Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 11: Phong thúc




Cho dù không cần suy nghĩ thấu đáo, Thẩm Nghiên Tịch cũng tuyệt đối không cùng Quân Thương một lúc trở về Lệ Tú điện.

Cho nên nàng lui lại phía sau, cố gắng tạo một khoảng cách không nhỏ một chậm chạp bước về Lệ Tú điện.

Chỉ là, nàng cho rằng cùng Quân Thương tách ra sẽ miễn trừ cho bản thân rất nhiều phiền toái không cần thiết, lại không ngờ chỉ vừa đi được vài bước đã bắt gặp chuyện phiền toái khác, càng phức tạp hơn so với việc sóng bước chung với Quân Thương sẽ bị người ngoài soi mói.

Chẳng lẽ đây là cái gọi là ‘biến hóa khó lường’? Hay nên nói là… được không bằng mất?

“Thẩm Nhị tiểu thư, Lục công chúa cho mời.”

Đó mà một tiểu cung nữ vừa tầm mười ba mười bốn tuổi, bộ dáng xinh đẹp, tâm tư linh lung đang đứng cách Thẩm Nghiên Tịch ba bước, cung kính có lễ, đúng lúc chặn ngay trước đường đi của nàng khiến nàng không tiện cự tuyệt.

Nơi này cách Lệ Tú điện còn một khoảng không nhỏ, nhưng gần đó cũng có không ít thị vệ, nội thị và các cung nữ qua lại, cung nữ này xuất hiện mời mọc cũng khiến những người đó để ý, thành ra Thẩm Nghiên Tịch tuyệt đối không tiện cự tuyệt.

Chỉ là nàng rất không muốn có quan hệ gì với vị Lục công chúa đang mắc ‘bệnh chó dại’ kia, nhưng cũng không thể phản đối đi gặp người ta một lần, cũng nên giải độc cho Quân Mẫn Nhi, để cô ta không phải thỉnh thoảng phát căn bệnh quái ác này nữa cũng tốt, nếu không có ngày cô ta cũng có thể thành một người điên.

Chẳng qua nà chỉ muốn khiển trách tiểu cô nương tâm tư thâm trầm nuôi ý đồ gây bất lợi cho nàng một chút thôi, nàng dù lãnh tâm lãnh tình cỡ nào cũng không nhẫn tâm biến một tiểu cô nương cả đời điên cuồng, thỉnh thoảng còn phát ‘bệnh chó dại’ đi cắn người.

Cho nên, vừa vặn có thể nhân cơ hội này giải độc cho nàng ta một phen.

Chỉ là không biết Lục công chúa gần một tháng nay thường xuyên bị phát điên hành hạ đột nhiên lại phái cung nữ đến thỉnh nàng qua có chuyện gì?

Hy vọng không phải cô ta không biết chết chết, bản thân mình còn lo không xong còn muốn gây sự với nàng chứ? Nếu cô ta quá không biết nghe lời, nàng chỉ đành gián đoạn tính mất trí nhớ của bản thân, hoàn toàn quên bẵng lý do vì sao cô ta bị phát bệnh rồi.

Sự thực chứng minh, cuối cùng Lục công chúa vẫn khiến nàng phải thất vọng.

Đi theo cung nữ đó một hồi dường như càng lúc càng xa Lệ Tú điện, hướng về nơi vô cùng vắng vẻ và yên tĩnh, xung quanh dường như chỉ còn hai người, nàng và cô cung nữ đó mà thôi.

Thẩm Nghiên Tịch vẫn yên tĩnh đi theo, khóe môi tươi cười rạng rỡ, ánh mắt ngược lại trong trẻo lạnh lùng đến thâm trầm, sâu kín không thấy đáy.

Rốt cục, khoảng hai khắc sau, các nàng rốt cục dừng lại bên ngoài một cửa cung tĩnh mịch, tiểu cung nữ dừng bước, trong mắt thoáng lộ chút sợ hãi, khóe mắt liếc sang Thẩm Nhị tiểu thư đang yên lặng theo sau, dường như có chút áy náy nhưng vẫn không chần chừ nói: “Đến rồi! Lục công chúa đang chờ trong điện, thỉnh Thẩm Nhị tiểu thư một thân một mình tiến vào gặp công chúa điện hạ vậy.”

