Cảm Ơn Ký Ức

Chương 18




Lúc này Trung Cường phẫn nộ quát lên:

- Lũ chuột bọ muốn chết sao mà chưa chịu lui ra!

Chữ ra vừa phát ra khỏi miệng thì hữu chưởng của chàng đã phóng ra mấy đạo kình lực tiềm tàng.

Trí Mẫn sợ bứt dây động rừng, không có lợi cho công việc nên nàng vội kêu lên:

- Xin dừng tay, xin dừng tay!

Tiếng kêu của nàng chưa dứt thì một tiếng bùng và mấy bước chân nặng nề vang lên liên tiếp, thân thể to lớn trì độn của đại hán đã bị chưởng lực của Trung Cường đánh bật ra ngoài cửa.

Đại hán trì độn mặt mày tái xám, hai mắt trợn tròn, hai tay gã ôm chặt lấy bụng dường như đang vận công điều tức, gã phát giác rằng mình chưa thọ thương. Nghĩ ngợi một hồi, gã bỗng ngơ ngác.

Trí Mẫn bước lên một bước, ôn tồn nói với hai đại hán áo xám:

- Chúng tôi đến tổng đàn của quý giáo để phó ước theo lời mời của Long đàn chủ, hôm nay đã trễ nên mới trọ ở trong khách điếm này, không biết hai vị đến đây có điều chi kiến giáo.

Đôi mắt nhỏ ranh mãnh của đại hán gầy gò bỗng đảo quanh một lượt, gã ngộ nhận hai người là bạn bè do Long đàn chủ mời tới tổng đàn để tham gia cuộc tỷ võ, do đó gã mở miệng tươi cười gập người lại nói:

- Bọn tiểu nhân đáng chết, không biết hai vị là khách quý của tổng đàn bổn giáo, xin hai vị rộng lượng bao dung.

Lúc này bọn phục vụ đã mang bữa tối lên cho Trung Cường và Trí Mẫn, nhìn thấy tình hình trước cửa phòng, gã sợ quá đứng mãi ở phía xa xa không dám tiến lên. Đại hán gầy gò thấy vậy liền lớn tiếng nói:

- Hai vị này là quý khách của bổn tổng đàn, mau dọn thịt ngon rượu quý ra đây, bao nhiêu phí dụng ghi vào cho phân đà.

Tên phục vụ nào dám chậm trễ, gã liên tiếp cúi người vâng dạ và quay người chạy đi.

Trí Mẫn lập tức kêu tay phục vụ trở lại, sau đó nàng lại quay sang nói với hai hán tử áo xám:

- Thời giờ cũng đã trễ rồi, không cần đổi đồ ăn đâu, tiền trọ chúng tôi sẽ tự lo, xin hai vị chớ nhọc tâm.

Hai đại hán liền nép sang một bên để nhường đường cho tay phục vụ bước vào trong phòng. Hán tử gầy gò lại cung kính lên tiếng:

- Kim Cung Ngân Đạn Đồng Hiếu Anh đà chủ của bổn đà vì có chuyện đã về tổng đàn nên không thể đến bái kiến hai vị. Xin hai vị bỏ quá cho tội thất lễ.

Trung Cường thấy ở trong sân nơi góc xa xa, có không ít người nhìn về phía này chỉ chỉ trỏ trỏ, nên chàng cũng không muốn dài dòng lôi thôi với bọn này, chàng lập tức nói với vẻ hơi mất kiên nhẫn:

- Ngày mai vào đến tổng đàn, nhất định sẽ gặp quý đà chủ, bất tất phải gấp gáp như vậy, bây giờ hai vị có thể trở về để nghỉ ngơi được rồi.

Hán tử gầy gò cảm thấy Trung Cường công lực cao tuyệt, ngày mai vào trong tổng đàn tỷ võ, nhất định sẽ được giao cho giữ chức đường chủ, hoặc là một chức cao hơn. Nếu được lòng hai vị đường chủ tương lai này, thì lo gì sau nay không được lên chức đà chủ!

Do đó, gã kính cẩn hỏi:

- Hai vị ngày mai vào núi, có cần tiểu nhân báo trước về tổng đàn cho Long đàn chủ đích thân ra ngoài đón tiếp không ạ?

Trung Cường vẫn với ngữ khí cũ, đáp:

- Không cần đâu, chúng tôi tự đi được.

Hán tử gầy gò biết rằng đây là cơ hội hiếm có, nên gã quyết lòng không bỏ qua một cách dễ dàng, gã tiếp tục cung kính nói:

- Nếu như vây, sáng mai tiểu nhân sẽ đến thật sớm để hộ tống hai vị nhập sơn.

Trí Mẫn nghe vậy liền đưa mắt ra hiệu cho Trung Cường, Trung Cường hiểu ý nhưng chàng vẫn trầm sắc mặt và nói:

- Ngươi muốn đi, thì sớm mai ngươi lại đến vậy.

Hán tử gầy gò thấy Trung Cường đã đồng ý, lòng gã vui mừng khôn xiết. Gã vừa lùi lại vừa vâng dạ luôn mồm. Sau đó cùng với đại hán cao to trì độn đồng thời cất bước nhanh chân đi ra khỏi điếm. Xem gã mừng vui gần như chếnh choáng.

Trung Cường và Trí Mẫn đợi cho hai tên đi khỏi, hai người liền ngồi vào ăn tối.

Cơm xong, hai người bàn bạc về những việc nên làm và nên chú ý vào ngày mai đi phó ước. Sau đó mỗi người lần lượt về phòng đi nghỉ.

Sáng hôm sau, mặt trời hãy còn chưa tỉnh giấc, Trung Cường và Trí Mẫn đã chuẩn bị thỏa đáng và cùng nhau đi ra khỏi điếm. Đến gần tới cổng, cả hai phát hiện ra đại hán gầy gò đã đến từ lâu.

Ô Long, Tao Hồng cũng đã yên cương sẵn sàng đang đứng ngoài trước.

Hán tử gầy gò vừa thấy Trung Cường và Trí Mẫn bước ra, gã lễ phép cúi đầu cung kính nói:

- Tiểu nhân Hoạt Cương Can Ba Sứ ở đây chờ đợi đã lâu.

Trung Cường và Trí Mẫn cũng mỉm cười chào đáp, sau đó hai người cũng giới thiệu tên họ mình cho Ba Sứ biết.

Ba người lên ngựa phi ra khỏi trấn, men theo quan đạo đi thẳng về mạn trái của núi Tư Không, trong màn sương sớm, thế núi Tư Không có vẻ càng cao và hiểm trở.

Sau một hồi sải vó, mọi người đi được hơn mười dặm, vầng thái dương hiện ra từ phía chân trời, tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt hắt lên trên không. Núi Tư Không được phủ một màu xanh biếc, mây trắng bao giữa lưng núi trông có vẻ trong lành yên tĩnh vô cùng.

Ba người đã đến bên chân núi. Hán tử gầy gò Ba Sứ ngay từ lúc ở xa xa lấy từ trong ngực ra một ngọn tiểu hồng kỳ, gã giơ lên cao khẽ phất và ba người tiếp tục thúc ngựa phi về phía trước.

Một con đường đá xanh rộng lớn ngoằn ngoèo dẫn thẳng về phía trong xa, hai bên đường đi phủ đầy loạn thạch và nhiều chòm cây thấp.

Có lẽ là do ngọn tiểu hồng kỳ trên tay Ba Sứ nên ba người đi một mạch đến sơn khẩu mà vẫn chưa hề bị chặn lại hỏi han.

Hai bên sơn khấu, địa thế vô cùng hiểm trở, thạch đạo như con mãng xà khổng lồ ngoằn ngoèo uốn khúc dẫn vào bên trong, tiếng vó ngựa gõ trên đường đá vang lên từng tràng lanh lảnh, đâu đấy lại có tiếng vọng phản hồi. Trung Cường ngước mắt nhìn quanh thì phát hiện hai bên thạch đạo, phía dưới cự thạch và các bụi cây, có vô số giáo đồ ẩn thân nơi đó.

Vào trong mấy dặm, sơn đạo rộng hẹp bất nhất, thế núi cũng dần dần hiểm trở hơn, Ba Sứ ngồi trên lưng ngựa, tay vẫn giơ cao ngọn tiểu hồng kỳ.

Bỗng nhiên từ trong chốn xa xăm của khu núi chợt văng vẳng lên tiếng reo hô, tiếng vang như sấm dậy thật lâu mới dừng.

Trung Cường và Trí Mẫn bỗng khẽ chột dạ, không biết Thư Hùng giáo đã xảy ra chuyện gì.

Hoạt Cương Can Ba Sứ vừa nghe tiếng hét vang trời vọng đất đã lập tức mỉm cười và cung kính nói rằng:

- Hôm nay hai vị đến thật đúng lúc, đây là lần tỷ võ luận chức sau cùng của bổn giáo mà hôm nay cũng là ngày cuối cùng, qua hôm nay, các chức vị trong bổn giáo sẽ là vĩnh viễn.

Đà chủ của tiểu nhân Kim Cung Ngân Đạn Đồng Hiếu Anh đã khiêu chiến với Quan Châu Thành phân đà chủ Lão Thiết Quải. Nếu đà chủ của tiểu nhân chiến thắng, tiểu nhân sẽ lập tức đi theo tổng đà chủ đến nhậm chức đà chủ ở Quan Châu.

Trong lúc kể, gã ta tỏ ra hết sức hưng phấn, đôi mắt nhỏ lóe lên từng tia hy vọng, sau đó gã nghiêm túc nói:

- Huynh muội giáo chủ võ công cao tuyệt, tài thông kim cổ phát hạ hồng nguyện sẽ liên hợp các võ lâm đồng đạo vô môn vô phái trên giang hồ để thế thiên hành đạo, trừ gian diệt bạo ...

Trung Cường liền tò mò hỏi:

- Các hạ có biết danh tính và sư thừa, môn phái của huynh muội quý giáo chủ hay không?

Hoạt Cương Can Ba Sứ lập tức lắc đầu và nói:

- Tiểu nhân không được biết, chỉ biết giáo chủ của bổn giáo tên gọi là Hoàng Phố Anh, muội muội của giáo chủ tên gọi là Hoàng Phố Yến, hai người có công lực cực cao, đến nay vẫn chưa có ai dưới tay giáo chủ mà đỡ qua mười chiêu ...

Lúc ấy từ phía trong sân trong núi lại vang lên một tràng hò reo chấn động quần hùng.

Hoạt Cương Can Ba Sứ liền nói:

- Lại thêm một người chiến thắng.

Đôi mày của Trí Mẫn khẽ chau lại, nàng hỏi với vẻ không hiểu:

- Trên cao cùng của quý giáo tất nhiên là giáo chủ còn dưới đó là ai?

Hoạt Cương Can Ba Sứ đáp:

- Chức vụ của tất cả mọi người đều là tạm thời, trong đó bao gồm cả giáo chủ chí tôn.

Nói xong gã chợt trầm tư lại nói tiếp:

- Nghe Đồng đà chủ nói, giáo chủ trở xuống còn có ba chấp sứ, ba đường chủ kế đến mới tới ngũ đại đàn chủ, các đàn hương chủ.

Trí Mẫn định hỏi tiếp thì Ba Sứ đã tiếp tục nói:

- Trước mặt là cổng trại của tổng đàn.

Trung Cường và Trí Mẫn đưa mắt nhìn lên thì thấy cách đó mười mấy trượng có một cổng trại lớn, hai bên là hai bức tường đã được dựng lên bằng cách ghép những cự thạch mà thành. Hai bức tường đá rất to chia ra làm hai nhánh uốn khúc quanh co cuộn về phía sau.

Hai bên cổng trại có mười mấy đại hán cắp đao đứng gác, cả bọn đều nai nịt gọn gàng trong bộ trang phục màu xám, khí thế người nào người nấy đều rất oai dũng. Cách cổng trại khoảng hai trượng có bốn nhân vật nai nịt gọn gàng tay giữ ngựa đang đứng ở đấy, họ gồm một nhân vật mặc trường sam vải bố màu đất và ba đại hán. Tất cả đều mang theo binh khí bên người.

