Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Chương 10: Ngày 19 tháng 6




*Lai giả bất thiện: Người tới không có ý tốt

Cao Kiến Quốc kinh ngạc cúp điện thoại.

Tuy rằng con gái có người yêu là chuyện tốt nhưng sao có thể nhanh chóng mang về một người bạn trai như thế chứ, chuyện này thật sự quá trùng hợp rồi?

Cao Kiến Quốc có kinh ngiệm phá án nhiều năm nên có chút nghi ngờ, trước kia nếu nói tới việc yêu đương kết hôn, nó luôn qua loa ứng phó khiến ông không thể không ra tối hậu thư, lại không ngờ được chỉ sau vài ngày nó đã có bạn trai, chuyện này thật kỳ quái.

Cao Kiến Quốc ngồi trầm ngâm chốc lát, sau đó nở nụ cười khó lường.

Nha đầu, con dám gạt ba?

.................................................. ................

Diệp Hoan đứng trước cửa phòng Nam Kiều Mộc , tay muốn gõ cửa nhưng lại ngập ngừng, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần.

Hắn cảm thấy, nếu như nói cho Kiều Mộc biết chuyện hắn giả mạo bạn trai Cao Thắng Nam đi gặp ba mẹ cô thì Kiều Mộc sẽ không vui, dù sao thì không có người phụ nữ nào có thể bao dung đến nỗi đồng ý cho bạn trai mình đi gặp ba mẹ của người con gái khác.

Họ đã ở bên nhau hơn 20 năm, Diệp Hoan rất hiểu Nam Kiều Mộc, hắn có thể biết được phản ứng của cô khi hắn nói ra việc này. Lúc đó, cô nhất định sẽ nở nụ cười chua xót rồi làm ra vẻ hào phóng nói đồng ý, nhưng sau đó nhất định sẽ ngồi trong phòng lặng lẽ khóc một mình.

Diệp Hoan không muốn thấy cô khóc, khi bạn thật sự yêu một ai đó, bạn sẽ không muốn thấy họ khóc, dù là khóc, thì cũng phải khóc vì hạnh phúc.

Diệp Hoan đứng trước cửa một lúc lâu rồi thở dài..

Hắn quyết định giấu chuyện này đi, dù sao cũng chỉ là đi gặp mặt ba mẹ của Cao Thắng Nam, gặp xong rồi, từ nay về sau không còn gặp lại. Chuyện này thật ra rất đơn giản, nếu nói thẳng ra, có thể khiến nó trở nên phức tạp hơn.

Không phải lúc nào nói thật cũng sẽ nhận được kết quả tốt, đặc biệt là trước mặt phụ nữ.

Khi Diệp Hoan còn nhỏ, đã từng nhìn lén con gái đi WC, sau đó còn khen mông của người đó rất trắng, kết quả là bị ăn đánh, từ đó về sau hắn đã biết được một đạo lý, đó là không thể quá thẳng thắn.

Diệp Hoan quyết định xong, định xoay người trở về phòng thì cửa phòng lại mở ra.

Kiều Mộc lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt đen thăm thẳm, trong suốt nhưng lại nhìn không thấy đáy khiến Diệp Hoan lập tức bị hút vào đó.

" Hình như hôm nay anh lại phải vào cục cảnh sát, có chuyện gì xảy ra sao?"

" Ngoài ý muốn! Hoàn toàn là ngoài ý muốn!" Diệp Hoan tranh thủ thời gian giải thích, thuận tiện mắng luôn Hầu Tử và Trương Tam.

Nam Kiều Mộc thở dài, nhưng trong giọng nói lại mang ý cười: "Các anh đó...Diệp Hoan, bây giờ em với anh đã yêu nhau rồi, Hầu Tử và Trương Tam có phải cũng nên đi tìm người yêu hay không? Họ có người yêu rồi, có lẽ sẽ không làm ra những chuyện như vậy nữa ."

