Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 10: Triệu cẩm nghi




Nàng có lòng không ngừng hạ độc hắn, nhưng độc dược lại không có hiệu quả nên… cái này nhất định phải là lỗi của hắn rồi?

Quân Thương còn đang hụt hẫng vì cảm xúc mềm mại trên cổ tay kia bị khổ chủ rụt lại, đột nhiên được nghe một câu nói rất hiển nhiên cố ý gây sự, hắn kìm không được mỉm cười, trong mắt hiện ra một chút vui vẻ hiếm thấy.

Một người lúc nào cũng lạnh nhạt như băng tuyết miền bắc cực đột nhiên cười rộ lên tạo cho người ta cảm giác như mùa xuân đang đến, ánh bình minh ló dạng, trăm hoa đua nở, đến cả tia nắng dường như cũng sáng ngời rạng rỡ khiến cho ánh mắt người đối diện cũng lóe lên một cảm giác mờ ảo.

Thẩm Nghiên Tịch hơi ngẩn người, phải cố gắng lắm mới rút được nụ cười của hắn ra khỏi mắt mình, nghiêng mắt lệch đi nơi khác, trong lòng thầm nghiến răng, hung hăng hỏi thăm tổ tiên gã yêu nghiệt khiến mình mê mẩn.

Rõ là khắc tinh mà!

Tên hỗn đản này rõ ràng là khắc tinh của nàng, từ khi gặp hắn đến giờ, chưa bao giờ nàng được thư thái qua, hơn nữa, tất thảy những chuyện phiền toái kia cũng đều do hắn mà ra.

Điều đáng ghê tởm nhất là, trong cơ thể hắn còn ẩn kịch độc khó giải, hoàn toàn miễn dịch với những loại thuốc giải do nàng vất vả lắm mới chế tạo được!

F.U.C.K!

Chẳng phải nàng đã nói, tuyệt đối không thể có người trốn khỏi bàn tay hạ độc thần sầu của nàng mà. Lúc trước thấy hắn nhiều lần tránh thoát một cách thuận lợi, lại không có bất cứ phản ứng bị trúng độc nào nên mới cho rằng hắn thật sự tránh thoát. Nếu không phải hôm nay tranh thủ hắn vừa nhiễm phải độc dược lập tức bắt mạch kiểm tra, chỗ độc dược nhanh chóng bị thanh trừ trong cơ thể hắn, e là nàng còn cho rằng cứ tiếp tục cố gắng, không ngừng hạ độc, lãng phí tất cả thuốc độc trân quý của nàng.

Càng nghĩ càng giận, nàng nhíu mày chăm chú nhìn hắn, cảm thấy bản thân và hắn chính là hai nghi nan tạp chứng khó khăn nhất mà nàng gặp phải trên đời.

Duỗi ngón tay chọc chọc trên cánh tay hắn, nhướng mày nói: “Vương gia điện hạ tôn kính ơi, không biết gần đây ngài cảm thấy sức khỏe của mình thế nào, đặc biệt là giờ Tử một khắc, có bị toàn thân rét run, trái tim tê cứng lại?”

Ánh mắt của hắn tập trung lên những ngón tay trắng như tuyết của nàng đang nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, lần đâu tiên cảm nhận được cánh tay tê dại là như thế nào.

Sau đó hắn lại ngẩng đầu, nhìn thẳng ánh mắt long lanh trong sáng của nàng, nhẹ gật đầu một cái.

Thẩm Nghiên Tịch cũng đâu biết chỉ một khắc trước đó tâm tư hắn đang di động cỡ nào, chỉ gật đầu đáp lại hắn, miệng tạch ‘chậc’ một tiếng, ngón tay chuyển hướng đặt lên cổ tay hắn một lần nữa.

Cái này gọi là nhận được tiền tài thì phải thay người ta giải nạn, nàng là một người chuyên nghiệp mà, có như vậy lần sau mới còn cơ hội hợp tác nữa chứ. Hơn nữa, mười vạn lượng hoàng kim lận, đâu có dễ dàng nuốt trôi hết được.

