Lại một lão phụ nhân quỳ xuống trả lời: "Dạ. . . Hai thị nữ của Liễu trắc phi đã tới . . ."
Vẻ
mặt của Liễu Thanh Uyển đã sớm tái nhợt, sau khi nghe được câu này lập
tức nhìn về phía Mộ Dung Khinh Hàn trả lời: "Vương Gia, thị nữ của ta là
tới tìm Tiểu Ngư xin hoa văn! Cũng không có chuyện khác!"
Tần Mục Ca
đứng ở bên cạnh Mộ Dung Khinh Hàn, nhìn Liễu Thanh Uyển, lại nhìn một
chút những người khác, lạnh nhạt nói: "Ngươi cảm thấy có chuyện khác gì?
Liễu Thanh Uyển, ngươi cũng quá coi thường trí tuệ của Tiểu Ngư cũng
quá coi thường phán đoán của vương gia -- vì sao ngươi phải phái người
giết chết Tiểu Ngư?"
"Ta không có, sao ta có thể giết nàng ta? !" Liễu Thanh Uyển nhảy dựng lên như bị bò cạp chích lớn tiếng nói.
Mặt
Mộ Dung Khinh Hàn phủ rét lạnh, tiến lên đá một phát về phía Liễu Thanh
Uyển, đá nàng ta ngã xuống đất, gằn từng chữ: "Tiểu Ngư đã khắc chữ
chứng minh là ngươi muốn giết nàng ta, ngươi còn nói xạo?!"
Làm sao
Liễu Thanh Uyển từng bị đối xử như thế, đau đến nước mắt rơi xuống, nàng
miễn cưỡng tranh cải: "Vương Gia, nô tì bị oan, nô tì bị oan! . . ."
"Vương
Gia, nô tì muốn để Liễu thị một mạng đền một mạng, để an ủi Tiểu Ngư ở
trên trời có linh thiêng." Nước mắt Tần Mục Ca dần dần cuộn trào mãnh
liệt, như đưa ra thỉnh cầu với Mộ Dung Khinh Hàn.
Mộ Dung Khinh Hàn gật đầu, nói với thị vệ: "Kéo Liễu thị ra ngoài, loạn gậy đánh chết."
Liễu
Thanh Uyển vừa nghe doạ đến chân cũng mềm nhũn, khàn cả giọng hô với Mộ
Dung Khinh Hàn: "Vương Gia tha mạng! Vương Gia tha mạng! -- trắc phi
cứu mạng . . ."
Ánh mắt của nàng ta nhìn Mộ Dung Khinh Hàn không có bày tỏ gì, bèn chuyển ánh mắt nhìn về phía Trương Mộ Vân.
Tần Mục Ca thờ ơ nhìn không nói lời nào, Mộ Dung Khinh Hàn cũng hoàn toàn bình tĩnh, trong mắt sâu xa, không lộ ra vui giận.
"Trương
trắc phi -- Vương Gia, đây không phải là chủ ý của ta, Vương Gia tha
mạng!" Cuối cùng Liễu Thanh Uyển không chịu nổi, cuồng loạn quát, tuyệt
vọng trong đôi mắt dần dần lắng lại một chút, giống như người rơi xuống
nước bắt được một cọng cỏ cứu mạng.
Mộ Dung Khinh Hàn vung tay lên, thị vệ ngưng động tác.
Tần Mục Ca thấy khăn gấm trong tay Trương Mộ Vân siết thật chặt ở một chỗ, ánh mắt cũng thẳng tắp nhìn sang.
"Thành thật khai báo."
Liễu Thanh Uyển quỳ trên mặt đất, nhìn về phía Trương Mộ Vân nói: "Chuyện này là Trương trắc phi xúi giục . . ."
Trong sân càng yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Trương trắc phi.
Đôi tay Mộ Dung Khinh Hàn dựa vào phía sau, nhìn về phía Trương Mộ Vân, chậm rãi nói: "Vì sao ngươi phải làm như vậy?"