Diệp Hoan nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: " Việc này có chút khó khăn, phụ nữ bây giờ rất thực dụng, nếu như không nhà không xe mà muốn họ quan tâm thì không thể. Chuyện tiền bạc thì không khó, dù sao tiền của anh cũng chính là tiền của bọn họ, nhưng quan trọng hơn là bọn họ........."

"Họ thì sao?"

" Hầu Tử là một trạch nam điển hình, thấy ca sĩ trên video thì mắt sáng lên,nhưng khi gặp người thật thì lại trở nên ngu ngốc, nói năng lắp bắp, ai có thể thích hắn đây? Trương Tam thì khỏi phải nói tới, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của hắn thì có người phụ nữ nào chịu mở hai chân ra chứ...."

" ..Mở hai chân...." Nam Kiều Mộc ngây người một lúc, sau đó đánh Diệp Hoan mấy cái thật mạnh, cười mắng : " Cái mồm thối này của anh ngày càng lợi hại, sao anh có thể nói bạn thân của anh như thế?"

Diệp Hoan cười cười nắm lấy đôi tay mềm mại của Kiều Mộc, để nó trọn trong lòng bàn tay mình, đôi mắt nóng rực khiến tim cô đột đập nhanh hơn, nên cô đỏ mặt cúi đầu xuống.

" Kiều Mộc....."

" Ừ?" Nam Kiều Mộc ngượng ngùng đáp.

"Chúng ta có phải là nên tiến tới bước tiếp theo không?"Trong mắt Diệp Hoan lóe lên sự ham muốn.

Mặt Kiều Mộc càng đỏ hơn..

" Bước ...bước gì chứ"

Diệp Hoan lộ ra vẻ mặt gian xảo, vô cùng không thuần khiết.

Kiều Mộc như một chú nai con đang sợ hãi, vội vàng đẩy hắn ra: " Chuyện này... nhất định phải là sau khi kết hôn!"

Diệp Hoan lộ ra vẻ mặt suy sụp, oan ức nói: " Sao em tàn nhẫn thế, lấy hầm cầu còn không chừa phân....."

Nam Kiều Mộc dừng một chút, lạnh lùng nhìn hắn:"Anh lớn lên giống chúng lắm sao?"

.............................

Cao Thắng Nam quả nhiên không lừa Diệp Hoan, chiều hôm sau, một chiếc xe cảnh sát đậu trước đầu ngõ khu nhà cũ.

"Anh ra đi, em đang chờ anh dưới lầu, anh mau thay quần áo rồi đi với em." Giọng Cao Thắng Nam vang lên trong điện thoại tựa như giọng của một vị tướng quân chỉ huy binh lính.

Diệp Hoan đau khổ thở dài: "Thật sự phải đi sao? Cô không suy nghĩ lại à?"

"Không cần, hơn nữa anh cũng không được đổi ý,, an đừng quên những gì anh đã hứa với em." Cao Thắng Nam cứng rắn nói.

" Người ta...người ta hôm nay không được...." Diệp Hoan ngượng ngùng : " Người ta hôm nay có cái kia...."

Cao Thắng Nam đen mặt, khó chịu nói: "Anh đừng có mà viện cớ, em cho anh 10 phút, bằng không em sẽ tự thân lên nhà anh mà tóm cổ anh xuống."

Diệp Hoan thở dài nhận mệnh, nói: " Được rồi, tôi ra ngay, nhưng tôi vẫn còn một vấn để cuối cùng muốn hỏi cô."

" Anh cứ hỏi."

" Có thể không đi không?"

" Không thể."

Xe chạy về phía thành phố Giang Châu, Cao Thắng Nam nắm tay lái, đôi mắt ẩn hiện sự vui mừng khó thấy, thỉnh thoảng lại nhìn về cái người đang không được tự nhiên ngồi kế bên mình.

" Trên người anh có rận hay sao mà cứ ngồi không yên thế kia?" Cao Thắng Nam không hài lòng nói.

Diệp Hoan mang vẻ mặt đau khổ lên tiếng: "Cảnh sát Cao......”