Nàng ta cường điệu nói rõ ‘một thân một mình’ bốn chữ này, Thẩm Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn cung điện tĩnh mịch không hơi người, trên cổng chính còn treo cao tấm biển đề ‘Tê Hoàng cung’ rồng bay phượng múa. Nàng quay đầu nhìn tiểu cung nữ đang cúi thấp đầu, tư thái kính cẩn gật đầu, ánh mắt trở nên sâu thẳm, lát sau cất bước tiến vào.

Tê Hoàng cung này khá gần với Phượng Tê cung của Hoàng hậu, có thể thấy được chủ vị cung này nhất định vô cùng tôn quý, thậm chí có thể trong tư tưởng của Hoàng Thượng, người này còn quan trọng hơn cả Hoàng hậu, bằng không sao lại đặt cho cung điện này một cái tên như vậy?

Mà bất kể là ai đi nữa cũng không thể nào là tẩm cung của Lục công chúa được.

Thẩm Nghiên Tịch bước lên bậc thềm, đưa tay mở ra cửa điện bị đóng chặt.

‘Kẹt’ một tiếng, cửa điện trầm trầm mở ra, tiểu cung nữ ở phía sau nhìn nàng bước vào cánh cung xa hoa, sau đó thình lình có một tiếng ‘ầm’, cửa điện sau người lập tức bị đóng kín, ngăn cách mọi ánh mắt bên ngoài.

Trong phút chốc, khung cảnh xung quanh tối lại khiến cho mọi vật đặt trong đây đều mờ mịt phủ lên một tầng tối tăm lạnh lẽo, không hiểu sao cứ có một cảm giác âm trầm khó chịu khiến cho sóng lưng người ta ớn lạnh.

Nơi này hoàn toàn không giống có người đang ở, bởi vì tất cả mọi thứ xa hoa tinh mỹ dưới tầng ánh sáng lờ mờ, cũng như ít được hơi người ân cần săn sóc nên âm trầm tỏ ra mờ tối khiến cho hơi thở của người vào đến đây cũng trở nên đặc biệt âm trầm, dường như có chút quỷ mị tối tăm, mông lung và chao đảo.

Trong lòng nàng thầm suy đoán sâu hơn một chút về chủ nhân của cung điện xa hoa tĩnh mịch này.

Chẳng phải chính là người mà mười sau năm trước do bệnh nặng đã quy tiên, nữ tử từng độc sủng hậu cung, đương kim Hoàng thượng cũng chính vì nàng ta mà khoa trương đến độ tẩm cung của Hoàng hậu còn không được ghé thăm một khắc, chính là mẫu thân của Quân Thương, trứ danh An Quý phi!

An Quý phi qua đời được mười sáu năm nhưng đến nay vẫn được Hoàng thượng thương nhớ say đắm, vì vậy mới đặc biệt sủng ái đứa con trai Quân Thương này đến độ tùy ý hắn coi trời bằng vung. Ngoài ra, cũng bởi vì hạ sinh Bát Hoàng tử Quân Thịnh khiến cho An Quý khi vượt cạn bất thành mà qua đời, ông lại chẳng thèm ngó ngàng quan tâm, nói đúng hơn là chán ghét vô cùng.

Mà nhìn Tê Hoàng cung này, rất có khả năng chính là tẩm cung của An Quý phi lúc sinh thời.

Nơi này bài trí vô cùng xa hoa, nhưng rõ ràng cũng có chút hoen ố của thời gian, cho dù lúc nào cũng được quét dọn thanh lý sạch sẽ nhưng cũng không thể vinh quang chói lọi như lúc còn mới được, có thể thấy được tất cả đều được trải qua một khoảng thời gian rất dài.

Cũng không ngờ An Quý phi qua đời hơn mười sáu năm mà cung điện nàng ở lúc sinh thời vẫn được duy trì nguyên trạng, chưa từng bị bỏ phế lại không hề được nghênh đón một nhân vật mới vào ở.

