Cảm Nắng?!

Chương 22: Chương 22




Lúc Hàn Triệt gửi tin nhắn cho Hạ Đàn, cô đã để quên điện thoại ở nhà.

Mà giờ phút này đây, cô đang ngồi ở phía trước xe Minibus đón khách tại sân ga trên trấn.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người và gia đình đi du lịch. Khách sạn nhà Hạ Đàn mỗi ngày đều đầy ắp khách trọ mới đến thuê phòng.

Như bình thường thì là do ba Hạ Đàn sẽ ra sân ga để đón khách, nhưng mà ba Hạ hôm nay tạm thời có việc bận, do đó Hạ Đàn liền nhờ Trần Lợi lái xe, đưa cô ra sân ga thay ba cô đón khách.

Hai tay Hạ Đàn giơ bảng tên, đứng ở cửa ra vào của nhà ga xe lửa, chờ khách đi ra.

Kết quả đợi cả nửa ngày, nhìn trời cùng đã bắt đầu tối nhưng vẫn không có một khách trọ nào đến.

Trần Lợi vừa mới gọi điện thoại xong trở về, sau đó nhìn vào xung quanh ga xe lửa: "Làm sao mà giờ này không có ai vậy chứ? Mọi người đều đang hối thúc."

Đêm nay có cuộc họp lớp trung học, hẹn nhau bảy giờ ăn cơm ở Long Duyệt.

Hạ Đàn nhìn vào bên trong, nói: "Có thể là do xe lửa bị trễ rồi."

Trần Lợi gãi gãi đầu: "Đã hơn sáu giờ rồi, chờ chúng ta đến nơi nhất định là không kịp dùng bữa."

Trần Lợi vừa nói dứt câu, Hạ Đàn liền nhìn thấy một nhà ba người đứng ở trạm xe lửa, đang nhìn xung quanh bốn bề.

Hai mắt Hạ Đàn sáng ngời, giơ cao bảng tên lên, hô lớn: "Hoàng tiên sinh? Là Hoàng tiên sinh đúng không ạ?"

Đối phương nghe được giọng nói của cô, liền bước đến bên này.

Vừa nhìn thấy là một cô gái nhỏ, giơ cao bảng tên, phía trên ghi rõ là tên của bọn họ.

Một nhà ba người vội vàng đi về phía của Hạ Đàn.

Cuối cùng Hạ Đàn cũng đã đón được người, vội vàng chạy qua.

"A, xe lửa bị trễ giờ, làm phiền các cô đã chờ lâu."

Hạ Đàn cười khanh khách, "Không có gì ạ, cũng không có bao lâu." Cô khom người xuống, nhận lấy hành lý và quay đầu chỉ tay về phía trước, "Xe của chúng ta ở ngay phía trước, từ nơi đây chạy lên trấn khoảng chừng hai mươi phút, đến nơi cũng vừa vặn có thể dùng ngay cơm tối luôn ạ."

Đối phương cười nói: "Được, vất vả cho các cô rồi."

"Không vất vả, đây là việc nên làm thôi ạ." Hạ Đàn cười nói, dẫn khách đi đến chỗ đậu xe.

Trần Lợi nhận lấy hành lý từ trong tay Hạ Đàn và đi về phía trước.

Đi đến trước xe, mở cốp sau xe và đặt hành lý vào.

Hạ Đàn giúp đẩy mở cửa xe Minibus ra, cười khanh khách, "Hoàng tiên sinh, Hoàng phu nhân, mời lên xe."

Từ nhà ga xe lửa đến khu du lịch của thị trấn phải mất hơn hai mươi phút đi đường, Hạ Đàn ngồi ở phó lái, dọc đường đều nhiệt tình giới thiệu cho khách về phong tục và tập quán của người dân ở trấn Thiệu.

Một nhà ba người đối với Hạ Đàn rất là hài lòng.

"Khi mọi người đến đây sẽ biết chỗ chúng tôi nơi này có bao nhiêu đẹp, đến lúc đó nếu mọi người muốn đi tham quan chỗ nào, ăn món gì, đều có thể hỏi tôi, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người"

"A, được, cảm ơn cô nhé tiểu Hạ."

Ánh mắt Hạ Đàn cong cong, quay đầu lại nói: "Không có gì."

Quay trở lại khách sạn đã là hơn bảy giờ mười phút.

Hạ Đàn dẫn khách đến quầy lễ tân đăng ký nhận phòng.

Thanh Thanh ở trong quầy bar thấy cô trở về, nhìn về phía cô nói: "Về rồi à."

Hạ Đàn gật đầu, mỉm cười và đưa khách đi đến: "Đây là Hoàng tiên sinh, còn đây là Hoàng phu nhân, chị giúp họ đăng ký thủ tục nhận phòng nhé."

