ Lan Phiêu đang cầm bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm, ở trên đường chẳng có mục đích chính là đi, đột nhiên cảm thấy rất là bi ai. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại vì nam tử như vậy mà tức giận tổn thương, chỉ biết là nàng tuyệt không muốn cùng hắn đi quê hương của Lưu Ly để cầu hôn Lưu Ly, thật muốn đi bộ.

Đợi chút, đi bộ? Ta đã ra khỏi Tự Miếu, đến Giang Đô, ta đại khái có thể đi bộ! Tại sao đến bây giờ ta mới nghĩ đến? Thật là đần chết!

Hạ Lan Phiêu không có suy nghĩ tại sao trong tiềm thức nàng sẽ nghĩ trở lại bên cạnh Tiêu Mặc, chỉ là vô cùng kích động. Nàng lén lút nhìn khắp bốn phía, thấy quả nhiên không người nào chú ý tới nàng, lập tức bước nhanh đi về phía trước.

Có lẽ là vui quá hóa buồn, nàng đi không bao lâu, một chiếc xe ngựa đột nhiên chạy nhanh về phía nàng, tốc độ cực nhanh, chỉ lát nữa là phải đụng phải. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn xe ngựa từ từ phóng đại trước mặt, trong lòng âm thầm kêu khổ, lại đột nhiên bị người kéo lại, tránh khỏi một cuộc tai họa bất ngờ. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn chủ nhân của cánh tay đang lôi kéo mình, lại thấy một người trẻ tuổi mi thanh mục tú đỏ mặt, quỳ xuống trước nàng: "Nương nương bị sợ hãi, ty chức có tội."

"Ngươi ngươi ngươi ngươi là ai? Trên đường cái chớ quỳ xuống, mau dậy đi!"

Nghe được Hạ Lan Phiêu phân phó, người trẻ tuổi kia càng đỏ mặt lợi hại, vội vàng đứng dậy, nhẹ nói: "Ty chức là Ngự Lâm quân, phụng mệnh Hoàng Thượng bảo vệ nương nương du ngoạn. Hoàng Thượng có lệnh, xin nương nương trước khi trời tối trở về chùa, chuyện còn lại nương nương tự động an bài."

"Chỉ có một mình ngươi bảo hộ ta à?" Trong lòng Hạ Lan Phiêu có cảm giác nặng nề, vẫn còn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Nương nương yên tâm, cộng thêm ty chức tổng cộng có mười lăm tên binh lính, đều ở chỗ tối bảo vệ nương nương, nhất định có thể bảo vệ nương nương chu toàn."

"À."

Tiêu Mặc! Nói gì tùy tiện ta đi dạo phố, chỉ chớp mắt đã tìm người giám thị ta, có đúng hay không? Chạy trốn. . . . . . Trốn cái rắm! Chỉ sợ ta chưa kịp có bộ dạng xun xoe chạy đã bị người tóm lại rồi! Ngự Lâm quân đều xuất động, xem như ngươi lợi hại!

"Ngươi tên là gì?" Hạ Lan Phiêu hỏi.

Có lẽ là không ngờ lại bị hỏi đến tên, người binh lính kia lại càng đỏ mặt hơn, nhẹ giọng lại kiên định nói: "Ty chức Giang Viễn."

"Được, Giang Viễn, cám ơn ngươi mới vừa rồi đã cứu ta. Các ngươi một mực âm thầm bảo hộ ta, đúng không?"

"Nương nương khách khí, ty chức nhận không nổi!" Giang Viễn quẫn, cúi ngươi trả lời: "Hoàng Thượng phân phó, tất cả đều âm thầm làm việc, không được nhiễu dân, không được bại lộ thân phận của Hoàng Thượng và nương nương."

Ai. . . . . .

Tiêu Mặc quả nhiên là tâm tư kín đáo khốn kiếp! Ta nói làm sao hắn sẽ mạo hiểm để một mình ta ra cửa như vậy, thì ra là lão nhân gia hắn đã sớm nghĩ kỹ đường lui! Hắn cũng nhất định ngờ tới ta sẽ muốn trộm chạy trốn, chờ xem kịch vui đi! Chẳng lẽ dáng dấp ta thật giống như Hầu Tử (con khỉ), trêu chọc ta chơi vui như vậy à?

"Như vậy mấy ngày nữa chúng ta ra ngoài, các ngươi cũng đi theo sao?"

"Việc này. . . . . . Hoàng Thượng cũng không phân phó. Hoàng Thượng chỉ để cho chúng ta ở lại giữ ở Giang Đô, không có mệnh lệnh của người không được tự tiện xuất động."

A, như vậy là lúc hắn đi cầu hôn sẽ không mang theo binh lính, mà ta cũng có cơ hội chạy trốn. . . . . .

Được, nếu ở Giang Đô không thể trốn, ta liền ngoan ngoãn cùng hắn một chỗ đi quê hương của Lưu Ly! Dù sao ta là gì mà ‘Thiếu nữ định mệnh’ kia, tộc nhân của Lưu Ly nhất định nghiêng về phía ta mà sẽ không nghiêng về phía hắn! Đến lúc đó, hắn một thân một mình, mà ta có nhiều người làm chỗ dựa thế kia, không đùa giỡn hắn chết không được đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.