Cẩm Tâm

Chương 24: Lại trốn




Sau khi cuộc họp kết thúc, Lãnh Nghị vừa trở về văn phòng thì đã thấy Từ Giai mừng rỡ chào đón: 'Anh Nghị, sao đến giờ mới họp xong vậy? Em đã sắp đói chết rồi!'

Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị chợt bắn về phía Từ Giai, ngừng lại một lúc trên mặt cô rồi giọng lạnh như băng của hắn cất lên: 'Anh còn có việc, em đói thì trở về ăn cơm trước đi!' Đôi mày đang nhíu chặt kia đã nói rõ tâm trạng không vui của hắn có thể bộc phát bất cứ lúc nào!

Từ Giai không dám hé môi, cô biết không thể chọc Lãnh Nghị vào những lúc như thế này. Từ Giai dè dặt nhìn sắc mặt Lãnh Nghị còn hắn thì mặc kệ cô, tự mình bước về phía bàn làm việc của mình ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Giai chằm chằm: 'Anh bảo em trở về, có nghe được không?'

'Ân ... Anh Nghị, vậy em về trước ...' Từ Giai lúc này mới chậm rì rì xoay người đi về phía cửa, chân bước nhưng mắt không ngừng lén nhìn về phía Lãnh Nghị, không biết anh Nghị vì sao đột nhiên lại tức giận như thế, chẳng lẽ anh ấy đã biết chuyện hôm nay mình đến tìm Lâm Y nói những lời kia sao?

Chẳng lẽ cô nói gì sai sao?

Thấy Từ Giai đã rời đi, Lãnh Nghị mới mệt mỏi nhắm mắt tựa người vào ghế, một lúc lâu sau hắn mới mở mắt ra, lấy điện thoại ấn phím gọi ... nhưng thật lâu cũng không có ai nghe máy, đáy mắt Lãnh Nghị càng thêm âm trầm, hắn hung hăng ném điện thoại xuống bàn, trầm tư suy nghĩ ...

Rồi Lãnh Nghị lại cầm điện thoại lên, ấn một dãy số: 'Ngãi Mỹ, lập tức đến văn phòng của tôi!'

Rất nhanh ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Lãnh Nghị chỉ lạnh lùng quát khẽ: 'Vào đi!'

Người tiến vào là Ngãi Mỹ, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị ghim trên người cô khiến Ngãi Mỹ bất an nuốt nuốt nước bọt, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: 'Lãnh tổng, ngài tìm tôi?'

Lãnh Nghị tiếp tục nhìn cô như dò xét, 'Ngãi Mỹ, Lâm tiểu thư hai hôm nay đã xảy ra chuyện gì?'

Mắt Ngãi Mỹ chớp lên, cô bất an mấp máy cánh môi, nhìn Lãnh Nghị, rốt cuộc đem chuyện hôm qua cô với Lâm Y đi đến phòng hậu cần, ở hành lang nghe được những lời bàn tán ác ý kia cùng chuyện sáng nay Từ Giai đến tìm Lâm Y nói những gì, toàn bộ một năm một mười kể hết cho Lãnh Nghị.

Thì ra là vậy! Lãnh Nghị nhướng mày, sự âm trầm trong đáy mắt tản đi không ít, hắn trầm tư một lúc rồi mới nhàn nhạt nói với Ngãi Mỹ nãy giờ vẫn đứng im trước mặt hắn không dám thở mạnh: 'Không có gì nữa, cô đi đi!'

Thấy Ngãi Mỹ rời đi rồi, Lãnh Nghị chậm rãi day day huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau, tiếp tục trầm tư ...

Ở bên này, trong một gian phòng bao karaoke, Lâm Y cùng các bạn cùng tổ của Trương Tiểu Mạn đang cùng nhau ca hát, ai nấy đều rất hào hứng, uống cũng không ít, Trương Tiểu Mạn cười híp mắt vỗ vai Hà Khả: 'Hôm nay tổ trưởng hà thật đúng là rộng rãi nha, chẳng những mời chúng tôi ăn cơm mà còn mời chúng tôi hát karaoke nữa!'

'Tổ trưởng Hà, có phải lần này Lãnh tổng phát riêng bao lì xì cho anh không?' Một cô gái tóc ngắn nhìn Hà Khả trêu.

