Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 67: Thắng lợi




Edit: Z
Beta: Sakura

Dáng người anh ta vô cùng cao lớn rắn chắc, trang phục ngụy trang(1) bên ngoài cởi ra, bên trong chỉ còn lại một cái áo ba lỗ màu trắng ôm sát người. Mơ hồ có thể thấy được cơ thể rắn chắc cùng với cơ bắp dưới áo ba lỗ kia, Bách Hợp chỉ liếc mắt một cái liền vội vàng ngẩng đầu lên, Vạn Chư cũng không nói gì, cầm bát ăn bốn bát cơm lúc này mới đặt bát đũa xuống, tuy rằng có hơi ngạc nhiên khi Bách Hợp bắt đầu nấu cơm, bởi dù sao cô cũng thuộc dạng trong nhà thân thế bất phàm, theo lý mà nói đứa con gái như cô vậy thì ở nhà mẹ phải được cưng chiều, hai người kết hôn đã lâu ngày, cô cũng còn chưa nấu một bữa cơm cho Vạn Chư, ngày thường hai người nếu không phải Vạn Chư tự mình tùy tiện nấu, thì cũng là đến phòng ăn lấy cơm rồi trở về ăn.

(1) Trang phục rằn – ri của quân đội

Chẳng qua Vạn Chư tuy rất ngạc nhiên nhưng anh ta nhưng không hỏi, đây chính là hình thức ở chung của vợ chồng hai người, tuy rằng đã kết hôn được một thời gian ngắn, nhưng cho đến giờ hai người còn chưa nói qua mấy câu thân mật. Thu dọn bát đũa xong, lại đun nước tắm rửa, Bách Hợp nghĩ nghĩ đi gian phòng cách vách thu dọn, cô bây giờ còn chưa chuẩn bị tâm lý cùng Vạn Chư lăn giường, tuy rằng trong tâm Bách Hợp nghĩ vì nhiệm vụ có thể hy sinh tất cả, nhưng cô bây giờ vẫn chưa muốn thế.

Buổi tối còn chưa kip nói với Vạn Chư để anh ta sống ở cách vách, thì anh ta đã tắm rửa xong lau khô tóc rồi lên giường, một phát ấn Bách Hợp dưới thân.

Theo như trí nhớ cô không chỉ biết dáng người Vạn Chư cường tráng, hơn nữa ở phương diện nào đó năng lực đặc biệt mạnh, mỗi lần đều khiến cho Bách Hợp có chút không chịu nổi, anh ta ở phương diện này nhu cầu mãnh liệt, đó cũng là một trong những lí do lớn nhất khiến Triệu Tinh đời trước sau khi làm với đủ loại nam nhân cũng không quên được Vạn Chư, Bách Hợp sợ run cả người, vội vàng đẩy anh ta ra, Vạn Chư lúc này mới cau mày lại:

“Làm sao vậy?”

Anh ta vừa nói, một bên tay cũng không dừng lại, theo thắt lưng sờ lên phía trên, sờ đến Bách Hợp sợ run cả người, lúc này tuy cô đã kết hôn vài tháng, nhưng bộ dạng lại xem như vô cùng trúc trắc hiển nhiên khiến cho Vạn Chư càng thêm kích động, lúc chạm vào Bách Hợp cũng làm đau cô.

“Không!” Cô rất sợ nói thì đã muộn, vội khóc hét một câu. Vạn Chư cực không chịu được ở phương diện này bị phụ nữ cự tuyệt, anh ta đang chuẩn bị đè tay Bách Hợp lên phía trên đầu cô, thì Bách Hợp lại cuống quýt nói:

“Tôi nghe nói gần đây có người tìm anh, là vị kia ở quê anh. . . . . .” Thời đại này quân nhân kết hôn vốn phải xin kết hôn, trong khi Vạn Chư và Triệu Tinh chỉ ở nông thôn bày mâm cỗ cưới, bởi vì không kịp, tiếp đến còn phải làm nhiệm vụ đặc biệt, Vạn Chư thật sự phải đi, nhưng trong lòng cũng sợ có gì nguy hiểm xảy ra, bởi vậy liền trấn an Triệu Tinh sau khi trở về hai người mới xin chứng nhận kết hôn.

