Cẩm Y Đương Quốc

Chương 1: 1: Tiểu Tống Về Tôi Mời Anh Ăn Cơm Nhé




Dịch: Hiệp sĩ què

Biên: Độc Hành

Lúc này hắn đã đi vào một sơn cốc, hai bên vách đá thẳng đứng, tình thế hiểm ác đến cực điểm. Đi qua hạp cốc này, phía trước là một ngọn núi cao cản đường, ngọn núi vòng đứng, chính là một chỗ tuyệt địa.

Đột nhiên trong bụng kêu lên, cảm giác bụng đói, Hoàng Cổ Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, nguyên lai từ đêm qua đến giờ, hắn không có nửa hạt cơm vào bụng. Lúc này trên người hắn lại không mang theo lương khô. Hắn ngẩng đầu, thấy phía trước có một ngôi nhà tranh dựa vào vách núi, bên trong nếu có người, hy vọng xin được chút đồ ăn cho đỡ đói.

Hoàng Cổ Lăng nghĩ vậy liền chậm rãi đi về hướng nhà tranh. Đi vào nhà nhìn quanh, hắn không khỏi than nhẹ một tiếng. Nguyên lai căn nhà tranh này cực kỳ đơn giản, đúng là chỗ tạm tránh mưa của thợ săn làm, không có người cư trú.

Hoàng Cổ Lăng nhìn dãy núi vừa đi qua, cũng không biết nơi đây cách nội thành có xa lắm không, hắn đoán chừng ba bốn mươi dặm đường. Giờ phút này đã chạy qua một đêm, hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi, muốn ngủ một hồi, để cơ thể nghỉ ngơi một chút.

Nghĩ xong, hắn đi vào căn nhà tranh này. Đột nhiên một tiếng cười quái dị đinh tai nhức óc vang lên, khiến cho hắn kinh hãi cực độ.

Sau một lát, tiếng cười quái dị kia ngừng lại, trả lại một không gian yên lặng.

Hoàng Cổ Lăng biết rõ tiếng cười kia là từ bên vách tường trong căn nhà truyền tới, tiếng cười kia tràn đây nội lực như trống giục, làm cho người nghe kinh hồn bạt vía!

Thần sắc Hoàng Cổ Lăng ngẩn ngơ, nhắm hướng trong phòng đi vào, cuối vách tường nham thạch lộ ra một thạch động. Hoàng Cổ Lăng giương mắt dò xét một lượt, bên trong một mảng đen kịt, đoán thầm trong động cực kỳ sâu thẳm.

Hắn âm thầm tụ khí vận công, chậm rãi tiến lên, vòng qua hai ngã rẽ, tình thế trong động dần dần sáng sủa lên. Hai bên vách tường càng ngày càng rộng, nhưng vẫn quá mức tối tăm không thể thấy mọi vật.

Hoàng Cổ Lăng vận dụng thị lực, nhìn tới phía trước. Chỉ thấy cách đó năm sáu trượng mơ hồ hiện ra một khối màu xám, hình thù giống như một người đang ngồi khoanh chân.

Hoàng Cổ Lăng lại đi về phía trước bốn năm bước, đột nhiên cảm giác một đạo kình lực ập tới trước mặt.

Hắn giương song chưởng ngang ngực đẩy ra, đón đỡ luồng chưởng phong. Tiềm lực công tới tuy bị Hoàng Cổ Lăng ngăn trở, nhưng hắn vẫn cảm thấy tâm thần chấn động, trung bình tấn bất ổn.

Vừa tập trung tinh thần được một chút, đạo chưởng lực thứ hai của đối phương lại đánh tới. Lần này lực đạo tăng lên rất nhiều so với lần trước. Hoàng Cổ Lăng lại nghênh đón thẳng tiếp một chưởng.

Nhưng cả thân thể hắn lại bị đẩy lui bốn năm bước xa, tức giận muốn ói máu, hắn vội vàng vận khí tập trung tư tưởng. Thân thể lắc lư vừa mới ổn định, một đạo kình lực thứ ba của đối phương lại công tới lần nữa.

Lần thứ ba này lực đạo vô cùng khủng khiếp, Hoàng Cổ Lăng không còn dám đón đỡ, song chưởng liền bổ ra bốn chưởng, mượn lực phản chấn của luồng tiềm lực chưởng kình đối phương, mà lui ra xa sáu bảy bước.

