Cẩm Tú Duyên

Chương 37: Ngô phục




Huyết đấu chấm dứt, tất nhiên có người thu dọn chiến trường, hai người Tô Bằng cùng Đường Huyền Chi, lại thêm đồng thi, có người dẫn tuấn mã tới, hai người cưỡi ngựa, đi ra khỏi khu vực huyết đấu.

Tô Bằng lúc này trái lại không sợ người của hội Phong Dương trực tiếp động thủ, những người này ít nhiều có chút thanh danh, vừa mới bán mạng cho hội Phong Dương ngươi, đã có người chặn giết, về sau còn ai dám làm việc cho ngươi?

Trong lòng Tô Bằng suy đoán, nếu như mình là Lạc Thiên Dương, đại khái sẽ đợi mình rời khỏi biên giới của liên minh ngũ thành, rồi mới có thể bắt đầu động thủ với mình.

Có điều, có lẽ trước khi mình huyết đấu, Lạc Thiên Dương đã bắt đầu chuẩn bị nhân thủ, còn lại có lẽ chỉ là khẳng định vị trí của mình, sau đó sai người đuổi giết.

Đường Huyền Chi cùng Tô Bằng cùng cưỡi một con ngựa cao lớn, trong lòng hắn cũng đang tự hỏi.

Mặc dù hắn không giống như Tô Bằng biết công pháp Âm Thần Xuất Khiếu, dò xét được kế hoạch của Lạc Thiên Dương, chỉ dựa vào thời gian kinh nghiệm giang hồ bao nhiêu năm của hắn, cũng cảm giác được một vạn năm ngàn lượng hoàng kim sẽ không dễ dàng cầm được vào trong tay.

Thậm chí, trong lòng hắn đã suy nghĩ, hội Phong Dương có thể xuất hiện người chặn đánh.

Nhưng mà, hắn lại không thể trực tiếp ngay trước mặt Lạc Thiên Dương nói mình không cần hoàng kim, hắn đã mắc nợ Tô Bằng hai nhân tình to lớn, nếu như làm như vậy, bản thân hắn cho dù là mặt mũi hay là tình cảm đều cảm thấy áy náy.

Cho nên nói, làm đại hiệp có nỗi khổ của làm đại hiệp, nếu như hắn và Tô Bằng đổi vị trí cho nhau, Tô Bằng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, mà là bản thân làm sao an toàn, làm sao đi được.

Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, còn đồng thi, đi theo sau lưng Tô Bằng, đồng thi này không có tư duy, nhưng tàn phách bị phong ấn cũng có thể hiểu được ý đồ thao túng của Tô Bằng, lúc này sải bước đi theo ngựa của đám người Tô Bằng.

Trong lòng Tô Bằng cũng cân nhắc đến điồng thi này, đồng thi này vốn dĩ đã có chiến lực to lớn, tương đương với công pháp hộ thể luyện đến tình trạng hết sức lợi hại, hơn nữa thần lực vô cùng, một át chủ bài như vậy, hội Phong Dương không nghĩ tới sao.

Hai người cùng một đồng thi, lại thêm đám người hội Phong Dương kia, cứ như vậy yên lặng đi vào trong thành Lang An.

Đi được thời gian, mọi người đã đi đến thành Lang An, lúc đến nơi này, sắc trời đã sập tối, màn đêm cũng nhanh chóng kéo xuống.

Tô Bằng cùng Đường Huyền Chi, mang theo đồng thi, được quản gia chỉ dẫn, đi vào trong tổng đà hội Phong Dương, hai người cũng không đi nghỉ, trực tiếp đến hậu viện trong đại sảnh chờ đợi, đồng thi thì đứng bên cạnh Tô Bằng.

Khoảng một khắc sau, Lạc Thiên Dương cũng trở về tổng đà hội Phong Dương, đi tới phòng khách riêng.

“Lần này đúng là nhờ có ba vị anh hùng, đã lập công lớn cho hội Phong Dương ta.”

Vừa vào trong, Lạc Thiên Dương sắc mặt vui mừng, nói với mấy người Tô Bằng.

