Cảm Nắng?!

Chương 12: Chương 12




Thẩm Nhất vừa kết hôn đã chuẩn bị lên chức bố rồi, anh đứng một bên cười hà hà không nói gì, đành đứng ngoài nhìn các anh em nhảy vào đống lửa.

Mà, anh cũng đã đi xem mặt rồi chứ.

Mà, cũng không thể để một mình anh chịu đựng cảm giác nước sôi lửa bỏng đó chứ.

Mà, đều là anh em của nhau mà, phải đối xử giống nhau chứ.

Thẩm Nhị giờ là đàn ông độc thân lớn tuổi nhất Thẩm gia, anh đành đứng ra tỏ thái độ: “được, nghe lời của bà nội! Chúng con đi xem mặt tập thể!”

Vậy là, chuyện xem mặt như vậy là coi như quyết định rồi.

Không cần nói, việc đăng ký đi xem mặt, chắc chắn là để Thẩm Thất đi làm rồi!

Vì vậy, vào ngày mùng 2 tết dương lịch, Thẩm Thất ôm một đống tài liệu gõ cửa các trung tâm môi giới.

Khi Thẩm Thất vứt đống tài liệu của các anh lên bàn, giám đốc mấy trung tâm môi giới sợ quá suýt thì đái ra quần!

Nào, nào, nào, để chúng ta xem qua đống tài liệu đáng sợ này!

Tập thứ nhất: chuẩn tướng, năm nay 36 tuổi, tuổi quân 18 năm. Tổng chỉ huy của một bộ đội đặc chủng.

Tập thứ hai: ủy viên, cấp chính sở, năm nay 34 tuổi.

Tập thứ ba: ngành nghề tự do, có biệt thự, du thuyền v/v...

Tập thứ tư: không tiết lộ công việc, không tiết lộ thân phận, năm nay 31 tuổi.

Tập thứ năm: Ceo của.

Giám đốc mấy trung tâm môi giới, cứ thế nhìn Thẩm Thất, nếu không phải Thẩm Thất mặt mũi xinh đẹp đoan trang, chắc họ sẽ hét lên ngay lập tức mất biết không?

Xin cô hãy cầm đống tài liệu này về được không?

Cầu xin cô hãy mang về được không?

Xin hỏi mấy người này, có người nào cần xem mặt không?

Người nào? Cần đấy?

Hộ sơ này cứ tùy tiện vứt bừa ra ngoài, chắc chắn sẽ có một tổ ong bướm tranh nhau đấy biết không?

Xin cô đừng cầm tập tài liệu ghê ghớm này đến sỉ nhục chúng tôi được không?

Vậy là, Thẩm Thất ôm đống tài liệu này đi một vòng, không có một trung tâm môi giới nào dám nhận đơn hàng này!

Thẩm Thất nhìn đống tài liệu ôm trong lòng, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này có vẻ không ổn thật.

Với lại trong các anh này, ngoài anh tư và anh trai mình có thể công khai xem mặt, những người khác đều không thích hợp công khai lộ diện.

Giờ phải làm sao đây?

Trong lúc Thẩm Thất đang suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên, thấy trên tường treo một băng rôn quảng cáo rất dài: vũ hội đeo mặt nạ xem mặt, kết bạn người cùng thành phố

Vũ hội đeo mặt nạ?

Mắt Thẩm Thất sáng lên!

Ý tưởng này được đấy!

Vậy để các anh đeo mặt nạ đi là được.

Đến lúc đó nếu thích sẽ thẳng thắn chia sẻ thông tin!

Thẩm Thất nói là làm luôn, đi báo danh ngay cho mấy người.

Sau khi báo danh, Thẩm Thất nói chuyện này với mọi người trong gia đình, tất cả đều thấy ý tưởng này rất hay.

Mọi người đeo mặt nạ nói chuyện, có thể tạm thời bảo mật thân phận và thông tin của mình.