Hoạt Cương Can Ba Sứ lập tức nói to như muốn kể công:

- Bốn vị này cũng đến đây để tỷ võ, người ở cổng trại đã phi mã báo cho, bạn hữu của họ ra nghênh đón họ vào, chốc nữa hai vị không cần lên tiếng, tiểu nhân có giao thiệp với với mấy vị huynh đệ giữ cổng.

Trung Cường và Trí Mẫn gật đầu lúc. Cả hai không biểu thị ý kiến gì.

Lúc này cự ly cách cổng trại còn khoảng không đây một trượng, ba người lập tức kéo cương cho ngựa chậm lại.

Mười mấy đại hán giữ cửa thấy ba người phi ngựa đến, trong số họ liền có một đại hán bước ra giữa cổng giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại.

Ba người đến thẳng trước cổng, Hoạt Cương Can Ba Sứ vẫn ngồi trên ngựa liền chấp tay và lớn tiếng nói:

- Chư vị vất vả quá, huynh đệ là Ba Sứ phó chấp sự thủ hạ của Đồng đàn chủ Đệ Cửu Phân Đà. Hôm nay phụng mệnh tam đàn chủ Long đại đàn chủ hộ giá Cường thiếu hiệp và Mẫn cô nương đến tổng đà để tỷ võ luận chức. Đây là tín bài của bổn phó chấp sự.

Nói xong, gã liền tháo lấy tấm thẻ làm bằng đồng đeo ở thắt lưng giao cho đại hán đứng giữa.

Đại hán đứng giữa trầm nét mặt, nhận lấy phiến đồng, lật qua lật lại xem xét, sau đó đưa trở lại cho Ba Sứ và lên tiếng nói:

- Hai vị này tuy là quý hữu của Long đàn chủ, nhưng Long đàn chủ không có dặn dò gì.

Bây giờ phó chấp sự có thể vào trước mời Long đàn chủ ra đón tiếp.

Hoạt Cương Can Ba Sứ bỗng sa sầm nét mặt, đôi mắt nhỏ của gã trừng lên, sau đó gã trầm giọng nói:

- Long đại đàn chủ công việc bộn bề, lại thêm trận luận chức lại cận kề, có lẽ người quên dặn xuống. Mấy ngày trước khi Long đại đàn chủ đặc mệnh cho Đồng đà chủ dặn dò bổn giáo chấp sự là trước giờ ngọ phải hộ tống Cường thiếu hiệp về tổng đàn tham gia ty thí chức đàn chủ trở lên, nếu trễ thời gian thì một trong số các vị ai chịu trách nhiệm?

Nói xong, gã tỏ vẻ kiêu ngạo ngồi trên lưng ngựa quắc mắt nhìn xuống mấy đại hán bên dưới.

Mấy đại hán áo xám nghe Ba Sứ nói với vẻ nghiêm trọng, cả bọn đưa mắt nhìn nhau không ai dám hó hé nửa lời, đại hán đứng giữa cũng có phần do dự không dám quyết định.

Lúc ấy bỗng từ phía trong trại lại vang lên tiếng hoan hô vang dậy, chấn động cả vùng trời làm cho lòng người nghe cảm thấy vô cùng kích động.

Thần sắc của Ba Sứ lại càng tỏ ra lo lắng, gã lên tiếng nói:

- Chư vị, cuộc tỷ thí giành cho đàn chủ trở lên đã khai mạc rồi. Chư vị đã không dám gánh vác, bổn phó sứ chấp sự sẽ đưa Cường thiếu hiệp vào trại, tất cả trách nhiệm bổn phó chấp sự sẽ chịu tất, quyết không để liên lụy đến các vị.

Nói xong gã vòng tay cung kính quay sang nói với Trung Cường:

- Cường thiếu hiệp, mời!

Không đợi cho mấy đại hán biểu thị ý kiến gì, gã lập tức thúc ngựa xông vào trong trại.

Mấy đại hán giữ cửa dường như sợ không dám đảm đương nổi sự quở phạt của Long đàn chủ. Đại hán đứng giữa cũng âm thầm lui về chỗ cũ.

Lúc này vầng hồng đã vượt khỏi đỉnh núi, hai bên ngọn núi cao mọc đầy tùng bách cổ thụ, thủy trúc ... Theo thế đất quanh co uốn khúc như rồng bay phượng múa. Dưới ánh sáng chan hòa của vầng dương, toàn cảnh sơn trại tỏa ra một màu xanh mướt.

Trung Cường và Trí Mẫn cho ngựa chạy song song phía trước, ngựa của Ba Sứ nối gót theo sau, vượt qua cổng trại là một tòa sơn cốc rộng lớn, thấp thoáng phía sau vạt rừng từng dãy nhà cao đẹp đẽ hiện ra. Cỏ cây trong cốc đều khoác một màu xanh non, đó đây xen lẫn trong từng vạt cây cỏ là vô số kỳ hoa dị thảo dược tay người chăm sóc, cảnh sắc ở đây vô cùng thanh nhã mê người.

Mấy mươi trượng trước mặt là một vạt rừng, từ phía bên trong, đã có những tòa kiến trúc nguy nga hùng vĩ và một số lầu cao đại sảnh hiện ra.

Trí Mẫn quay lại nhìn về phía mấy đại hán giữ cửa phía ngoài cổng trại, thấy họ vẫn nhìn theo ba người và bàn tán xôn xao. Nàng không hiểu tại sao như vậy liền lên tiếng hỏi:

- Ba phó chấp sự, dường như cổng trại của quý giáo không có người chuyên trách trấn giữ ...

Ba Sứ không đợi Trí Mẫn nói hết, gã nói liền một hơi:

- Có có, nhưng có lẽ đã đi tỷ thí luận chức rồi.

Trong lúc mọi người nói chuyện với nhau thì họ đã tới gần đến nỗi có thể nghe tiếng quát văng vẳng của các đấu sĩ đang giao đấu với nhau từ trong rừng rậm vang vọng đến.

Tiến vào rừng thì họ lại nghe từng trận vỗ tay tán thưởng vang lên.

Ba Sứ đã thu ngọn tiểu hồng kỳ trong tay lại, sau đó gã chỉ về phía trước mặt và nói:

- Ra khỏi rừng là thấy Tập Anh sảnh của tổng đàn.

Trung Cường và Trí Mẫn đưa mắt nhìn ra, quả thật ở phía xa xa có một tòa sảnh kiến trúc nguy nga sừng sững. Trước sảnh là một quảng trường, hai bên tả hữu đều có lan can ngăn cách, tứ phía có vô số giáo đồ áo xám đứng đầy. Số giáo đồ nhiều khoảng nghìn người.

Ai nấy đều nhón chân rướn cổ, cố tranh nhau nhìn vào trong trường đấu trước mặt.

Đi thêm đoạn nữa, có thể nghe được tiếng vù vù từ trong trường đấu do mấy đấu thủ xuất ra.

Trong trường đấu bỗng vang lên một tiếng quát to, giáo đồ bốn phía cũng lập tức reo hò vang dậy, tiếng reo hò nổ vang như sấm làm đinh tai nhức óc người nghe.

Lúc này ba người đến cách sau lưng đám đông không còn xa lắm. Trung Cường và Trí Mẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng xảy ra bên trong trường đấu. Thấy một đại hán áo xám, mặt mũi đỏ gay đang được mấy giáo đồ vây quay hỏi thăm ...

Đang lúc hai người đưa mắt ước lượng tình hình, thì đột nhiên từ sau lưng là tiếng Ba Sứ cẩn trọng vang lên:

- Xin hai vị xuống ngựa ở đây.

Ba Sứ nói xong lập tức tung mình xuống ngựa dắt ngựa đến một chiếc cọc buộc ngựa gần đó.

Trung Cường và Trí Mẫn lần lượt xuống ngựa, Ba Sứ lập tức đón lấy dắt Tảo Hồng và Ô Long đến buộc bên cạnh ngựa của gã.

Ba Sứ buộc ngựa xong lập tức phấn khởi quay sang nói với Trung Cường và Trí Mẫn:

- Tại hạ đã thấy Long đàn chủ ngồi trên sảnh, bây giờ hai vị lên khán đài ngồi trước.

Nói xong, gã liền vội bước dẫn hai người về phía khán đài được trang trí rực rỡ. Lúc ba người đi vòng ngang qua phía sau lưng các giáo đồ, có không ít đại hán áo xám quay đầu nhìn về phía ba người.

Ba Sứ đi ở phía trước, thần sắc gã lúc này tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo. Đôi mắt nhỏ của gã trừng lên thị uy với đám giáo đồ đang nhìn.

Đến gần bậc thang dẫn về khán đài, lập tức có mấy giáo đồ cắp đao chặn ngang cầu thang, cả bọn đưa ánh mắt xét hỏi nhìn về phía Ba Sứ.

Ba Sứ cười lạnh nhạt, gã đong đưa tấm thẻ bài bằng đồng trong tay cho cả bọn nhìn thấy, sau đó gã trầm giọng quát:

- Tránh ra khách quý đã đến!

Mấy giáo đồ thấy tấm thẻ bài trong tay của Ba Sứ, sau đó lại nhìn sang Trung Cường và Trí Mẫn một lượt cả bọn, nghi nghi hoặc hoặc dạt sang hai bên.

Ba Sứ liền quay lại mỉm cười và cung kính nói:

- Cường thiếu hiệp, Khang cô nương, mời!

Nói xong, gã gập người trong tư thế mời khách.

Mấy giáo đồ thấy vậy hoảng sợ cả bọn lập tức thu đao đứng nghiêm.

Trung Cường và Trí Mẫn cũng không khách sáo cả hai cất bước leo lên bậc thang, Ba Sứ theo sát bên lưng và cũng lên theo.

Vừa lên đến khán đài thì thấy ở đó đã có rất nhiều nhân vật nai nịt gọn gàng ngồi gần đầy cả khán đài. Trong số họ lão thiếu, tăng, đạo đều có đủ, ai nấy đều chuẩn bị sẵn sàng vào trường đấu tranh nhau chức vị tối cao.

Trung Cường và Trí Mẫn vừa đến trước cầu thang thì toàn bộ tất cả các ánh mắt trên khán đài đều đổ xô nhìn về phía hai người. Có ánh mắt ngạc nhiên kinh dị, cũng có ánh mắt lãnh đạm thờ ơ không màng quan tâm.

Nhìn vào phía trong chấn song dường như chỗ ngồi trên khán đài được sắp xếp căn cứ theo chức vị cao thấp, trên khán đài tuy người đã ngồi kín, nhưng hàng ghế đầu tiên vẫn còn nhiều ghế trống.

Đôi mắt nhỏ của Ba Sứ đảo quanh một lượt, lập tức đưa tay chỉ về mấy chiếc ghế trống còn lại trước mặt và cung kính nói:

- Xin mời hai vị lên ngồi phía trước.

Trung Cường và Trí Mẫn khe khẽ gật đầu, thần sắc tự nhiên mỉm cười lạnh nhạt, hai người lập tức bước về dãy ghế đầu tiên và ngồi xuống.

Lúc này trong trường đấu có hai đại hán bắt đầu cuộc tỷ thí nên mọi người chú mục vào xem. Nhưng cũng có một số người dường như thấy Trung Cường và Trí Mẫn ngồi ở vị trí cao nhất nên đã đổ xô ánh mắt nhìn thêm lần nữa. Nhất là cả bọn thấy tấm thẻ bài của Ba Sứ lấp lánh phát quang, do đó họ càng thêm phần chú ý đến Trung Cường và Trí Mẫn.

Trung Cường và Trí Mẫn đưa mắt nhìn xem thì thấy khán đài đối diện cũng có các nhân vật võ lâm ngồi đầy trên đó, dường như họ cũng đang nhìn về phía Trung Cường và Trí Mẫn.

Lại nhìn về phía đại sảnh. Thấy có lồng đèn kết hoa, không khí tỏa ra tràn đầy hỉ khí.

Phía trước sảnh có bày hai dãy ghế, ở giữa là ba chiếc đại kỷ sơn son thiếp vàng. Trên chiếc ghế giữa có một thư sinh áo lam tuổi độ hai mươi tám, hai mươi chín đang ngồi trên ghế.