Nào ngờ phía sau là khối đá cứng rắn, Hoàng Cổ Lăng bị đụng phải đầu choáng váng, mắt hoa, trong lòng hoảng hốt, thầm nghĩ: người xuất thủ đánh mình, là một kẻ có võ công thâm hậu, vạn lần cũng không thể thắng nổi hắn. Ta và hắn vốn không quen biết, không cừu không oán, hà tất quấy nhiễu hắn thanh tu, nghĩ xong liền quay người muốn rời khỏi động.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười dài:

- Hi......hi....hi...hi

- "Tiểu oa nhi hãy thong thả, đến đây nói chuyện chơi với lão hủ, hì hì..."

Chợt thấy trong động loé lên ánh lửa, một chén đèn dầu bắt sáng lên óng ánh, chiếu sáng thạch động. Hoàng Cổ Lăng tập trung tư tưởng nhìn vào bên trong!

Chỉ thấy một cái đầu râu tóc rối bời từng cục, đan lại cùng một chỗ.... Quái nhân ngồi ngay ngắn trên một cái đệm bằng tre đan thành, một bộ trường bào màu xám dài kéo đến mặt đất, tai mũi đều đã bị râu tóc rối bời từng cục che lại, phảng phất như một cái đầu không có mặt, chỉ có lông đầu như sư tử. Ánh mắt tinh trong sáng ngời, giống như hai chén đèn dầu thắp sáng.

Trong động không có ánh mặt trời chiếu vào, lại đột nhiên nhìn thấy một người quái dị như vậy, Hoàng Cổ Lăng mặc dù gan to mật lớn, cũng cảm thấy cả kinh, chần chờ một chút, hắn mới chậm rãi bước tới. Quái nhân đột ngột lại cất lên một chuỗi cười to, nói:

- "Tiểu oa nhi yên tâm, ta sẽ không đả thương ngươi đâu, ở lâu trong động ta cảm thấy cô đơn lạnh lẽo vô cùng, ngươi nếu đã đến đây, thì hãy hàn huyên cùng lão hủ một chút."

Hoàng Cổ Lăng nghe xong, trong người nhất thời như có thêm dũng khí, đến gần trước mặt quái nhân, ôm quyền bái, nói: "Xin thứ cho vãn bối quấy rầy lão tiền bối thanh tu."

Quái nhân ngước cặp mắt như có tia thần quang bức người, nhìn Hoàng Cổ Lăng một hồi, cười nói: "Tiểu oa nhi, râu tóc trên mặt ngươi mọc như hai mươi năm không cạo, thật nhìn giống như lão hủ?, ha ha..ha..ha."

Hoàng Cổ Lăng cảm thấy quái nhân này nói chuyện rất là thú vị, khom người nói:

""Lão tiền bối chắc đã ở đây tiềm tu rất lâu, tất nhiên là người đã đắc được nhân sinh huyền bí, vãn bối đã quấy rầy sự thanh tu của người, xin lão tiền bối thứ tội."

- Ha..hah..hah...ha..ha

Quái nhân vừa cười vừa nói: "Bao nhiêu lâu rồi, lão hủ cũng đã quên mất, đại khái đã qua hai mươi bảy năm rồi.

Lão dứt lời liền duỗi ra cánh tay phải gầy như móng vuốt chim, chỉ vào một khối đá xanh bên cạnh, ý bảo Hoàng Cổ Lăng ngồi xuống.

Hoàng Cổ Lăng nhìn bộ dạng râu tóc rối bời từng cục của lão quái nhân, thầm nghĩ: ""Lão hẳn là một vị võ lâm cao nhân, tiềm tu thâm sơn, nhất định có nổi khổ riêng nào đó âm thầm khó tả." Hắn cũng không muốn tìm hiểu đào sâu thêm nguyên nhân, trong lòng nghĩ tới đây chợt phát sinh sự kính ngưỡng đối với lão quái, liền cúi đầu thật sâu bái, trước khi ngồi xuống

* Phải biết một người sống thanh tu, hai mươi bảy, hai mươi tám năm, trong thạch động không thấy mặt trời, với năm tháng triền miên dài buồn chán, đã chiếm mất gần một nửa đời người, nếu không lĩnh hội được lẽ sống trong nhân gian, thuật dùng người, thì rất khó có thể vượt qua được năm tháng dài đăng đẵng như thế.