Nếu cảm thấy hợp có thể tiếp tục nói chuyện, nếu không hợp, cũng không sợ tiết lộ thân phận và thông tin cá nhân.

Vậy là, chuyện này như vậy là chốt rồi.

Lưu Nghĩa rất hiếu kỳ, nói là muốn đi xem cho vui.

Văn Nhất Phi nghe xong lập tức không vui: “em đi hóng chuyện vui này làm gì? Em đẹp trai vậy, bị người con gái khác tăm tia thì sao?”

Lưu Nghĩa kéo Thẩm Thất sang một bên, nói: “đơn giản thôi! Đến lúc đấy em nói là em thích Tiểu Thất rồi! Như vậy là em và Tiểu Thất đều an toàn!”

Nói cũng có lý, vậy là không ai nói được gì nữa.

Thẩm Thất gật đầu: “các anh đi xem mặt, tất nhiên là em không yên tâm. Cho nên nhất định phải đi xem cùng!’

Văn Nhất Phi lập tức nói: “đằng nào cũng đeo mặt nạ, anh cũng đi!”

Phùng Mạn Luân cũng nói: “anh cũng muốn đi cho vui, hay tất cả chúng ta cùng đi.”

Tất cả mọi người đều nhìn về Phùng Mạn Luân, Phùng Mạn Luân lập tức không vội không vàng nói: “anh chỉ là muốn đi cho vui thôi. Nhân tiện đi bảo vệ Tiểu Thất. Dù sao anh cũng là sư huynh của Tiểu Thất, sao lại có thể yên tâm được? Chỗ đấy đông người nên rất phức tạp, loại người gì cũng có đấy.”

Vậy là, năm người đi xem mặt, bốn người đi cho vui.

Đến buổi tối, chín người rồng rắn đi tham gia vũ hội xem mặt đeo mặt nạ!

Sau khi đến nơi, điền vào một phiếu thông tin đơn giản, nhận một thẻ đánh số và mặt nạ, lần lượt đi vào.

Đến cuối năm rồi, những ai còn độc thân đều rất sốt ruột..

Bất luận là tự nguyện, hay bị gia đình giục đến, nói chung là rất đông, một đám người.

Một căn phòng rộng lớn, hóa ra cũng rất náo nhiệt.”

Chín người này vừa xuất hiện, không ít người tại hiện trường đều nhìn về phía họ.

Chín người này rõ ràng là đến cùng nhau, mặc dù đeo mặt nạ, nhưng ai nấy đều khí thế bất phàm, vóc dáng cao đẹp.

Tám nam một nữ này, đã trở thành tâm điểm của cả hội trường.

Đúng, Lưu Nghĩa đóng giả con trai! Cho nên rõ ràng chỉ có một mình Thẩm Thất là con gái, những người khác đều là con trai!

Vì vậy tất cả con trai đều nhìn Thẩm Thất, những cô gái thì âm thầm ước lượng tài sản của tám người con trai. Ù, đúng đấy, ước lượng tài sản!

Mấy người này tuy đều ăn mặc giản dị, nhưng không ít chi tiết nhỏ đã để lộ giấu vết.

Ví dụ như, chiếc đồng hồ bản giới hạn đeo trên tay Văn Nhất Phi.

Ví dụ như, dáng đứng thẳng tắp như cây thông của Thẩm Nhị, rõ ràng là kết quá của việc đứng trong quân đội nhiều nằm.

Ví dụ như, khí chất người lãnh đạo vững chắc không thể che giấu nổi của Thẩm Tam.

Ví dụ như, tùy tiện đứng bất kỳ chỗ nào đều toát ra hơi thở nghệ thuật của Thẩm Tứ.

Ví dụ như, vóc dang đẹp kinh ngạc dù có đeo mặt nạ cũng không che giấu nổi của Thẩm Lục.

Ví dụ như, Lưu Nghĩa nhìn thì gầy gầy bé bé, nhưng khi một tay nhẹ nhàng nhấc chiếc ghế lên, lập tức khiến người ta đo lường được sự bùng nổ năng lượng hoàn hảo trong cô.