"Ừm." Thanh Thanh đáp lời và cười nói: "Hai người vui lòng cung cấp thẻ căn cước ạ."

Trần Lợi đứng ở bên cạnh kéo Hạ Đàn, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, mọi người đang hối thúc đấy."

Hạ Đàn nói: "Cậu chờ tớ một lát, tớ về phòng lấy điện thoại di động cái đã."

"Ôi, được rồi, cậu nhanh chút nhé, tớ chờ cậu ở bên ngoài." Trần Lợi nói xong và xoay người bước ra bên ngoài.

Hạ Đàn lên lầu, trở về phòng lấy điện thoại di động.

Điện thoại vẫn còn nằm ở trên giường, cô cầm lên, vô thức bấm mở màn hình lên, tiếp đến nhìn thấy được tin nhắn mà Hàn Triệt đã gửi cho cô.

Trong lòng cô nhảy dựng lên, đây là lần đầu tiên Hàn Triệt chủ động gửi tin nhắn cho cô đấy nhé.

Cô vội vàng mở ra, xuất hiện một dòng chữ ngắn ngủn: [Lần trước cô mua thuốc dán cho bà nội tên là gì vậy]

Hạ Đàn nhìn chăm chú vào tin nhắn ngắn, sửng sốt một hồi.

Trước kia bà nội Lưu nói đầu gối bị đau, Hạ Đàn liền lên mạng cho cho bà mấy gói thuốc dán phong thấp.

Loại thuốc dán này ba cô đã dùng qua, rất có hiệu quả.

Làm sao mà dùng hết nhanh vậy chứ?

Hạ Đàn vào nhà vệ sinh, rửa sạch tay, đeo túi xách lên và cầm điện thoại đi ra ngoài.

Vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Hàn Triệt.

Ở đầu dây bên kia, lúc này Hàn Triệt đang cùng bà nội Lưu ăn cơm.

Điện thoại trên bàn reo lên, anh cúi đầu quét mắt liếc nhìn một cái, nhìn thấy tên hiển thị là Hạ Đàn, vẻ mặt ngây ra mà cúp máy.

Điện thoại của Hạ Đàn bị cúp máy.

Cô có chút hoang mang, nắm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình rồi lại tiếp tục gọi lại cho Hàn Triệt.

Vẫn bị cúp máy như cũ.

...........

Sau khi điện thoại reo lên lần thứ ba, vẻ mặt Hàn Triệt thản nhiên, cuối cùng cũng cầm lấy điện thoại và nói với bà nội: "Bà nội, con ra ngoài nghe điện thoại một lát, sẽ trở lại ngay."

Bà nội Lưu gật gật đầu: "Ừm, con đi đi."

Hàn Triệt lấy điện thoại đi đến trong sân, điện thoại vẫn cứ reo lên liên tục.

Anh đi tới trong sân, nhấn nút nghe.

"Alo." Giọng nói trầm ấm từ bên trong ống nghe truyền tới.

Hạ Đàn vừa nghe được thanh âm của Hàn Triệt liền cao hứng, nói: "Em mới vừa nhìn thấy tin nhắn ngăn của anh gửi cho em."

Hàn Triệt lãnh nhạt ừ một tiếng, đi đến cái ghế dài dưới tàng cây ngồi xuống.

Trời đã tối hẳn, ngọn đèn đường được chiếu sáng mờ mờ trong sân, rọi lên trên người Hàn Triệt, bóng người anh chiếu lên trên bãi cỏ.

Một tay anh cầm lấy điện thoại, một tay thò vào túi quần lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu thuốc bỏ lên miệng, lại tiếp tục lấy ra một cái bật lửa mồi thuốc, thờ ơ hỏi: "Em rất bận sao?"

Hạ Đàn ừ đáp: "Đúng là hơi bận thật, gần đây trong khách sạn có rất nhiều khách trọ, em mới vừa ra ga xe lửa đón khách xong."

Hàn Triệt nghe nói xong thì sắc mặt cũng dịu lại một chút, anh hít ra một hơi thuốc lá, sau đó hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Hạ Đàn nói: "Em đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm đây."

Hàn Triệt ừ một tiếng, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một hồi lâu, Hạ Đàn hỏi: "Thuốc dán của bà nội anh đã dùng hết rồi sao ạ?"

Hàn Triệt sửng sốt, tức khắc mới kịp phản ứng lại.

Dừng khoảng hai giây, sau đó bỗng nhiên nhớ tới là anh vừa mới gửi tin nhắn cho Hạ Đàn.

Anh ừ đáp: "Dùng hết rồi, em cho tôi tên thuốc đi."

"Không có gì, em mua trên mạng thôi, cũng thuận tiện lắm, chút nữa em lại mua tiếp cho bà nội thêm vài gói nữa."