Trương
Mộ Vân đi tới một bước, cúi người với Mộ Dung Khinh Hàn,vẻ mặt bình
tĩnh trả lời: "Vương Gia, dựa vào một câu nói của Liễu thị, là có thể đổ
tội thiếp thân sao?"
Liễu Thanh Uyển lo lắng mình bị định tội lần
nữa, lập tức vội vàng trả lời: "Vương Gia, là Trương trắc phi nói không
thể gọi Tiểu Ngư trở lại, cho nên kêu thị nữ của ta dẫn thích khách tìm
đến Tiểu Ngư! . . ."
Lúc này Tần Mục Ca cũng không kích động, chỉ
nhìn Trương Mộ Vân nói: "Hận ta như thế, ta với ngươi có bao nhiêu thù
hận? Trương Mộ Vân?"
"Ngươi không cần cãi chày cãi cối, Trương Mộ
Vân, Tiểu Ngư để lại chữ ở trên bàn đã nói chính là ngươi!" Lãnh Thanh
Phong thấy Trương Mộ Vân hoàn toàn bình tĩnh, sự tức giận trong lòng hắn
đã dần dần bắt đầu khởi động lên.
"Khi còn sống Nhược Nhi thân thiện
với ngươi, Bổn vương cũng coi là thêm * yêu với ngươi, ngươi biết rõ
Bổn vương tình sâu như biển với Nhược Nhi, vì sao phải làm ra chuyện độc
ác như vậy?" Giọng nói Mộ Dung Khinh Hàn không có lên xuống gì, mỗi một
chữ giống như là một tảng băng, có thể đông cứng người.
Trương Mộ
Vân cười lạnh một tiếng, nhìn Mộ Dung Khinh Hàn lạnh nhạt nói: "Vương
Gia đã nói ra đáp án, còn muốn thiếp thân giải thích sao? -- ngươi tình
sâu như biển với Lãnh Thanh Nhược, còn ta thì sao? Ta ở vào vị trí nào?
Nhiều nữ nhân như vậy ngươi nhìn như ấm áp dịu dàng, lại chỉ động tình
với một mình Lãnh Thanh Nhược, *d&d#l@q^d ngươi khiến
chúng ta làm sao chịu nổi? Mặc dù như vậy, nàng ta còn chưa đủ, mơ mộng
một đời một đôi với ngươi. Cũng may, ngươi không có đồng ý nàng ta, hơn
nữa lại cưới mấy người nữ nhân muốn thay đổi ý tưởng của nàng ta, kết
quả nàng ta tự sát, ta sớm đã mong đợi nàng ta chết!
"Nhưng mà, ngươi
lại còn muốn để nàng ta sống lại, tiếp tục trở lại độc chiếm tình yêu
của ngươi, đương nhiên ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. . ."
Tần
Mục Ca đi tới một bước, đi tới trước mặt nàng ta, nở nụ cười lành lạnh,
nói: " Trương Mộ Vân, ngươi làm cái gì với ta không sao cả, dù sao
trước kia ta đã chết, nhưng hôm nay ngươi lại giết chết Tiểu Ngư, ta sẽ
không tha thứ việc này cho ngươi, giết người thì đền mạng, ngươi phải
trả giá thật lớn!"
Trương Mộ Vân cũng không sợ, nhìn Tần Mục Ca khóe
miệng khẽ nhếch: "Ta biết cuối cùng Vương Gia sẽ tìm được ngươi, để
ngươi trở về lấy đi tất cả của ta, người đàn ông ta yêu, vuơng phủ của
ta, tất cả việc ta làm ta đều không hối hận, ta biết vốn ngươi cũng chưa
nhớ ra, không nghĩ đến Vương Gia yêu ngươi say đắm -- rất tốt . . ."
Nói xong, nàng rút ra dao găm từ trong tay áo dùng sức đâm vào ngực của mình!
Mộ
Dung Khinh Hàn muốn nói lại thôi, cuối cùng không đi ngăn cản, chỉ có
ánh mắt phức tạp nhìn Trương Mộ Vân từ từ ngã trên mặt đất.