Thư sinh áo lam tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, hai đạo mày kiếm xếch cao nhập vào trong tóc một đôi mắt sáng long lanh hữu thần, khóe miệng luôn nở nụ cười. Trung Cường và Trí Mẫn nhìn vậy biết ngay chàng thư sinh áo lam này là giáo chủ của Thư Hùng giáo Hoàng Phố Anh.

Trên chiếc ghế bên trái Hoàng Phố Anh là một lão nhân thất tuần da dẻ hồng hào, thân khoác áo bào vàng. Trên chiếc ghế bên phải là một thiếu nữ trong bộ y phục màu tím nhạt.

Tử y thiếu nữ mày kiếm, mắt phượng. Vóc người thon thả thướt tha, mặt hoa da phấn, tuổi độ hai mươi mốt, hai mươi hai, phía sau lưng có hai thiếu nữ y phục gọn gàng, lưng mang trường kiếm đứng hầu.

Trung Cường và Trí Mẫn đưa mắt nhìn nhau một lượt, cả hai biết rằng tử y nữ chính là bào muội của giáo chủ Thư Hùng giáo Hoàng Phố Yến. Nhưng vị lão nhân mặc hoàng bào thì hai người không biết là ai. Hai bên ba chiếc đại kỷ còn có sáu lão nhân khác đang ngồi trên dãy ghế còn lại. Mấy lão nhân này, người cao tuổi thì sáu mươi, bảy mươi, người ít tuổi thì cũng đã bốn mươi lăm trở lên. Tất cả mấy người này ai nấy đều mắt sáng quắc, mặt mày hồng nhuận, hai huyệt thái dương đều nhô cao, khiến người khác nhìn là biết ngay nội công của sáu vị lão nhân này cũng thuộc hàng đáng kể.

Lại nhìn về phía dãy ghế thứ hai, thì thấy có tám người ngồi đấy. Hỗn Thế Phán Quan Long Định Thuật đang ngồi ở vị trí thứ ba trong dãy ghế này.

Long Định Thuật vẫn ăn vận màu tím như xưa, lưng giắt bút phán quan gương mặt phì nộn trễ xuống, gã đang chăm chú nhìn vào hai người trong trường đấu.

Phía sau hai dãy ghế có vô số đại hán áo lam đứng chen chúc phía trước sảnh. Trương hương chủ đêm ấy bị Lệ Quân đánh bại cũng đang đứng trong số họ.

Đột nhiên thấy đại hán áo lam đứng trước sảnh bỗng quay đầu ra sau. Sau đó, một hai người bỗng nép sang một bên. Thì ra Hoạt Cương Can Ba Sứ đã len lỏi trong đám người đông đúc, gã nhìn ngang nhìn dọc một hồi, sau đó đi về phía sau lưng của Long Định Thuật.

Long Định Thuật dường như đã phát hiện ra điều đó. Lão ta quay lại bắt gặp gương mặt tươi cười hớn hở của Ba Sứ, thần sắc của lão bỗng ngây người kinh ngạc.

Ba Sứ liền cung kính nói nhỏ vào tai Long Định Thuật mấy câu, sau đó thì thấy Long Định Thuật bỗng lắc đầu và đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Ba Sứ. Sau đó, bốn mắt của Long Định Thuật và Ba Sứ cùng đổ xô nhìn về phía khán đài.

Long Định Thuật vừa trông thấy Trung Cường và Trí Mẫn sắc mặt của lão bỗng thay đổi hẳn, lão dùng tay đẩy mạnh Ba Sứ một cái, hừm lên một tiếng và lão lập tức đứng lên vội bước về đại kỷ chính giữa, thần sắc của lão tỏ ra cực kỳ căng thẳng.

Lúc này Hoạt Cương Can Ba Sứ biết rằng chuyện đã nghiêm trọng, gã lo sợ mặt xám xanh như màu đất, mồ hôi toát lạnh túa ra như tắm. Gã sợ đến ngây người đứng đực ra đó.

Đột nhiên bốn phía xung quanh bỗng vang lên một tràng hoan hô như sấm dậy. Trung Cường và Trí Mẫn đưa mắt nhìn vào trong trường đấu, thì thấy hai người trong trường đấu giờ đây một người đang bước về khán đài. Người còn lại thì bỏ đi về phía trước sảnh.

Quay sang nhìn về trước sảnh thì thấy Long Định Thuật đang khom lưng đứng phía sau giáo chủ Hoàng Phố Anh. Lão ta đang hạ giọng nói điều gì đó.

Chỉ thấy sắc mặt của Hoàng Phố Anh hơi ngưng trọng. Đôi mắt theo bản năng vẫn nhìn vào đại hán áo xám đang bước về phía bậc thềm của đại sảnh. Đôi tai tập trung lắng nghe lời báo cáo của Long Định Thuật.

Do đại hán áo xám đứng trước bậc thềm tương đối lâu, nên đã gợi lên sự chú ý trong các giáo đô cao thủ, tất cả đều đổ xô ánh mắt nhìn về phía Long Định Thuật và giáo chủ.

Hoàng bào lão nhân và tử y thiếu nữ cũng đã lên tiếng hỏi thăm Long Định Thuật ...

Long Định Thuật nói xong, đôi mắt sáng quắc của giáo chủ Thư Hùng giáo Hoàng Phố Anh lập tức nhìn về phía Trung Cường và Trí Mẫn.

Sau đó, hoàng bào lão nhân, tử y thiếu nữ, hai hàng cao thủ trên ghế va mấy mươi đại hán áo lam cũng đổ xô ánh mắt nhìn về phía khán đài.

Trong phút ấy, toàn thể mọi người trong hiện trường đều phát hiện ra Trung Cường và Trí Mẫn đang ngồi trên ghế đầu, tiếng xôn xao nơi trường đấu, giờ bỗng im bặt.

Giáo chủ Thư Hùng giáo Hoàng Phố Anh dường như bị ngây người khi trông thấy Trí Mẫn. Sau đó y khẽ định thần, lập tức quay về phía Trung Cường và Trí Mẫn mỉm cười gật đầu và quay sang dặn dò Long Định Thuật mấy câu.

Long Định Thuật chần chừ đôi chút. Sau đó, gã cúi đầu thi lễ và lập tức lẫn vào trong đám đại hán áo lam đang đứng chen chúc ở đó.

Giáo chủ Hoàng Phố Anh lại nhìn sang Trung Cường và Trí Mẫn lần nữa. Rồi quay sang ra lệnh cho vị trung niên áo trắng tay cầm quyển sổ ngồi ở tận đầu dãy ghế.

Trung niên áo trắng lập tức tuyên bố.

- Trương Công Tiến, trong ba mươi chiêu quy định đã kích thắng Lý Trường Thu. Y theo bổn phái sẽ đi nhận chức mới là Đệ Lục Phân Đà chủ ở An Điểm.

Tuyên bố xong, thì đại hán áo xám đứng trước bậc thềm lập tức hướng về giáo chủ để thi lễ, tiếp chiếu nhận nhiệm vụ. Sau đó quay người sải bước về phía khán đài đối diện.

Trung niên áo trắng liền lấy bút viết một hồi vào quyển sổ, sau đó lại ngẩng đầu lên và lớn giọng hỏi:

- Trận tiếp theo là cuộc tỷ thí đồng cấp giữa Kim Cung Ngân Đan Đồng đà chủ Đệ Cửu Phân Đà của trấn Trường Thọ và Lão Thiết Quải Tấn đà chủ, Đệ Nhị Phân Đà ở Quang Châu thành.

Trung Cường và Trí Mẫn nghe thấy bốn tiếng Kim Chung Ngân Đạn, hai người lập tức đưa mắt nhìn quanh trường đấu một lượt.

Đầu tiên cả hai thấy từ góc phải dãy phải dãy ghế cuối có một lão nhân độ tuổi lục tuần. Thân mặc áo xám, tay cắp một chiếc thiết quải nặng trịch đang từ từ đứng dậy. Sau đó lão đi nhanh về phía bậc thang dẫn về trường đấu.

Nhìn về phía đối diện thấy có một thiếu phụ diễm lệ tuổi độ hai mươi sáu, hai mươi bảy, nai nịt gọn gàng trong bộ đồng phục màu xanh lục, vóc người ra dáng phong lưu, trong tay một chiếc đàn cung lấp lánh kim quang. Thiếu phụ vừa nghe tiếng gọi lập tức phi thân khỏi khán đài.

Ngay lúc ấy, Hỗn Thế Phán Quan Long Định Thuật đã từ phía dưới cầu thang sải bước đi về phía Trung Cường và Trí Mẫn. Gã vòng tay trước ngực, gượng nở nụ cười và nói:

- Bổn đàn phụng mệnh giáo chủ mời hai vị lên sảnh ngồi.

Trung Cường quay nhìn về phía sảnh thì thấy giáo chủ Hoàng Phố Anh và tử y thiếu nữ Hoàng Phố Yến quay về phía này mỉm cười gật đầu.

Chàng chần chờ một lúc và sau đó cùng Trí Mẫn đứng lên đi về phía bậc thang.

Trung Cường, Trí Mẫn và lão mập lùn Long Định Thuật đi song song bước về phía sảnh.

Gương mặt phì nộn của Long Định Thuật khẽ nhếch mép cười và hỏi:

- Hai vị quả là biết giữ chứ tín. Bổn đàn chủ không ngờ hai người lại đến nhanh như vậy. Còn một cô nương nữa sao không thấy?

Trung Cường biết lão hỏi về Quân tỷ tỷ, chàng liền mỉm cười và đáp:

- Ba cô nương vì có chuyện, nên đã về phủ rồi.

Định Thuật nghe xong, lão chỉ ý một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm, sau đó lão không nói gì thêm.

Ba người đến trước cổng bên của đại sảnh, hai giáo đồ áo xám gác cổng lập tức cắp đao đứng thẳng. Tiến vào trong đại sảnh thì mười mấy đại hán áo lam đã né sang hai bên nhường đường từ trước. Giáo chủ Thư Hùng giáo Hoàng Phố Anh quay lại nhìn thấy mọi người, lập tức đứng lên nghênh tiếp. Tất cả mọi người còn lại cũng vội vàng đứng dậy và đưa ánh mắt kinh dị nhìn vào Trung Cường và Trí Mẫn.

Các cao thủ trong sảnh đều là những nhân vật lịch duyệt giang hồ, thấy Trung Cường và Trí Mẫn diện mạo cốt cách phi phàm, ai nấy đều không ngớt thầm khen:

"Quả là luyện vô lương tài hiếm thấy".

Thư Hùng giáo chủ vừa thấy Trung Cường đến nơi, lập tức chắp tay mỉm cười và lớn tiếng nói:

- Tại hạ Hoàng Phố Anh, không biết Cường thiếu hiệp và Mẫn cô nương giáng lâm bổn giáo, tại hạ không thể thân chinh nghênh tiếp. Xin hai vị kiến lượng thị phúc.

Trung Cường cũng vòng tay mỉm cười nói:

- Nào dám, nào dám! Tại hạ mạo muội đến đây, mong giáo chủ bỏ qua cho tội đường đột.

Giáo chủ Hoàng Phố Anh lập tức cười lên ha hả, nói:

- Cường thiếu hiệp khiêm tốn quá.

Nói xong, y liền giới thiệu họ tên của hai hàng cao thủ cho Trung Cường và Trí Mẫn.

Trung Cường và Trí Mẫn nhất nhất gật đầu, nhất thời hai người không thể nào nhớ rõ ai là ai. Chỉ nhớ tên của hoàng bào lão nhân là Trịnh Tái Hưng, là nghĩa phụ của huynh muội Hoàng Phố Yến và tên họ của tam đường chấp sự cũng với ngũ đại chính phó đường chủ.

