Cẩm Y Vệ

Chương 40: Cờ caro dành cho kẻ đứng đầu




Editor : Hoàng Dung

"Bà vú, người trước lắc lư một vòng ở cửa sổ bên kia, sau đó con chuồn êm vào trong phòng ngủ. Hai người chúng ta một trước một sau, tập thể giáp công hoàng hậu, không bức bà ta điên, thề không dừng lại!"

"Được rồi, chúng ta liền làm như vậy, ai bảo bà ta phái người giết hại chúng ta chứ? Ác có ác báo, đi!"

Nói xong, hai người liền một trước một sau lẻn vào tẩm cung của hoàng hậu.

- - phân cách tuyến - -

Nến đỏ lay động, ảo ảnh loang lổ, vốn giữa khuya còn yên tĩnh, cùng với một trận gió lạnh nổi lên, lá cây ngoài cửa sổ đung đưa vang lên sào sạt.

"Vù - - "

Một luồng gió nhẹ xẹt qua, nhẹ nhàng thổi tắt nến trong cung hoàng hậu.

Trong màn trướng, hoàng hậu còn đang vui vẻ ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện sắp phát sinh với bà ta.

Chợt, ngoài cửa sổ, ánh trăng giấu ở sau đám mây, che đi một phần ánh sáng, một đạo bóng đen càn rỡ kéo dài.

"Hu... Hoàng hậu tỷ tỷ, ta chết rất thảm... Hu... Ta muốn ngươi đền mạng... Hu hu..."

Ngoài cửa sổ, đạo bóng dáng này như là mọc cánh, phiêu đãng tới tới lui lui ở cạnh cửa sổ, còn thường phát ra âm thanh gào khóc thảm thiết.

Nói lảm nhảm giống như con chuột mổ, lại giống như trẻ mới sinh không ngừng oa oa khóc nỉ non vào nửa đêm, nhưng càng như là oán phụ thâm cung phát ra gào thét thê thảm.

"Hoàng hậu tỷ tỷ, muội muội chết rất thảm! Hu hu... Trong địa ngục thật sự là cực kỳ tịch mịch... Tỷ tỷ, ngươi xuống dưới bồi muội muội được không? Hu hu..."

Cùng với lời nói bi thảm vang lên, từng trận gió lạnh buốt thổi qua, xen lẫn giọng nói cực kỳ bi ai, khiến giọng nói này giống như sói cái bị thương, nức nở kêu thảm ở trong đêm khuya.

"Hoàng hậu tỷ tỷ, trả mạng cho ta... Trả mạng cho ta..."

"Ai?"

Đột nhiên, hoàng hậu như là gặp ác mộng, hoảng hốt tỉnh lại từ trong giấc mơ.

"Tỷ tỷ, là muội muội! Muội là Đậu Tiệp dư! Hoàng hậu tỷ tỷ, năm đó ta chết rất thảm! Trong Địa ngục thật sự rất tịch mịch... Tỷ đi theo ta được không? Hu hu..."

Giọng nói bi thảm lại lần nữa vang lên, hoàng hậu cả kinh, cảnh giác nhíu mi.

"Ai? Đi ra, đừng giả thần giả quỷ với bản cung, bản cung mới không sợ ngươi đâu, đi ra!"

Hàm răng hoàng hậu vừa run lên, vừa căm giận kêu gào. Mồ hôi lạnh dày đặc chảy ròng ròng, kinh ngạc treo ở thái dương, nội tâm sợ hãi sớm vượt qua khả năng thừa nhận của bà ta.

"Oa ha ha... Hoàng hậu tỷ tỷ, đã lâu không gặp! Muội muội rất nhớ tỷ đấy!"

Bỗng dưng, lại là một cái bóng xẹt qua như là Quỷ Hồn, tiếng cười thê thảm khiến người ta sợ đến dựng lông, cực kỳ âm lãnh.

"Ai? Ngươi là ai?"

Hoàng hậu sợ hãi chớ có lên tiếng, hai tay vòng quanh thân mình đều đang không ngừng run rẩy.

"Oa ha ha, sao tỷ tỷ lại không nhớ rõ muội muội! Muội muội là Từ Chiêu Dung khó sinh mà chết. Tỷ tỷ, năm đó tỷ làm hại ta rất thảm! Ta muốn báo thù cho đứa nhỏ còn chưa ra đờ của ta, trả mạng cho ta, trả mạng cho ta!"

