“Anh hãy nói cho tôi biết, giữa tôi và Đường Bạch Dạ, rốt cuộc còn có ân oán gì?”
“Đường
môn cùng Hỏa Vân tranh đấu đã nhiều năm như vậy, ân ân oán oán nhiều
lắm, đếm không hết.” Người đàn ông nói, “Romeo cùng Juliet không có kết
quả tốt, cô nhớ kỹ, nếu có thì giờ rảnh, về nhà đi.”
Hạ Thần Hi còn muốn hỏi lại cái gì, điện thoại đã ngắt.
Hạ
Thần Hi vô cùng sốt ruột, lại muốn gọi điện thoại, đối phương lại không
tiếp, Hạ Thần Hi nhíu mày, tám năm trước, cô mới là thiếu nữ mười bảy
tuổi thanh xuân, trên lưng rốt cuộc đeo bao nhiêu ân oán, lưng đeo bao
nhiêu cừu hận?
Vì sao, phức tạp như vậy?
Lại không chịu được như thế, cô thực sự sợ hãi đối mặt quá khứ.
Hồi ức đó, có là nguyên nhân cô tẩy đi một phần ký ức phải hay?
Cô có anh trai, chị em gái, vậy giờ họ đang ở đâu?
Vì
sao Tiêu Tề tìm được cô,anh trai của cô cùng chị em gái của côkhông
có tới tìm cô, bọn họ đang ở đâu, bây giờ cuộc sống thế nào, vì sao
không thấy hình bóng, vì sao ở trên CDcô không có nói ra cô có anh
trai cùng chị em gái?
Chuyện trọng yếu như vậy,cô chắc hẳn là sẽ ghi chép xuống.
Vì sao không có?
Chẳng sợ là phủ nhận tất cả chuyện đã qua, cô cũng sẽ không phủ nhận cả anh trai và chị em gái của mình?
Bọn họ có phải là rất hận cô?
Quá nhiều bí ẩn, ngưng ở trong lòng, Hạ Thần Hi không thể giải đáp.
Chính cô không tìm được một đáp án.
Trời sắp sáng.
Một
cuộc gọi điện thoại này, gọi tới trong thời gian quá ngắn, Hạ Thần Hi
ngồi một mình thẫn thờ trong gió, thấp thỏm bất an, có lẽ, cô hẳn là
cùng lão nhân gia có liên hệ, làm thế nào khôi phục ký ức của cô, cô cho
tới bây giờ không muốn, côsẽ vì một người, tính toán đối mặt quá khứ
ân ân oán oán cùng không chịu nổi.
Hạ Thần Hi lên lầu, Đường Bạch
Dạ còn chưa có tỉnh lại, thành phố S trời sáng được sớm, bầu trời sáu
giờ đồng hồ đã là một mảnh xám trắng, bên ngoài sáng rồi, không cần bật
đèn, trong nhà tất cả đều là sáng sủa.
Hôm nay bọn họ muốn đi chụp ảnh cưới, không cần đi làm.
Hạ
Thần Hi đi đến phòng ngủ, nhìn thấy cái giường mất trật tự, hơi nhíu
mày, cô chỉnh lý chăn đơn cùng ga giường, nhìn thấy trên ga giường có
vết máu, cuống quít cuốn lại, vứt xuống trong máy giặt quần áo.
Dưới chân giẫm đến cái gì, Hạ Thần Hi vừa cúi đầu nhìn, là cái khuynh thành quốc gia.
Chính tay anh tặng lễ vật cho cô.
Chỉ tiếc, đã phá hủy.
Hoàn
đứt rụng, phải đưa đến sửa chữa, mới có thể đeo lại, này lắc tay rất
đẹp, cô thực sự rất thích, đeo một khoảng thời gian, có tình cảm, thời
gian tối hôm qua đứt gãy, lòng cô như đao cắt.
Mơ hồ cũng minh bạch, giữa bọn họ có thứ gì cũng chặt đứt.
Hạ Thần Hi ngồi ở trên thảm, nhìn lắc tay phát ngốc.
Lắc tay dù cho sửa xong, khôi phục nguyên dạng, là nguyên lai lắc tay, bọn họ chỉ sợ cũng không phải là bộ dáng tha thứ.
Tình cảm của con người, một khi nghiền nát, thực sự rất khó chữa trị.
Chẳng sợ ở có ý cũng như nhau.
Tình cảm phải xuất phát từ hai phía, cô bây giờ cũng không còn tâm tình đi chữa trị.
Nhận
được điện thoại của một vị thần bí, cô đối với tương lai của mình càng
không có hi vọng, tương lai cô cùng Đường Bạch Dạ, càng thêm tuyệt vọng.
Trên
tay nhẫn kim cương, trong nắng sớmphát ra ánh sáng, đau nhói mắt Hạ
Thần Hi, chiếc nhẫn này là Đường Bạch Dạ ở bờ biển cầu hôn đeo lên cho
cô, tối hôm qua anh không phá hủy nhẫn, lắc tay dễ phá hủy, nhẫn không
dễ dàng.
Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì, đem nhẫn cởi.
Phóng tới trong túi.
Đây là vật cuối cùng của Đường Bạch Dạ cô để lại.