Nàng đã giúp hắn vượt qua được ba lần trăng tròn, thoát khỏi cơn đau do độc dược phát tác, lần đầu tiên ở trong rừng, trùng hợp giúp nàng hốt được vạn lượng hoàng kim, hai lần sau đều trong hậu viện phủ Tể tướng, mỗi một lần nàng đều chuẩn bị rất cẩn thận, phần để giúp hắn giảm bớt sự hành hạ, đồng thời quan sát kỳ độc trong cơ thể hắn.

Muốn triệt để giải trừ, cho dù là một thần y hai kiếp nghiên cứu y dược như nàng cũng không phải chuyện dễ, đến nay, cả một thành phần nhỏ của chất độc đó nàng còn chưa phân tích được rõ ràng.

Cũng không biết độc này từ đâu mà đến, ai mà độc ác nỡ nhẫn tâm hạ độc vào một đứa trẻ chứ?

Nàng tuy chưa phân tích rõ thành phần trong đó, nhưng hoàn hảo có thể phân biệt được độc này chìm trong cơ thể hắn tuyệt đối không phải ngày một ngày hai, ít nhất cũng phải trên mười lăm năm… Lúc đó, chẳng phải hắn chỉ là một đứa bé thôi sao? Còn là một Hoàng tử rất được Hoàng thượng sủng ái nữa.

Mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt nàng có chút thương cảm nhìn hắn, chuyện này thật khiến người ta hoảng sợ, chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, tuy được hoàng đế bảo vệ nhưng sớm mồ côi mẹ, cuối cùng vẫn không thoát khỏi những âm mưu tính kế của người đời, thâm nhiễm kỳ độc, không ngừng chịu sự đau đớn hành hạ.

Chỉ là… nàng cũng có chút nghĩ không thông, nhiễm loại độc kỳ lạ đầy tra tấn này, làm sao mà hắn sống được đến bây giờ?

Không lẽ bên cạnh hắn cũng có thần y tinh thông y thuật?

Hai người ở trên đỉnh hòn giả sơn, ngoài mặt tuy không vui vẻ gì nhưng cũng xem như chung đụng trong hòa bình, bên kia Lệ Tú điện đã bắt đầu buổi yến hội, Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu và các vị phi tử có phẩm cấp đều có mặt. Chỉ là không hiểu sao bầu không khí lại có chút trầm buồn.

Thất điện hạ không có ở đây, đến cả Thẩm Nhị tiểu thư lại rất đúng lúc không có mặt, cũng không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên mang theo một nguyên nhân nào đó khiến cả gia tộc Thẩm tướng gia lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người, mặc dù thật lòng hay giả ý, đồng liêu trong triều từ sáng đến giờ đều đến bày tỏ sự chúc mừng.

Thẩm gia tiểu thư sắp gả vào phủ Kỳ vương làm Chính phi, hơn nữa nhìn biểu hiện của Thất điện hạ cũng có vẻ rất thích cô dâu này, đây không phải là hỷ sự rất đáng chúc mừng sao?

Chỉ có sắc mặt của đám người Thẩm tướng và Thẩm phu nhân khá khó coi, đặc biệt là Thẩm Nghiên Huyên từ lúc tiến cung đến giờ đặc biệt yên tĩnh và chán nản, một mực cúi thấp đầu khiến cho người ta nhận không ra thần sắc của nàng ta lúc này cũng như khăn thêu lúc này đã bị nắm vặn đến sắp đứt làm đôi trong tay nàng ta.

“Ây da, Thẩm Nhị tiểu thư cũng không ở trong điện, hiện tại không phải là đang lén đi hẹn hò với Thất điện hạ chứ?”

Ngồi đối diện với Thẩm gia, toàn thân Hữu tướng đại nhân dường như không có xương cốt, mặt mày giãn ra, tươi cười nhu hòa, không hiểu sao một cảnh xuân phơi phới như vậy lại khiến người ta có cảm giác quỷ dị, cõi lòng lạnh lẽo không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Đối với lời của hắn, sự vui vẻ của Hoàng thượng càng nồng đầm hơn tựa hồ có chút chờ mong, mặc dù ông tin chắc tuyệt đối không có khả năng Quân Thương dẫn theo Thẩm Nghiên Tịch ra hẹn hò được.

Không khí trong điện trở lại yên tĩnh, Thẩm tưởng ngẩng đầu nhìn đồng liêu hoàn toàn bất đồng phong cách với hắn, vừa cười vừa nói: “E là Sở tướng hiểu lầm rồi, tiểu nữ chỉ tạm thời ra ngoài mà thôi, nào có quan hệ đến Thất điện hạ vắng mặt lúc này.”

