Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 41: Sống hay chết ?




Vẫn là các trình tự giống như lần trước, sau khi châm kim Tòng Thiện chỉ cảm thấy đầu ngón tay đau buốt, Arsfat cầm dụng cụ đến đằng trước, cẩn thận vận hành thiết bị.

Trong thời gian chờ đợi kết quả, Tòng Thiện quan sát trang trí căn phòng này, quả nhiên là phòng tổng thống cấp năm sao, đèn chùm thủy tinh mộng ảo, tấm thảm thủ công thật dày, còn có trang trí bên trong phòng chủ yếu theo làn điệu xanh trắng giống như đại dương mênh mông, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng phong cách.

Không biết phòng du lịch tuần trăng mật là dạng gì?

"Được rồi, kết quả lần này sẽ có rất nhanh, tôi chỉ xem thừa số đột biến, cho nên sẽ không tốn thời gian quá dài." Arsfat bày xong dụng cụ, đi tới, nói với Tòng Thiện.

"Thật sự đã làm phiền ngài." Tòng Thiện nói lời cảm ơn từ tự đáy lòng, khó có được anh ở nơi xa tới còn mang theo những dụng cụ nặng nề này.

"Nếu là bạn, cũng không cần phải nói nhiều lời cảm ơn." Arsfat cười đáp lễ nói.

"Đúng rồi, ngài định ở lại Trung Quốc bao lâu?" Tòng Thiện nhiệt tình mời nói, "Không bằng ngài ở lại thêm mấy ngày, chờ Hàn Dập Hạo có thời gian rảnh dẫn ngài đi loanh quanh?"

"Không cần đâu." Arsfat lịch sự từ chối khéo nói, "Thật ra thì tôi rất thích núi sông hồ biển ở Trung Quốc, chờ tôi có thời gian nhất định sẽ trở lại Trung Quốc, khi đó sẽ đi dạo chơi cũng không muộn. Nhưng bây giờ còn chưa được, sở nghiên cứu vừa mới vào quỹ đạo, tôi không thể rời khỏi quá lâu. Lần này là đặc biệt tới tham dự hôn lễ của các cô và được anh Hàn nhờ vả, kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

Đột nhiên, Tòng Thiện cảm thấy bụng hơi quặn đau, tay của cô đặt ở trên bụng, chân mày khẽ cau lại.

"Làm sao vậy?" Arsfat thấy sắc mặt cô khác thường, lập tức dò hỏi.

"Không sao." Cơn đau chỉ kéo dài một lúc, Tòng Thiện cười lắc đầu, nói, "Có lẽ dạ dày không được dễ chịu."

"Tình trạng như thế thường xuyên sao?" Arsfat tiếp tục hỏi.

"Mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ có một hai lần." Tòng Thiện không quá để ý nói.

"Vậy gần đây tâm trạng của cô có xuất hiện không được ổn định tương đối mãnh liệt hay không." Arsfat giống như một vị bác sĩ không ngừng hỏi thăm tình trạng tinh thần và thể chất của Tòng Thiện.

Tòng Thiện nhớ tới ngày đó suýt chút nữa gây án mạng, do dự một chút, mới lên tiếng: "Có một lần tôi mất khống chế."

Arsfat bảo cô kể lại cặn kẽ một lần.

Vì vậy, Tòng Thiện kể lại từ lúc nói chuyện với Nhạc Thanh Lăng, đến khi nhắc tới cô mất khống chế đánh người, thì đôi mắt tuyệt đẹp như bảo thạch của Arsfat thoáng hiện một tia kinh ngạc, trong nháy mắt rồi biến mất.

"Anh Hàn có biết chuyện này không?" Nghe xong, Arsfat như có điều suy nghĩ nói.

"Tôi chưa nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện giải thích nói, "Tôi nghĩ lúc đó là bị mẹ anh ấy kích thích, hơn nữa tính tình của tôi vốn không tốt lắm, cho nên tôi nghĩ đây chỉ là việc cá biệt, không phải là vấn đề gì lớn chứ?"

Mấy chữ sau cùng, cô cũng nói vô cùng không có lòng tin, chờ Arsfat giải đáp.

"Nếu như mẹ của anh ta lại tiếp tục kích thích cô, cô sẽ không xuất hiện hành động giống vậy chứ?" Arsfat không đáp mà hỏi ngược lại.

"Tôi không biết." Tòng Thiện rất không có lòng tin, cô thật sự không iết, không biết tương lai chờ cô là cái gì, không biết sau này nên làm thế nào chung sống cùng với người nhà của anh, "Nói thật, có lúc chính tôi cũng cảm giác được, cảm xúc không chịu bị đại não khống chế."

"Cô nhất định phải khắc phục tình trạng như vậy." Arsfat nhắc nhở nói, "Cô mắc loại bệnh này, bản thân sẽ phải càng cụ bị khả năng khống chế nhiều hơn so với người bình thường, nếu như mặc cho tâm trạng tự phát tác, tình trạng sẽ trở nên rất không lạc quan."

"Tôi biết." Tòng Thiện gật đầu, "Nhưng làm cũng rất khó."

