Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 2: Hai năm ! Căn cơ huấn luyện (1)




Mộ Dung Khinh Hàn gượng gạo cười nhàn nhạt, nói: "Không biết, có thể sẽ . . ."

Hai người không nói thêm gì nữa, hai bên ôm tâm sự, Tần Mục Ca theo Mộ Dung Khinh Hàn về phòng ngủ.

"Đám nha hoàn của ta tên là gì?" Nàng chợt nhớ tới chuyện này, vội hỏi. Trước quan tâm là mỗi người nữ nhân, cũng quên tình huống nha hoàn trước kia.

Mộ Dung Khinh Hàn ngồi đối diện Tần Mục Ca, dịu dàng trả lời: "Là Tiểu Ngư, nàng ta là nha hoàn thân thiết nhất của ngươi, chỉ là trước kia sau khi ngươi qua đời, ta bố trí một Từ Đường nhỏ đặc biệt đặt bài vị của ngươi tại biệt viện, Tiểu Ngư luôn ở nơi đó phục vụ ngươi, cũng không tiếp xúc với người khác, hiện tại ta kêu nàng ta đến cho người thôi . . ."

Tần Mục Ca gật đầu, nếu người nha hoàn thân thiết nhất này trở lại, rất nhiều chuyện trước kia có thể mình đều sẽ có đáp án.

-

Nhưng, làm cho người ta không nghĩ tới là, không lâu lắm, người phái đi đón Tiểu Ngư truyền đến một tin tức -- Tiểu Ngư treo cổ rồi!

Tin tức này làm mọi người khiếp sợ.

Tần Mục Ca lập tức yêu cầu Mộ Dung Khinh Hàn tự mình đi xem một chút. Hiên Viên Triệt với Lãnh Thanh Phong cũng cùng nhau đi đến.

"Chuyện này không đơn giản, Tiểu Ngư có lý do gì phải tự sát?" Lãnh Thanh Phong vừa lên xe ngựa thì bắt đầu phát biểu nghi ngờ của mình.

Mộ Dung Khinh Hàn nghiêm mặt, mặt sa sầm như nước.

Hiên Viên Triệt thấy Mộ Dung Khinh Hàn giữ yên lặng, thì nói tiếp: "Tiểu ngư này từ trên hành động nhìn, hẳn là có cảm tình với vương phi, nếu không nàng ta cũng sẽ không tự mình lựa chọn ở Từ Đường, nhưng vào lúc sắp gặp được Vương phi đột nhiên nàng ta tự sát, hơi không thể nói nổi. . . . . ."

Tần Mục Ca cũng không nói gì, nàng cũng không nghĩ ra, nha hoàn gần gũi của mình, lúc sắp gặp mình thì treo cổ tự sát, việc này phải giải thích thế nào? Không muốn gặp lại mình, hay là sợ gặp mình?

Xe ngựa đi nhanh trên đường, không bao lâu đã đến biệt viện của Mộ Dung Khinh Hàn.

Kiểu mẫu của biệt viện nhỏ hơn một chút so với vương phủ, nhưng lại càng thấy lịch sự tao nhã. Chỉ là, cũng không ai có lòng dạ đi nhìn kỹ phong cảnh, chỉ vội vã chạy tới chỗ Tiểu Ngư treo cổ -- Từ Đường thờ cúng Vương phi.

Tiểu Ngư đã được đặt xuống rồi, nằm thẳng tắp trên mặt đất, bộ dáng có chút khủng bố.

Đầu tiên Hiên Viên Triệt đi lên ngồi xuống nhìn cẩn thận, Lãnh Thanh Phong ở một bên khác cũng bắt đầu xem xét cẩn thận.

Tần Mục Ca từ từ đi tới gần, nhìn đứa bé gái mà mình rất gần gũi nhưng bây giờ Âm Dương ngắn cách hai bên.

