Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 53: Tái chiến Thị Huyết Ngân Lang




Mộ Hi không có ở tiến lên, mà một mình lên trên giường nằm, bởi vì mệt chết đi được, cô rất muốn nghỉ ngơi sớm chút, dù sao con trai là của anh, về sau sẽ có cơ hội biết rõ mọi việc, Mộ Hi chỉ cần bảo đảm con trai đừng bị người khác uy hiếp là được.

Rất lâu sau, Mộ Hi đã ngủ vù vù, Nam Cung Diệu đi đến, nhìn cô.

"Người phụ nữ nhẫn tâm, em còn có thể ngủ được sao, có khi tôi hận muốn bóp chết em, em lại dám lên giường cùng người đàn ông khác, còn dám sinh ra nghiệt chủng! Em cho rằng tôi không tồn tại có phải hay không? Dám đùa bỡn tình cảm của tôi, hừ! Tôi sẽ từ từ trừng phạt em, một ngày nào đó em sẽ phải khuất phục tôi." Lúc này vẻ mặt Nam Cung Diệu trở nên hết sức đáng sợ, anh cười dữ tợn.

"Hừ, vậy em cứ từ từ đền bù tồn thương cho tôi đi!"

Mộ Hi đã ngủ, Nam Cung Diệu bắt đầu xé rách đồ ngủ Mộ Hi mới vừa thay lại, anh không thích cô mặc kín ngủ như vậy, làm việc rất phiền toái.

"Anh làm cái gì vậy?" Mộ Hi bị động tác thô bạo của Nam Cung Diệu làm tỉnh, nhìn thấy gương mặt gần như vặn vẹo đó, khiến cho Mộ Hi mới vừa ngủ say hoảng sợ.

"Làm gì sao? Tôi muốn làm chuyện đàn ông và phụ nữ cần phải làm, em cũng đã sinh con trai cho người khác, tôi muốn em còn không được sao?" Lúc này Nam Cung Diệu hận đến nỗi muốn nổi điên, đối với người phụ nữ này, anh không thể mạnh tay xuống được, điều duy nhất anh có thể làm chính là hành hạ cô ở trên giường.

"Anh biến thái." Mộ Hi bị vẻ mặt Nam Cung Diệu hù dọa, cái ánh mắt đó cô chưa từng gặp bao giờ, không bình thường, không bình thường, người đàn ông này điên rồi, chỉ có kẻ điên mới có thể nhìn người khác như vậy.

"Hôm nay tôi sẽ cho em biết cái gì mới là biến thái." Nam Cung Diệu xé toang đồ ngủ Mộ Hi, nắm lấy tóc cô, cưỡng ép Mộ Hi nhìn anh.

"Tại sao em lại sinh con cho người khác?" Trong mắt Nam Cung Diệu bốc lên lửa giận, cắn răng, nhìn Mộ Hi, hận không thể há miệng ăn cô vào bụng.

"Không cần anh xen vào." Mộ Hi đau đến tức giận, vì vậy, sự quật cường khiến cô không được cúi đầu, cô nhịn đau, đáp lại Nam Cung Diệu.

"Vậy hôm nay tôi sẽ để em sinh con trai cho tôi." Nam Cung Diệu nắm chặt lấy cổ Mộ Hi, cầm lấy thân dưới của mình, trực tiếp đâm vào, Mộ Hi đau đến nỗi không ra tiếng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, người đàn ông này lại dám mạnh bạo với cô, vốn nghĩ đêm tân hôn của mình sẽ có hồi ức khó quên, không nghĩ tới sẽ như thế này, trên khóe mắt không khỏi chảy xuống nước mắt, mà người đàn ông này không có để ý cảm nhận của cô, một lần một lần đều phát tiết thú dục.

