Cảm Nắng?!

Chương 15: Chương 15




“Anh” Thẩm Thất đau lòng nhìn Thẩm Lục.

Thẩm Lục đẩy Thẩm Thất ra ngoài: “Được rồi, được rồi, anh không sao. Em về phòng đi. Lần này em về nhà ít quá, mẹ rất nhớ em, em nói chuyện với mẹ đi. Anh không sao, anh muốn yên tĩnh một mình.”

Thẩm Thất cứ như vậy bị Thẩm Lục đẩy ra khỏi phòng.

Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng Thẩm Thất vô cùng chống vắng.

Xoay người, ngẩng đầu.

Không biết từ lúc nào, tuyết đã bắt đầu rơi rồi.

Thẩm Thất bước vài bước, ngẩng đầu, thấy Thẩm Nhị đứng ở cách đó không xa, che ô đợi cô.

“Anh hai.” Thẩm Thất nhẹ nhàng mở miệng: “Anh tới tìm anh trai ạ?”

“Không, anh tìm em.” Thẩm Nhị nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay Hạ Nhật Ninh nói với anh rất nhiều chuyện.”

Thẩm Nhị chầm chậm bước lên phía trước, chiếc ô trên tay che phủ đỉnh đầu Thẩm Thất, kéo tay cô nắm chặt cán ô, nói: “Anh phải về đơn vị rồi. Không ở được bao lâu nữa, anh muốn nhận huân chương. Đợi đến lúc nhận xong, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, anh sẽ được điều tới đơn vị ở thành phố Vinh. Đến lúc đó, chúng ta sẽ ở rất gần nhau.”

Thẩm Thất ngạc nhiên nhìn Thẩm Nhị: “Đơn vị thành phố Vinh?”

Thẩm Nhị cười cười gật đầu: “Thay anh cảm ơn Hạ Nhật Ninh, cảm ơn cậu ấy giúp anh cởi bỏ nút thắt này, cũng cảm ơn cậu ấy giúp anh làm rất nhiều việc. Chuyện của hai người, anh sẽ không phản đối. Nhưng Tiểu Hà cũng là bảo bối của anh. Chỉ cần không khiến Tiểu Hà chịu tổn thuơng, những cái khác đều dễ thuơng lượng.”

“Vâng ạ.” Thẩm Thất cười khổ.

Thẩm Hà là bảo bối của cả nhà họ Thẩm.

Thái độ của mọi người đều giống hệt nhau, chỉ cần Thẩm Hà gật đầu là được!

Nhưng Thẩm Hà lại là người khó gật đầu nhất!

Aizzz, người làm mẹ như cô cũng không biết phải làm sao.

“Anh hai, anh phải đi ngay bây giờ ạ?” Thẩm Thất nhìn thấy Thẩm Nhị quay người rời đi, nhịn không được hỏi: “Sao không ở thêm mấy hôm?”

Thẩm Nhị vẫy tay chào Thẩm Thất: “Anh là quân nhân, có nghĩa vụ phục tùng mệnh lệnh cấp trên. Anh chỉ được nghỉ phép ba ngày, ngày mai phải tới quân doanh báo danh rồi. Thời tiết xấu nên phải đi sớm.”

“Anh hai!” Thẩm Thất bước đuổi theo: “Giữ gìn sức khỏe!”

Thẩm Nhị vẫy tay với cô, cười tươi như ánh mặt trời, xoay người sải bước rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Thẩm Nhị, đáy lòng Thẩm Thất sinh ra chút phiền muộn.

Thẩm Thất bật ô, thở dài một tiếng, xoay người lặng lẽ rời đi.

Thế giới một mảng trắng xóa, hai dấu chân đi về hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa.

Sau khi Thẩm Lục đẩy Thẩm Thất ra khỏi phòng, cả người anh dựa vào cánh cửa, hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên.

Anh không thể quên được ánh mắt cuối cùng lúc Sùng Minh nhìn anh, cũng không quên được chuyện Sùng Minh quay lưng lại khi chứng kiến anh rời đi.

Sùng Minh là người đàn ông như thế nào!

Tự phụ, kiêu ngạo, hơi chút là muốn báo thù.

Điều quan trọng nhất là, tam quan của người này không bình thường.

Làm việc theo sở thích, chẳng hề để ý đến người khác cũng mặc kệ quan niệm đạo đức.

Nhưng người như vậy cũng có trái tim.

Nhưng trái tim của vua bóng tối, một khi đã cho đi rồi vĩnh viễn không thu lại được.

Tại giây phút bị tổn thương nhất, hắn vẫn nương tay với Thẩm Lục.

Tất cả việc này, sao Thẩm Lục có thể không biết?

Nhưng chỉ vì đẩy Sùng Minh ra, anh cố tình coi như không biết.

Chắc Sùng Minh cũng hiểu rõ mọi chuyện nhỉ.

Nhiệt độ trong xe rõ ràng rất cao nhưng những người ngồi đây lại câm như hến.

Từ lúc Sùng Minh bước lên xe, sắc mặt đã rất xấu.