Hàn Triệt cũng không từ chối.

Anh dựa lưng vào ghế, tư thế có chút nhàn nhã.

Tay phải tùy ý đặt trên tay vịn của ghế, hai ngón tay giữ lấy điếu thuốc, tàn thuốc đã được đốt hơn phân nửa tàn bỗng nhiên gãy rơi xuống trên bãi cỏ.

Ban đêm gió lớn, trong điện thoại vẫn im lặng như cũ.

Hạ Đàn đợi một hồi, mở miệng trước, hỏi: "Anh đã ăn cơm chưa?"

Hàn Triệt: "Rồi, em thì sao."

Hạ Đàn nói: "Em đang chuẩn bị đi ăn."

Trong lúc nói chuyện, Hạ Đàn vừa đi ra khỏi khách sạn.

Trần Lợi đứng đợi ở phía xa, hướng cô gọi: "Hạ Đàn, nhanh lên!"

Ở bên đầu này của điện thoại, Hàn Triệt nghe được giọng nói của một nam sinh.

Anh khẽ nhướng mày, hỏi: "Em đang ở bên ngoài sao?"

"Vâng, em đi ra ngoài ăn cơm."

"Hạ Đàn, nhanh lên một chút đi." Trần Lợi lại tiếp tục hối thúc.

"Rồi!" Hạ Đàn trả lời một tiếng, nói với Hàn Triệt: "Em đi ăn cơm trước đây, trở về sẽ gọi điện thoại cho anh nhé."

Hàn Triệt khẽ hừ một tiếng, cúp điện thoại.

Trong sân gió rất lớn, cành cây bị thổi trúng kêu lên xào xạc.

Hàn Triệt ngồi trên ghế, hút xong điếu thuốc rồi mới đứng dậy và trở lại phòng khách.

Trong phòng khách, dì Hoa đang thu dọn bát đũa, bà nội đã ăn cơm xong, ngồi nghỉ ngơi ở trên sô pha.

Thấy Hàn Triệt quay trở lại nói: "Bên ngoài có lạnh không?"

Hàn Triệt mỉm cười, "Không lạnh lắm ạ."

Anh bước qua và ngồi xuống bên cạnh bà nội.

Trên TV đang chiếu chương trình mừng năm mới, có ca có múa đầy đủ.

Trong phòng lại rất yên tĩnh.

Hàn Triệt nhìn chăm chú lên màn hình TV sau đó hỏi bà nội: "Trước đây bà nội đón năm mới ở trấn Thiệu như thế nào ạ?"

Bà nội Lưu cười cười: "Bà cũng chỉ có một mình, còn có thể như thế nào được chứ. Nhưng mà có tiểu Đàn sẽ đến cùng đón với bà."

Hàn Triệt nhớ tới Hạ Đàn, đôi mắt sâu hơn vài phần.

Anh dời tầm mắt và chăm chú nhìn TV.

Qua một lúc sau, bỗng nhiên bà nội thở dài, "Bất quá bà đã ở trấn Thiệu hơn phân nửa đời người, lễ mừng năm mới này, kỳ thật bà rất muốn quay trở về đó."

Hàn Triệt hơi giật mình, nâng mắt lên nhìn về phía bà nội: "Bà muốn trở về đó sao ạ?"

Bà nội Lưu gật gật đầu, cười cười: "Có chút muốn về, nhưng mà rất phiền phức. Thôi đi, ở chỗ này cũng đã rất tốt rồi."

Hàn Triệt vẫn chăm chú xem TV, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Nếu bà muốn quay trở về, một lát nữa con sẽ đặt vé máy bay ngay."

- ---------

Lúc Hàn Triệt đến trấn Thiệu đã là ba ngày sau, trước tiên là đưa bà nội trở lại nhà cũ ở trấn Thiệu.

Cuối cùng cũng là nơi đã ở hơn nửa đời người, vừa về đến nhà bà nội Lưu cực kỳ cao hứng, muốn đi thu dọn phòng ở cho Hàn Triệt.

Hàn Triệt đứng ở trong sân, nói: "Nơi này cũng chưa dọn xong, bà cùng dì Hoa ở lại đi ạ, con ra ngoài thuê phòng là được rồi."

Hàn Triệt ở cùng với bà nội trong sân một hồi lâu, sau đó từ trong sân bước ra.

Chạy xe vào bên trong trấn, đi thẳng một đường đến bên ngoài khách sạn nhà Hạ Đàn.

Anh xuống xe, đóng cửa xe lại và đi vào bên trong khách sạn.

Giữa trưa, bên trong khách sạn có nhiều khách đang dùng bữa trưa.