Thẩm Nghiên Tịch đứng trong cung điện cổ xưa lại xa hoa tinh xảo này một hồi, cảm thấy dường như cả thế giới chỉ ngoài nàng ra tuyệt đối không còn một vật thể có sự sống nữa, vậy vị Lục công chúa rất cố ý thỉnh nàng đến đây lại đang ở chỗ nào?

Lại hoặc là, có vị Quý nhân nào đó trong cung đặc biệt mượn tên Lục công chúa đến thỉnh nàng đến đây… nhưng làm như vậy có mục đích gì?

Không kịp để nàng suy nghĩ nhiều như vậy, ngoài cửa đã có tiếng bước chân bôn tẩu đến gần, nàng cũng rõ ràng nghe được một giọng nói mềm giòn dễ vỡ đầy kinh hoảng hét to: “Đại nhân, Thẩm Nhị tiểu thư đã tiến vào nội cung Tê Hoàng cung, nô tỳ muốn ngăn cũng không ngăn được. Kính xin đại nhân mau tìm Thẩm Nhị tiểu thư ra… bằng không… nếu lỡ để Hoàng thượng và Thất điện hạ biết được thì phải làm sao?”

Giọng này mềm mại thanh thúy lại rất hoảng loạn, rơi vào trong tai người ngoài lại rất chân tình thiệt ý, mà Thẩm Nghiên Tịch nghe được lại không khỏi nhướng cao đôi lông mày.

Ngay trước khi tiến vào điện nàng còn nghe được giọng nói này, không phải chính là tiểu cung nữ đã dẫn nàng đến đây sao?

Nghe tiếng bước chân cũng không chỉ dừng lại một hai người, hơn nữa đạp lên mặt đất còn có chút ngột ngạt, hiển nhiên trọng lượng không thể nhẹ, lại như có tiếng kim loại đang chạy băng băng…

Đây chính là thị vệ của hoàng cung muốn đến bắt một cuồng đồ to gan lớn mật dám tự tiện xông vào Tê Hoàng cung, là nàng rồi còn gì!

Thẩm Nghiên Tịch chau mày, ánh mắt quét qua xung quanh một lượt, xác nhận rõ ràng ngoài nàng ra nơi này tuyệt đối không còn một ai khác, cái gì mà Lục công chúa chứ, ngay cả cái bóng còn không thấy nữa là.

Sau đó nàng xoay người nhìn về phía cổng chính của cung điện, ngăn lại hoàn toàn không thể quan sát được tình hình bên ngoài, nhưng theo tiếng động phán đoán, nàng biết được bên ngoài nhất định đã bị một đoàn thị vệ bao vây. Muốn thoát thân ra ngoài ư… chỉ sợ là phải tìm một ngõ nhỏ bí mật mới xong.

Chỉ là…

Lúc nàng đứng trước cửa sổ định vươn tay mở ra liền phát hiện những cánh cửa này cơ bản đã bị đóng đinh. Nàng nhanh chóng lướt một vòng mới phát hiện ngoại trừ cánh cửa ban nãy tiến vào ra, hoàn toàn không còn một lối nào có thể thoát khỏi đây.

Thị vệ đã vây kín bên ngoài cung, chỉ là tạm thời chưa ai dám tự tiến tiện vào.

Nơi đây không khác gì một cấm địa, ngoài Hoàng thượng và Thất điện hạ, bất luận kẻ nào cũng không đủ can đảm xông vào, bởi vì… dám vào đây chỉ có một con đường chết mà thôi.

Điểm này Thẩm Nghiên Tịch chưa từng được biết, bằng không nhất định sẽ không dễ dàng để bản thân đặt chân vào.

Xác thực Lục công chúa không đáng sợ, ngay cả một chút tinh lực để đối phó với cô ta nàng cũng cho là lãng phí, thế nên tuyệt đối nàng không sợ hãi, mặc kệ Quân Mẫn Nhi bày ra thế trận gì, nàng đủ tâm tình thì ứng phó vui đùa một chút, nếu tâm trạng không tốt thì trực tiếp dùng sức đập nát, hoàn toàn không đáng xem là vấn đề gì.

Cho nên nàng đã chủ quan, mà cũng bởi vì quá không rõ ràng mọi quy tắc trong cung nên mới bị nhốt vào trong Tê Hoàng nội cung này.