Nàng ta mặc váy áo hơi cũ, gầy teo, màu trắng không bình thường trên mặt là tro xanh, mí mắt khẽ nhắm, trên cổ có một vệt dây rõ ràng.

"Nàng ta không phải là treo cổ chết . . ." Hiên Viên Triệt chợt nói ra một câu, giống như một tảng đá lớn ném vào giữa lòng hồ mọi người ở đây!

Lãnh Thanh Phong cũng gật đầu nói tiếp lời: "Vâng, đại tướng quân nói rất đúng, nếu như là tự mình treo cổ, đầu lưỡi kia nên đưa ra, sắc mặt chắc cũng là màu tím đen, mà nàng ta không phải."

Hiên Viên Triệt lấy khăn gấm ra che kín tay Tiểu Ngư, nhẹ nhàng xoa bóp lên, sau đó ngước mắt nhìn về phía Mộ Dung Khinh Hàn, giọng nói nặng nề báo cáo: "Vương Gia, nhiệt độ cơ thể của Tiểu Ngư vẫn còn, vừa mới chết không lâu!"

Vẻ mặt của Mộ Dung Khinh Hàn càng khó coi, hắn dừng một chút, nói: "Chờ một chút khám nghiệm tử thi."

Nói xong, hắn vẫy tay với thị vệ ngoài phòng.

Hiên Viên Triệt đứng dậy đỡ Tần Mục Ca đi tới ngoài phòng, thấy vẻ mặt nàng đau buồn khổ sở, nhẹ giọng nói: "Người chết không thể sống lại, ngươi không thể làm hại thân thể, đúng sai phải trái, cuối cùng có kết luận, Tiểu Ngư sẽ không chết vô ích, tổn thương người của nàng nhất định phải trả giá thật lớn. . . ."

Lúc này, Mộ Dung Khinh Hàn với Lãnh Thanh Phong cũng đi ra. Bốn người ngồi ở ngoài phòng chờ Ngỗ tác (tên chức khám nghiệm tử thi) tới khám nghiệm tử thi.

"Rất rõ ràng, hung thủ phát hiện tin tức Vương Gia chuẩn bị gọi Tiểu Ngư trở về, mới vội vàng làm ra thủ đoạn tàn độc với Tiểu Ngư, việc này rất có thể là Tiểu Ngư biết chuyện gì không có lợi với đối phương," 0di33xn0dafnl330fys0doon Hiên Viên Triệt dừng lại một chút, gương mặt tuấn tú bình tĩnh không gợn sóng vô cùng sâu sắc, "Như vậy có thể thấy được, tên hung thủ này tuyệt đối là ở trong vương phủ, hoàn toàn không ở bên ngoài."

"Có thể có giả thiết như vậy thành lập hay không, " Lãnh Thanh Phong nhìn Mộ Dung Khinh Hàn, chậm rãi nói, " Trước kia vào lúc linh cửu của tỷ tỷ bị người động thân thể ở vương phủ, mà lúc đối phương hành động bị Tiểu Ngư phát hiện, hiện tại trước mắt muốn điều tra chuyện này, cho nên đối phương lo lắng bị Tiểu Ngư tiết lộ hành tung, cho nên . . ."

Trong mắt Mộ Dung Khinh Hàn đầy hung ác, nhìn Tần Mục Ca chậm rãi nói: "Nhược Nhi, mặc kệ là ai, ta nhất định phải để nàng ta trả giá thật lớn!"

Hiện tại, dường như một sự thật bắt đầu đặt ở trước mắt, tên hung thủ này phải là một người trong mấy nữ nhân trong Vương phủ.

