Cấm Phạm Quy

Chương 39: Lên Kế Hoạch




Tiếng bánh lăn của giường bệnh lăn trên nền gạch hoa kêu lạch cạch. Ngước lên trần nhà trắng với bóng đèn sáng chói, nó đang di chuyển dần. Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng được mở ra...hôm nay, sẽ là ngày quyết định sự sống còn của cô. Trở thành người tàn phế hay sẽ là một Diệp Nhi như ngày thường. Cô cảm nhận được nhịp tim của mình ngày càng mạnh, tiếng dao kéo còn không ngừng va chạm vào nhau kêu leng keng. Trước mắt cô đang dần tối lại, đôi mắt dính chặt vào nhau. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng máy móc kêu tít tít...rồi dần dần chìm vào giấc ngủ say

***

- Tiểu Diệp, từ từ thôi

Bên phía ngoài sân sau vô cùng náo nhiệt. Hôm nay là bữa tiệc mà cha Diệp tổ chức cho Diệp Nhi, là ngày sinh thần thứ 26 của cô. Vừa mới vực dậy từ cái chết, cô vui vẻ nhìn người đàn ông trước mặt mình. Nhớ tới lúc cô làm phẫu thuật xong lên cơn co giật do tác dụng phụ của thuốc, thiếu chút nữa thôi cô đã được đi Tây Thiên thỉnh Kinh rồi.

Lúc đó, Kì Lân phải gọi là khóc nhè không khác nào một đứa trẻ con, ôm cô thật chặt vào lòng. Chẳng hiểu sao lúc đấy, nhịp tim của cô đã ngừng đập nhận được cái ôm đến siết chặt của anh. Cái ôm ấy ấm áp biết bao làm trái tim băng giá của cô sống lại. Nghĩ đến mới thấy nó giống hệt với cảnh quay trong " Hậu duệ mặt trời " nhỉ. Phải chăng anh lại chính là mặt trời trong cô...

Cô mỉm cười bước từ từ lại phía Kì Lân, vừa mới phục hồi sức khoẻ không lâu. Lại cộng thêm gần 1 tháng nằm trên giường bệnh đến nay mới được bước xuống giường. Bước đi tập tễnh như đứa trẻ mười mấy tháng tuổi đang tập đi. Kì Lân lại giống như một người mẹ dang tay ra đón đứa con chạy đến ôm vào lòng

- Không cần gấp quá, cứ theo tự nhiên đi

Kì Lân đau lòng lau lớp mồ hôi rịn ra trên trán của cô. Lấy khăn ra thấm đi rồi ôm cô vào lòng

- Em biết rồi. Chúng ta ra đằng kia đi, bọn họ đều đến đủ rồi

Diệp Nhi chỉ chỉ về phía mọi người đứng, cô cũng muốn đi về hướng náo nhiệt đó. Lâu nay nằm trên giường bệnh người cô cũng muốn bốc hoả rồi, rất chi là khó chịu

- A..anh làm gì thế thả em xuống

Kì Lân bỗng dưng bồng cô lên tiến về phía trước làm Diệp Nhi mất phương hướng, dán mặt vào lồng ngực vững trãi của Kì Lân

- Diệp Tiểu Nhi, em dám ăn đậu hũ của anh

Nghe vậy sắc mặt Diệp Nhi lập tức trắng bệch, kiên quyết từ chối

- Em nào có, anh nói láo...nói láo...chỉ là vô ý thôi

Diệp Nhi đấm vào ngực anh một cái nữa. Anh dám nói cô xàm sỡ anh. Mạc Kì Lân, anh đi chết đi

- Đấy..em vừa thừa nhận còn gì

- Anh...

Diệp Nhi tức giận khuôn mặt trở nên u ám, Kì Lân biết mình không nên trêu nữa nên dừng lại

- Thôi nào vợ yêu, để anh bồng em đi...

____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.