Đám đàn em người nào người nấy nín thở tập trung suy nghĩ, không dám gây ra sai sót.

Tên đàn em báo cáo chuyện toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ cấp trên có tâm trạng lúc tốt lúc xấu này đột nhiên tức giận.

“Cậu vừa nói cái gì?” Sùng Minh lúc này mới hoàn hồn, hỏi tên đàn em báo cáo chuyện.

Trán tên đàn em đó thấm ra một tầng mồ hôi mỏng nhưng không dám lau mà chỉ lắp ba lắp bắp nói: “Hạ Nhật Ninh đã chào hỏi cấp trên rồi, Thẩm Nhị quả thật sẽ bị điều tới đơn vị quân sự ở thành phố Vinh làm việc. Cứ như vậy, quan hệ giữa Hạ Nhật Ninh và nhà họ Thẩm sẽ càng thêm thân mật.

“Ha ha.” Sùng Minh cười khẽ: “Hạ Nhật Ninh làm như vậy không kì lạ chút nào. Hắn luôn là một người thông minh. Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ lỡ chứ? Một mũi tên trúng ba đích, không những để lại ấn tượng tốt trong lòng Thẩm Nhị còn làm Thẩm Thất hài lòng. Điều quan trọng nhất là Hạ Nhật Ninh cũng có người trong quân đội.”

“Vậy chúng ta đi về chứ?” Đám đàn em dè dặt hỏi.

“Về? Về đâu?” Sùng Minh hỏi lại, nói xong, hắn cười nhạo chính mình: “Tôi còn có thể đi đâu? Đi đi, tới đường hầm số 3 chuyển hướng đi Nga. Đã đến lúc phải nói chuyện rõ ràng với người bên đó rồi.”

“Vâng, Sùng Minh tiên sinh.” Đám đàn em lập tức truyền lệnh xuống dưới.

Sùng Minh nhìn ra ngoài xe.

Một mảng trắng xóa, có lẽ Thẩm Lục đã về nhà rồi.

Tên nhóc đó đừng có ốm đấy.

Mạch suy nghĩ đột nhiên đứt đoạn, Sùng Minh thật muốn cho bản thân một cái tát.

Đến lúc này rồi còn lo lắng Thẩm Lục có ốm hay không.

Bị đá cũng đáng đời!

Thẩm Thất về tới phòng của bà cố Thẩm, mấy người phụ nữ trong nhà đang nói chuyện với bà cố.

Thẩm Hà mặc bộ đồ mới, vui vẻ nhảy cho mọi người xem.

Thẩm Hà nhảy xong tới lượt Thẩm Duệ biểu diễn quyền pháp.

Bà cố Thẩm vui tới mức không ngậm được miệng, hai tay ôm hai đứa bé vào lòng, thơm hết đứa này đến đứa kia, không nỡ buông tay đứa nào hết.

“Bà ngoại, tuyết rơi càng lúc càng dày, năm sau nhất định có điềm lành.” Thẩm Thất vén rèm đi vào, đưa ô cho người giúp việc.

“Mau mau lên đây cho ấm.” Bà cố Thẩm vẫy tay với Thẩm Thất: “Nhanh không chết cóng.”

“Dạ.” Thẩm Thất cởi đồ, đi về phía bà ngoại.

Mợ hai cười không khép được miệng, nói với bà cố Thẩm: “Mẹ, mẹ nhìn đi, gia đình mình có 4 thế hệ, cái phúc này không phải ai cũng được hưởng đâu. Sau này thằng hai cưới vợ sinh cho mẹ một đứa chắt trai!”

“Tốt tốt!” Bà cố Thẩm hài lòng gật đầu: “Trời hôm nay lạnh, đợi đến mùa xuân, tìm cho Tiểu Thất một người phù hợp! Đúng rồi, Tiểu Thất, vụ xem mắt hôm nay sao rồi?”

Thẩm Thất thở dài một tiếng, nói: “Do con suy nghĩ không chu đáo. Các anh trai không thích hợp với những nơi như thế này. Sau này con sẽ ghi nhớ, giới thiệu đối tượng cho từng người.”

Mấy mợ đều cười vui vẻ.

Bà cố Thẩm đã có tuổi, không thể thức khuya.

Mọi người nói chuyện một lúc, sau đó quay người rời đi.

Thẩm Thất đi về cùng Thẩm Tử Dao, Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngủ ở chỗ bà cố Thẩm.

“Mẹ, anh con không sao. Mẹ yên tâm đi.” Thẩm Thất an ủi Thẩm Tử Dao.

Thẩm Tử Dao cười cười.

Mặc dù Thẩm Tử Dao đã ngoài 50, nhưng vì là tài nữ nên bà vừa dịu dàng uyển chuyển lại vô cùng phóng khoáng, vậy nên trông có vẻ trẻ hơn nhiều so với tuổi.

Thẩm Tử Dao nhẹ nhàng lắc đầu: “Hai con đã lớn thế này rồi, cho dù mẹ có lo thì cũng lo được đến đâu chứ? Mẹ biết con và Tiểu Lục luôn hiểu chuyện. Trên thế giới này, con là người Tiểu Lục quan tâm nhất. Có con ở đây, mẹ yên tâm rồi.”