Giáo chủ Thư Hùng giáo giới thiệu xong, sau đó liền mỉm cười và nói:

- Cường thiếu hiệp và Mẫn cô nương đến đây thật là khéo. Hôm nay là ngày sau cùng của cuộc tỷ võ luận chức do bổn giáo tiến hành. Theo lời Long Định Thuật, hai vị võ nghệ siêu quần, tại hạ rất là kính phục. Xin mời hai vị ngồi đây làm giám khảo danh dự cho cuộc tỷ võ luận chức ở cấp đàn chủ trở lên của bổn giáo.

Nói xong, giáo chủ đưa tay mời khách.

Lúc này, hai chiếc ghế kề bên chỗ ngồi của Hoàng Phố Yến đã có người nhường lại hai chỗ.

Trung Cường nghe vậy liền cau mày, mỉm cười nói:

- Giáo chủ võ công cao tuyệt, danh chấn giang hồ, lãnh tụ của mấy tỉnh. Tại hạ ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay đặc biệt đến quý giáo ...

Thư Hùng giáo chủ dường như không muốn nhắc đến chuyện phó ước, không đợi Trung Cường nói hết, y lập tức cười lên ha hả cắt ngang lời nói của Trung Cường và nói liên hồi:

- Mời ngồi, mời ngồi! Cuộc tỷ thí trong trường đấu đã phải ngừng lại, hiện giờ đang đợi tiến hành.

Trung Cường đưa mắt nhìn ra thì thấy Lão Thiết Quải và Kim Cung Ngân Đạn đang đứng lặng yên chờ mệnh lệnh bắt đầu cuộc đấu.

Chàng liền quay sang ra hiệu cho Trí Mẫn, cả hai bước về phía hai chiếc ghế trống.

Trong lúc bước tới thì chàng phát hiện đôi mắt phượng của tử y thiếu nư Hoàng Phố Yến cứ mải chăm chăm nhìn mình. Các cao thủ trong sảnh ai nấy đều lộ nét giận hờn, có lẽ điều này liên quan đến việc giáo chủ Hoàng Phố Anh đề nghị chàng làm giám khảo danh dự.

Trung Cường không có ý dừng chân ở lâu tại Thư Hùng giáo nên chàng rất hạn chế động thủ với người khác. Hơn nữa, sắc mặt huynh muội Hoàng Phố đều sung mãn, chính khí, quyết không phải phường thảo khấu, nên chàng cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu nguyên nhân đã khiến hai người lập giáo.

Trung Cường và Trí Mẫn đi đến hai chiếc ghế trống. Thư Hùng giáo chủ và các cao thủ cũng lần lượt ngồi xuống Hoàng Phố Anh nhìn vào trong trường đấu một lượt, lập tức vẫy tay ra hiệu cho trung niên áo trắng.

Trung niên áo trắng lập tức hướng vào trong trường đấu và cao giọng tuyên bố:

- Trận đấu bắt đầu!

Lời tuyên bố vừa dứt thì hai đấu thủ phía trong lập tức bao quyền hành lễ và từ từ vờn quanh.

Trung Cường và Trí Mẫn đưa mắt chăm chú nhìn vào trong trường đấu. Thấy Lão Thiết Quải tóc mày bạc trắng. Song mục hữu thần mã bộ hết sức vững chắc, cây thiết quải trong tay lão khá nặng.

Lại nhìn sang Kim Cung Ngân Đạn thì thấy Ngân Đạn miệng khẽ mỉm cười, tay cầm cây kim cung. Đối với sự chiến thắng Lão Thiết Quải dường như nàng có một niềm tin lớn.

Lão Thiết Quải Tấn đà chủ quát lớn một tiếng, thân hình lão ta như hổ vồ mồi, cây thiết quải trong tay vạch lên một vầng ánh sáng mãnh liệt, kích về phía Kim Cung Ngân Đạn Đồng Hiếu Anh.

Đồng Hiếu Anh quát lên một tiếng lanh lảnh, thân ảnh của nàng xẹt ngang, tránh được một quải uy mãnh của đối phương kích đến, cây kim cung trong tay thuận thế vung lên quét thẳng vào thắt lưng của Tấn đà chủ.

Thiết quải của Tấn đà chủ kích vào khoảng không, lão liền chuyển mình vận quải liên tiếp đánh tới ...

Ngay lúc ấy, bỗng Trí Mẫn đưa tay chạm nhẹ vào Trung Cường.

Lòng Trung Cường chợt động, chàng thừa cơ liếc mắt nhìn xem thì thấy Long Định Thuật đang nhỏ to bàn bạc với mấy cao thủ trong sảnh, không biết họ đang nói những gì.

Mấy cao thủ đều lộ vẻ ngạc nhiên, sắc mặt hơi biến và lao nhao lần lượt nhìn về phía Trung Cường.

Trung Cường thầm cười nhạt, chàng vẫn nhìn ra phía trước như cũ.

Lúc này, trong trường đấu Đồng Hiếu Anh và Tấn đà chủ đều tận lực thi triển sở học của mình. Cả hai đang đánh nhau kịch liệt.

Chỉ thấy Tấn đà chủ vận quải như gió bão sấm sét, trong vòng khoảng cách hai trượng, bụi mù bốc lên cuồn cuộn, làm cho người xem kinh hồn lo lắng, và không ngớt lên tiếng tán thưởng.

Trong thoáng chốc, Đồng Hiếu Anh và Tấn đà chủ đã đấu với nhau hơn năm mươi hiệp.

Trung Cường thấy vậy ngạc nhiên chau mày.

Tử y thiếu nữ Hoàng Phố Yến đã rõ tâm ý của Trung Cường, nàng lập tức mỉm cười lên tiếng nói:

- Khi nãy là tỷ thí luận chức, lấy ba mươi chiêu làm giới hạn. Còn đây là hai đà chủ khiêu chiến với nhau, tất nhiên buộc phải có người thắng kẻ thua.

Trung Cường biết Hoàng Phố Yến cứ mải chú ý đến mình, gương mặt tuấn tú của chàng bất giác chợt đỏ. Đôi mày của chàng giãn ra, chàng quay sang tử y thiếu nữ và mỉm cười hỏi:

- Xin hỏi Hoàng Phố cô nương, hai người nọ không phải là đều giữ chức đà chủ hay sao?

Hoàng Phố Yến bị đôi mắt to sáng của Trung Cường nhìn thẳng vào mình, tim nàng bỗng đập loạn xạ, đôi má bất giác ửng hồng. Nàng mỉm cười lên tiếng giải thích:

- Họ tuy cùng là chức đà chủ, nhưng đẳng cấp khác nhau. Tấn đà chủ cao hơn Đồng đà chủ một cấp.

Trung Cường nghe xong gật đầu, biểu thị đã hiểu. Chàng lại nói:

- Vậy là họ đang tỷ thí tấn đẳng.

Hoàng Phố Yến e thẹn mỉm cười và gật đầu xác nhận.

Đôi mày của Trung Cường chau lại, chàng lại lên tiếng hỏi:

- Giả thiết rằng Đồng đà chủ chiến thắng, thì Đồng đà chủ sẽ được cử đến trấn nhậm chức đà chủ ở Quang Châu phải không?

Hoàng Phố Yến trả lời ngay không do dự:

- Đúng vậy, còn Tấn đà chủ sẽ bị giáng đẳng, phải đến giữ chức đà chủ trấn Trường Thọ.

Trung Cường cười và hỏi lại:

- Như vậy đời nào Tấn đà chủ cam tâm chấp nhận, và giữa Đồng đà chủ với Tấn đà chủ làm sao có được hòa bình hữu nghị, vạn nhất nếu lỡ tay đánh trọng thương hoặc đánh chết đối phương, thì thân hữu của người chết nào lại không tiếp tục khích đấu, thậm chí phục thù?

Hoàng Phố Yến bị Trung Cường hỏi dồn làm cho đỏ mặt, không biết đáp sao cho phải.

Giáo chủ Thư Hùng giáo dường như cũng ngộ ra được điều ấy, giáo chủ lập tức chân thành nói:

- Theo lời thiếu hiệp thì nên làm thế nào để cải thiện điều này, mà vẫn khuyến khích được mọi người luyện tập cầu tiến để tham gia tỷ thí?

Trung Cường thấy thần sắc và ngôn từ của Hoàng Phố Anh tỏ ra chân thành, chàng lập tức mỉm cười nói:

- Theo thiển ý của tại hạ, thì nên hạn chế chiêu số. Nếu trong số chiêu quy định mà vẫn chưa bị đà chủ hoặc là đàn chủ cao hơn một cấp đánh bại, thì có thể thăng cho người ấy một cấp. Như thế này không những có thế khuyến khích bộ thuộc luyện tập cầu tiến, mà còn khiến cho những người cấp cao, lúc nào cũng phải dè chừng hậu sinh khả úy đánh bại mà không ngừng luyện tập. Nhưng lại ngăn ngừa được hiềm khích tư thù. Sau đó, giáo chủ có thể chỉ định một người cấp cao hơn, để tỷ thí trận thứ hai với người vừa được thăng cấp ...

Lời của Trung Cường vừa dứt. Hoàng bào lão nhân Trịnh Tái Hưng vỗ tay bồm bộp và luôn miệng tán dương ý kiến của chàng, thần sắc của lão tỏ vẻ vô cùng thán phục.

Giáo chủ Thư Hùng giáo Hoàng Phố Anh lập tức quay về trường đấu, nói với Tấn đà chủ và Đồng Hiếu Anh lúc này đang giao tranh kịch liệt:

- Tấn đà chủ và Đồng đà chủ có thể ngừng tay được rồi.

Tiếng nói tuy không cao, nhưng toàn thể mọi người đều nghe rõ, Lão Thiết Quải Tấn đà chủ và Kim Cung Ngân Đạn Đồng Hiếu Anh liền xuất ra một hư chiêu, đồng thời nhảy vọt ra sau.

Hoàng Phố Anh liền quay sang hỏi vị lão nhân đầu bạc mặc áo bào xanh, ngồi gần kề với hoàng bào lão nhân:

- Ngạch chấp sự, họ đấu tất cả là bao nhiêu chiêu?

Thanh bào lão nhân khẽ khom người và cung kính đáp:

- Khải bẩm giáo chủ. Tất cả là tám mươi mốt chiêu.

Hoàng Phố Anh liền quay sang vị trung niên áo trắng cầm sổ, sau đó giáo chủ nói lại ý kiến của Trung Cường, và quy định lấy tám mươi mốt chiêu làm giới hạn.

Trung Cường nghe vậy bất giác bàng hoàng, chàng chỉ nói lên ý đó để cung cấp cho giáo chủ Thư Hùng giáo tham khảo, chi tiết cụ thể thì phải đợi cho trong giáo bàn luận nhất trí rồi mới hy vọng mang ra thực thi, chàng không ngờ Hoàng Phố Anh lại quyết định như vậy.

Chàng đỏ mặt đứng lên định cản ngăn, nhưng người trung niên nọ đã cao giọng tuyên bố:

- Phụng theo lời giáo chủ, từ phút này trở đi, những người thỉnh cầu tấn đăng sẽ lấy tám mươi mốt chiêu làm giới hạn. Tức là người có có thể giao đấu dưới quyền, chưởng, binh khí của người cao hơn một cấp qua được tám mươi mốt chiêu, lập tức sẽ được tấn đăng một cấp.

Lời tuyên bố vừa dứt, thì toàn thể giáo đồ bỗng hoan hô như sấm dậy. Các cao thủ ở hai bên khán đài cũng luôn miệng tán thưởng.

Điều lệ của cuộc tỷ thí sửa đổi như vậy, khiến cho người cấp dưới giảm bớt nỗi lo âu về chuyện tử thương. Lúc ấy có một hán tử bước ra trường đấu nói:

- Tại hạ Mẫn Nhất Chính xin được thỉnh giáo vài tuyệt học của Đệ Tam Đường Long đường chủ.

Giáo chủ Thư Hùng giáo Hoàng Phố Anh đưa mắt nhìn kỹ một lượt Phi Luyện Khách Mẫn Nhất Chính. Sau đó, quay đầu tìm Long Định Thuật. Nhưng Long Định Thuật lại không có trên sảnh, đôi mắt của Hoàng Phố Anh cau lại, không rõ Long Định Thuật đã đi đâu.

