Cẩm Y Vệ

Chương 50: Kế hoạch của các tiểu quỉ




“Trên đường ra chút chuyện trì hoãn mấy ngày cho nên cũng không gặp nhau.” Ma Côn nói.

Coi như tên nhóc ngươi thức thời, nếu không bà cô tối nay liền thiến ngươi sau đó hủy thi diệt tích để cho ngươi có đi không có về.

Sau đó Doãn Thiên Lẫm lại dời đi đề tài, bữa cơm này cứ như vậy kết thúc.

Thật ra thì Doãn Thiên Lương không thể nào tin được mấy người này không nhìn ra cái gì, chỉ là bọn họ không nói ... chắc là bận tâm đến thể diện của nàng đi?

“Oh a, sao thế? Không ngủ được?” Lục Quân Tắc ôm lấy nàng nhẹ giọng hỏi.

“Sai giờ còn không có lại được.” Doãn Thiên Lương nói. Dĩ nhiên không ngủ được, vừa nghĩ tới ba con hồ ly tinh bụng dạ đen tối các anh híp mắt suy nghĩ là tôi lại sợ.

“Sai giờ?” Lục Quân Tắc đối với danh từ này có chút xa lạ: “Là ý đảo lại của đen trắng?”

“A, đúng vậy.” Doãn Thiên Lương đáp: “Quận ... Đới Lễ, anh kể chuyện xưa cho tôi đi.”

“Nói một chút chuyện xưa của bố chồng và mẹ chồng.” Doãn Thiên Lương nói, thật tò mò muốn chết, vì sao bố chồng khác một trời một vực với sự miêu tả của mẹ chồng? Chẳng lẽ mỹ quan của mẹ chồng nàng bị vặn vẹo?

Lục Quân Tắc hồi lâu không có lên tiếng, Doãn Thiên Lương bĩu môi, cái này còn phải nghĩ, đó không phải là bố mẹ ruột của anh sao ...

“Một đôi vợ chồng già không nghiêm chỉnh.” Một câu nói của Lục Quân Tắc là xong chuyện xưa.

Ách ... quả nhiên cùng nàng suy nghĩ không sai biệt lắm. Bất quá đầu năm nay nói bố mẹ mình như vậy có phải hay không kéo đi từ đường nhốt lại cộng thêm quỳ bàn giặt, rút roi ra ...

“Xong rồi?” Doãn Thiên Lương hỏi. Trong lòng nàng đặc biệt muốn nghe bát quái còn không có thỏa mãn đâu.

“Xong rồi.” Lục Quân Tắc gật đầu.

“Chuyện xưa này ... thật ngắn.” Doãn Thiên Lương nói, tương lai nếu muốn anh ta dỗ con ngủ không chừng anh ta chỉ nói với con mỗi câu “mau ngủ” là xong chuyện.

“Vốn không có gì để nói, chuyện của bọn họ nhàm chán lại phiền toái.” Lục Quân Tắc nói, một chút lại nói: “Nhưng vi phu có thể kể cho nàng chuyện xưa khác, rất lôi cuốn và cảnh rất đẹp ...”

“Được rồi, tốt nhất là chuyện để tôi có thể ngủ.” Doãn Thiên Lương nói.

Sau nửa canh giờ, Doãn Thiên Lương khép hờ lấy cặp mắt, mệt mỏi kéo tới ...

Trước lúc ngủ mê man nàng rất muốn hỏi Lục Quân Tắc một cái vấn đề: “Anh kế tục sự nghiệp của ai? Nàng dùng thân thể sáng tác, anh ta dùng thân thể kể chuyện xưa, thật là có chuyện xưa ... Kể thì kể đi ... làm gì mà đêm tôi lên? Đêm lên thì đem lên đi, vì sao chuyện xưa lại đồi trụy ...

Nhưng nàng cũng không còn sức để nói, bây giờ liền ngủ say ở trong ngực người kể chuyện xưa.