Mộ Hi nhìn vẻ mặt khó coi của người đàn ông này, cảm nhận được động tác biến thái thế nào, cái cổ vẫn bị anh nắm thật chặt, Mộ Hi cố gắng dùng tay vịn mở, nhưng phí công, sức móng vuốt kia lại rất là lớn, giờ phút này, cô giống như một con gà con bị diều hâu hung hăng xé rách, hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Cuối cùng, Nam Cung Diệu thỏa mãn rời đi, Mộ Hi tê liệt đi tới phòng tắm, đây chính là chồng của mình! Đây chính là đêm tân hôn của mình! Đây chính là người đàn ông mình yêu nhất! Hừ! Hừ! Đàn ông đều như vậy, muốm lòng phụ nữ phải ngoan, không cho phép phụ nữ phản bội, nhưng mình có thể chơi đùa phụ nữ!

Nam Cung Diệu ngã đầu đi ngủ, không có nửa câu an ủi, Mộ Hi đã lâu không có ra khỏi phòng tắm, ai hiểu được lòng cô? Cô đau ai hiểu cho? Lòng cô ai hiểu rõ? Người đàn ông bên ngoài không phải người mình yêu sao? Vì sao giờ phút này cảm thấy xa lạ? Tĩnh Sơ nói không sai, anh là người nguy hiểm, là mình thật sự quá ngây thơ, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho anh, nhưng đến cùng lại như thế này!

Mộ Hi không có lên giường đi ngủ, mà nằm trên ghế sofa ngủ, cô không muốn nằm ở bên cạnh người được gọi là chồng đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Hi không biết là bởi hôm qua đi ngủ quá muộn, hay bởi vì hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, cho nên bây giờ vẫn còn nằm trên sofa ngủ ngon.

Nam Cung Diệu đứng dậy, nhìn Mộ Hi trên ghế sofa, ngủ thật ngon, trên đất còn có đồ ngủ bị anh xé nát, còn có bộ đồ lót chơ trụi trên sàn, lộn xộn không chịu nổi.

Anh quay đầu nhìn Mộ Hi đang nằm sấp ngủ trên ghế sofa, khuôn mặt anh bắt đầu trở nên rút gân

"Ngươi phụ nữ chết tiệt, mấy giờ rồi, còn..." Nam Cung Diệu kéo lấy chiếc chăn đang đắp trên người Mộ Hi, nhìn thấy Mộ Hi lại mặc áo sơ mi của anh đi ngủ, người phụ nữ đáng chết, không mặc đồ ngủ, lại mặc áo sơ mi! Bởi vì trong phòng vẫn mở máy sưởi, cho nên Mộ Hi cũng không có cảm giác được nhiệt độ trong phòng có sự thay đổi, vẫn ngủ say như cũ, còn hài lòng chép miệng, dáng điệu thơ ngây chân thành giống như đứa trẻ con đang ngủ say, mà tình cảnh này cho dù ai thấy cũng không nhịn được buồn cười.

Bắp đùi trắng nõn cứ thế lõa lồ trước mặt Nam Cung Diệu, bên trên còn có dấy tay hôm qua Nam Cung Diệu bấu bị thương, lại còn cái tư thế ngủ chướng tai gai mắt của Mộ Hi kia nữa, khiến khóe miệng Nam Cung Diệu không thể đành lòng mà khẽ nhếch lên,

"Đứng lên cho tôi." Nam Cung Diệu quát lên, hù dọa Mộ Hi giật mình ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông trước mắt, không hiểu đang chuyện gì, cứ cho là đang ở nhà của mình vậy?

"Tại sao anh lại ở chỗ này?" Mộ Hi không hiểu nên hỏi.

"Nói nhảm, đây là nhà tôi, tôi không ở chỗ này thì ở chỗ nào?"

Mộ Hi dùng sức lắc đầu, nghĩ tới mình đã kết hôn, hơn nữa còn trải qua đêm tân hôn giống như ác mộng, vẻ mặt thất vọng đi vào phòng tắm rửa mặt.

Rửa mặt xong đi ra, Mộ Hi phát hiện Nam Cung Diệu vẫn luôn nhìn cô.