“Ấy? Ý của Thẩm tướng… chẳng lẽ rất không hài lòng việc Thất điện hạ hòa thuận chung đụng với con gái mình… về sau phu thê ân ái sao?”

Ánh mắt Thẩm tướng lập tức trầm xuống, “Thỉnh Sở tướng nói năng cẩn trọng, bổn quan tất nhiên hy vọng Thất điện hạ có thể cùng con gái ta tương kính như tân. Bổn quan cũng chỉ nói sự thật, dù sao hai người vẫn chưa thành thân, hôm nay Thất điện hạ cũng chưa từng xuất hiện trong điện, Sở tướng có thể suy đoán một cách vô căn cứ như vậy cũng có chút không ổn.”

Sở Ly hoàn toàn không cảm thấy có gì bất ổn, phản người dựa vào ghế, tản ra một làn khí lười biếng xinh đẹp, vừa cười vừa nói: “Ngược lại bản tướng cảm thấy Thẩm tướng suy nghĩ nhiều quá thôi, dù cho Thất điện hạ và Thẩm Nhị tiểu thư đi trước hẹn hò cũng có sao? Chẳng lẽ hai vị hôn phu hôn thê trước hôn lễ làm quen nhau trước, bồi dưỡng tình cảm là không phải phép?”

“Tịch nhi tuy không sinh trưởng trong kinh thành nhưng tuyệt đối không phải người không tuân quy tắc, không hiểu lễ nghi.”

“Chuyện này có gì mà không đúng quy tắc, không phải lễ nghi? Nói không chừng Thất điện hạ chính là người chủ động hẹn hò thì sao, chẳng lẽ Thẩm Nhị tiểu thư có thể lên tiếng cự tuyệt? Nói sao đi nữa, nếu chỉ là ra ngoài hò hẹn với vị hôn phu của mình trước hôn lễ bị xem là bất tuân quy củ, không hiểu lễ nghi, thì không biết kẻ vì ngấp nghé tỷ phu dẫn tới hãm hại chị họ, thậm chí ngay cả ấu đệ cũng biết đi sinh sự với chị gái mình, khiến cho tỷ tỷ ruột khí giận công tâm lập tức ngã bệnh… nên được xem là phạm phải lỗi gì?”

Những lời này được nói bằng một giọng nói vô cùng dịu dàng của Hữu tướng đại nhân, nhưng lập tức khởi dậy một thanh đao bén nhọn chụp thẳng vào mặt Thẩm Nghiên Huyên.

Trong điện vang lên chút tiếng xuýt xoa, sắc mặt bình tĩnh mà Thẩm tướng phải cố gắng lắm mới duy trì được lập tức trở nên thâm trầm, hơn nữa da mặt cũng bắt đầu co lại.

Thẩm Nghiên Huyên còn đang vặn chặt khăn thêu nghe được những lời này bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt to gan trừng thẳng với Hữu tướng đại nhân vốn xinh đẹp quỷ dị rồi, nàng cắn chặt răng, hàng mi thanh tú khẽ nhíu lại, ánh mắt trong trẻo đầy ủy khuất, “Chẳng qua đó chỉ là những lời đồn vô căn cứ của bọn ngu dân bên ngoài, cũng không biết là ai có mối thù to lớn như vậy muốn dựa vào đó mà chửi bới Nghiên Huyên. Thật oan uổng quá thể, vốn trong lòng Nghiên Huyên đã ủy khuất không biết kể với ai, sao Hữu tướng đại nhân lại nỡ buông lời khó nghe đến vậy?”

Khóe miệng Sở Ly đột nhiên uốn lên một đường cong kinh người, cả khuôn mặt đầy vui vẻ nhưng không ai cảm thấy một tia ấm áp trong đó, chỉ bằng một cái liếc mắt đã đủ khiến cho cõi lòng Thẩm Nghiên Huyên vốn còn đang hung hăng chất vấn lập tức cảm thấy kinh hãi, không dám nhìn ngang khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp mà đầy quỷ dị kia.