Cả đám nữ
nhân kinh hoảng, Liễu Thanh Uyển thấy Trương Mộ Vân lại lấy phương thức
này kết thúc tính mạng của mình, sợ đến ánh mắt đờ đẫn, tiếp theo ngất
đi.
Chuyện nói tới đây, hình như cũng nên kết thúc, năm đó người cho
mình một đao còn có người giết Tiểu Ngư đều tìm được, thù nên báo cũng
đã báo.
-
Thi thể Trương Mộ Vân được khiêng đi chôn, không có danh
hiệu hàm tước gì, có thể thấy được thái độ Mộ Dung Khinh Hàn đối với
nàng ta. Liễu Thanh Uyển bị đánh 50 hèo đuổi ra vương phủ, những người
nữ nhân khác Mộ Dung Khinh Hàn giữ lại Triệu Hiểu Uyển và một người nữ
nhân khác tuổi xấp xỉ với Lãnh Thanh Nhược trước kia, còn lại toàn bộ
được thả ra.
Trong tiệc tối, Mộ Dung Khinh Hàn liều mạng uống rượu,
mặc kệ ai tới khuyên cũng chẳng ăn thua gì, cho nên cuối cùng hắn say,
được thị vệ khiêng về phòng ngủ.
Bọn nha hoàn nấu canh giải rượu, bận rộn đến nửa đêm.
Lãnh
Thanh Phong, Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca cũng cùng nhau đi theo, đến
lúc tình huống đối phương khá hơn một chút, mỗi người mới tản đi nghỉ
ngơi không đề cập tới.
-
Liên tiếp ba ngày, vẻ mặt Mộ Dung Khinh
Hàn không tốt lắm, vẻ mặt mệt mỏi , rất tiều tụy. Mỗi ngày Hiên Viên
Triệt và Lãnh Thanh Phong đều theo cùng, mà thỉnh thoảng Tần Mục Ca làm
chút cháo bổ thần cho hắn.
Một ngày gần tối, Mộ Dung Khinh Hàn đơn độc hẹn Tần Mục Ca đến vườn hoa tản bộ.
Tần Mục Ca mơ hồ cảm thấy hình như đối phương sẽ nói cái gì, nhưng nàng vẫn đi theo đối phương đến vườn hoa.
Đối
với Mộ Dung Khinh Hàn, trong lòng nàng luôn có một loại cảm giác nhàn
nhạt, không thể nói là yêu, cũng nói không thể nói rõ là hận, hoặc là
nói cái khác, thậm chí mình cũng nói không rõ ràng không phân biệt được.
Hai
người đi dọc theo hành lang từ từ tới vườn hoa, Mộ Dung Khinh Hàn thỉnh
thoảng nhẹ giọng ho khan một chút, nói lời có chút không liên quan đến
đau khổ, ví dụ như thời tiết như thế nào gì đó.
Tần Mục Ca cũng có hỏi thì đáp.
Cho
đến khi đi tới một chỗ trên lầu các, Mộ Dung Khinh Hàn mới dùng âm
thanh trầm thấp hỏi: "Nhược Nhi, ta muốn ngươi ở lại, thật sự, ta sẽ
đuổi tất cả mọi người, chỉ còn ngươi và ta -- sẽ không có người nữ nhân
không liên quan gì tới quấy rầy chúng ta nữa, càng sẽ không làm hại
ngươi. Có thể không?"
Nhìn ánh mắt hắn nóng vội lại tràn đầy mong đợi, Tần Mục Ca nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vương
Gia, rất nhiều chuyện không thể quay đầu, tình cảm của ta với ngươi
chính là như vậy, có thể chúng ta từng có quá khứ rất tốt đẹp, nhưng bây
giờ ta hoàn toàn không nhớ ra, ta đối với ngươi ngoại trừ tôn kính,
không có tình cảm khác nữa. Cho nên chúng ta hãy cứ bắt đầu cuộc sống
của mình mới thôi . . ."