"Nhìn cái gì vậy?" Mộ Hi nghĩ tới tối ngày hôm qua Nam Cung Diệu bóp cổ của cô làm việc, cô lại thấy nổi giận.

"Tôi thấy em rất thích quần áo của tôi thì phải." Bởi vì Mộ Hi đang mặc sơ mi của Nam Cung Diệu, cổ áo rất rộng, khiến nửa bộ ngực Mộ Hi bị lộ ra ngoài, cho nên Nam Cung Diệu mới nhìn chằm chằm như vậy, không nghĩ tới, người phụ nữ này mặc áo sơ mi của anh sẽ có ý vị như vậy.

"Tôi thích cái đầu anh, là ai đêm qua xé rách hai bộ đồ ngủ mới của người ta, tôi không có cách nào mới phải mặc lên như vậy, cũng không thể cởi trần đi ngủ!" Mộ Hi nhìn hai bộ đồ ngủ ở trên đất, còn chưa có được vinh quang làm việc mà đã hy sinh thế này!

"Vậy sau này em có thể nghĩ tới chuyện cởi hết để ngủ, bởi vì tôi không muốn gặp phải phiền phức." Nam Cung Diệu thản nhiên nói, hai mắt còn nhìn chằm chằm cổ áo Mộ Hi.

"Biến thái, tám đời không có chạm qua phụ nữ hay sao? Mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm người ta!" Mộ Hi thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu, bộ dạng sắc quỷ, nghĩ thầm: Tại sao lại yêu anh chứ? Quả thực là đầu nhúng nước! , những trang web khác chỉ là sao chép.

"Em còn sợ tôi nhìn sao? Có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn qua, không phải hai ngọn núi, cộng thêm một cái giếng." Nam Cung Diệu híp mắt ưng lại, tà mị cười.

"Anh, vô sỉ, thật không có nghĩ tới anh lại là loại người này!" Mộ Hi lầu bầu nói, mặc quần áo xong chuẩn bị xuống lầu.

"Tôi là người thế nào em sẽ từ từ hiểu rõ." Nam Cung Diệu thâm trầm nhìn qua Mộ Hi, Mộ Hi cảm giác được, người đàn ông này khó thìn thấu, bá đạo, lòng dạ ác độc, thay đổi thất thường, chẳng lẽ những thứ này còn chưa đủ hay sao?

Mộ Hi xuống lầu, phát hiện bữa sáng đã được chuẩn bị tốt rồi, hết sức phong phú, còn là bữa ăn có đủ Trung Tây, bởi vì Nam Cung Diệu biết rõ Mộ Hi không thích ăn đồ ăn Tây, cho nên anh đã dặn dò đầu bếp trong nhà thật tốt, chuẩn bị cho Mộ Hi đồ ăn Trung Quốc, phải đầy đủ dinh dưỡng.

"Hừ! Gả cho người có tiền, thì mỗi ngày đều có thể ăn uống đồ tốt vậy! Chỉ biết đốt tiền, có hai người ăn mà làm như đang mời khách." Mộ Hi thấy thức ăn bày đầy bàn, không khỏi ca thán.

"Phu nhân, đây đều là thiếu gia dặn dò, nói sau này mỗi ngày sẽ tăng dinh dưỡng cho cô." Quản gia cung kính nói, ông quản gia này là người làm chuyên môn cho nhà Nam Cung, do Nam Cung Vân điều tới, chịu trách nhiệm chuẩn bị sinh hoạt hàng ngày cho con trai và con dâu, bởi vì ông quản gia này rất tận tâm trung thành với nhà Nam Cung, sẽ làm tròn chức trách, khiến Nam Cung Vân hết sức yên tâm.

"Chú à, về sau gọi cháu Mộ Hi là được rồi, gọi phu nhân, cháu còn chưa có thói quen." Mộ Hi bị quản gia gọi một tiếng phu nhân, cảm thấy đặc biệt khó chịu.