“Vậy ý của Thẩm Tam tiểu thư muốn nói là bản thân không hề ái mộ Thất điện hạ, cũng chưa từng hâm mộ hay ghen ghét Thẩm Nhị tiểu thư, lại càng chưa từng mưu tính sinh sự với nàng, cả việc Thẩm tiểu công tử đến sinh sự khiến Thẩm Nhị tiểu thư tức giận ngã bệnh kinh động đến Thất điện hạ và các vị Ngự y cũng không hề liên quan đến mình?”

Hắn khinh mạn chậm rãi mà nói, tựa như đang tán gẫu việc nhà, giọng nói mềm mại đa tình nhưng nội dung lại hoàn toàn khiến tâm can người ta cảm thấy kinh hãi.

Có người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắng, không hiểu sao cứ cảm thấy Hữu tướng đại nhân hình như đang nói thay cho Thẩm Nhị tiểu thư nhỉ? Con người này đúng là kỳ quái thật!

Hoặc là hắn đã nhìn thấu Thẩm tướng một nhà không hề coi trọng vị Thẩm Nhị tiểu thư này, cho nên mới cố ý nói như thế để đạp thêm một chân lên chiếc chân đau của Thẩm tướng đại nhân, giẫm giẫm một chút thể diện của Thẩm gia?

Lại không quản suy nghĩ của Sở Ly, Thẩm Nghiên Huyên lập tức quay đầu liếc xéo hắn, khóe miệng căng thẳng mở ra: “Ta không hiểu ngài đang nói cái gì, đây chẳng qua chỉ là chuyện phiếm không có nói ráng nói cho ra chuyện, thân phận ngài tôn quý cỡ nào sao lại không biết phân biệt tốt xấu, những lời đồn đãi đầu đường xó chợ lại cho thật?”

“À, thì ra cũng chỉ là chút lời đồn đãi không có cũng ráng nói cho ra chuyện thôi.”

Sở Ly vừa cười vừa nói, đồng thời cũng từ từ dời tầm mắt ra ngoài cửa đại điện.

Những người đang để ý động tĩnh của hắn đều sững sờ, sau đó nhanh chóng theo tầm mắt hắn nhìn qua, lập tức bắt gặp một bóng dáng màu nguyệt sắc đang từ cổng chính tiến vào, từ khuôn mặt đến tư thái, hay khí chất do toàn thân phát ra, trước sau như một vẫn lạnh nhạt như băng, phản phất trước mắt chứng kiến hết thảy hoàn toàn không can hệ đến mình, chỉ là một mớ nhàn tạp nhân đẳng không đáng để hắn chú ý mà thôi.

Hắn khoan thai như thần tiên hạ phàm từ cửu trùng thiên, cao quý trong trẻo đến lạnh lùng, cao cao tại thượng không cho phép người ta nhìn thẳng, sợ mắt tục sẽ làm ô uế thần linh.

Hắn cao như ngọc lập, tư thái phiêu giật, tay áo hơi phất lên như thuận gió mà đến, khắp người tỏa sáng, hắn bước vào đại điện, không hành lễ cũng không hỏi han, chỉ lạnh mạc bước tới vị trí của mình, thản nhiên ngồi xuống như chốn không người.

Cơ hồ tất cả ánh mắt đều theo hắn mà di chuyển, tới lúc này mới dần dần hoàn hồn, ai nấy đều thầm rít một ngụm khí lạnh. Sau đó, đồng loạt quay đầu nhìn Thẩm Nghiên Huyên.

Sắc mặt Thẩm Nghiên Huyên hết trắng lại xanh, ngơ ngác nhìn Thất điện hạ đột nhiên ‘hạ phàm’, dùng sức cắn chặt môi, lã chã chực khóc.

Nhưng mà Quân Thương đến nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, nội tâm hắn còn đang buồn bực nha đầu nào đó không chịu cùng hắn trở về Lệ tú điện, lòng dạ nào có thanh thản đi để ý phản ứng và tâm trạng của đám người trong điện.

Hắn dựa người vào ghế, ngước mắt lạnh nhạt quét một vòng khắp đại điện, vừa vặn cũng quét qua cổng chính một cái, nhưng trước sau vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Nghiên Tịch.

Hoàn toàn không biết, Thẩm Nghiên Tịch ở sau hắn vốn đang định trở về Lệ Tú điện, không ngờ giữa đường lại gặp chuyện phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.