Cẩm Tú Duyên

Chương 26: Đạo sĩ thối




Đỗ Long tiện tay lấy cái kéo cắt sợi dây trói cho Nhạc Băng Phong, cô sau khi được giải thoát lập tức dùng chân tay thon dài trắng nõn ôm chặt lấy Đỗ Long chẳng khác nào như con bạch tuộc.

Đỗ Long càng dùng sức đẩy ra, rồi bế cả người Nhạc Băng Phong lên, vận dụng nguyên lý lực hút của trái đất nâng Bạch Nhạc Tiên lên cao một chút. Bạch Nhạc Tiên cảm thấy như mình đang bay, như được một lực pháo nổ mạnh đưa mình lên chín tầng mây…

Lúc Hạ Hồng Quân bắt đầu đến tòa nhà kia, Đỗ Long kéo ga trải giường trùm lên người Nhạc Băng Phong rồi từ lầu hai nhảy xuống.

- Đúng là tài giỏi, sau khi nhảy xuống mà chân vẫn không vấn đề gì.

Hạ Hồng Quân trêu chọc, y liếc nhìn phía dưới của Đỗ Long, cái đó vẫn dựng lên như cũ, y cười hì hì nói:

- Bây giờ thế nào đây? Đổi trận địa tiếp tục chiến đấu?

Đỗ Long hừ một tiếng, ôm Nhạc Băng Phong đi đến chỗ xe đang dừng nói:

- Cái mồm của cậu thỉnh thoảng lại muốn ăn đòn.

Hạ Hồng Quân theo sau Đỗ Long, cười nói:

- Đời người ngắn ngủi như vậy, tận hưởng hạnh phúc trước mắt mới có thể khiến mình luôn sống yêu đời vui vẻ. Anh nên vui mới đúng, đổi lại tôi còn lâu mới đi nói nhảm với ông ấy.

Đỗ Long đặt Nhạc Băng Phong ngồi ở phía sau, thắt dây an toàn cho cô, sau đó mới lên xe. Lúc khởi động xe, Hạ Hồng Quân đang định lên xe thì Đỗ Long nói:

- Cậu đi giúp Hàn Gia Tường đi, đừng để Mạnh Hồng Vĩ chạy thoát.

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Anh không thích tôi làm cái bóng đèn điện… Ok, đây là điện thoại của Mạnh Hướng Đông, anh tốt nhất nên nghĩ cách gọi cho Phó cục trưởng của anh đi, việc này nếu kéo dài quá lâu sẽ phiền phức lớn đấy.

Đỗ Long nói:

- Bây giờ còn không đủ lớn hay sao, tôi sẽ gọi điện cho cậu, cậu đi trước đi.

Đỗ Long quay đầu tại chỗ, chiếc xe đánh một vòng đẹp rồi hướng về phía thành phố Ngọc Minh. Đi không bao xa gặp một trạm kiểm tra xe tạm thời, Đỗ Long giơ chiếc thẻ công tác của mình ra, nên thuận lợi qua được cửa kiểm soát.

- Phó cục trưởng Lục, tôi là Đỗ Long.

Một cuộc điện thoại lạ gọi đến khiến cho Phó cục trưởng Lục đang lo âu đến nỗi không buồn nhận. Khi ông nghe tiếng Đỗ Long trong điện thoại, trong lòng ông mừng như phát điên, ông run run nói:

- Đỗ Long, cậu đang ở đâu, tìm thấy bọn họ chưa?

Đỗ Long nói:

- Phó cục trưởng Lục, Mạnh Hướng Đông đã bị tôi không chế được, hiện tại tôi đang trên đường nhanh chóng đi cứu người. Các cô ấy đều ổn, có thông tin xác thực tôi sẽ gọi điện thoại cho sếp.

Lục Hồng Quảng cảm thấy có gì đó là lạ, ông ta thì thào nói:

- Đỗ Long, không phải cậu bị ép phải nói như vậy hả? Nói cho tôi biết địa điểm của con tin, tôi sẽ phái máy bay trực thăng và cảnh sát đặc công đến cứu người chẳng phải nhanh hơn sao?

Đỗ Long bất đắc dĩ nói:

- Phó cục trưởng Lục, tình hình hơi phức tạp, chỉ có thể một mình tôi đi cứu bọn họ. Phía Mạnh Hồng Vĩ tôi cũng nhờ một người bạn theo dõi rồi, sếp cũng không phải vất vả đêm hôm nữa, sếp cứ rút lui đi, để mọi người trở về nghỉ ngơi một chút, có rất nhiều đồng chí ngày mai phải làm ca sáng.

Đỗ Long nói xong cúp luôn điện thoại, Lục Hồng Quảng giận đến nỗi suýt nữa ném điện thoại đi, Đỗ Long gọi hay không gọi có gì khác biệt? Không, cũng có một chút khác biệt đó, Lục Hồng Quảng tin vào khả năng của Đỗ Long, có lẽ cậu ta đã thâu tóm được toàn bộ, chẳng qua có chút không tiện thôi…

Đỗ Long lấy cục pin điện thoại ra ném sang một bên. Hắn không biết Lục Hồng Quảng sẽ nghĩ thế nào, hắn cũng chỉ có thể nói như vậy, chẳng lẽ lại nói cho Lục Hồng Quảng cách hắn cứu bọn Bạch Nhạc Tiên là làm bọn họ thoải mái sao?

Nhạc Băng Phong đang ngủ say ở ghế sau đột nhiên tỉnh lại. Dường như dược tính của thuốc lại tái phát, cô ngọ nguậy thân thể, bỏ chiếc ga trải giường ra, mơ mơ màng màng vuốt ve thân thể mình, miệng phát ra những tiếng thở gấp.