Bây giờ nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nàng biết tuyệt đối không thể để người ta bắt được mình, nhất định nàng phải nghĩ được biện pháp thoát ra trước khi những người kia tiến vào lục soát. Nếu không, trong hoàng cung đại nội này, nào có một thủ vệ nào tốt ý đến cứu nàng?

Quân Thương? Có thể sao?

Chưa cần nghĩ nhiều, khóe miệng nàng đã cong lên, hiển nhiên hoàn toàn không cho rằng lúc này hắn sẽ có thể đến hộ nàng, cứu nàng.

Nàng thở dài một hơi, cũng chính do bản thân quá chủ quan, còn chưa nắm bắt tình huống gì đã dễ dàng đặt chân vào một nơi mà bản thân tuyệt đối không nên bước vào. Nàng tự kiểm điểm mình trong ba giây, cũng bởi vì lần trước quá thuận lợi nên nàng đã hoàn toàn buông lỏng mọi cảnh giác đối với hoàng cung này cũng như con người nơi đây, nên mới sơ sẩy phạm phải một sai lầm lớn như vậy.

Ba giây sau, tìm một băng ghế để ngồi xuống, rút từ trong tay áo, trong lòng, bên hông, trên rùi ra các bao thuốc độc đủ hình đủ dáng, chỉnh tề sắp lên mặt bàn, nghiêm túc pha trộn cho cân đối và tính toán một lúc, sao cho những người ở ngoài đó vừa xông vào, nàng sẽ phải bỏ thuốc như nào, dùng loại thuốc nào mới tạo ra chút kẻ hở để giữ được sự bình yên của bản thân, lại âm thầm chạy thoát dưới mí mắt của mọi người, quan trọng nhất là không để lại bất kỳ hậu hoạn nào.

Chỉ là trong chới mắt, trên mặt bàn đã được sắp đầy các loại độc dược, nếu để người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ rất hiếu kỳ vì sao nàng có thể che giấu được những vật này trên người mà không bị phát hiện.

Những chất độc này có một số chỉ mới là bán thành phẩm, phải pha trộn một chút mới sử dụng được, ngoài ra còn cần một khoảng thời gian ngắn mới có thể phát tác, có một số thì kết hợp hai ba loại lại có thể tạo ra một loại chất độc mới…

Thị vệ chỉ dám thủ ở bên ngoài chờ người đi xin chỉ thị của Hoàng thượng mới dám tiến vào.

Cho nên tạm thời, Thẩm Nghiên Tịch đúng là có thể yên tâm ngồi mưu hoạch và tính toát một chút, động tác rất nhanh, những bình bình lọ lọ trong tay hết đóng lại mở, nhất định trong khoảng thời gian ngắn nhất nàng phải tạo ra được một loại thuốc khiến người ta hoang mang.

Thuốc này rất không ổn định nhưng lại thích hợp dùng trong tình huống này nhất, bởi vì hiệu quả vô cùng tốt, có thể phát tán trong một diện tích rộng lớn khiến tinh thần người ta trở nên hoang mang, chỉ vài lần hít thở sâu sẽ khôi phục lại, hơn nữa sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào, các ngự y cũng như thuốc giải sẽ không phát giác ra được.

Mà chỉ cần vài cái hít thở và mơ hồ của người khác đã đủ để nàng bình an đào thoát khỏi tầm mắt mọi người.

Vẻ mặt nàng lúc này hoàn toàn không giống mọi khi, cực kỳ chuyên tâm, phảng phất chút ít chất lỏng hay bột phấn, cũng như viên thuốc trong tay đều là sinh mệnh của mình, cực kỳ đáng quý trọng và tuyệt đối không thể bị tổn thương.

Ngay cả trong điện đột nhiên đã xuất hiện thêm một người nàng cũng không hề phát giác ra.

Ây da, dường như dạo này sự cảnh giác của nàng dành cho con người này không còn cao như đối với những người khác, cũng không biết có phải do hắn nội công quá thâm hậu hay bởi vì một chút nguyên nhân gì đó mà cả nàng cũng không rõ nguyên do?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.