Lúc này toàn thể đại thúc không thấy Long Định Thuật bước xuống, tiếng nghị luận ồn ào bỗng từ từ lắng xuống.

Bởi lẽ đây là trận tỷ võ định chức chứ không phải là khiêu chiến tấn đẳng nên giáo chủ cũng không thể chỉ định người ra thay thế vì Đệ Tam Đàn chỉ có thể một đàn chủ.

Trong lòng Hoàng Phố Anh không có chút không vui, đưa mắt nhìn quanh, thì phát hiện ra Long Định Thuật đang từ bên cánh phải chạy như bay về phía khán đài.

Long Định Thuật đến trước bậc thang của đại đình, trước tiên lão đưa ánh mắt hằn học trừng về phía Phi Luyện Khách. Sau đó, lão hướng về Hoàng Phố Anh vòng tay cung kính nói:

- Tiện chức chấp nhận lời khiêu chiến của Mẫn hương chủ.

Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh nhìn thấy thần sắc của Long Định Thuật liền lên tiếng dặn dò:

- Song phương đến điểm phải ngừng. Không được xuất thủ làm tổn thương người.

Phi Luyện Khách và Long Định Thuật đồng thanh cung kính vâng lời và cả hai quay người đi ra trường đấu.

Lúc này toàn thể giáo đồ và hai hàng cao thủ trên khán đài lại dậy lên tiếng bàn luận xôn xao.

Phi Luyện Khách và Long Định Thuật vào trong trường đấu, hai người đứng cách nhau khoảng một trượng. Phi Luyện Khách liền cởi sợi xích quấn quanh thắt lưng, vòng tay cung kính nói:

- Tại hạ từ lâu đã nghe Long đàn chủ song bút như thần, hôm nay có cơ hội gặp nên đã đặc biệt thỉnh giáo đàn chủ.

Long Định Thuật cau mày, đôi mắt lợn của lão lóe lên một tia phẫn nộ lạnh băng. Sau đó, lão nghiến răng căm hận nói:

- Tiểu tử, hay là ngươi muốn chiếm chức vị của lão phu ...

Lão hừm lên một tiếng và từ từ lấy hai cây bút phán quan ở sau lưng xuống, những lời nói phía sau lão cũng bỏ dở không nói.

Phi Luyện Khách cười nhạt và nói:

- Tại hạ chỉ muốn thỉnh giáo vài chiêu tuyệt học của đàn chủ, không hề có ý nhòm ngó chiếc ghế ...

Long Định Thuật không để cho đối phương nói dứt câu, lão gầm lên:

- Câm miệng ...

Tiếng quát chưa dứt, ngọn bút trong tay của lão liền xuất ngay một chiêu Khôi Tinh Điểm Đầu, điểm thẳng vào Thiên Linh Cái của Mẫn Nhất Chính, ngọn bút trong tay trái xuất chiêu Diệp Hạ Thủy Đào, chênh chếch điểm vào huyệt Hạ Ất của đối phương, lão xuất thủ hết sức lạnh độc vừa mạnh vừa nhanh.

Phi Luyện Khách thấy lão ra tay ác độc, gã liền chau mày ngẩng mặt, xẹt ngang né tránh liền hai thế công. Sợi xích sắt trên tay vù lên một tiếng, quét thẳng về phía thắt lưng của Long Định Thuật.

Trung Cường cảm thấy Long Định Thuật xuất thủ tàn độc, không giống tỷ võ, chàng liền liếc mắt nhìn về phía giáo chủ của Thư Hùng giáo, phát hiện tử y thiếu nữ Hoàng Phố Yến cũng đang liếc mắt nhìn mình, chàng giật mình vội vàng quay lại nhìn vào trường đấu.

Lúc này, Long Định Thuật quát lên liên hồi, tránh lấy thế công của Phi Luyện Khách, Phi Luyện Khách có công có thủ, chỉ lẳng lặng thi đấu, không thét không gào.

Gần một ngàn giáo đồ và hai hàng cao thủ ở hai bên khán đài đều lặng im nhìn vào trường đấu. Trong trường đấu giờ đây, nghe tiếng vù vù của binh khí xé gió vang lên và tiếng quát nạt của Long Định Thuật, tuyệt nhiên không còn âm thanh nào khác.

Dần dần thế công của Phi Luyện Khách càng trở nên mạnh mẽ, tiếng quát tháo của Long Định Thuật theo đó mà tăng lên.

Trung Cường thấy rõ, Phi Luyện Khách chịu lép bởi vì không đủ kinh nghiệm lâm chiến, nếu không thì đã chiến thắng từ sớm.

Đột nhiên, Long Định Thuật quát lên một tiếng, cây bút phán quan trong tay trái vút lên định để cho sợi xích sắt của Phi Luyện Khách cuộn vào, cây bút còn lại nơi tay phải chợt trầm xuống, mạo hiểm để lộ ra một khe hở ...

Phi Luyện Khách không biết đó là một cái bẫy do Long Định Thuật giăng ra, ánh mắt gã vụt sáng, sợi xích sắt trong tay liền vung lên, điểm vào vai trái đang hở của Long Định Thuật.

Trung Cường thấy vậy chau mày. Hoàng bào lão nhân khẽ lắc đầu và khe khẽ thở dài, không ít cao thủ cũng lên tiếng tỏ ra đáng tiếc cho Phi Luyện Khách.

Ngay lúc đó, Long Định Thuật cười lạnh một tiếng, cây bút phán quan trong tay trái lão vẽ một vòng tròn cuộn chặt sợi xích của Phi Luyện Khách.

Phi Luyện Khách biết đã mắc bẫy, liền kêu lên một tiếng kinh dị buông tay, bay vọt về phía sau ...

Long Định Thuật không nói không rằng, lão tung mình nhảy bổ về phía trước. Cây bút trong tay lão thuận thế điểm thẳng vào ngực của Phi Luyện Khách.

Toàn đấu trường bỗng vang lên tiếng la ó, cao thủ hai bên khán đài cùng kêu lên và đứt bật cả dậy.

Thân hình của Phi Luyện Khách chưa kịp đứng vững, thì cây bút của Long Định Thuật đã điểm tới, muốn né tránh cũng không còn kịp, chỉ đành phải nhanh chóng nghiêng người qua bên phải.

Bật, cây bút phán quan của Long Định Thuật đã điểm trúng vào vai trái của Phi Luyện Khách, máu tươi lập tức vọt ra. Phi Luyện Khách mặt mày thất sắc, thân hình loạng choạng mấy lần, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

Hỗn Thế Phán Quan Long Định Thuật dừng thân thu bút. Lão đưa ánh mắt hung hãn nhìn về phía Phi Luyện Khách một lượt. Sau đó, nhìn vào toàn trường với vẻ kiêu căng tự phụ, lúc này cao thủ hai bên khán đài đều phẫn nộ đứng hẳn cả lên, lão biết mình đã kích động sự phẫn nộ của mọi người, trong lòng liền không khỏi hoảng loạn.

Lão quay sang nhìn về giáo chủ thì thấy gương mặt tuấn tú của giáo chủ đang xám xanh, đôi mắt xạ điện, nhưng trong khóe miệng vẫn còn nguyên nụ cười cố hữu.

Long Định Thuật thấy vậy thất kinh. Sắc mặt lão bỗng trở nên tái xanh, lão sợ đến độ không dám bước chân về phía đại đình. Đột nhiên có tiếng quát cương mãnh vang lên, từ phía khán đài bên trái bỗng có một lão nhân râu tóc bạc phơ, thân mặc một chiếc trường sam màu đất, tung mình phi thân vọt xuống và cất bước đi về phía đại đình.

Lúc này, bởi lẽ lão nhân xuất hiện một cách đột ngột, tâm trạng bất bình kích động của toàn thể quần hùng bỗng trầm hẳn xuống. Các cao thủ hai bên khán đài vẫn đứng nguyên chưa ai ngồi xuống.

Lão nhân đến trước bậc thềm của đại sảnh đối diện, liền bao quyền hướng về phía Hoàng Phố Anh mỉm cười nói:

- Lão hủ Mạnh Bảo Tuyền nghe quý giáo cận nhật tỷ võ luân chức đã lâu, nên đã từ Hiệp Bắc đến đây để tham gia thịnh hội tỷ võ lần này. Xin hỏi giáo chủ, lão hủ xin phép thỉnh giáo vài chiêu bổ ích cho vị đàn chủ đang đứng trong trường đấu có được không?

Giáo chủ Thư Hùng giáo Hoàng Phố Anh thấy Mạnh Bảo Tuyền không phải là cao thủ có chức vị trong bổn giáo, liền đứng dậy vòng tay mỉm cười nói:

- Mạnh lão anh hùng đã vượt đường xa đến với tổng đàn đã là vinh hạnh cho bổn giáo và toàn thể các huynh đệ. Bổn giáo tuy là thảo khấu hợp thành, nhưng những gì đã làm đều là hành vi hiệp nghĩa hợp với thiên lý và thuận theo nhân tình. Trước mắt, chỉ mới là bước khởi đầu, tất cả đều chưa hoàn thiện. Nếu Mạnh lão anh hùng gia minh, bổn giáo và toàn thể huynh đệ không ai không thành tâm hoan nghênh.

Nói xong, giáo chủ nhìn về phía Long Định Thuật một lượt và tiếp tục nói:

- Mạnh lão anh muốn giao đấu hữu nghị với Long đàn chủ của bổn giáo, hiện là trận thứ hai không có điều chi vi phạm tới quy định của bổn giáo chủ. Đương nhiên là có thể tiến hành.

Lão nhân liền mỉm cười và nói:

- Như vậy lão hủ đây sẽ múa may trước mặt giáo chủ một vài đường vụng về.

Nói xong, lão khẽ bao quyền, quay lại sải bước về phía trong trường đấu.

Trung Cường đợi cho Hoàng Phố Anh ngồi xuống. Chàng liền quay sang hoàng bào lão nhân hỏi:

- Trịnh lão tiền bối có biết gì về lai lịch của vị Mãnh lão anh hùng này không?

Hoàng bào lão nhân Trịnh Tái Hưng chợt cau đôi mày sương, trầm ngâm và khe khẽ lắc đầu nói:

- Vị lão anh hùng này tất nhiên là một người cực kỳ có danh khí, tuy nhiên lão ta không để lộ ra ngoài. E rằng tên họ này cũng không phải là thật, nên lão phu đây không thấy có chút gì quen thuộc.

Trung Cường khe khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn vào đấu trường thì thấy lão nhân Mạnh Bảo Tuyền đã đến cách Long Định Thuật khoảng hơn một trượng, lão ta đứng lại và bao quyền mỉm cười và nói:

- Lão hủ Mạnh Bảo Tuyền đến để thỉnh giáo vài tuyệt học của Long đại đàn chủ.

Long Định Thuật đưa đôi mắt lợn hung hãn nhìn vào lão nhân một lượt, sau đó lão lạnh lùng lên tiếng hỏi:

- Phải chăng lão thấy bổn đàn chủ điểm cho Mẫn Nhất Chính bị thương mà lòng bất phục?

Mạnh Bảo Tuyền mỉm cười và nói:

- Đó là do học nghệ của hắn không tinh, kinh nghiệm chưa đủ lại thêm độc thủ quá chiêu khó mà tránh khỏi lúc trở tay không kịp, theo ta Long đàn chủ ngươi đã đả thương hắn chỉ là để thỏa mãn hận riêng.

Long Định Thuật nghe vậy, mặt mày nóng bừng, lão lạnh nhạt mỉm cười và phẫn nộ lên tiếng:

- Nói nhiều vô ích, lão già hãy mau lấy binh khí ra.

Nói xong, hai tay cầm bút của lão bỗng trầm xuống thủ thế chờ đợi. Mạnh Bảo Tuyền đưa tay vuốt chòm râu bạc, ngước mắt lên trời phát ra một tràng cười ha hả và nói:

- Lão hủ phiêu bạt giang hồ mấy mươi năm nay vẫn chưa dùng qua binh khí. Hôm nay đành phải lấy đôi tay già này để hầu Long đại đàn chủ ít chiêu.