'Nào có, tiền thưởng của chúng ta đều là do trưởng phòng phát mà, Lãnh tổng cách chúng ta quá xa, chỉ có Lâm tiểu thư mới có thể lấy được bao lì xì của Lãnh tổng thôi!' Hà Khả cười híp mắt, cầm một ly rượu đưa cho Lâm Y, 'Lâm tiểu thư, tôi lại kính cô một ly ...'

Lãnh tổng? Cho mình bao lì xì? Mắt Lâm Y trong chớp mắt trở nên mờ mịt, hôm nay cô đã uống khá nhiều, mặt bắt đầu ửng hồng, trong đầu mờ mịt trống rỗng ...

'Tổ trưởng Hà, đừng bảo Lâm Y uống nữa, bạn ấy uống không nổi nữa đâu!' Trương Tiểu Mạn vội đưa tay ngăn lại, 'Tôi uống thay cô ấy!'

'Cạn ly! ... Lâm tiểu thư là khách của chúng ta, khách dù sao cũng phải uống nhiều hơn!' Hà Khả đẩy tay Trương Tiểu Mạn ra, tiếp tục đẩy chiếc ly về phía Lâm Y.

'Ừ, khó có dịp Lâm tiểu thư đi chơi với chúng ta, uống nhiều một chút đi!' Cô gái tóc ngắn tên A Lan ngồi cạnh bên cười giật dây.

Lâm Y không nói gì, trong đầu thấp thoáng gương mặt anh tuấn phi phàm của Lãnh Nghị, còn có giọng nói lạnh lùng của Từ Giai, nụ cười khiêu khích của cô, đáy mắt thoáng chốc trở nên thất thần và đầy ưu thương, cô đưa bàn tay nhỏ nhắn đón lấy ly rượu từ tay Hà Khả, uống một hơi cạn sạch.

'Lâm Y...' Trương Tiểu Mạn muốn cản cũng không kịp nữa.

Một cơn choáng váng ập đến khiến Lâm Y chợt cảm thấy đầu rất nặng, thân thể cũng trở nên mềm nhũn phải tựa vào lưng ghế sofa, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ chớp, cánh môi và gương mặt đều nhuộm một màu đỏ ửng ... xinh đẹp, điềm tĩnh mà đầy ưu thương, như một bức tranh ...

Ánh mắt Hà Khả vẫn luôn nhìn Lâm Y chằm chằm, đáy mắt có thể thấy sự ái mộ rất rõ ràng ...

Một cô gái tóc dài uốn xoăn tên Văn Di cười nói, vẻ mỉa mai: 'Tổ trưởng Hà, Lâm tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ của LS quốc tế chúng ta ... anh nha, cóc đừng có mơ ăn thịt thiên nga ... ừm, làm sao mà tới lượt anh được!'

Sóng mắt Tiểu Mạn thoáng xao động, cô trừng mắt nhìn Văn Di, Văn Di cũng không cam lòng yếu thế trừng lại: 'Sao hở, tôi nói gì sai sao?'

'Không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung!' Trương Tiểu Mạn tức tối nói.

'Được rồi được rồi, đừng cãi nữa! Chúng ta đi ra ngoài chơi, phải vui lên mới được!' A Lan vội ngăn hai người lại, bởi vì không khí chợt trở nên có chút kỳ quá, trong phòng bao chợt trở nên thật yên lặng.

Đúng lúc này điện thoại của Lâm Y chợt vang lên, trong phòng bao yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại nghe rất rõ ràng, Trương Tiểu Mạn vội đẩy Lâm Y: 'Lâm Y, bạn không sao chứ? Điện thoại reo kìa ...' Nhưng Lâm Y không hề có chút phản ứng nào, cô dựa vào ghế sofa, giống như đã ngủ rồi.

Tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục reo không ngừng, Tiểu Mạn khẽ căn môi, rốt cuộc mở túi xách của Lâm Y ra, cầm điện thoại lên, nhìn thấy cái tên đang hiện lên trên màn hình, tay cô chợt run lên, ánh mắt trong thoáng chốc thất thần.

Cái tên vừa xuất hiện trên màn hình là "Lãnh Nghị"! Chẳng lẽ lời đồn đãi đều là thật sao? Trương Tiểu Mạn mím chặt môi, bất an nhìn những ánh mắt tò mò của những người đang vây quanh nhìn cô nghe điện thoại, lại nhìn chiếc điện thoại trong tay, cho đến khi tiếng chuông ngừng lại, cô mới thở phào một hơi thật dài, vội vàng đặt điện thoại trở lại trong túi xách.