"Đúng vậy, tâm trạng của cô dao động không giống như người bình thường, chờ cô ý thức được thì vỏ đại não cũng đã làm ra phản ứng." Arsfat gật đầu, nói, "Cho nên cô phải thường xuyên nhắc nhở mình gắng giữ lòng bình thường, tất cả mọi chuyện cũng đừng để ở trong lòng, duy trì tâm trạng tốt mới là quan trọng."

"Tôi sẽ cố hết sức." Tòng Thiện đồng ý nói.

"Tôi đi xem kết quả một chút." Đoán là thời gian không sai biệt lắm, Arsfat đi đến bàn lớn, xem xét tình hình bản mẫu.

Tòng Thiện ngồi tại chỗ cũ, nhìn anh loay hoay ở thiết bị tinh vi phức tạp ấy.

Chỉ thấy chân mày của Arsfat từ từ nhíu lại, tình hình dường như cũng không lạc quan.

Tòng Thiện còn chưa kịp hỏi, lại cảm thấy dạ dày khó chịu, cảm giác lần này rất mãnh liệt, cô chạy vào toilet nôn một trận.

"Ọe!" Sau một hồi dời sông lấp biển, sắc mặt Tòng Thiện trở nên có chút tái nhợt, cô lấy nước súc súc miệng, mới đi ra ngoài.

"Kết quả thế nào?" Cô đi tới trước mặt Arsfat, hỏi.

"So với kiểm tra lần trước thì đột biến gấp năm lần." Arsfat thành thật cho biết, "Tình hình cũng không tốt."

Sắc mặt Tòng Thiện trở nên trắng hơn, cô có chút bối rối, lại có chút không hiểu, "Sao lại thế, thời gian ngắn như vậy?"

"Đây cũng là chỗ tôi lo lắng." Arsfat nhíu mày, nói, "Sau khi trở về Mỹ, tôi sẽ tiếp tục thảo luận với mấy vị chuyên gia, tranh thủ trong thời gian ngắn nghiêng cứu ra thuốc mới."

Thấy Tòng Thiện lo lắng, Arsfat lại an ủi nói: "Thật ra thì cô cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần không tới 'điểm giới hạn', trên lý thuyết thì vẫn không có phát bệnh. Nhớ kỹ, giữ vững tâm trạng tốt."

Tòng Thiện vừa nghe, biết mình tiếp tục lo lắng nữa cũng vô dụng, vì vậy điều chỉnh tâm trạng, nở nụ cười: "Được, tôi nghe lời ngài."

"Đúng rồi, lần trước tôi gửi thuốc ngửi cho cô có hiệu quả hay không?" Arsfat thấy triệu chứng cô nôn ọe dường như vẫn còn chưa giảm bớt, lại hỏi tới.

"Lúc đầu rất có hiệu quả." Tòng Thiện đáp nói, "Nhưng hai ngày nay dường như không có tác dụng gì."

Arsfat suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như không có hiệu quả cô cũng đừng ngửi nữa, đến bác sĩ khoa phụ sản tư vấn chuyên môn, bọn họ nhất định có thể có đề nghị hay."

"Tôi biết rồi." Tòng Thiện gật đầu, không muốn cản trở anh nghỉ ngơi, vì vậy nói, "Vậy tôi đi về trước, ngài nghỉ ngơi sớm đi."

"Được." Arsfat đưa cô ra ngoài, Tòng Thiện chỉ cho anh đưa đến cửa liền vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Ra khỏi khách sạn, Tòng Thiện lái xe về nhà.

Đến nhà, cô giúp việc còn chưa có rời đi, bởi vì Hàn Dập Hạo đặc biệt thông báo cho bà bảo bà buổi tối ở lại cùng Tòng Thiện, bà thấy Tòng Thiện về, lập tức bưng bát canh từ phòng bếp đi ra, cho Tòng Thiện uống.

Húp canh xong, Tòng Thiện liền trở về phòng tắm rửa đi ngủ, lúc này cô lại ói lần nữa, cả người trở nên có chút mệt lả, đành phải vội vàng lau bọt đi ra ngoài.

Đến nữa đêm, cô lại đột nhiên bị quặn đau đánh thức.

Trán toát mồ hôi hột, cô đau đến mức bưng lấy bụng, đau đớn dữ dội sợ đến mức cô lớn tiếng kêu gào, cô giúp việc ở căn phòng bên cạnh nghe thấy, rất nhanh chạy vào, thấy Tòng Thiện đau đến mức đã hôn mê, rất là sợ hãi, tay run rẩy vội vàng gọi cấp cứu.

Tỉnh lại lần nữa, là một màu trắng xóa, Tòng Thiện đã nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện.

Cô cố sức chống người ngồi dậy, phản ứng đầu tiên chính là nhìn bụng của mình, sờ bụng vẫn còn phình, tim cô mới hơi an tâm một chút.

Lúc này, cô giúp việc từ toilet đi ra thấy Tòng Thiện đã tỉnh, đi nhanh tới để cho cô nằm xuống.