Lời của Mạnh Bảo Tuyền vừa dứt, thì toàn thể đấu trường lại dấy lên một luồng kích động, lúc ấy cao thủ hai bên khán đài ai nấy nghe lời lão nhân nói, đều âm thầm giật mình kinh hãi.

Chỉ thấy sắc mặt của Long Định Thuật bỗng sa sầm, lão bừng bừng nổi cơn thịnh nộ, hai tay đồng thời vẫy mạnh. Phập một tiếng, hai cây bút phán quan đã cắm ngập vào đất.

Sau đó, cất lên lên một tràng cười cuồng nộ và nói:

- Lão già cuồng ngông, Hỗn Thế Phán Quan Long Định Thuật này hôm nay cũng thử xem chưởng học của ngươi kinh người như thế nào?

Lời nói vừa dứt, lão đã vận công xuống tấn, quát lên một tiếng, hữu chưởng mãnh liệt đẩy ra một đạo cuồng phong cương mãnh cuộn thẳng về trước ngực của lão nhân Mạnh Bảo Tuyền.

Đôi mày sương của Mạnh Bảo Tuyền chợt giãn ra, lão cất tiếng cười ha hả, hữu chưởng lật lên, lão cũng vung tay xuất ra một đạo kình phong cuồn cuộn.

Bùng! Một tiếng nổ vang lên, bụi bay tứ phía, cát đá thăng không. Long Định Thuật dựa vào chưởng lực mà xưng hùng giờ đây chao đảo lắc lư lùi liền ba bước.

Lại nhìn sang lão nhân tóc bạc Mạnh Bảo Tuyền chỉ thấy râu tóc của lão bay phất phơ, áo quần kêu lên phành phạch. Hai vai chỉ khẽ rung rung, lão vẫn sừng sững hiên ngang trong trường đấu.

Toàn bộ giáo đồ đều xem đến độ ngây người ngơ ngác. Long Định Thuật lúc này đã đứng vững vừa kinh lại vừa run. Lão tức giận mặt mũi đỏ bừng, trừng đôi mắt lợn và gầm lên:

- Lão kia, bổn đàn chủ sẽ thí mạng với ngươi.

Cùng với tiếng quát, lão phi thân nhào về phía trước, vung quyền múa chưởng lao vào lão nhân như điên như dại.

Lão nhân Mạnh Bảo Tuyền liền nghiêng người chuyển bộ, song chưởng liên hoàn bổ xuống phong bế thế công của Long Định Thuật.

Long Định Thuật bị ép lùi liên tiếp, la hét liên hồi, hai con mắt lợn đã long lên sòng sọc.

Đột nhiên trong khi lùi lại, thân hình của Long Định Thuật bỗng xẹt ngang, nhảy vọt ra cách đó năm bước, nhanh nhẹn khom người rút đôi bút phán quan từ dưới đất lên, lão ta quát lên một tiếng, thần trí như điên, lại lao vào tấn công lão nhân một cách mãnh liệt.

Đôi mày sương của lão nhân Mạnh Bảo Tuyền bỗng giãn ra, sắc mặt đã hiện lên nét giận, quyền chưởng lập tức biến thế, thân pháp bỗng hóa khinh linh, né tránh đôi bút phán quan đang điên cuồng xông tới, đồng thời quát lên một tiếng xuất thủ như điện nhằm vào sau lưng của Long Định Thuật mạnh mẽ bổ xuống.

Long Định Thuật dùng sức quá mạnh, lão quá đà có muốn tránh cũng không còn kịp nữa. Bùng! Lại thêm một tiếng, kế đến là một tiếng hự trầm trầm, thân hình Long Định Thuật bắn vọt về phía trước. Bịch! Lão đã ngã lăn ra đất và đồng thời há miệng mửa ra một đạo máu tươi. Sau đó, lão ngất đi không còn trị giác.

Lão nhân Mạnh Bảo Tuyền vội bước lên hai bước, đưa tay đỡ Long Định Thuật ngồi dậy và nhẹ nhàng áp tay lên huyệt Mệnh Môn của Long Định Thuật và để một hồi lâu.

Sắc mặt Long Định Thuật giờ đây xám ngoét. Lão từ từ mở mắt ra và sau đó bất lực khép đôi mắt lại. Xem ra, lão bị trúng chưởng quả là không nhẹ.

Trong trường đấu chỉ vang lên nhiều tiếng bàn tán rì rào, không hiểu cớ sao không có tiếng reo hò tán thưởng.

Lúc này từ phía dưới khán đài bên trái có bốn đại hán áo xám hối hả chạy tới đến bên người Long Định Thuật. Mãi sau khi bốn đại hán khiêng Long Định Thuật đi, lão nhân Mạnh Bảo Tuyền mới xoay người đi về phía trước đình.

Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh đứng lên mỉm cười nghênh đón.

Lão nhân liền vòng tay hướng về Hoàng Phố Anh và lên tiếng nói:

- Lão hủ nhất thời thu tay không kịp đã làm cho đàn chủ quý giáo thọ thương, xin giáo chủ lượng thứ.

Hoàng Phố Anh cười lên ha hả và nói:

- Mượn lại câu nói của lão anh hùng. Tại hạ quyết không thể nào cho rằng lão anh hùng đả thương Long đường chủ để thỏa mối hận riêng.

Lời giáo chủ Thư Hùng giáo vừa dứt, có rất nhiều cao thủ có mặt trong đình không nhịn được liền phát ra tiếng cười vui vẻ.

Gương mặt hồng nhuận của lão nhân có nét phiêu nhiên, lão cười lên ha hả và nói:

- Giáo chủ võ công cao tuyệt, tình hình vừa nhìn đã rõ khiến lão phu không cần giải thích.

Hoàng Phố Anh không đợi lão nhân nói hết, cũng cười lên ha hả và nói:

- Tỷ thí đã xong, xin lão anh hùng lên ngồi trên sảnh.

Nói xong, đưa tay làm động tác tiễn khách, tay phải chỉ về vị trí lại đúng vào chiếc ghế của Long Định Thuật đã ngồi khi nãy.

Lão nhân Mạnh Bảo Tuyền lập tức cười lên ha hả nói:

- Lão hủ không có ý nhận chức với quý giáo, hôm nay lão hủ đến tổng đàn, một là thăm quan thịnh hội để tăng kiến thức, hai là chọn thời cơ để hiến cho giáo chủ vài câu ...

Trung Cường vừa nghe mục đích của lão nhân đến đây, chàng biết rằng nguyên là lão nhân định đến để khích đấu với giáo chủ Thư Hùng giáo. Có lẽ do thấy Hoàng Phố Anh khí độ phong nghi bất phàm, nên giờ đây lão đã sửa đổi mục đích ban đầu.

Lúc này Hoàng Phố Anh lại vòng tay và cung kính nói:

- Đã như vậy thì mời lão anh hùng ngồi, một chốc nữa xong cuộc tỷ thí, Hoàng Phố Anh sẽ rửa tai mà cung lĩnh lời giáo huấn.

Lão nhân Mạnh Bảo Tuyền không đợi cho Hoàng Phố Anh nói hết, lão dùng ngữ điệu hỏi để nói:

- Theo quy định của quý giáo, lão hủ nên nhận lời khiêu chiến của người khác đấu thêm một trận mới phải.

Nói xong, lão đưa cặp mắt hổ sáng quắc nhìn về phía Trung Cường. Trung Cường biết rằng lão nhân đã hiểu lầm chàng là bằng hữu của Long Định Thuật, chàng chỉ cười nhạt và không để tâm. Dường như Hoàng Phố Anh đã nhìn thấu tâm ý của lão nhân, lập tức mỉm cười và lên tiếng:

- Lão anh hùng đã không có lòng nhận chức, thì cũng không cần phải nhận lời khiêu chiến của người khác.

Nói xong, liền chỉ tay về phía Trung Cường và nói:

- Cường thiếu hiệp đến đây, chỉ ngẫu nhiên mà gặp kỳ hội, chứ không tham dự vào cuộc tỷ thí luận chức của bổn giáo.

Trung Cường thấy Hoàng Phố Anh nhắc đến mình, chàng liền nghiêng người mỉm cười chào lão nhân một cách lịch sự.

Lão nhân Mạnh Bảo Tuyền nhìn về Trung Cường và bật cười ha hả, sau đó lão bước lên đại đình.

Lúc này đại hán ngồi gần Trí Mẫn đã nhường ghế lại cho lão nhân và quay người ngồi sang chiếc ghế của Long Định Thuật.

- Mời!

Do lão nhân tuổi đã bát tuần, nên khi lão nhân đi qua phía trước, Hoàng Phố Anh, Trung Cường với Trí Mẫn đều lễ phép đứng lên.

Lão nhân lập tức cười khà khà, dáng điệu hiền từ và đi đến trước chỗ ngồi.

Ngay lúc lão nhân vừa ngồi xuống, từ phía sau lưng bỗng có tiếng cười thấp, lành lạnh vang lên.

Trung Cường quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra mấy đàn chủ lúc nãy đã thì thầm to nhỏ với Long Định Thuật giờ đây tất cả đều toét miệng cười lạnh, và đưa mắt khinh khi nhìn về phía chàng. Nhất là vị đàn chủ họ Mạnh mặt đen, má cao và lơ thơ mấy sợi râu chuột và vị đàn chủ họ Tiền gầy gò, cả hai đang nhìn chàng với ánh mắt căm phẫn.

Đôi mày kiếm của Trung Cường cau lại, chàng không biết nguyên nhân họ khinh thị mình là không nhận lời khiêu chiến của lão nhân. Hay là Long Định Thuật đã nói gì trước mặt họ?

Hoàng Phố Yến nhìn thấy cảnh ấy, lòng nàng bỗng sinh giận.

Đôi mày liễu của nàng chợt cau lại, nàng đưa mắt lạnh lùng quét về mấy vị đàn chủ và lên tiếng hỏi:

- Mấy người các ngươi tại sao lại cười?

Mấy tay đàn chủ thấy hỏi, cả bọn đồng thời đứng lên nghiêm trang chuẩn bị đáp lời.

Đàn chủ họ Tiền cung kính lên tiếng đáp:

- Theo Long đàn chủ nói, vị Cường thiếu hiệp này tự khoe là xuất thân từ danh môn chính phái, chưởng kiếm song tuyệt, nên không muốn gia nhập hàng ngũ thảo khấu của bổn giáo. Hôm nay đến tổng đàn là để diễu võ gương uy và muốn đoạt cả ngôi vị giáo chủ. Bọn tiện chức cười vì gã đã có ý đến tổng đàn để phô diễn tuyệt học, sao lúc nãy lão anh hùng này khiêu chiến gã lại co vòi rụt cổ. Điều này làm cho bọn tiện chức lấy làm khó hiểu, nên không nhịn được mà bật cười đó thôi.

Tiền đàn chủ vừa nói như vậy, lập tức sáu lão nhân ở gần đó gồm ba chấp sự, ba đường chủ đều đưa ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Trung Cường, mấy mươi hương chủ áo lam cũng nhìn qua với vẻ bực tức.

Trung Cường bỗng cảm thấy không khí trở nên căng thẳng, bất giác chàng từ từ đứng dậy.

Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh và tử y thiếu nữ Hoàng Phố Yến cũng đồng thời đưa ánh mắt ngạc nhiên, ngờ ngợ nhìn về phía Trung Cường.

Trung Cường đứng dậy, thần sắc vẫn thản nhiên, chàng mỉm cười và quay sang lão đàn chủ gầy gò họ Tiền, chàng lên tiếng hỏi:

- Xin hỏi các hạ, những lời này là do ai nói?

Tiền đàn chủ khinh bạc nói:

- Long đàn chủ Đệ Tam Đàn của bổn giáo.

Trung Cường lạnh nhạt nói:

- May mà một chưởng khi nãy của Mạnh lão anh hùng chưa làm cho Long đàn chủ tán mạng. Nếu không cho dù tại hạ có trăm miệng cũng không thể nào phản biện.