Hàn Triệt đi vào, Thanh Thanh và Tiểu Trương đứng ở bên trong quầy bar liền ngây ngẩn cả người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thanh Thanh từ trong quầy bar bước vòng ra, "Hàn tiên sinh?"

Hàn Triệt quét mắt một vòng trong đại sảnh, không nhìn thấy Hạ Đàn đâu cả.

Nghe thấy giọng nói, mới thu hồi tầm mắt và gật gật đầu với Thanh Thanh.

Thanh Thanh rất kinh ngạc, "Ngài đây là...... đến nghỉ phép sao ạ?"

Hàn Triệt đáp một tiếng, hỏi: "Hạ Đàn đâu rồi?"

"Sao ạ? Ngài tìm Hạ Đàn sao, em ấy cùng bạn học ra ngoài chơi rồi, ước chừng cũng phải một lúc nữa mới trở về."

Hàn Triệt cũng không có biểu tình gì, nói: "Lấy cho tôi một phòng đi."

Khuôn mặt Thanh Thanh có chút khó xử: "Chuyện này..... không còn phòng trống nữa ạ."

Hàn Triệt: "....."

Thanh Thanh xin lỗi nói: "Gần đây mỗi ngày đều đầy khách, phải đặt phòng trước mới được, hiện tại hoàn toàn không còn phòng trống nữa."

Hàn Triệt: "........"

"Thật sự rất xin lỗi."

Bạn học trung học với Hạ Đàn đều quay về trong dịp Tết này, kể từ sau ngày liên hoan đó, mọi người đều hẹn nhau đi chơi mỗi ngày.

Hạ Đàn đã ra ngoài chơi được ba ngày rồi.

Vào buổi chiều, mọi người cùng hẹn nhau trở lại trường học.

Hạ Đàn đang gắp thú nhồi bông ở một cửa hàng đối diện cổng trường học, gắp thú nhồi bông của một buổi chiều, thu hoạch cũng rất nhiều.

Ông chủ cửa hàng gắp thú cười nói giỡn với cô, "Chú nói này Hạ Đàn, cháu nói đi cháu cũng đã tốt nghiệp rồi, sẽ không đến cửa hàng của chú nữa mà, cháu gắp nhiều như thế làm gì, nhà cháu để hết không chứ?"

Hạ Đàn cười hì hì, "Đương nhiên là để được rồi."

Hạ Đàn bắt được cả một bao thú to, trong đó có một con thú nhồi bông hình con cá, cái này phải tốn mất ba tệ mới bắt được.

Lúc quay trở về thì trời cũng đã tối.

Cô ôm bao lớn thú nhồi bông, vui vẻ chạy về nhà.

Hàn Triệt ngồi ở trong xe, từ phía xa xa đã nhìn thấy bóng dáng của Hạ Đàn.

Hơn phân nửa gương mặt cô đều bị thú nhồi bông che khuất.

Anh khẽ cười một tiếng, ấn lên kèn xe.

Âm thanh của còi xe rất vang, Hạ Đàn vô thức nhìn qua theo hướng còi xe kêu lên.

Sau đó cô liền ngây ngẩn cả người.

Một chiếc xe rất quen thuộc đang đậu bên bờ sông đối diện khách sạn.

Khoảng cách khá xa, cô nhìn không thấy rõ biển số xe, không tự giác mà bước thêm vài bước về phía trước.

Chờ cho đến khi cô đã nhìn thấy biển số xe, cô kinh ngạc đến mức mở to cả hai mắt, gần như là chạy qua.

Cô đứng trước xe, cửa kính xe được hạ xuống, Hạ Triệt đang ngồi ở bên trong.

Hạ Đàn mở to hai mắt, "Hàn Triệt, sao anh ở đây?"

Hàn Triệt trộm nhìn cô một cái rồi lại mỉm cười: "Tôi đưa bà nội trở về đây."

"Làm sao mà anh không với em một tiếng cơ chứ!"

"Mới quyết định đây thôi." Ngừng lại một chút lại nói tiếp: "À, đúng rồi.... Em sắp xếp cho tôi một căn phòng đi, nhân viên trong khách sạn nhà em nói, không còn phòng trống nữa."

Hạ Đàn trợn tròn mắt: "Thật sự đã hết phòng trống rồi, giai đoạn này mỗi ngày đều rất đông khách."

Hàn Triệt mở cửa xe ra, bước xuống.

Anh tựa lưng vào bên xe, từ trong túi quần lấy một bao thuốc lá, rút ra một điếu và kẹp trên miệng mồi lửa.

Hút ra ngụm khói, sau đó chăm chú nhìn Hạ Đàn nói: "Tôi mặc kệ, em phải nghĩ cách cho tôi."

Hạ Đàn: "......."

Khóe môi Hàn Triệt gợn lên ý cười nhẹ, trộm nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.