Nhưng điện thoại vừa bỏ vào túi thì lại reo lên lần nữa, dọa Trương Tiểu Mạn sợ đến giật mình, suy nghĩ một chút rồi cô lại nhặt điện thoại lên, bất chấp ánh mắt của mọi người, chạy ra ngoài phòng bao vừa đi vừa nói: 'Alo ...'

Đầu bên kia im lặng một lúc, rõ ràng Lãnh Nghị cũng nghe được giọng nói kia không phải chủ nhân chiếc điện thoại, Trương Tiểu Mạn vội vã giải thích: 'Tôi ... tôi là bạn của Lâm Y ... Trương Tiểu Mạn ...'

'Lâm Y đâu?' Một lát sau Tiểu Mạn mới nghe đầu bên kia truyền lại một giọng lạnh như băng, giống hệt phong cách thường ngày của Lãnh tổng.

'Bạn ấy ... cùng đi chơi với người của tổ chúng tôi ... ở karaoke, uống hơi nhiều ... ngủ rồi ...' Trương Tiểu Mạn lắp bắp nói.

'Ở đâu?' Vẫn là giọng nói lạnh như băng mang theo cảm giác bức người kia.

'Quán karaoke XXX!'

Vừa dứt lời thì Trương Tiểu Mạn đã nghe một tiếng "cạch" từ đầu bên kia, cô ngẩn người đứng đó thật lâu. Trong trí nhớ của Tiểu Mạn, Lâm Y trước giờ không phải là người vì tiền bán đứng bản thân, nhưng ... tình huống này là sao? Điều chỉnh tốt cảm xúc của mình rồi Trương Tiểu Mạn mới đẩy cửa, bước vào lại phòng bao kia.

'Tiểu Mạn, điện thoại của Lâm Y vì sao phải ra ngoài nghe?' Khóe môi Văn Di câu lên một nụ cười châm chọc, ánh mắt dò xét, 'Có chuyện gì không thể cho mọi người nghe sao?'

'Nhà bạn ấy có chuyện!' Tiểu Mạn tìm cách dấu giếm, cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Y, đặt điện thoại trở lại túi xách rồi đẩy nhẹ bạn: 'Lâm Y, thức dậy đi, chúng ta phải về rồi ...'

'Ừ, không sao đâu Tiểu Mạn, cô để cô ấy ngồi dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa tôi đưa cô ấy về, cô cứ yên tâm!' Gương mặt Hà Khả tràn đầy ý cười, đưa tay đón lấy micro, 'Chúng ta chơi thêm một lúc nữa, hát thêm mấy bài ...'

'Á ... cóc muốn ăn thịt thiên nga kìa ...' Văn Di trừng mắt nhìn Hà Khả, khóe môi nhếch lên, giọng châm chọc. Hà Khả chỉ mỉm cười trừng mắt nhìn cô, cũng không buồn so đo. Hắn thích Lâm Y, cho dù cô ấy là tình phụ dấu mặt của Lãnh tổng thì hắn cũng thích!

Bầu không khí trong phòng bao lại bắt đầu trở nên sôi động, ai nấy giành nhau hát, high vô cùng. Tiểu Mạn thì không có tâm tình chơi đùa cùng mọi người, cô tràm mặc ngồi bên cạnh Lâm Y, suy nghĩ về cuộc điện thoại lúc nãy. Chẳng trách tối nay Lâm Y có vẻ khác thường, lại còn uống nhiều như vậy nữa, chẳng lẽ là có liên quan đến những tin đồn của Lãnh tổng hay sao?

Ngay lúc bầu không khí đang cực kỳ hưng phấn thì cửa phòng bao chợt bị đẩy ra, tất cả mọi người trong chớp mắt đều sửng sốt đến ngây người, mọi âm thanh trong chớp mắt chợt im bặt.

Bọn họ thế nào cũng không thể tưởng tượng được, đứng ở cửa của gian phòng bao nho nhỏ của quán karaoke lại là người bọn họ không dám nghĩ được gặp trực diện, ngày thường chỉ dám đứng xa xa mà nhìn --- Lãnh tổng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.