Mặc dù có chút không đành lòng, nàng vẫn độc ác nói ra lời từ chối.
Ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn có thất vọng và khổ sở không gì sánh kịp, chỉ nhìn Tần Mục Ca nói không ra lời.
Tần
Mục Ca vội bổ sung: "Nhưng mà ta thật sự cám ơn ngươi để cho ta sống
lại, mặc dù ta không nhớ rõ, nhưng sự thật ở chỗ này ta chắc chắn thừa
nhận, đời này người mà ta cảm kích nhất chính là ngài Vương Gia . . ."
Mộ
Dung Khinh Hàn xoay người đi nhìn phong cảnh phía ngoài, thật lâu không
nói gì. Thật lâu, hắn chợt nhỏ giọng nói: "Có phải Triệu Hiểu Uyển và
Hiên Viên Triệt từng có tình cũ hay không? . . ."
Cái này sao? Làm sao hắn biết? Trước hết Tần Mục Ca định không nói nhiều, chỉ là hỏi: "Làm sao Vương Gia có thể khẳng định?"
"Ta
cảm thấy lúc nhìn Hiên Viên ánh mắt của nàng ta có chút không bình
thường, hơn nữa bọn họ -- bây giờ đang ở cùng nhau . . ." Mộ Dung Khinh
Hàn đưa tay chỉ.
Tần Mục Ca đi một bước theo đối phương chỉ nhìn sang.
Quả
nhiên, Triệu Hiểu Uyển và Hiên Viên Triệt đang đứng nói chuyện trên
đường nhỏ ở một chỗ ngoài cửa viện, phía kia hình như rất vắng vẻ, bọn
nha hoàn rất ít xuất hiện.
Hiện tại, cho dù Tần Mục Ca muốn nói bọn
họ không quen biết lẫn nhau cũng cảm thấy có chút không nói nên lời --
không quen biết sao có thể lại ở cùng nhau chứ? 0di33xn0dafnl330fys0doon
Cho dù là thỉnh thoảng gặp mặt chào hỏi là tốt rồi, tại sao có thể ở
chỗ ít người không ngừng nói như vậy chứ?
"Lúc trước bọn họ là có cảm
tình với nhau, nếu như không có ngoài ý muốn, hiện tại họ có thể đã là
vợ chồng."Tần Mục Ca lo lắng Mộ Dung Khinh Hàn sẽ trách tội Hiên Viên
Triệt, bèn bắt đầu giải thích chuyện này cho Mộ Dung Khinh Hàn, ánh mắt
của nàng để vào trên người Hiên Viên Triệt, thật lâu không có dời đi,
trong lòng ê ẩm, cuối cùng hắn không buông Triệu Hiểu Uyển, không phải
sao?" Thái hậu thích đại tướng quân, cũng biết hắn thích Triệu Hiểu
Uyển, cho nên đã gả Triệu Hiểu Uyển cho Vương Gia, chia rẽ hai người này
. . ."
"Không phải ngươi muốn thành toàn cho bọn họ sao?"Mộ Dung
Khinh Hàn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tần Mục Ca, cười nhạt,
"Ta buông tay, để Triệu Hiểu Uyển và hắn trở lại kinh thành, ngươi ở lại
với ta, có thể không?"
Tần Mục Ca dừng lại, ánh mắt từ từ chuyển tới
Hiên Viên Triệt nơi xa, bởi vì quá xa, không thấy rõ nét mặt Hiên Viên
Triệt, nhưng như vậy dù vẫn không tách ra với Triệu Hiểu Uyển, thật sự
hắn có thể lộ ra chân tình, quên mất đây là nơi nào rồi.
Người chung
tình giống hắn vậy chắc là sẽ không dễ dàng quên mất tình yêu trong
lòng, trước cho rằng mình là đao phủ chia rẽ bọn họ, kết quả không phải,
như vậy hiện tại mình giúp người hoàn thành ước vọng, dùng bản thân để
tác thành cho bọn họ một lần, như thế nào?