" Gọi em là Thắng Nam." Cao Thắng Nam lạnh lùng nói.

" A?"

"Một lát nữa gặp bố mẹ em anh vẫn muốn gọi em là cảnh sát Cao sao? Đây giống xưng hô giữa người yêu với nhau sao?"

" Được rồi...... Thắng Nam, cô dù sao cũng là người chấp pháp cho nhân dân, sau này cô có thể không dùng đồ dùng của cơ quan vào việc riêng tư được không? Cô phải liêm khiết một chút chứ......"

"Anh có ý gì?"

"Cô nói xem, cô đi đâu cũng dùng xe cảnh sát, đưa bạn trai về nhà cũng dùng xe cảnh sát, người khác thì thấy là cô đưa bạn trai về nhà nhưng tôi ngồi trên xe cứ có cảm giác như mình sắp bị xử bắn vậy. Thắng Nam cô có chắc là cô đưa tôi về nhà chứ không phải là đưa tôi tới pháp trường chứ ?" Diệp Hoan đáng thương nói.

Cao Thắng Nam trừng hắn, nói: " Xe này là khi em tới làm trong cục cảnh sát thì được cục trưởng giao cho, ông ấy nói em muốn dùng thế nào cũng được, anh cho là em cần nó lắm ư? Anh của em tặng em một chiếc BMW em còn chẳng dùng đây."

Diệp Hoan hít sâu rồi đạo: "Thật ra cô muốn gạt ba mẹ cô cũng không khó lắm đâu. Trong cục cảnh sát có biết bao nhiêu người, cô tùy tiện kéo theo một người được rồi, đâu nhất thiết là tôi chứ? Cảnh sát và lưu manh, cô không thấy rất không hợp sao? Tôi vừa tới trước mặt ba mẹ cô thì sẽ lòi đuôi ngay ."

Cao Thắng Nam khẽ nói: "Dù sao đàn ông đều là những tên khốn khiếp, tôi đây chọn một người tôi thấy thuận mắt hơn một chút được không?"

Diệp Hoan cười khổ nói: " Tôi có chỗ nào để cô nhìn thuận mắt chứ?"

Cao Thắng Nam cười tủm tỉm nói: "Người bị tôi đè dễ dàng như thế trên đời chắc cũng có mình anh thôi."

Diệp Hoan đỏ mắt, quay đầu nhìn quang cảnh ngoài cửa, môi run run, u oán nói:"Cô đừng có chạm vào vết thương lòng của tôi."

.................................................. ................

Hai tiếng sau, xe cảnh sát không nhanh không chậm chạy vào nội thành Giang Châu.

Một đường thuận lợi, xuyên qua cổng chính trụ sở công an tỉnh, đi vào khu nhà ở của cán bộ

Khi gần đến nơi, Cao Thắng Nam như nhớ tới điều gì đó, đột nhiên giẫm phanh, quay đầu nói với Diệp Hoan:" Anh lái xe đi."

Diệp Hoan ngạc nhiên nói: "Sao thế?"

Cao Thắng Nam cắn môi nói: "Trên đời này làm sao có đạo lý nữ lái xe, nam ngồi bên nghỉ ngơi? Ba em thấy em lái nhất định có ấn tượng không tốt với anh."

"Nhưng......tôi không có bằng lái xe."

"Ba em là cảnh sát hình sự, không phải cảnh sát giao thông, ông sẽ không đòi bằng lái xe của anh." Cao Thắng Nam chắc chắn nói.

" Cô chắc không? Kỹ thuật lái xe của tôi rất tệ, một khi giẫm ga thì không biết chiếc xe nó sẽ chạy hướng nào đâu......"

" Anh đừng nói nhảm nữa! Lái nhanh lên!"

Hai người đổi vị trí, Diệp Hoan ngồi trên ghế lái, khẩn trương khiến lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi.

May mắn là kỹ thuật lái xe của hắn đã tốt hơn khi xưa, nên sau khi nhấn ga thì mọi thứ đều thuận lợi. Diệp Hoan theo hướng mà Cao Thắng Nam chỉ dẫn, chậm rãi lái xe đi sâu vào khu nhà ở cán bộ.