“Ha ha, Lạc bang chủ khách sáo rồi, chúng ta cũng không phải giúp đỡ không công... Có điều, Lạc bang chủ, thù lao ngươi đã đồng ý, hẳn là nên đưa cho chúng ta rồi chứ?”

Tô Bằng nói với Lạc Thiên Dương.

Lạc Thiên Dương gật đầu, cũng không từ chối, nói:

“Người đâu, mang hoàng kim phía sau ra đây.”

Rất nhanh có người xuống dưới, không bao lâu, một rương hoàng kim, kim phiếu, đã được khiêng ra ngoài.

Ngoài ra, hộp gấm chứa chu quả, hai bình đan dược, còn có ngọc bội kia, cũng đều được mang lên.

Tô Bằng nhìn, nhẹ gật đầu, đi qua, lấy kim phiếu năm ngàn lượng ra.

Đường Huyền Chi nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu rõ, năm ngàn lượng hoàng kim còn lại, không phải là Tô Bằng để lại cho mình, mà là để cho mình cầm lấy, lát nữa còn phải đưa cho hắn, như vậy nếu hội Phong Dương có động tĩnh khác thường gì, cũng dễ dàng gánh bớt áp lực cho Tô Bằng.

Liếc nhìn Tô Bằng, Đường Huyền Chi thở dài, đối phương ngược lại dứt khoát hơn mình, tất cả đều hết sức rõ ràng, tính toán tỉ mỉ, tại sao mình lại thiếu nợ nhân tình của hắn chứ, chỉ có thể nhắm mắt đưa chân cầm lấy mà thôi.

Đường Huyền Chi đem phiếu năm ngàn lượng còn lại cất vào trong người, sau đó đồng thi dưới sự điều khiển của Tô Bằng, không ngờ một phen nhấc bổng cái rương chứa năm ngàn lượng hoàng kim còn lại.

“Thật là thần lực!”

Lạc Thiên Dương nhìn, không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Tô Bằng không để ý tới hắn, lại đem bốn món bảo vật kia, đều cất vào trong lồng ngực.

Lạc Thiên Dương liếc nhìn đồng thi và Đường Huyền Chi, nhưng thấy hai người đều không hề có phản ứng gì, cũng không nói gì.

“Được rồi Lạc bang chủ, hiệp nghị khách và chủ giữa ngươi và chúng ta xem như tốt đẹp, chúng ta cũng không quấy rầy ngươi, tự đi tìm khách điếm tá tục là được rồi.”

Tô Bằng chắp tay, nói với Lạc Thiên Dương.

Lạc Thiên Dương khẽ gật đầu, nói:

“Ba vị nếu như vẫn ở lại tổng đà hội Phong Dương, chúng ta cũng vô cùng chào đón, nhưng nếu như các vị muốn tìm nơi khác, ta cũng không phản đối, có điều...”

“Ồ? Có điều thế nào?”

Tô Bằng nghe thế, hỏi Lạc Thiên Dương.

Lạc Thiên Dương cười nói:

“Không phải là chuyện to tát gì, chỉ là, trên người các vị đều mang theo năm ngàn lượng hoàng kim, xem như số tiền lớn, đổi thành bạc, chính là một trăm năm mươi vạn lượng, nhiều tiền tài như vậy, không muốn tiêu xài một chút sao? Dù sao bạc tiêu ra, mới là bạc.”

“Ồ? Tiêu như thế nào?”

Tô Bằng nghe thế, lộ ra sắc mặt cảm thấy có chút hứng thú, hỏi Lạc Thiên Dương.

“Cái này sao, phải hỏi nàng.”

Lạc Thiên Dương nói, sau đó quay đầu lại hô gọi một tiếng phía sau phòng khách:

“Tiêu phó bang chủ.”

Tiêu Như Yên mị nhãn như tơ, đi ra từ phía sau, đầu tiên là hành lễ với mọi người, nói:

“Đa tạ ba vị đoạt được lợi ích như vậy cho hội Phong Dương ta, lập được đại công.”

“Lập được đại công, nói giết cũng không giết sao?”