Tăng thêm thanh âm, xen lẫn tiếng gió mạnh, thổi quát vào trong lỗ tai của hoàng hậu.

"Cút ngay, ngươi cút ngay! Đừng tới đây!"

Hoàng hậu hoàn toàn choáng váng, giọng nói thê thảm quyết tuyệt đòi mạng đó giống như khóa đoạt mạng, chèn ép bà ta, khiến bà ta sợ hãi không thở nổi.

"Oa ha ha..."

Lại là một tiếng cười lớn làm người ta dựng tóc gáy, tiếp đó bóng dáng u hồn này lại lần nữa tới tới lui lui bên ngoài cửa sổ.

"Hoàng hậu tỷ tỷ, ta là Đậu Tiệp dư, trả mạng cho ta!"

"Ha ha, hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ có nghe được ta khóc không? Ta là Tào tiểu nghi!"

"Còn có ta, còn có ta. Tỷ tỷ, ta là Túc phi, chết rất thảm đó!"

Giọng nói biến ảo, tiếng nói rời rạc, giống như thuốc ăn mòn từng chút một, chậm rãi vào trong toàn bộ suy nghĩ của hoàng hậu.

"Tiện nhân, một đám tiện nhân, lăn ra đây cho bản cung, bản cung mới không sợ các ngươi đâu? Lăn ra đây!"

"Hoàng hậu tỷ tỷ, thật sự muốn ta đi ra sao?"

Chợt, bà vú cầm một cây nến đung đưa, quơ quơ trước khuôn mặt cực kỳ xấu xí của mình.

Giữa lúc sáng lúc tối, bà vú có thể dọa người sợ đến mất ba hồn bảy phách, tư thái dữ tợn đột nhiên lộ ra ngoài, lọt vào trong đôi mắt của hoàng hậu.

"A! ! ! Quỷ!"

Giờ khắc này hoàng hậu hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, giống như phát điên hung tợn kéo đứt tóc của mình.

"A! Quỷ! Quỷ!"

Nhìn thấy hoàng hậu không bị hai người hù chết, cũng có thể dọa đến chết khiếp, bà vú và lệ ảnh yên vội vàng thu dọn bọc hành lý, nhanh chóng đi khỏi cung của hoàng hậu.

Nghe được hoàng hậu kêu to nổi điên như là bị chó điên, đám cung nhân chạy nhanh, cầm đèn tiến vào trong phòng.

"Hoàng hậu nương nương, ngài sao vậy?"

Cửa phòng vừa mới mở ra, liền thấy trong phòng hỗn độn, mà cử chỉ của hoàng hậu thì giống như điên rồ, cuộn mình lại, phát điên kéo đứt tóc, đôi lúc còn thì thào lẩm bẩm - -

"Ta giết Đậu Tiệp dư, giết Túc phi, giết Tào tiểu nghi, ta giết thật nhiều người. Các nàng... các nàng đều tới tìm ta đòi mạng, ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Hoàng hậu sợ hãi nằm trên đất, hoàn toàn một chữ không lầm, nói ra toàn bộ chuyện bản thân đã từng làm.

Đang lúc hoàng hậu "Hu hu thì thầm", bên ngoài, Tiêu Uyển Nhu mang theo thị vệ dưới tay nàng, không có trải qua cung nhân thông báo, liền khí thế mãnh liệt vào tẩm điện của hoàng hậu.

Thấy Tiêu Uyển Nhu hùng hổ đi đến, đám cung nhân đều tránh ở một bên, không dám lên tiếng, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh.

"Hoàng hậu, bà - tiện nhân này, dám can đảm hại mẫu phi ta, ta muốn đem bà ra trước công lý, báo thù cho mẫu phi ta!"

Nói xong, Tiêu Uyển Nhu giống như mê muội, rút đao kiếm từ chỗ thị vệ, hai mắt giận đến đỏ tươi tiến lên.

"Uyển Nhu, đừng hành động theo cảm tình!"

Giọng nói vô cùng lo lắng của Hoắc Thiếu Nghi vội vàng vang lên như là ăn thuốc súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.