"Ta cảm thấy tên hung thủ này chắc là rất hận ta, sau đó rất thích ngươi, cũng có thể là muốn quản lý hậu viện vương phủ, cho nên lo lắng ta trở lại . . . ." Tần Mục Ca đón nhận ánh mắt Mộ Dung Khinh Hàn, chứa nụ cười lành lạnh, tiếp tục nói, "Vương Gia, cái hậu viện này của ngươi lớn như thế, có chỗ gì tốt? Một đám nữ nhân nhìn như bình thường, đã thành Yêu Ma Quỷ Quái, ngươi cũng không biết chuyện, thật không biết có nên nói ngươi đáng thương hay không . . ."

Mộ Dung Khinh Hàn bị Tần Mục Ca không đáp lại không êm dịu nói gần như không còn mặt mũi, gương mặt tuấn tú xinh đẹp vô cùng nhợt nhạt.

Không khí trong phòng hơi nặng nề. Đúng lúc này Ngỗ tác tới, đúng lúc làm dịu không khí ngột ngạt.

Ngỗ tác đi vào, kết quả nghiệm thi rất nhanh đã ra tới, không có bất ngờ, Tiểu Ngư là bị người giết hại sau đó giả tạo thành treo cổ, thời gian chết không tới hai canh giờ.

Mấy người theo Mộ Dung Khinh Hàn đến phòng nhỏ của Tiểu Ngư nghỉ ngơi, muốn phát hiện chút ít gì.

Bên trong trang trí rất đơn giản, có một án thư (bàn viết chữ) nho nhỏ, phía trên xếp không ít cuốn sách, cũng không có thiếu viết các loại thơ nhỏ.

Lòng của Tần Mục Ca không khỏi đau đớn, nhìn dáng dấp Tiểu Ngư là một cô gái thông minh, đáng quý chính là giữ bài vị cho mình, trung thành chứng giám. Nàng nhìn chung quanh một chút, nơi này hình như từng bị người vội vàng lục lọi, chăn gấm, đầu giường hơi lộn xộn.

Nàng lại đưa ánh mắt về một cái khung nho nhỏ trên bàn trang điểm, phía trên để một cái áo rộng nách, bên cạnh còn có một cái trâm bạc. Nàng đi tới, nhẹ nhàng lấy áo rộng nách ra.

Chợt, nàng thấy phía dưới áo không biết lúc nào thì khắc mấy cái chữ trên mặt bàn, cong vẹo, hình như người chủ khắc chữ rất vội, gấp gáp, cho nên chữ này cũng viết ngoáy không thôi.

Lúc Tần Mục Ca cẩn thận phân biệt, Hiên Viên Triệt thấy vẻ mặt nàng không đúng, cũng vây quanh lại đứng ở bên cạnh nàng cúi đầu xem xét.

Hai người nhìn, liếc mắt nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía Mộ Dung Khinh Hàn.

"Vương Gia, ngươi tới xem nơi này một chút." Tần Mục Ca gửi đi lời mời với Mộ Dung Khinh Hàn, sắc mặt của nàng dần dần trở nên lạnh lẽo.

Mộ Dung Khinh Hàn lập tức đi tới, cúi đầu nhìn.

"Những cái này chắc là Tiểu Ngư viết, mặc dù viết ngoáy, nhưng nhìn kỹ, chữ viết với bên kia là cùng một người -- nói cách khác, Tiểu Ngư đang gặp gỡ với người giết nàng trước đó, hình như sớm cảm giác được, cho nên trong lúc vội vàng viết xuống mấy cái chữ này. . ." Tần Mục Ca bắt đầu tỉnh táo bình tĩnh suy đoán, ánh mắt nhìn Mộ Dung Khinh Hàn càng không có tình cảm, "Vương Gia sẽ không cho rằng nơi này viết là giả chứ? . . ."

Lúc này gương mặt tuấn tú Mộ Dung Khinh Hàn lại toàn là tiêu điều đau xót, hắn cao giọng nói với bên ngoài: "Truyền lệnh của Bổn vương, gọi tất cả cơ thiếp trong vương phủ lập tức tới biệt viện, một người cũng không để lại!"