Rẽ qua khỏi cánh rừng nhỏ thì xuất hiện một ngôi nhà hai tầng, đó là nhà của Cao Thắng Nam. Căn nhà rất bình dị, phía trước cửa trồng một hàng cây ngô đồng xen lẫn giữa các bụi cây xanh mượt, lại thêm hai cây đào lâu năm, khiến người đến cảm giác thanh nhã như chốn thế ngoại đào viên.

Nhưng, ngày hôm nay căn nhà này không được yên bình lắm.

Diệp Hoan vừa chạy xe tới liền phát hiện trước nhà có một người đang đứng.

Một người đàn ông trung niên dáng vẻ cao lớn, đứng chắp tay sau lưng trông như một vị tuyệt thế kiếm khách thời xưa. Phong thái uy nghiêm đĩnh đạc, hai mắt như có điện, không giận mà lại lộ ra uy áp, ngay cả Diệp Hoan ở cách ông hơn 50 mét cũng có thể cảm nhận được sát khí toát ra từ người ông.

Đứng kế bên ông là một người phụ nữ đang mặc tạp dề, miệng nở nụ cười hiền hòa, thỉnh thoảng lại dùng tạp dề lau tay.

Còn có một người trẻ tuổi đứng sau họ mặc bộ âu phục màu đen, thoạt nhìn thanh tú điềm đạm, điển hình của kiểu thư sinh mặt trắng, khi cười lên còn như mang theo vài phần ngượng ngùng.

Còn có một con chó săn lai sói màu đen vàng đang chạy quanh ba người, thỉnh thoảng lại kêu lên gâu gâu.

Mồ hôi trên trán Diệp Hoan càng tuôn ra nhiều hơn.

Người đứng giữa kia ...... chắc là ba của Cao Thắng Nam? Nhìn gương mặt ông như vậy, bữa cơm hôm nay chắc chắn là Hồng Môn Yến rồi.

Diệp Hoan sợ hãi, lưu manh chính là lưu manh, đối với cảnh sát luôn có một sự sợ hãi bản năng, huống chi còn là cục trưởng cảnh sát.....

Cao Thắng Nam nhẹ nhàng đẩy hắn, nói: "Anh ngơ ngác cái gì? Ba mẹ em cùng anh trai đều đi ra đón anh rồi, anh còn không mau lái xe qua?"

Mặt Diệp Hoan tái lại, nửa ngày sau mới run rẩy nói ra mấy chữ:"Lai giả bất thiện."

Cao Thắng Nam tức giận đánh hắn một cái: "Anh nói gì đó! Anh mới là khách đến nhà!"

Trước nhà, Cao Kiến Quốc vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào xe cảnh sát, phong thái uy nghiêm vẫn giữ nguyên nhưng lại nở một nụ cười lạnh.

"Tôi thật rất muốn nhìn xem người mà con nhóc kia mang đến rốt cục có bộ dạng gì, nha đầu thối này đến ngay cả ba nó mà nó cũng dám gạt!"

Cao phu nhân đứng kế bên đẩy ông một cái, nói: "Sao ông khẳng định là nó mang người yêu giả về? Nếu như là thật thì sao?"

Cao Kiến Quốc cười lạnh: "Mấy ngày trước nó còn nói là không có người yêu, sau khi tôi ra tối hậu thư cho nó thì nó lập tức dẫn ngay một anh người yêu về. Nó nghĩ tôi ngốc lắm ư? Tôi điều tra phá án mấy chục năm rồi, nếu như ngay cả cái trò trẻ con đó còn nhìn không ra thì tôi thật sự quá vô dụng rồi."

Anh Cao Thắng Nam chen lời: "Ba, cho dù là thật hay giả, cha cũng đừng làm khó nó quá, dù sao thì con gái vẫn rất trọng sĩ diện."

Cao Kiến Quốc hừ nhẹ một cái rồi không tình nguyện gật đầu.