Tô Bằng nghe thế, trong lòng không khỏi cười lạnh, trên mặt ngược lại mang theo nụ cười, nói với Tiêu Như Yên:

“Tiêu phó bang chủ, trong thành Lang An này, có chỗ nào tốt không?”

“Tất nhiên, Lang An mặc dù không phải là thành lớn nhất nhì, nhưng tiểu huyện trấn khác cũng khó lòng so bì được, trong thành Lang An Lang An, có một sòng bài lớn nhất, còn là hố xài vàng xa hoa phú quý nhất trong liên minh ngũ thành, đồng thời còn có mỹ nữ rượu ngon phục vụ, chỉ cần quý khách chịu bỏ tiền, chỉ cần ngươi có thể nghĩ đến, chúng ta đều có thể cung cấp phục vụ.”

Tiêu Như Yên có phần tự tin nói.

“Ồ? Nói như vậy, nơi này cũng là sản nghiệp của hội Phong Dương?”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi có chút kinh ngạc, nếu Tiêu Như Yên nói là sự thật, như vậy dựa vào phẩn sản nghiệp này, hội Phong Dương một năm đã có thể thu nhập được hơn vạn lượng vạn lượng hoàng kim.

Liên minh ngũ thành vốn dĩ rất giàu sang, đặc biệt là phú hào, giống như nhiều ông chủ mỏ than của Sơn Tây trong thế giới hiện thực của Tô Bằng, có tiền sẽ muốn hưởng thụ, hưởng thụ đa phần rất bình thường, đơn giản ăn uống chơi gái đánh bài mà thôi.

Dựa theo những gì Tiêu Như Yên nói, hội Phong Dương độc quyền sản nghiệp này, hơn nữa còn cầm đầu trong khu vực liên minh ngũ thành, đương nhiên cũng không giống bình thường.

“Cũng không phải như thế, buôn bán lớn như thế, hội Phong Dương chúng ta không thể nào độc chiếm nổi... Là mấy vị trưởng lão của đoàn trưởng lão hùn vốn kinh doanh, hội Phong Dương chúng ta chỉ thay người ta quản lý một phần mà thôi, có chuyên gia phụ trách kinh doanh, hơn nữa chỉ giới hạn trong ba năm này, nếu lợi nhuận không thể vượt qua dự tính của các trưởng lão, phải bị thay thế, đổi người và bang hội khác quản lý kinh doanh.”

Tiêu Như Yên mỉm cười nói.

Tô Bằng nghe thế, nhẹ gật đầu, lúc này mới bình thường, hội Phong Dương cung cấp chẳng qua là quản lý mặt bên ngoài và phục vụ trôi coi, thu chút hoa hồng mà thôi.

Có điều số này tuyệt đối cũng không ít, trong lòng Tô Bằng phỏng đoán, chỉ một khoản này, hội Phong Dương ít nhất hàng năm có thể lợi nhuận hai ba ngàn lượng hoàng kim.

“Trên người các vị đều mang theo số tiền lớn, tại sao không theo ta đến sòng bài hội Phong Dương, vui chơi thỏa thích một hồi, giải tỏa mệt nhọc?”

Tiêu Như Yên nói với mấy người Tô Bằng.

Tô Bằng và Đường Huyền Chi đưa mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn ra nghi ngờ trong mắt đối phương, hội Phong Dương, dường như không muốn để cho bọn họ đêm nay bỏ đi.

Trong lòng Tô Bằng tự hỏi chốc lát, hội Phong Dương không muốn để bọn họ bỏ đi, đơn giản có hai khả năng, một là ở trong thành đã có chuẩn bị, hai là người bọn họ sắp xếp truy sát vẫn còn chưa đến.

Mặc dù biết hội Phong Dương không có lòng tốt gì, nhưng mà Tô Bằng cân nhắc một hồi, vẫn nói:

“Như thế, mời Tiêu đại tỷ sắp xếp hộ.”