Ở quê mỗi người đều cho rằng Triệu Tinh là vợ Vạn Chư, nhưng đứng trước pháp luật quốc gia, trong khoảng thời gian ấy kỳ thật Triệu Tinh cùng với Vạn Chư cái gì cũng không phải, dù sao Triệu Tinh lúc trước còn chưa đủ tuổi kết hôn, cô ả lập gia đình khi mới mười bảy tuổi, hiện tại đã hơn hai năm, cô ả chẳng qua cũng chỉ vừa mới hai mươi mà thôi, còn nhỏ hơn Bách Hợp nửa tuổi.

“. . . . . .” Vạn Chư không lên tiếng nhìn chằm chằm Bách Hợp, Bách Hợp run run, cố gắng giả bộ bộ dạng cao quý quyến rũ, nhưng sắc mặt ít nhiều có chút hốt hoảng: “Tôi nghĩ, tôi nghĩ có phải anh làm rõ chuyện của anh với cô ấy rồi mới nói hay không?”

Gần đây việc Triệu Tinh đến tìm Vạn Chư đã huyên náo ồn ào, một vài người lính cấp cơ sở biết Vạn Chư kết hôn, nhưng cũng không biết thân phận Bách Hợp, nên đã bắt đầu gọi Triệu Tinh là chị dâu.

Vạn Chư cau mày, không đoán được lúc này việc đó đã truyền tới Bách Hợp, anh ta nhìn thấy sợ hãi trong mắt Bách Hợp, không biết nên làm thế nào, lại nhịn cơn tức trong lòng một lần nữa xoay người xuống dưới, tức giận cào cào tóc: “Đàn bà thật phiền phức!”

Đàn ông chưa được thỏa mãn dục vọng là đáng sợ nhất, Bách Hợp lúc này cũng không dám chọc anh ta, còn nằm rất xa anh ta, cô vừa mới bị Vạn Chư lôi kéo quần áo không chỉnh tề, lúc này cô vừa định nhúc nhích để chỉnh lại chúng, Vạn Chư liền liếc mắt nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được, một phen xoay người ngồi dậy đặt Bách Hợp ở dưới thân, đúng lúc anh ta sắp xâm nhập, thì Bách Hợp chỉ cảm thấy thân thể chuyển động nhẹ bay lên, cô đã thoát ra khỏi thân thể, chỉ nhìn thấy trên đầu giường Vạn Chư vẫn chế trụ Bách Hợp, lúc này đang ở trên người cô không ngừng lên xuống, trên mặt nguyên chủ lộ ra vẻ mặt thống khổ lại như ẩn nhẫn, nhìn đến mức mặt cô đỏ lên.

“Nếu có lần sau, tự cô nghĩ biện pháp tránh, tối đa tôi chỉ giúp cô trong câu chuyện này thôi.” Cái giọng đàn ông trong Tinh Không kia vang lên, Bách Hợp sửng sốt một chút, tiếp đó sắc mặt lại càng đỏ bừng, cô nhẹ giọng đồng ý, kế đó chung quanh liền không còn tiếng vang.