Diệp Hoan nắm tay lái, càng lúc càng thấy hồi hộp, mồ hôi càng tuôn ra nhiều hơn nữa.

Hắn thậm chí còn muốn quay đầu xe chạy về Ninh Hải.

Hắn thật sự không nên đồng ý với Cao Thắng Nam, chuyện này nhìn thế nào cũng giống như một cái bẫy.

Cô ta chắc không phải là vì yêu mình rồi sinh ra hận, cố ý lừa mình đến đây để ba cô đánh mình một trận chứ?

Diệp Hoan không thể không dùng lòng tiểu nhân đi đo lòng nữ tử.

Cao Thắng Nam tức giận vỗ vai hắn, nói: " Anh lại còn ngây ngốc ra đấy làm gì? Không mau lái qua bên kia đi?"

Diệp Hoan bất ngờ, vội vàng nói: "Được....."

Vì khẩn trương nên Diệp Hoan đạp mạnh chân ga, chiếc xe cảnh sát vốn đang từ tốn tiến tới đột nhiên lao vọt tới nhanh như tên rời cung.

Cao Kiến Quốc vốn đang đứng ung dung như tuyệt thế kiếm khách Độc Cô Cầu Bại, chợt thấy xe cảnh sát đột nhiên ầm ầm lao tới, mặt ông biến sắc nhưng ông vẫn cố trấn định đứng nguyên, kinh nghiệm bao nhiêu năm sẽ không khiến ông chật vật tránh né một chiếc xe cảnh sát, dù là nó đang lao tới với tốc độ thật nhanh.

Năm mươi mét

Bốn mươi mét

Ba mươi mét….

Sắc mặt Cục trưởng Cao càng lúc càng trắng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi

Xe cảnh sát không có chút dấu hiệu nào cho thấy là nó sẽ giảm tốc độ .

Hai mươi mét

Mười mét.....

Tên tiểu tử này muốn đâm chết ông!

"TRÁNH RA!!"

Cao Kiến Quốc vừa sợ vừa giận, không cam lòng cắn răng một cái, vội vã kéo vợ và con trai nhảy vào trong mấy bụi cây xanh.....

Xe cảnh sát phóng vèo qua người họ.

Ba người Cao gia chật vật ngã dúi dụi trong bụi cỏ, hình tượng kiếm khách cao thâm của Cao cục trưởng cũng không còn lại chút gì.

Trong xe, trái tim của Cao Thắng Nam thiếu chút nữa ngừng đập, cô thấy Diệp Hoan lái xe như gió thu cuốn lá vàng, quét cả ba mẹ và anh trai cô dúi dụi vào bụi cỏ, mặt Cao Thắng Nam trắng bệch.

"Khốn nạn! Anh phanh lại cho em!" Cao Thắng Nam tức giận la lên.

Diệp Hoan toàn thân đổ mồ hôi, lập tức đạp phanh.

K-Í-T..T...T !!

Thanh âm chói tai vang lên giữa tiểu khu yên tĩnh, lốp xe ma sát với mặt đất để lại những vết dài màu đen trên mặt đường.

"Anh muốn đâm chết ba mẹ em phải không? Khốn nạn! Anh có biết lái xe hay không hả!?"

Diệp Hoan toàn thân run rẩy, hắn cũng cảm thấy hoảng sợ: "Tôi..tôi lúc nãy đạp nhầm..may là ba cô phản ứng nhanh nhạy…."

"Anh câm miệng, khốn nạn!" Cao Thắng Nam qua kính chiếu hậu nhìn thấy ba mẹ mình và anh trai chật vật đứng lên từ bụi cỏ, không khỏi thở dài: "Xong rồi, mọi thứ đều bị anh phá nát hết rồi."

Lúc này xe đã đi quá cửa nhà một đoạn dài, Cao Thắng Nam ngoái đầu nhìn thoáng qua rồi tức giận đánh Diệp Hoan một cái, nói: "Quay đầu xe! Trở về"

Diệp Hoan gật đầu, định quay xe lại, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đạp trúng chân ga lần nữa.