“Trong lòng anh, mẹ và con đều là những người quan trọng nhất!” Thẩm Thất sửa lời: “Mẹ không được nói như vậy, con sẽ buồn đó.”

Thẩm Tử Dao cười khẽ, nói: “Được được được, con nói thế nào thì là như thế. Đám cưới của anh cả con đã xong hết rồi, mẹ nuôi con mời mẹ qua đó ở mấy hôm, mẹ đã đồng ý rồi.”

“Vậy tốt quá, con cũng thấy mẹ không nên cứ mãi nhốt mình trong nhà. Mẹ là họa sĩ, nhà văn, nhà thơ nổi tiếng, không hợp làm bà nội trợ ru rú xó nhà đâu!” Thẩm Thất nghiêm túc nói: “Con còn muốn nhìn thấy triển lãm tranh mới của mẹ kia!”

Thẩm Tử Dao lắc đầu cười: “Mẹ cũng định sắp xếp lại mấy bức tranh lúc trước rồi mở một hội triển lãm tranh.”

“Tốt quá! Mẹ, đây là chuyện vui! Con nhất định sẽ ủng hộ mẹ!” Thẩm Thất vui vẻ nói: “Mẹ đã nghĩ xong địa điểm mở triển lãm chưa? Con tới giúp mẹ!”

“Đến lúc đó bàn sau! Giờ sắp xếp chuẩn bị trước.” Thẩm Tử Dao nói: “Được rồi, con cũng nghỉ ngơi sớm đi. Chuyện trong nhà con cứ yên tâm, còn có rất nhiều người mà!”

Thẩm Thất gật đầu: “Vâng, mẹ ngủ ngon.”

Thẩm Thất ôm Thẩm Tử Dao: “Con cũng không để bụng có thêm một ông bố dượng đâu.”

Khuôn mặt Thẩm Tử Dao ửng hồng rất đáng nghi, đẩy đẩy Thẩm Thất: “Nói linh tinh gì thế!”

Thẩm Thất cười ha ha rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Thẩm Thất, Thẩm Tử Dao giơ tay che hai gò má nóng bừng.

Thẩm Thất quay về phòng, đánh răng súc miệng, chuẩn bị đi ngủ.

Cô mở điện thoại theo thói quen, xem tin nhắn Hạ Nhật Ninh gửi tới.

Còn có một tin nhắn khác nằm lặng lẽ trên tin nhắn của Hạ Nhật Ninh.

Người gửi là Triển Bác.

Thẩm Thất mở tin nhắn ra, tin nhắn bên trên lập tức thu hút tầm nhìn của Thẩm Thất.

“Tiểu Thất, có khả năng mẹ anh không qua được mùa đông năm nay. Sức khỏe của mẹ anh ngày càng suy yếu.” Tin nhắn của Triển Bác rất ngắn gọn, tuy ngắn gọn nhưng lại tóm chặt tim cô.

Tại sao lại nhanh đến thế?

Mấy hôm trước không phải nói còn có thể sống thêm một thời gian nữa sao?

Thẩm Thất lập tức gọi cho Triển Bác, anh nghe điện thoại rất nhanh: “Tiểu Thất, xin lỗi, muộn thế này còn quấy rầy em.”

“Em không sao. Dì sao rồi anh?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi.

“Tình hình mẹ anh không tốt lắm.” Triển Bác thở dài nói: “Đều tại anh không chăm sóc tốt cho bà khiến Triển Hiểu Lâm vô cùng tức giận.”

“Chuyện là thế nào?” Thẩm Thất nhớ Triển Bác từng nói, anh sẽ xử lí tốt chuyện này! Tại sao lại chọc giận Triển Hiểu Lâm chứ?

“Anh ra ngoài một chút, ba anh không trông me anh cẩn thận, để bà đi mất. Kết quả, Triển Hiểu Lâm nói với mẹ anh, anh…anh…” Triển Bác không nói lên lời.

Thẩm Thất lập tức ý thức được mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ, cô vô thức cao giọng: “Nói cái gì?”

“Triển Hiểu Lâm vô tình bắt gặp anh nói chuyện với người khác, sau đó nói với mẹ anh”. Giọng Triển Bác vô cùng mệt mỏi: “Triển Hiểu Lâm quen người kia, nên bảo với mẹ anh rằng anh chơi bời, không chịu học hành, còn bảo anh dính vào nghiện ngập. Mẹ anh không chịu nổi đả kích, rơi vào hôn mê. Lúc anh trở lại đó, mẹ anh không chịu uống thuốc cũng chẳng chịu cho bác sĩ tiêm. Tiểu Thất, nếu bà ấy không tiêm, tính mạng bà ấy sẽ không thể kéo dài!”

Thẩm Thất ngây người: “Sao lại như vậy được?”

“Thẩm Thất, giúp anh với! Xin em đấy!” Triển Bác cầu xin trong điện thoại: “Giờ chỉ có em mới giúp được anh thôi! Xin em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.