Đỗ Long qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không biết lý trí của Nhạc Băng Phong đã tỉnh lại hay chưa, chỉ biết an ủi cô:

- Băng Phong, em chịu khó một chút đi…

Nhạc Băng Phong sau khi nghe thấy giọng hắn càng cảm thấy khó chịu, luôn miệng nói “em muốn”. Câu nói mập mờ như vậy, lại thấy Đỗ Long không có hành động gì đáp trả, cô liền tháo dây an toàn ra, khỏa thân nhoài người lên phía trước.

Đỗ Long vội vàng dừng xe lại, Nhạc Băng Phong tiếp tục leo lên người hắn, thò tay tháo thắt lưng của hắn. Đỗ Long cảm thấy thân thể của cô nóng bỏng đến kinh người, hắn vội vàng giữ lấy tay cô nói:

- Băng Phong em tỉnh lại đi!

Nhạc Băng Phong cảm thấy được lửa nóng và sự cứng chắc của vật trong quần hắn, lý trí của cô đã bị mê muội làm sao có thể nghe Đỗ Long nói nữa. Cô giống như con cún yêu quý cọ sát vào người Đỗ Long, rồi ngẩng lên hôn hắn, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm liếm vào ngực Đỗ Long.

Lúc Nhạc Băng Phong dùng đôi môi xinh xắn của mình hôn lên điểm nổi trên ngực cách một lớp áo sơ mi mỏng của Đỗ Long, Đỗ Long cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người. Hắn không thể buông tay được, Nhạc Băng Phong vụng về mấy lần thử cởi chiếc thắt lưng của hắn, và rất nhanh chóng thần khí nóng như hơi lửa kia lại một lần nữa sừng sững trước mặt Nhạc Băng Phong.

Nhạc Băng Phong reo hò thích thú, rồi trườn cả người về phía Đỗ Long. Đỗ Long lại một lần nữa rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Hiện giờ trong lòng tràn đầy khí thế, hắn không thể ngồi tĩnh tâm lại, rất muốn ngay lúc này có thể giải quyết vấn đề cùng với Nhạc Băng Phong. Nhưng ở bên kia còn có một người con gái cũng đang bị loại thuốc đó làm cho khó chịu, đang đợi hắn đến giải cứu, Đỗ Long bây giờ không thể chậm trễ một khắc nào nữa.

Đỗ Long trong lòng đấu tranh kịch liệt, Nhạc Băng Phong đã ngồi chồm chỗm trước mặt hắn, ma sát mấy lần nhưng vẫn chưa khiến cho vật đó đi vào dễ dàng, cô nóng vội đến phát khóc.

Đỗ Long nhận thấy mình có thể nhìn đường qua vai của Nhạc Băng Phong, bây giờ cũng đã khuya, trên đường xe cũng không nhiều lắm, Đỗ Long đột nhiên nảy ra một ý định quái gở. Hắn có thể vừa lái xe vừa có thể làm trò đó với Nhạc Băng Phong, như vậy chẳng phải một công đôi việc sao?

Đỗ Long nhớ rõ mình đã từng nhìn thấy một bức ảnh chơi đùa trên xe như vậy, người khác có thể, hắn đương nhiên không có vấn đề gì! Trong tiếng gọi của dục vọng, Đỗ Long đã quên mất thân phận của chính mình, quên luôn quy tắc giao thông và những nguy hiểm đang rình rập. Hắn dùng tay đưa cái vật kia lên, nhẹ nhàng đẩy người lên, để cái vật kia một lần nữa khám phá cơ thể Nhạc Băng Phong.

Do Nhạc Băng Phong ngồi dạng ra trên ghế, đôi chân dài của cô và eo cô đều có đà, cho nên cảm giác lần này rất thoải mái!

Cứ như vậy, Nhạc Băng Phong ghé sát vào ngực Đỗ Long, Đỗ Long vòng hai tay qua nách cô điều khiển vô lăng. Hắn vừa chơi trò này, vừa có thể lái xe, tốc độ xe liên tục tăng, rất nhanh vượt qua sáu mươi kilomet…

Đỗ Long dừng xe trước nhà Mạnh Hướng Đông, vươn tay về phía đằng sau cầm chiếc chăn quấn lên người Nhạc Băng Phong, rồi một tay nâng mông cô lên, một tay kéo quần lên, rồi như thế xông vào bên trong nhà. Cũng may bây giờ là đêm tối vắng người, bằng không nói không chừng phóng viên mục “cuộc sống” ngày mai lại chạy đến đây phỏng vấn đôi nam nữ trần truồng ôm nhau giữa đêm trăng sáng.

Đỗ Long lấy chìa khóa của Hạ Hồng Quân đưa cho hắn mở của phòng đối diện Mạnh Hướng Đông, ngay lập tức nghe thấy tiếng người con gái đang rên rỉ bên trong. Đỗ Long vội vàng đóng cửa lại, ôm Nhạc Băng Phong xông vào phòng ngủ.

Cách bố trí của căn phòng này và tòa nhà bên kia giống nhau như đúc khiến Đỗ Long hơi sửng sốt. Hắn nhìn thấy phản ứng của Bạch Nhạc Tiên có vẻ bình thường, làm tình với Nhạc Băng Phong một chút rồi đặt cô lên giường, sau đó quay ra đi vào nhà vệ sinh xem thử. Tên dâm dê điên cuồng Mạnh Hướng Đông đã tỉnh lại, nhưng đốt ngón tay của hai bàn tay đã bị chệch, lại bị Hạ Hồng Quân trói như con tôm, nên lão chỉ biết nằm dưới đất mà kêu la đau đớn. Thấy Đỗ Long đi vào, trong ánh mắt của lão hiện lên vẻ oán giận và thất vọng, rồi ra sức giãy giụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.