"Chị Triệu, tôi làm sao thế?" Tòng Thiện truyền nước biển, đôi trắng bệch, nói cũng ỉu xìu.

"Bác sĩ nói cô thiếu chút nữa sẩy thai." Nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, đến bây giờ cô giúp việc vẫn còn kinh hãi run sợ, nếu như Tòng Thiện thật sự xảy ra chuyện gì, bà phải làm sao bây giờ.

"Đứa bé thì sao?" Tòng Thiện lo lắng hỏi.

"May mà đưa đến kịp, đứa bé mới không có chuyện gì." Cô giúp việc lòng vẫn còn sợ hãi nói.

"Sao tôi có thể sẩy thai?" Tòng Thiện hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ mãi mà không rõ làm sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, ngày trước lúc làm kiểm tra đâu có nói cô mang thai bất ổn.

"Bác sĩ nói cô có thể đã ăn đồ hỏng." Cô giúp việc do dự đáp nói.

"Cạch" Lúc này cửa bị người đẩy ra, đi tới là một người mặc bộ quân phục, sắc mặt Hàn Dập Hạo u ám.

Anh thấy Tòng Thiện tỉnh, đi nhanh tới bên cạnh giường bệnh, ân cần hỏi: "Có cảm thấy khó chịu hay không? Bụng còn đau không?"

Tòng Thiện lắc đầu, nắm lấy tay Hàn Dập Hạo, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào? Em là ăn đồ hỏng vào bụng?"

"Nên nói là có người bỏ thuốc phá thai vào trong đồ ăn, cố ý để cho em ăn." Hàn Dập Hạo híp mắt lại, vừa nhận được điện thoại của cô giúp việc, anh lập tức đi suốt đêm về, bận rộn cả đêm, bệnh viện mới điều tra ra được trong máu của Tòng Thiện có thành phần thuốc phá thai mạnh.

Nếu như không phải người làm thì là gì, bình thường trong đồ ăn làm sao có thể có lẫn thuốc phá thai vào?

"Anh nói có người cố ý để em sẩy thai sao?" Tòng Thiện trợn to hai mắt, làm sao có thể như vậy!

"Buổi tối ngoại trừ em và Arsfat ăn cơm ở ngoài xong, có ăn qua đồ gì khác hay không?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.

Tòng Thiện nghiêm túc suy nghĩ, đáp nói: "Về đến nhà húp một bát canh gà, cũng không có ăn qua cái khác."

Cô giúp việc vừa nghe, liều mạng lắc đầu, sợ bị người cho rằng bà động tay động chân, bà vội vàng lập tức nói: "Tiên sinh, tiểu thư, tôi thật sự không có làm chuyện như vậy, hai người đừng xử oan tôi!"

"Chị Triệu, chúng tôi không có hoài nghi chị." Tòng Thiện vẫn không quên an ủi cô giúp việc.

"Anh lập tức bảo người đi xét nghiệm canh gà." Hàn Dập Hạo nói xong, sải bước đi ra khỏi phòng.

"Tiểu thư, cô phải tin tôi." Cô giúp việc sợ hãi nói, bà cũng không dám đắc tội với những người có tiền này.

"Chị Triệu, tôi có nói nghi ngờ chị hay chưa." Tòng Thiện tốt tính giải thích nói, "Nếu thật sự là chị làm, sao chị lại kịp thời đưa tôi tới bệnh viện cơ chứ. Hơn nữa, chị là thân thích của Triệu Tường, tôi đương nhiên sẽ tin chị."

Tất nhiên, chọn bà làm người giúp việc, một là thấy bà thành thật chất phác, hai là Triệu Tường giới thiệu, nói thân thích này thành thật, làm việc lại chịu khó, dù sao thì cũng yên tâm hơn so với mời người bên ngoài tới.

Nhằm vào cô, bỏ thuốc hại cô sẩy thai, ngẫm kỹ lại một chút, có mấy người chứ?

Không lâu lắm, Hàn Dập Hạo lại quay trở lại phòng, anh nói cho Tòng Thiện biết: "Anh đã bảo người đi thăm dò, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức."

"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, nửa dựa vào trên giường, có chút mệt mỏi.

Hàn Dập Hạo bảo cô giúp việc đi trước, mình ở lại chăm sóc Tòng Thiện.

Anh ngồi ở bên cạnh Tòng Thiện, bàn tay luồn vào trong chăn, bao chặt lấy tay mềm mại hơi lạnh của cô, cả đêm không ngủ không chút tổn hại đến vẻ điển trai của anh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hao gầy của cô, Hàn Dập Hạo rất là đau lòng: "Tòng Thiện, em lại chịu khổ rồi."

"Chỉ cần con không sao là tốt rồi." Tòng Thiện cười cười trấn an anh.

"Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa!" Hàn Dập Hạo bảo đảm nói, có trời mới biết, lúc trên đường anh chạy tới bệnh viện, trong lòng thấp thỏm thế nào, sợ hãi thế nào, anh sợ không phải là đứa bé gặp chuyện không may, mà là lo lắng tình trạng của Tòng Thiện. Nếu như để anh điều tra ra người bỏ thuốc, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.