Nói xong chàng đưa mắt quét về phía quần hào trước sảnh một lượt, sau đó chàng tiếp tục lên tiếng:

- Tại hạ đến đây phó ước là chuyện có thật. Nhưng không hề có lòng xem thường chư vị, càng không có ý đoạt ngôi giáo chủ. Còn việc khi nãy Mạnh lão anh hùng có ý khiêu chiến với tại hạ, chỉ là lão anh hùng đã ngộ nhận tại hạ là hảo hữu của Long đàn chủ, đã là ngộ nhận thì cũng không nên cố chấp. Long đàn chủ có nói tại hạ tự khoe mình là người thuộc danh môn chính phái, chưởng kiếm song tuyệt, dụng ý của lão là muốn kích chư vị sinh lòng bất phục và cừu thị tại hạ ...

Đàn chủ mặt đen Mạnh đàn chủ không đợi cho Trung Cường nói hết, liền cất giọng trầm trầm xen vào:

- Ngươi đã có gan đến đây phó ước tức là tự cho mình võ công cao tuyệt, không xem bổn giáo chủ bổn giáo ra gì ...

Trung Cường nghe vậy, chàng cố nén lửa giận trong người, nói:

- Nếu tại hạ không đến đây phó ước lại chịu tiếng thất tín thực ngôn sao.

Lời chàng vừa dứt, thì từ phía đằng hậu sảnh bên phải bỗng có mấy câu cố khích bác vang lên:

- Người ta đã dám đến đây, tất nhiên là không hề e sợ. Nếu mấy vị bất phục, thì có thể bước ra ngoài so tay một trận. Chân giả thực hư, thử là biết ngay, hà tất mọi người phùng mang trợn mắt, giả đò như sắp đánh nhau tới nơi như vậy.

Trung Cường nghe vậy đùng đùng nổi giận, chàng đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói. Thì ra đó là năm lão đạo vận đạo bào màu xám, lưng mang cùng một loại kiếm giống nhau. Cả năm lão đều ngồi ở hàng ghế đầu trên khán đài bên phải. Người nào người nấy đều mặt chuột, cằm lẹm, mặt đầy ngụy sắc. Nếu năm đốc kiếm không phân làm năm màu sắc đỏ, hồng, lam, tử, lục thì khó mà phân biệt lão nào là lão nào.

Đang lúc chàng đang đánh giá năm lão đạo, thì phía sau lưng chàng, bỗng vang lên tiếng quát và có bóng người xẹt qua. Trung Cường quay lại nhìn, thì ra đó là vị đàn chủ mặt đen Mạnh đàn chủ.

Đàn chủ mặt đen hướng về Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh vòng tay cung kính thưa:

- Tiện chức Mạnh đàn chủ xin thỉnh mệnh giáo chủ cho phép tiện chức được lĩnh giáo vài chiêu tuyệt học của Cường thiếu hiệp.

Đôi mày của Hoàng Phố Anh chau lại, dường như cũng có chút do dự. Bất giác Hoàng Phố Anh quay lại nhìn về hoàng bào lão nhân Trịnh Tái Hưng.

Trung Cường biết rằng động thủ sẽ là điều không thể tránh khỏi, chàng đưa mắt oán hận nhìn về phía năm lão ác đạo trên khán đài, sau đó chàng quay sang hỏi Hoàng Phố Anh:

- Xin hỏi giáo chủ, năm vị đạo trưởng trên khán đài bên phải là cao thủ của quý giáo?

Hoàng Phố Anh lắc đầu đáp:

- Không phải, năm vị đó là La Sơn Ngũ Đạo, Long đàn chủ từng tiến cử năm người bọn họ làm đà chủ của bổn giáo. Tại hạ còn đang suy nghĩ.

Trung Cường lập tức tiếp lời:

- Trước tiên tại hạ xin thử sức với năm vị đạo trưởng này.

Mạnh đàn chủ đứng trước sảnh, nghe vậy liền lên tiếng khẩn cầu:

- Xin giáo chủ cho phép tiện chức thỉnh giáo vài chiêu chưởng pháp với Cường thiếu hiệp. Sau đó, lại nhường cho năm vị đạo trưởng lĩnh giáo Cường thiếu hiệp vài chiêu kiếm pháp.

Có lẽ là do bị lời nói của Mạnh đàn chủ đánh động, năm lão đạo cười lên ha hả, tung người vọt khỏi khán đài, xăm xăm bước tới.

Dường như Hoàng Phố Anh cũng muốn thử xem công lực của Trung Cường thế nào, nên quay sang nhìn về phía năm lão đạo đang hùng hổ bước tới, sau đó quay lại nói với Trung Cường:

- Họ đã khẩn thiết yêu cầu như vậy, thôi thì Cường thiếu hiệp thử qua vài chiêu với họ vậy.

Trung Cường mỉm cười nói:

- Tại hạ chỉ sợ làm xấu trước mặt giáo chủ mà thôi.

Đàn chủ cao to Mạnh đàn chủ nghe giáo chủ nói vậy, gã liền quay đầu nhảy vọt về phía trường đấu.

Trung Cường thấy vậy, liền lên tiếng gọi:

- Mạnh đàn chủ, xin dừng bước. Mấy mươi chiêu đối chấp thì ở đây được rồi!

Nói xong, chàng cất bước đi xuống bậc thềm phía dưới.

Mạnh đàn chủ nghe nói mấy mươi chiêu, trong lòng gã âm thầm nộ hỏa, theo ý gã dù không thắng được Trung Cường thì cũng phải đại chiến ba trăm hiệp mới ngã ngũ, gã liền dừng ngay thế vọt, sau đó tung mình trở lại.

Lúc này tất cả giáo đồ và hai hàng cao thủ đều lẳng lặng đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn về trước đại sảnh, không ai phát ra một tiếng động nhỏ.

Trung Cường đứng trước bậc thềm, khóe miệng mỉm cười, ngưng thần định khí nhìn thẳng vào Mạnh đàn chủ đang tung người trở lại. Chàng đang nghĩ cách làm thế nào để hôm nay khiến cho quần hào các lộ chấn kinh, chế áp quần hùng. Để chàng và Trí Mẫn rời khỏi tổng đàn Thư Hùng giáo đầy rẫy cao thủ một cách thuận lợi.

Mạnh đàn chủ thấy Trung Cường cuồng ngạo như vậy, gã ta đã giận tím mặt, lập tức lớn tiếng nói rằng:

- Trước sảnh chật hẹp, vướng tay vướng chân, trở ngại cho thiếu hiệp thi triển thân thủ, lại không phải là dương yêu phong cảnh, nên tuyệt học kinh người của thiếu hiệp sẽ không triển lộ ra được.

Trung Cường vẫn mỉm cười không chút phật ý, chàng liền nói:

- Mạnh đàn chủ yên tâm! Công lực hỏa hầu, không thể là giả được. Theo lẽ thường nói thì dễ, nhưng đến khi xuất thủ thì mới biết là có hay không. Chỉ có những kẻ có ý trốn chạy thì mới tìm những nơi rộng rãi mà thì đấu.

Câu nói này khác nào muốn chỉ rõ Mạnh đàn chủ là người có muốn trốn chạy, nên gã làm sao nhịn được. Gã cong người bắn vọt về phía trước sảnh, tức giận thở hổn hển quát lên:

- Quả là đồ lẻo mép, hãy xem chiêu!

Chữ chiêu vừa ra khỏi miệng, song chưởng của gã liền nhập một đẩy ra một luồng kình phong nhắm thẳng vào cửu đại yếu huyệt trên mặt Trung Cường, gã đã phẫn nộ đến cực điểm, nên thế công cuồn cuộn như sóng vỗ bờ.

Trung Cường thấy vậy vẫn điềm nhiên khe khẽ phẩy tay, vạch lên một hư chiêu và nói:

- Khoan đã!

Mạnh đà chủ đột nhiên tức khắc thu thế dừng thân ngay lập tức, thân hình lắc lư muốn lùi về phía mấy bậc thang.

Bởi vì lúc Trung Cường vạch lên một hư chiêu, vô hình trung có một luồng tiềm lực kỳ dị trong bàn tay theo thế phẩy đã xuất ra, triệt tiêu thế công của đối phương. Tuy nhiên luồng tiềm lực này lại mềm mại uyển chuyển không lộ ra ngoài, ngay cả ngọn cỏ cũng không phất phơ lay động.

Nhưng Mạnh đàn chủ lại như kẻ u mê vô tri vô giác, gã lớn tiếng quát nạt:

- Sao ngươi còn có thủ đoạn gì đây?

Người của Trung Cường như ngọc trụ lâm phong, thái độ khoáng đạt xuất thần, chàng chắp tay thong thả đáp:

- Tại hạ mạo muội đăng sơn, thì xem như khách, cường long bất ép địa đầu xà, tại hạ sẽ nhường đàn chủ ba chiêu đầu tiên.

Nói xong, không đợi cho Mạnh đàn chủ đáp lời, chàng quay sang Hoàng Phố Anh mỉm cười và nói:

- Giáo chủ, Cường mỗ đành thô lỗ thôi.

Mạnh đàn chủ tức muốn nổ con ngươi, gã gầm lên như sấm:

- Thật là một khẩu khí ngông cuồng. Ngươi xem thường Mạnh mỗ này quá đó.

Lúc này toàn thể gần một ngàn giáo đồ của Thư Hùng giáo cả bọn đang ồn ào chỉ trỏ, cảm thấy Trung Cường quá cuồng ngạo. Chỉ có huynh muội của giáo chủ Hoàng Phố Anh và nghĩa phụ hai người là nhìn rõ, ba người đưa mắt nhìn nhau gật đầu thị ý.

Hoàng Phố Anh từ từ đứng dậy, giơ cao hai tay và cao giọng nói:

- Nghiên chiêu thuật nghệ là chuyện thường tình trong võ lâm. Tất cả chỉ được lặng yên quan sát, không nên reo hò la ó.

Sau khi buông hai tay xuống, Hoàng Phố Anh liền quay sang nghiêm túc nói Mạnh đàn chủ:

- Mạnh đàn chủ không được chôn vùi thanh danh của bổn bang đấy nhé!

Câu nói này của Hoàng Phố Anh có ý là dù sao đi nữa. Mạnh đàn chủ cũng là một đàn chủ của Thư Hùng giáo, không nên cộc cằn thô lỗ, nhưng trước mặt các võ lâm cao thủ và quần hào các lộ, không tiện lớn tiếng răn đe mà chỉ dùng lời để thức tỉnh gã.

Không ngờ Mạnh đàn chủ lại hiểu lầm ý của giáo chủ. Gã cho rằng giáo chủ muốn gã phải tận lực thi thố, không được tha cho Trung Cường. Do đó, dũng khí của gã cũng tăng lên, thái độ kiêu ngạo cũng từ đó mà phát triển, gã lập tức đáp lời:

- Tiện chức hiểu!

Lời vừa xuất, người cũng bắt đầu thủ thế tấn công, song chưởng của gã liền xuất ngay một chiêu Âm Sai Dương Đao, hai cổ tay một thẳng một xiên, mãnh liệt bổ về phía Trung Cường.

Nói về công phu, chưởng lực của Mạnh đàn chủ, tuy chưa đạt đến mức đăng sơn tạo cấp, nhưng trong các đàn chủ của Thư Hùng giáo, cũng được xem là nhân vật mũi nhọn. Lúc này lại thêm tức giận, chiêu thức xuất ra, gã dùng đến tám phần chân lực, tất nhiên thế công trúng vào cũng không phải nhẹ.

Trung Cường vẫn đứng uy nghi vững chãi, thần sắc thản nhiên, miệng khẽ mỉm cười.

Lúc này chiêu thức của Mạnh đàn chủ trong chớp mắt đã gần đến nơi.

Ngân quang khẽ động, không nghe tiếng áo quần cũng chẳng thấy gió nhẹ gợn lên, nhưng lại nghe tiếng Trung Cường vang lên khe khẽ:

- Đây là chiêu thứ nhất!

Đồng thời chàng liền thi triển Tinh Hoan Tử Công Bộ, thân hình chàng đã như một làn khói mỏng, bay vọt ra sau lưng Mạnh đàn chủ từ lâu.