Xe cảnh sát lại gào thét chạy trở về, phóng như tia chớp đến chỗ ba người của Cao gia vẫn còn đang chật vật phủi quần áo…

Cao Kiến Quốc ngẩn người, sau đó biến sắc, sợ hãi nói:" Lại nữa sao?"

Cao cục trưởng không hổ là nhân vật kiệt xuất của Giang Nam, lại một lần nữa giúp vợ con tránh xe.

"Nhảy đi!"

Ba người lại úp mặt vào bụi cỏ lần nữa......

Nhưng con chó săn của Cao gia thì không được may mắn như vậy.

Nó nhìn thấy Cao Thắng Nam thì vô cùng vui mừng, quẫy đuôi định nhào tới nghênh đón cô nhưng không ngờ chiếc xe do bạn trai giả mạo của cô lại hùng hổ tông trúng nó.

Rầm!

Ba người nhà họ Cao nằm trong bụi cỏ trơ mắt nhìn Diệp Hoan đè bẹp bảo bối nhà họ…

Anh Cao Thắng Nam đau lòng hét lớn: "Vượng Tài!"

Diệp Hoan nghe thấy âm thanh đó, cảm thấy gì đó không đúng, nên nhanh chóng đạp phanh.

Cao Kiến Quốc chật vật đứng lên rồi chỉ vào xe cảnh sát, ông tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.

"Các người thấy chưa? Đây là ra oai phủ đầu! Các người phải tỉnh táo mà nhìn cho kỹ tên đàn ông không rõ lai lịch mà Thắng Nam đưa về, đừng có xem thường nó, lai giả bất thiện!”

Diệp Hoan toát mồ hôi lạnh, tay nắm chặt tay lái, ánh mắt lồi ra như cá chết......

Cao Thắng Nam ngồi cạnh, lấy tay che mặt, ai oán không ngừng, mắt đã chớm lệ

Hôm nay đúng là đi ra ngoài không xem lịch, tất cả mọi chuyện đều hỏng hết!

Chuyện khác cô không biết nhưng cô biết rõ ba cô yêu quý con chó Vượng Tài kia tới mức nào. Ông thường xuyên mang nó đi tản bộ ngoài sân, giống như tướng quân dẫn binh sĩ của mình đi tuần khắp thành trì. Không biết có phải là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng hay không nhưng tất cả mọi người trong nội viện đều xem nó là đứa con trai thứ hai của Cao gia......

Hôm nay con rể tương lai đến nhà, việc đầu tiên là giết chết con trai của bố vợ, sau này......

Còn có thể có sau này sao?

Hai người ngồi ngây ngốc trong xe, thời gian và không gian như dừng lại, ai cũng không dám xuống xe, càng không dám nhìn gương mặt còn xanh hơn bụi cỏ của Cao Kiến Quốc.

Nhưng dù đầu có co duỗi thế nào cũng không thoát được cây đao.

BA!

Cửa xe bị Cao Kiến Quốc giật ra.

Ông ngay lập tức tóm lấy cổ áo Diệp Hoan, lôi hắn ra khỏi xe.

Cao Thắng Nam gấp gáp kêu một tiếng" Ba!", cũng vội vàng xuống xe theo Diệp Hoan.

Cao Kiến Quốc giận đến nỗi cả gương mặt nhăn nhúm lại, tóm lấy cổ áo Diệp Hoan, ông nhìn kẻ thù giết con mình:" Ranh con, mau lấy bằng lái xe ra đây! "

Diệp Hoan lo lắng, hắn đào ở đâu ra cái bằng lái xe bây giờ, hắn có bằng lái xe đâu.

Diệp Hoan quay đầu nhìn Cao Thắng Nam, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Cô không phải nói ba cô không phải cảnh sát giao thông sao?”

Cao Kiến Quốc cười gằn: "Ông đây quyết định đổi nghề! Mau lấy bằng lái xe ra đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.