A, ví dụ nữa, dù Thẩm Thất chỉ đơn giản nhẹ nhàng đứng ở đó, cũng thoát ra khí chất đoan trang nho nhã.

Những người cùng giới ở đó đều có một ý nghĩ: trời đất ơi! Họ đến rồi, chúng ta còn cửa gì nữa!

Thẩm Thất là một khán giả của đoàn, rất tự giác tìm một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống.

Những người khác cũng kiếm chiếc bàn nhỏ lần lượt ngồi xuống.

Chỉ động tác ngồi này thôi, tư thế ngồi đó đã đủ hiểu, họ thật sự đến tham gia vũ hội đeo mặt nạ xem mặt, chứ không phải đến phá đám.

Thấy vũ hội đêm nay có nhiều trai xinh gái đẹp ưu tú như vậy, những người ở hiện trường, dù là nam hay nữ, đều có chút hưng phấn!

Một lúc sau, trước mặt mấy người con trai đã ngồi chật những cô gái muốn tìm hiểu.

Tác phong quân đội của Thẩm Nhị, thật sự là không thể sửa được.

Nhưng sự im lặng của anh không hề làm tiêu tan sự tích cực của những người con gái đó, họ kiếm rất nhiều câu chuyện để nói.

So với Thẩm Nhị, Thẩm Tam thì khéo léo hơn nhiều, anh lăn lộn trong quan trường rồi nên cũng đã quen, Thẩm Tứ là dân nghệ thuật, nên cũng được lòng rất nhiều cô gái.

Thẩm Ngũ vẻ mặt bất lực ai nói gì cũng ừ, về cơ bản luôn nói mình rất thê thảm.

Nhưng anh cứ nói thôi còn mọi người có tin không lại là chuyện khác!

Ma mới tin anh ý!

Mấy người này là cùng một hội mà!

Những người khác đều ưu tú như vậy, mỗi mình anh là nghèo sao?

Muốn lừa người thì cũng nên có chút đạo đức nghề nghiệp chứ!

Đến chỗ Thẩm Lục, xung quanh rất yên tĩnh!

Không phải mấy người con gái đó không có hứng thú với Thẩm Lục, mà vì bị vẻ đẹp dù đẹo mặt nạ vẫn không che lấp nổi của anh làm kinh ngạc.

Phải biết là mặt nạ không thể che được hết toàn bộ khuôn mặt, chỉ là phần lộ ra đó thôi, cũng đã đủ khiến người khác ngạt thở rồi.

Xung quanh Văn Nhất Phi và Phùng Mạn Luân cũng có rất nhiều cô gái vây quanh, hai người này thực sự rất nổi trội.

Thật đấy.

Những người trong giới thượng lưu, dù có ngụy trang đến mấy, khí chất và hơi thở đó là không thể che giấu được.

Và không ít người ở đây là kẻ đào mỏ, họ luôn luôn rất nhạy cảm với mùi tiền này.

Dù hai người có giản dị đến mấy, các cô gái cũng có thể ngửi thấy mùi tiền bạc đặc trưng, trên người Văn Nhất Phi và Phùng Mạn Luân.

Cho nên, trước mặt họ đã không ít cô gái vây quanh.

Duy chỉ trước mặt Thẩm Thất và Lưu Nghĩa, im hơi lặng tiếng.

Không phải những người đó không muốn ra tay!

Mà là không dám ra tay.

Những người con trai rình rập muốn đến làm quen với Thẩm Thất, khi nhìn thấy tư thế Lưu Nghĩa ngồi cạnh Thẩm Thất, như trâu mẹ bảo vệ nghé con vậy, tất cả đều hiểu ngay, người con trai gương mặt thanh tú này thích cô gái này rồi.

Ừ, vì vậy, họ đã hiểu lầm thành công rồi!