- Quái nhân đột nhiên cười ha hả nói:

"Tiểu oa nhi, ngươi tại sao lại tới nơi này, có phải có một Nữ nhân đã chỉ thị cho ngươi đến đây, học trộm võ công của ta hay không?""

Hoàng Cổ Lăng lắc lắc đầu nói: "Vãn bối vô ý đến đây, không có ai chỉ thị."

Quái nhân cười hì hì nói tiếp: ""Ngươi là kẻ sắp chết rồi, có học được võ công tinh thâm thì cũng vô vụng."

Quái nhân sau khi nói xong, giống như cực kỳ mừng rỡ, vừa cười nói: "Rất tốt rất tốt! Như vậy nữ oa có thể xuất giá rồi."

Hoàng Cổ Lăng thật không hiểu lời lão nói là có ý gì, chỉ cảm thấy quái nhân này vô ưu, vô lo, không bị bó buộc phiền hà bởi những tập tục nhân gian.

Hoàng Cổ Lăng hỏi: "Lão tiền bối, người nói rất tốt, mà là tốt cái gì?"

Quái nhân cười nói: "Cũng may thân ngươi bị quái bệnh."

Hoàng Cổ Lăng nghe được ngẩn ngơ: "Tại sao lão nhận ra mình có quái bệnh?" Hắn bắt đầu thấy cao hứng.

Quái nhân hơi ngừng lại một chút, vừa cười vừa nói: "Vốn ở đây có một nữ oa, mang đồ ăn cho ta, mỗi bảy ngày thì dạy nàng một chiêu thức võ công bình thường, nếu mà muốn học võ công tinh thâm, thì một trăm ngày mới dạy nàng một chiêu, nếu muốn học võ công cao hơn nữa, thì ba năm dạy nàng một chiêu, nữ oa nhi kia đã mang cho ta đồ ăn bốn năm rồi, gần nhất đại khái hơn mười ngày không tới. Ngươi không học võ công, đương nhiên ta không có biện pháp bảo ngươi đưa đồ ăn, nhưng trên người của ngươi có quái bệnh, như vậy nếu ta trị liệu ngươi hết bệnh, ngươi không phải sẽ đáp ứng mang đồ ăn cho ta sao?"

Hoàng Cố Lăng cả đời chưa từng thấy qua chuyện quái dị như thế, quái nhân này có phương pháp quái lạ, nhưng cũng làm cho hắn hết sức hứng thú.

Hắn cố ý thở dài nói: "Thế nhưng ta sẽ chết, ta không muốn sống trong thế gian đáng ghét này nữa."

Quái nhân cũng cười ha hả nói: "Bởi vậy, nên ta mới nghĩ cách bảo ngươi mang đồ ăn."

- Quái nhân đột nhiên nghiêm giọng hỏi: "Tiểu oa nhi, ngươi vì sao mà cam tâm tìm cái chết? Chẳng phải đã phụ đi công ơn cha mẹ ngươi sinh ngươi ra hay sao?"

Chỉ thấy tay phải quái nhân vạch râu tóc bên vai trái của lão ra, cánh tay trái đã cụt sát sóng vai.

Lão kéo lên rồi rũ xuống trường bào trên mặt đất, chỉ thấy hai chân lão từ trên đầu gối ba tấc, đều đã bị cụt mất.

Trong lòng Hoàng Cổ Lăng chấn động, hỏi: "Lão tiền bối, tay và chân của người..."

Quái nhân không lên tiếng, cười to một hồi nói: "Cánh tay trái, hai chân của ta do bị tên đồ đệ của ta, hạ thủ chém đứt, võ công của hắn là do ta truyền thụ. Hắn hạ độc chế ngự ta, bằng không hắn không thể nào làm tổn thương ta được."

- Thật là một thủ đoạn cực kỳ tàn độc, đáng buồn trong nhân gian sao lại có kẻ ác tâm như thế. Rồi lại như không có một chút thống hận nào biểu lộ, Hoàng Cố Lăng hỏi tiếp:

""Lão tiền bối, đồ đệ của người tàn ác như thế, tại sao không đem tên cầm thú đó bầm thây muôn đoạn?""

- Quái nhân cười nói: "Tứ chi ta chỉ còn lại có một cánh tay phải, làm sao đủ sức đi giết nó chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.