"Phu nhân, đây là quy định, về sau phu nhân có thể gọi tôi là quản gia Lý, cô cứ từ từ dùng bữa, tôi xin ra ngoài trước." Quản gia Lý thấy Nam Cung Diệu xuống lầu, vội vàng lui ra. Vị thiếu gia này rất dọa người, cũng biết sự lợi hại của anh, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn.

"Anh xem anh vừa tới, dọa người ta như chuột thấy mèo!" Mộ Hi bắt đầu ngồi xuống dùng bữa.

"Về sau, em chính là nữ chủ nhân của cái nhà này, bọn họ xưng hô với em cũng chỉ được gọi phu nhân, nhớ kỹ lấy."

Nam Cung Diệu cũng ngồi xuống dùng bữa, vẻ mặt lạnh lùng làm cho người ta không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì?

Mộ Hi thỉnh thoảng liếc sang Nam Cung Diệu ngồi đối diện, ngẫm lại về sau, mỗi ngày đều phải như vậy? Đối mặt cùng nhau sống cho qua ngày, đây không phải là cuộc sống mà mình mong muốn, mình muốn anh là một ông chồng sáng sớm tỉnh dậy sẽ hôn cô dâu là cô một cái, sau đó hai người sẽ vui vẻ dùng bữa sáng, mà không phải không khí trầm lặng như vậy, không có tí sức lực nào, nghĩ tới đây hào hứng dùng bữa đã không còn nữa.

Mộ Hi thất thần, nhìn trần nhà ngây ngốc ngẩn người, đột nhiên trong mắt xuất hiện gương mặt quen thuộc, gương mặt anh tuấn, chính là gương mặt này lấy đi lòng của cô, người của cô, không khỏi đưa tay ra sờ, sờ lông mày anh, rất đẹp mắt, sờ đôi mắt anh, hết sức mê người, sờ mũi của anh, rất cao, sờ môi anh, thật gợi cảm.

Đôi tay cô không khỏi nắm nấy khôn mặt anh tuấn.

"Em ngốc rồi sao?" Nam Cung Diệu bị Mộ Hi vuốt mặt mà lạnh lùng nói.

Mộ Hi đột nhiên kịp phản ứng lại, biết mình luống cuống.

"A - - anh xem anh ăn dính đầy mặt này, thiệt là, tôi lau đi giúp anh." Mộ Hi lúng túng đứng lên giúp Nam Cung Diệu lau mặt.

"Em cho tôi là người ngốc sao? Tôi thấy rõ ràng em đang háo sắc, chẳng lẽ cách chơi tối hôm qua hết sức đã nghiền?" Nam Cung Diệu thản nhiên nói, không nóng không vội nhìn sang Mộ Hi.

Không đề cập tới chuyện hôm qua thì tốt, nhắc tới tối hôm qua Mộ Hi nóng nảy. Vốn làm bộ lau mặt giúp Nam Cung Diệu, liền biết thành dùng sức dày xéo.

"Đúng vậy, hết sức đã nghiền!" Mộ Hi cắn răng dùng sức dày vò mặt Nam Cung Diệu, hận không thể kéo xuống một miếng thịt mới giải hận!

Nam Cung Diệu bắt lấy cánh tay Mộ Hi, ánh mắt dừng lại trên mặt Mộ Hi.

"Đã nghiền còn ở phía sau, buổi tối mới có, em cứ ngoan ngoãn chờ cho tôi đi." Nam Cung Diệu nói xong đi tới thư phòng, để Mộ Hi ngơ ngác ở lại, người đàn ông này cũng trở mặt quá nhanh, ánh mắt vừa rồi thật là dọa người.

Mộ Hi ăn xong đi đón Nam Nam, Nam Cung Diệu chỉ phái lái xe đưa cô đi thôi, anh không đi, Mộ Hi lại thấy tự tại, bây giờ gần Nam Cung Diệu cảm thấy căng thẳng, trong lòng bàn tay không khỏi đổ ra mồ hôi, mặc dù mỗi lần mình đều biểu hiện tỏ rangf cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn rất mâu thuẫn .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.