Thấy trước mặt Lưu Nghĩa và Thẩm Thất rất yên tĩnh, Phùng Mạn Luân và Văn Nhất Phi tỏ ra rất hài lòng.

Hự hự, tuy nhiên Lưu Nghĩa và Thẩm Thất chưa chắc đã hài lòng.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên lại nổi lên một trận xôn xao.

Có hai người đàn ông khí thế mãnh liệt, thân hình to cao lực lưỡng, tay cầm mặt nạ, rất từ tốn đi từ ngoài kia vào.

Hai người đàn ông này, người tóc đen rõ ràng là người Châu Á, người tóc đỏ rõ ràng là người Châu Âu.

Người Châu Á này, người đầy bá khí.

Người Châu Âu này, người đầy gian khí.

Hai người này vừa xuất hiện, đã khiến tất cả mọi ngưởi ở đó đều kinh ngạc.

Những người con trai lại nói thầm trong lòng: trời ơi! Vừa đã có một đội đến rồi, giờ lại thêm hai người này nữa! Họ kéo đoàn đến phá đám sao? Chỉ cần họ ở đây, chúng tôi còn cửa gì nữa.

Thẩm Thất và Thẩm Lục nhìn qua đó, lập tức cứng đơ người!

Hạ Nhật Ninh!

Sùng Minh!

Sao họ lại đến đây?

Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhìn qua lớp mặt nạ, lập tức xác định vị trí của Thẩm Thất, anh rất bình tĩnh đi về phía cô.

Vừa đến nơi, anh lập tức cúi người đưa tay ra với động tác rất quý ông: “cô gái, có thể mời cô nhẩy một bài không?”

Thẩm Thất hơi đơ người một chút, theo ý thức dơ tay ra đặt lên lòng bàn tay Hạ Nhật Ninh.

Khi Hạ Nhật Ninh nắm chặt tay cô, Thẩm Thất mới hoàn hồn, không kìm được hỏi: “sao anh lại đến đây?”

“Nếu anh không đến, cứ thế nhìn em bị những người con trai khác cướp mất sao?” trong lời của Hạ Nhật Ninh có chút mùi ghen tuông.

Thẩm Thất không kìm nổi, cười ồ một tiếng: “vớ vẩn, em chỉ đến thăm quan thôi.”

“Vậy, cô gái đến thăm quan, có thể mời cô nhẩy một bài không?” ánh mắt trong đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh không thay đổi, anh hơi cười nhếch môi.

“Rất vinh dự.” Thẩm Thất đã theo Hạ Nhật Ninh đi vào sân khâu múa.

Hai người đã phối hợp vối nhau quá nhiều lần rồi, dù là một cử chỉ nhỏ của nhau cũng khiến đối phương lập tức hiểu ý.

Những người đang nhẩy tự động rời khỏi khu vực, nhường lại toàn bộ sân khấu múa cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.

Hai người tuy đeo mặt nạ, nhưng cứ đắm đuối nhìn nhau, không rời khỏi mặt nhau lúc nào.

Những người ở hiện trường, cho dù là mù thì cũng nhìn ra mối quan hệ của họ rồi.

Không ít người đấm ngực dẫm chân, khó khăn lắm mới có nhiều nam thanh nữ tú xuất sắc đến vậy, còn chưa kịp ra tay, đã bỏ lỡ rồi!

Nhìn sang phía bên kia.

Giây phút Sùng Minh kéo ghế ngồi trước mặt Thẩm Lục, hơi thở lạnh băng toát ra xung quanh người anh ta, khiến những người con gái đang tăm tia sắc đẹp của Thẩm Lục, tất cả đều sợ quá chủ động lùi lại.

Người đàn ông này đáng sợ quá.

Người đầy sát khí.

Thẩm Lục bình tĩnh nhìn Sùng Minh: “anh đến rồi à?”

Mắt Sùng Minh chứa đầy sự tức giân: “anh ở khách sạn chờ em, nhưng em lại đến đây xem mặt? Hả? Em không tính giải thích với anh chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.