Mạnh đàn chủ đẩy ra một chiêu, mắt thấy rõ ràng đã gần trúng đích, nhưng không ngờ bóng người trước mặt bỗng xẹt đi, đối phương đã mất hút. Giờ đây lại nghe tiếng nói của Trung Cường vang lên bên người, gã bỗng hoảng kinh hồn và quát lên một tiếng, lập tức nhanh chóng thi triển thế Mãng Xà Phiêu Thân, đồng thời song chưởng của gã liền biến thế Lôi Điện Giao Gia xuất ra chiêu thứ hai. Gã xuất chiêu nhanh nhẹn vô cùng, quả thực cũng thuộc hàng hiếm thấy.

- Chiêu thứ hai!

Trung Cường vẫn thi triển Tinh Hoan Tử Công Bộ, dưới chân chàng đẩu chuyển tinh di, thân pháp khinh linh vừa nhanh vừa khéo.

Mạnh đàn chủ công hai chiêu liền nhưng không trúng đích, lửa giận trong lòng gã giờ đây đã tím bầm như miếng gan heo và dần dần chuyển sang màu xanh trong có vẻ hung ác đến ghê người. Gã nghiến răng kèn kẹt và lang độc gầm lên:

- Tên tiểu tử họ Cường kia, ngươi điên lắm rồi.

Trong yết hầu của gã vang lên mấy tiếng ùng ục, gã giậm chân vận chưởng, nhận định kỹ vị trí của Trung Cường đang đứng, gã cúi gằm đầu xuống, cả người lẫn chưởng liền xuất một chiêu Mãnh Hổ Xuất Thần vỗ, đẩy, điểm cắt lao thẳng về phía Trung Cường đang đứng.

Cách đánh liều mạng này đã không thành chưởng pháp.

Trung Cường thấy vậy bất giác cau mày, lòng chàng thầm nói:

"Nếu ta xuất chưởng tiếp chiêu, e rằng Thiên Linh Cái của ngươi sẽ nát vụn như cám".

Tâm niệm như vậy, chàng liền vận công hữu chưởng, đột nhiên chàng nhớ ra đây mới là chiêu thứ ba.

Chàng thấy thế công mãnh liệt tới gần, bỗng mỉm cười không thành tiếng.

Cường địch ở phía trước, chàng vẫn điềm nhiên mỉm cười, thần thái lại tỏ ra nhàn nhã thảnh thơi. Quần hào các lộ ở hai bên khán đài và các cao thủ của Thư Hùng giáo ai nấy đều xem hết sức rõ ràng.

Chỉ có Mạnh đàn chủ do nộ hỏa công tâm, bất chấp sống chết nhào lên. Gã thấy Trung Cường chợt ngẩn người trong chốc lát, cánh tay thủ thế của chàng vừa buông xuống, gã càng không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một, gã lao đi càng mãnh liệt như thiên binh vạn mã.

Nói thì chậm, diễn tiến thì nhanh.

Chưởng phong của Mạnh đàn chủ đã thổi động góc áo của Trung Cường, hai bàn tay to thô, gồ ghề của gã đã gần vỗ đến nơi chỉ còn cách Tàng Huyết huyệt của Trung Cường không đầy ba tấc ...

Lão nhân Mạnh Bảo Tuyền tuy là một đại hùng gia ẩn danh đang ngồi xem, nhưng lão cũng không tự chủ được, đột nhiên đứng dậy Hoàng Phố Yến mặt mày biến sắc, lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tất cả các cao thủ trên khán đài cũng bị kích động ngoài ý muốn, bật kêu thất thanh ...

Tuy nhiên, Trí Mẫn biết rõ thân thủ bộ pháp của Cường ca ca, nàng vẫn mỉm cười điềm đạm ngồi yên trên ghế.

Ngay lúc ấy thì vai của Mạnh đàn chủ bỗng thẳng ra, gã ta trầm giọng lên tiếng:

- Mạnh mỗ đắc tội với ngươi rồi Dường như cũng ngay lúc ấy lại nghe tiếng Trung Cường từ từ vang lên:

- Không sao cả, đây là chiêu thứ ba.

Bỗng bóng người tách ra, hợp vào trong tích tắc.

Ầm! Loảng xoảng ...

Một tràng tiếng đổ vỡ vang lên liên tiếp.

Hóa ra Mạnh đàn chủ xuất chiêu quá mạnh, nhất thời thu tay không kịp, song chưởng của gã đã vỗ cật lực vào chậu hoa đặt ở giá cao trước bậc thềm của ngoại sảnh. Chân gã loạng choạng mấy lần rồi gượng đứng thẳng, nhưng cuối cùng không sao đứng vững, nên đã ngã nhào ra theo thế Dã Cẩu Thực Phân và đổ kềnh trên đống sành vụn gỗ nát.

Đến khi gã lồm cồm bò dậy, thì mặt mày của gã đã đầy vết máu, lằn ngang vết dọc thê thảm vô cùng, thân người xiêu xiêu chực đổ.

Trung Cường lúc này cảm thấy thương hại cho gã, chàng vội vàng bước lên mấy bước, đưa cánh tay ra đỡ nhẹ vào Mạnh đàn chủ và lên tiếng:

- Thật thất lễ, thất lễ ...

Lời chàng chưa dứt, không ngờ rằng Mạnh đàn chủ quát lên một tiếng, gã đột nhiên co giò đạp mạnh về phía Trung Cường lúc này không hề để ý hay phòng bị gì ...

Hai người đứng chỉ cách nhau trong gang tấc, gã lại ra đòn bất ngờ.

Trí Mẫn lo lắng kêu lên:

- Cường ca ca ...

Trung Cường cũng giật mình kinh hãi, chàng vội nghiêng người đi. Xẹt đi thay phải đang đỡ lấy Mạnh đàn chủ cũng thuận thời đẩy mạnh, đồng thời chàng quát hỏi:

- Đây là ý gì?

Vù ... Bịch! Một tiếng kêu thê thảm cất lên. Trong lúc vội vàng cấp tốc, Trung Cường đã đẩy mạnh làm cho thẩn thể của Mạnh đàn chủ bắn vọt đi như chiếc gối khổng lồ bay thẳng ra xa cách đó mấy trượng, rơi bịch xuống nền đá của con đường gần đó. Gã ụa ụa mấy tiếng, hộc máu thành dòng, tứ chi co giật liên hồi, xem ra thương thế quả là không nhẹ.

Trung Cường thấy vậy, chàng khẽ đỏ mặt, người chàng bốc lên vọt về phía ngoài khoảng cách năm trượng, đến bên người của Mạnh đàn chủ, sau đó chàng áp tay vô huyệt Ngọc Chẩm của gã định sẽ giúp gã vận công trị thương.

Nhưng gương mặt đen đúa của gã giờ này đã tái xanh, đôi mắt trợn trừng trong khóe miệng máu đen chảy ra, lục phủ ngũ tạng của gã đã rời khỏi vị trí, gã thở hắt ra và vô phương cứu chữa.

Lòng Trung Cường bỗng thầm than thở, chàng từ từ đứng dậy, xoay người đi về phía trước sảnh, hướng mặt về phía Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh, vòng tay thi lễ, vừa khiêm tốn vừa hối hận, chàng lên tiếng nói:

- Tại hạ nhất thời thất thủ, xin giáo chủ mở lượng hải hà.

Thư Hùng giáo chủ Hoàng Phố Anh cũng hơi đỏ mặt, bởi vì sự thực hiển nhiên, hoàn toàn là do Mạnh đàn chủ tự chuốc khổ vào thân. Không những đã trả giá bằng sinh mạng của mình mà theo quan điểm con nhà võ thì gã đã làm một việc vô cùng mất mặt.

Do đó, Hoàng Phố Anh cũng đứng lên vòng tay cười khổ nói:

- Thiếu hiệp chớ khiêm tốn quá, Mạnh đàn chủ không biết lượng sức mình, có mắt như mù, làm sao có thể oán trách thiếu hiệp được.

Lời chưa dứt, thì bỗng có tiếng áo quần phần phật, sáu bóng người từ phía sau bay đến trước mặt, đồng thanh phẫn hận nói:

- Khải bẩm giáo chủ, bọn tiện chức cũng muốn học hỏi vài chiêu tuyệt học của Cường thiếu hiệp. Xin thiếu hiệp chỉ giáo, chỉ giáo!

Đôi mày kiếm của Hoàng Phố Anh cau lại, trầm giọng nói:

- Cường thiếu hiệp công tận hoàn vũ, khi thôn hà lĩnh, võ công có thể gọi là đến độ xuất thần nhập hóa, vừa rồi các ngươi cũng đã thấy rồi, các ngươi còn có thể ngoan cố hay sao?

Đệ Ngũ đàn chủ Phong Lôi Bát Chưởng Hữu Chấn Vũ liền bước lên một bước nói:

- Chỉ có như vậy bọn tiện chức mới có cơ hội lãnh giáo tuyệt học của các cao thủ. Xin giáo chủ ưng thuận!

Miệng gã thì nói vậy, nhưng trong đôi mắt gã ánh xanh sáng lóc trong đó ẩn tàng một tia sát khí và nộ cực.

Mây đại đàn chủ còn lại mặt mày ai cũng bừng bừng phẫn nộ, mắt xạ hung quang.

Trung Cường đưa mắt nhìn quanh một lượt, chàng nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Lúc này mấy mươi hương chủ áo lam đứng ở sau hai dãy ghế, ai nấy đều bị kích động, cả bọn nhao nhao nghị luận liên hồi.

Hoàng Phố Anh lên tiếng:

- Yên lặng!

Nói xong, cất bước rời khỏi chỗ ngồi, đến gần sáu vị đại đàn chủ và trầm giọng nói:

- Tất cả là do Mạnh đàn chủ tự mình chuốc lấy, lẽ nào các ngươi nhìn không ra. Hơn nữa, công lực của Cường thiếu hiệp còn tiềm ẩn ở bên trong, chưa lộ ra ngoài ...

Sáu vị đàn chủ lại đồng thanh căm phẫn nói:

- Xin giáo chủ minh giám! Tính mệnh của bọn tiện chức là chuyện nhỏ, thanh danh của bổn giáo là chuyện lớn. Giáo phái chúng ta tuy kiến lập chưa bao lâu, nhưng cũng không để cho kẻ khác xem thường, nếu không đến khi chuyện nhập võ lâm thì bọn tiện chức còn mặt mũi đâu mà hành tẩu trên giang hồ.

Hoàng Phố Anh cười to và cao giọng nói:

- Trên giang hồ coi trọng sự mạnh yếu, nhưng quan trọng nhất là phân rõ thị phi, mới có thể ...

Lời chưa dứt. Bốn phía lại lao nhao lên tiếng nghị luận.

Sắc mặt của giáo chủ Hoàng Phố Anh bỗng biến đổi, cao giọng nói:

- Xin hỏi là vị cao thủ nào có điều không rõ về lời nói của Hoàng Phố Anh này?

Bỗng nhiên có giọng khinh miệt của một người nào đo vang lên:

- Giáo chủ tỏ vẻ khoan hồng đại lượng, gạt người quên đi nợ máu, chỉ e rằng sẽ có một ngày phải tìm người thu dọn chiến trường vây.

Kẻ phát ra tiếng nói chính là La Sơn Ngũ Đạo.

Hoàng Phố Anh nghiêm sắc mặt, quát hỏi:

- Ngũ vị đạo trưởng nói vậy là có ý gì?

Lão đại, thủ lĩnh của La Sơn Ngũ Đạo Kim Kiếm Động Tân từ từ đứng dậy, lên tiếng khích bác:

- Bần đạo cảm thấy Thư Hùng giáo chủ có lòng thiên vị che chở cho tên họ Cường này hoành hành, lòng thiên vị mà giáo chủ giành cho hắn quả là không nhỏ.

Trung Cường không đợi Hoàng Phố Anh đáp lời, chàng lập tức nói với Hoàng Phố Anh:

- Giáo chủ! Cường mỗ muốn thử sức với năm vị cao nhân này.

Nói xong, chàng bước lên ba bước, trầm giọng quát hỏi:

- La Sơn Ngũ Đạo, các ngươi đặt điều thị phi, hay là các ngươi muốn gây sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.