Tiêu Như Yên nghe thế, lập tức nở nụ cười, nói:

“Ta đi sắp xếp, nếu các ngươi đi hôm nay e rằng phải đi ban đêm, nhất là vị huynh đệ hắc y kia, năm ngàn lượng hoàng kim thật sự cồng kềnh, Thông Vân tiền trang lại chỉ làm việc vào ban ngày, các ngươi bây giờ cũng không đổi được kim phiếu, tối nay các ngươi ở lại Phong Hoa viên ở phía sau sòng bạc, sắp xếp của đại tỷ, bảo đảm thoả mãn cho các ngươi.”

Tô Bằng gật đầu, nhìn Tiêu Như Yên chân thành ra khỏi đại sảnh sắp xếp chỗ ở.

Tô Bằng đương nhiên biết, đối phương chắc chắn có hành động, hoặc là hạ độc trong thức ăn hôm nay, hoặc là sắp xếp nửa đường truy sát, nhưng cân nhắc suy nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định ở lại một đêm rồi bỏ đi.

Một là bây giờ đã tối rồi, đi đường trong đêm, không nói không tiện, còn dễ tiêu hao thể lực tinh thần, nếu như ngày mai bị người truy sát, bản thân mình mệt mỏi rã rời, rất không thích hợp.

Thứ hai một ngày giao đấu hôm nay, cũng đã tiêu hao không ít tâm lực tinh thần của Tô Bằng, cần phải nghỉ ngơi.

Đối với truy sát, Tô Bằng cũng không quá quan tâm, thực lực của bản thân hắn, người hội Phong Dương cũng chưa thấy hết toàn bộ, có lẽ chỉ biết dựa theo lời đồn của giang hồ, đại khái sắp xếp cao thủ trình độ giang hồ thập đại kiếm truy sát.

Nhưng đối thủ nếu chỉ ở trình độ này, chỉ cần không phải mấy trăm người cùng nhau xông lên, từng người xông tới, có bao nhiêu Tô Bằng giết bấy nhiêu.

Chuyện hạ độc hành thích, trên người Tô Bằng có ngọc bội ác ý, đối phương rất khó thành công.

Cho nên đối với loại chuyện truy sát này, Tô Bằng mặc dù xem trọng, nhưng cũng không sợ hãi.

Huống chi, hắn còn có đòn sát thủ là đồng thi này.

Đường Huyền Chi tình hình cũng không khác mấy, Đường Huyền Chi mặc dù có chút cảnh giác, nhưng cũng không sợ hãi, người trong giang hồ, cũng không sợ giao đấu, nếu như thật sự có gì bất lợi, đơn giản binh đến tướng ngăn, nước đến đắp đê mà thôi...

...

Không bao lâu, Tiêu Như Yên trở về, ngoài ra dẫn theo hai tráng hán, Tô Bằng điều khiển đồng thi đặt rương hoàng kim xuống, hai tráng hán kia giúp khiêng rương vàng lên, sau đó Tiêu Như Yên dẫn mọi người, đi ra khỏi tổng đà hội Phong Dương.

Mọi người ở bên ngoài lên ngựa, đi về thành đông.

Đi được hơn hai mươi phút, mọi người đi đến một nơi, Tô Bằng xuống ngựa, nhìn nơi này, trong miệng không khỏi tấm tắc ngợi khen.

Chỉ thấy nơi này, đại khái có một vạn mét vuông, đều là kiến trúc lầu gỗ hai tầng, bên ngoài bên trong đèn đuốc sáng rực, đốt đèn sáng như ban ngày, thủ vệ khỏe mạnh cơ bắp, còn có thị nữ, chào đón khách hàng đứng bên ngoài.

Thấy Tiêu Như Yên đi vào, lập tức có người thông báo cho bên trong, không bao lâu, một nam nhân ăn mặc lụa là gấm vóc giống như là quản lý, tiến ra nghênh đón.

“Tiêu phó bang chủ, tại sao lại đến nơi này? Hôm nay không phải là ngày hội Phong Dương tranh đoạt quyền sở hữu mỏ ngọc thạch đó sao? Nghe nói quý bang đã lấy được quyền kinh doanh? Thật sự là phải chúc mừng rồi!”

Tên quản lý này, vừa mới bước ra, đã tươi cười rạng rỡ đi về phía Tiêu Như Yên nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.