Trong nhà rơi vào im lặng, Tần Mục Ca sờ sờ mấy chữ kia trên mặt bàn lúc sinh mạng Tiểu Ngư sắp mất đi vội vàng viết xuống, đôi mắt dần dần đã ươn ướt.

Bởi vì trong lòng quá mức đè nén, Tần Mục Ca bỏ mọi người qua một bên ra ngoài sân hóng mát.

Sau đó Hiên Viên Triệt đi theo ra ngoài, đi với nàng tới giàn hoa ngồi xuống .

"Mục Ca. . ." Hiên Viên Triệt bỗng nhiên cảm thấy mình mệt mỏi, hắn rất muốn ôm đối phương vào trong lòng an ủi, cho nàng cảm giác an toàn, nhưng bây giờ vai trò không cho phép, thân phận của nàng là Thanh vương phi.

Hắn đưa khăn gấm của mình tới.

Tần Mục Ca nhận lấy dùng sức lau nước mắt, sau một lúc lâu gằn từng chữ: "Nữ nhân lòng dạ ác độc như thế sao xứng sống trên đời, ta nhất định phải cắt đứt với nàng ta. . ."

"Kẻ xấu sẽ không sống lâu, ngươi yên tâm . . ."

Lúc này Lãnh Thanh Phong cũng mặt lạnh ra ngoài, thấy Tần Mục Ca rơi lệ, khóe miệng mím chặt một chút, qua ngồi dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, ngươi không cần lại khổ sở, mặc kệ chuyện như thế nào, chúng ta đều muốn Vương Gia cho một ý kiến, kẻ giết người đền mạng, từ xưa cũng thế, Tiểu Ngư tuyệt đối sẽ không chết vô ích!"

Ba người ngồi, nhỏ giọng nói một chút lời, chỉ có Mộ Dung Khinh Hàn chưa hề đi ra, ở trong phòng không biết im lặng gì.

Không bao lâu, hơn mười người nữ nhân giống như mười mấy đường cầu vồng nối đuôi nhau vào, đứng ở trong viện. Trương Mộ Vân dẫn đầu với Triệu Hiểu Uyển còn có Liễu Thanh Uyển, chờ mọi người đều đi vào, Triệu Hiểu Uyển đi tới nói với Hiên Viên Triệt: "Đại tướng quân, Vương Gia bảo chúng ta tới làm cái gì?"

Mặt Hiên Viên Triệt không chút thay đổi nói: "Tự nhiên là có chuyện, đợi chút Vương Gia sẽ ra tới, trước ngươi đợi chút đi."

Tần Mục Ca chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang, lướt qua cả vùng bụi hoa, nàng nhìn sang phía Liễu Thanh Uyển, trong mắt đối phương cũng toàn là phức tạp, vẻ mặt Trương Mộ Vân bên cạnh nàng ta với mấy người nữ nhân phía sau cũng vô cùng sâu xa giống như nhau.

Hình như nhìn kỹ ý nghĩ sâu xa lẫn nhau ở giữa nơi này, mặc dù không có khói thuốc súng, nhưng lại có Đao Quang Kiếm Ảnh (ánh đao bóng kiếm) không nhìn thấy.

Hiên Viên Triệt với Lãnh Thanh Phong một trái một phải đứng ở bên cạnh Tần Mục Ca, hung ác trong mắt mỗi người tùy lúc đậm đặc.

"Người hãm hại tỷ tỷ của ta, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi sống, không cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi được Thanh Dương vương coi trọng nhiều bao nhiêu!" Giọng nói Lãnh Thanh Phong lành lạnh phát ra cảnh cáo.

Gần như tất cả nữ nhân, nhìn sát khí dày đặc trong mắt hắn, cũng có chút hoa dung thất sắc (mặt mày biến sắc) -- có thể họ cũng biết không ít về danh hiệu của Lãnh Thanh Phong, cho nên những lời này gây khiếp sợ đến phần lớn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.