Bởi vì Doãn Thiên Lương là người nhà, hơn nữa nàng cũng lười ăn cơm cùng với bọn đàn ông, cho nên trước khi về mấy ngày nàng không có gặp đến Mai Côn, cũng đúng lúc thuận theo ý của nàng.

Cách thời gian về mấy ngày, hôm nay Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lăng cùng Mai Côn đi trại lính, nói là tuyên đọc chiếu thư an ủi, trong Hành phủ chỉ còn Doãn Thiên Lương và Doãn Thiên Lẫm. Thời gian cơm trưa Doãn Thiên Lẫm phái người tới mời nàng qua cùng nhau dùng bữa, cái trống trong lòng Doãn Thiên Lương đánh vang.

Đi tới sảnh Doãn Thiên Lẫm còn chưa có tới, Doãn Thiên Lương ngồi chỗ suy nghĩ, Thần tiên à, tôi sai lầm rồi, trước kia không nên coi thường anh, anh tạm tha cho đi ...

“Lương nhi tới?” Giọng nói của Doãn Thiên Lẫm truyền đến, Doãn Thiên Lương bận rộn đứng lên.

“Nhị ca.” Gọi một tiếng, cảm thấy còn chưa đủ phấn khích.

“Ngồi đi, biết ngươi không thích ngồi ăn cùng chúng ta, nhưng hôm nay trong phủ chỉ còn sót lại hai huynh muội, một mình ta ăn cơm cũng buồn.” Vẻ mặt Doãn Thiên Lẫm ôn hòa, Doãn Thiên Lương càng thêm thấp thỏm.

Cẩn thận ngồi xuống, Doãn Thiên Lương cố gắng trấn định. Cảm giác người ngồi bên cạnh là một lão hổ trắng vậy.

Thức ăn bày xong, Doãn Thiên Lẫm phất tay một cái bọn nha hoàn cũng lui xuống, Doãn Thiên Lương nhìn bóng lưng bọn nha hoàn rời đi thật muốn nhấc chân bỏ chạy, anh trai, anh trai ruột, anh đây là muốn tra tấn bức cung rồi hả?

Cơm mau ăn xong Doãn Thiên Lẫm vẫn câu được không không trò chuyện, hiếm có nói chuyện trước đây cũng quá dài đi? Doãn Thiên Lương không dài không ngắn, không nóng không lạnh đáp lời, trong lòng mong mỏi tảng đá nhà nàng mau tới giải cứu nàng.

“Lương nhi một đường đi tới chịu không ít ủy khuất.” Doãn Thiên Lẫm nói.

Rốt cục cũng tới chương chính rồi.

“Rất tốt.” Doãn Thiên Lương nói. Dù sao cũng còn sống.

“Lương nhi ngươi lại dậy dỗ Mai Côn?” Doãn Thiên Lẫm nói.

Mặc dù Doãn Thiên Lương đã chuẩn bị tâm lý, tuy nhiên cũng không ngờ tới Doãn Thiên Lẫm lại trực tiếp nói như thế, vì vậy nàng có chút không có tiền đồ rớt một chiếc đũa trong tay xuống.

“Dạ.” Doãn Thiên Lương cứng ngắc gật đầu. Quả nhiên là thần tiên, bấm tay tính toán gì cũng biết.

“Mai Côn này tâm thuật bất chính, nên dậy dỗ, nhưng sau này Lương nhi vẫn là làm cho thỏa đáng, dù sao một người có ý định xấu xa độc ác sẽ khó lòng phòng bị, tốt nhất sau này đừng làm một mình.” Doãn Thiên Lẫm nói.

Đây cũng là thật, nhưng Doãn Thiên Lương còn có chút nghi vấn ...

“Nhị ca, lúc nào thì biết hắn tâm thuật bất chính?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nếu sớm biết vì sao còn để cho em gái mình gả cho hắn?

“Bao lâu? Sớm hơn lần đầu tiên Lương nhi dậy dỗ hắn.” Doãn Thiên Lẫm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.