Vạn Chư náo loạn thẳng đến vài giờ, Bách Hợp ban đầu thẹn thùng ngượng ngùng càng về sau thì thẹn quá thành giận, thẳng đến khi trời sắp sáng, phía dưới mới nghỉ ngơi, sau khi trời sáng Bách Hợp mới trở lại thân thể, khi cô tỉnh lại thì đã là giữa trưa, bốn phía đều phảng phất mùi đồ ăn, Bách Hợp mở miệng đã muốn chửi má nó, xương cốt cả người cô như rời rạc hết ra, mấu chốt là hai chân vừa nhũn vừa đau, run run đến ngay cả đầu ngón tay cũng không nâng lên được, cửa phòng lại đột nhiên bị người mở ra, cô theo bản năng kéo chăn che thân thể của mình đi, Vạn Chư mặc một cái áo sơ – mi màu trắng, dưới người mặc quần quân đội màu lục đi vào trong phòng, thoạt nhìn thần thanh khí sảng, giống như hôm qua làm đến mệt mỏi không phải là anh ta.

“Chuyện hôm qua, tôi đã nghĩ rồi.” Anh ta kéo cái ghế ngồi ở bên giường, trong tay bưng đồ ăn, ý bảo Bách Hợp ngồi dậy ăn. Nhưng toàn thân Bách Hợp không mảnh vải, ngày hôm qua sau khi xong việc ** Vạn Chư ngay cả đồ lót cũng chưa cho cô mặc vào, trong lòng Bách Hợp thầm mắng một tiếng, cố gắng trấn định: “Chuyện anh cùng với cô Triệu kia, chính anh hiểu rõ rồi hãy nói sau.”

Nhiệm vụ của cô lúc này vô cùng đơn giản, ý tứ của nguyên chủ chính là không muốn bị Triệu Tinh làm hại cả đời, cũng không cứng nhắc quy định phải ở cùng với Vạn Chư hay không, cho dù cuối cùng Vạn Chư và cô thật sự không ở nổi với nhau nữa, thì cùng lắm Bách Hợp trước ly hôn rồi tự mình sống thật tốt, sau lại khiến Triệu Tinh thêm ngột ngạt, không cho hai người bọn họ chung một chỗ là xong.

Trong trí nhớ Bách Hợp hiểu rõ Vạn Chư cũng không kém Triệu Tinh sống lại trở về, cho dù là không lôi kéo được anh ta yêu cô, thì chỉ cần tìm một tiểu mỹ nhân ôn nhu có thể làm cho Vạn Chư động lòng vẫn rất dễ dàng.

“Nói nhăng cuội gì vậy, có gì mà phải nghĩ.” Vạn Chư cau mày, diện mạo anh ta vô cùng tuấn lãng cứng rắn nam tính, ở cái thời đại luôn cơ hội này, anh ta thật sự may mắn khi có chiến công trong người, bởi vậy tuổi còn trẻ đã đi lên địa vị cao, lúc này nhíu mày đến khi biểu tình có chút nghiêm túc, thì trên người có một loại hương vị rắn rỏi mê người: “Tôi cùng với Triệu đồng chí đã sớm thuộc về quá khứ, tôi và cô ấy cũng không có gì, em phải tin tưởng tôi, tôi tuyệt không sẽ không làm việc có lỗi với em.” Anh ta nghĩ Bách Hợp ghen tị, bởi vậy đem ý nghĩ của mình rất nghiêm túc nói một lần.

Anh ta là một người đàn ông giữ lời nói lại rất coi trọng chữ tín, anh ta thẳng thắn vô tư nói ra lời này khiến Bách Hợp vô cùng tin tưởng anh ta. Nhưng tin tưởng anh ta lúc này không có nghĩa là về sau vẫn thế, huống hồ Bách Hợp biết bọn họ lúc này không có gì, chẳng qua mục đích của cô cũng không chỉ có lúc này mà thôi, cô biết tính Vạn Chư là người như thế nào, bởi vậy cố ý nói: “Tôi biết anh cùng với cô ấy không có gì, tôi cũng biết anh không phải người như vậy, nhưng mà tôi muốn hỏi, khi anh và cô ấy ly hôn, có phải có hiểu lầm gì không? Tôi cũng biết cô Triệu có thể không phải là người như trong mấy lời nói, có lẽ có người hiểu lầm cô ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.